Sau khoảng thời gian thất thần ngắn ngủi, Vân Đình không nhịn được cười rộ
“Lão lục, ngươi phải nhìn cho rõ! Ngươi đừng có giả hồ.”
Vân Đình không hề tin Vân Hạc có thể thiên hồ.
Sao thiên hồ có thể dễ dàng như thế?
Hắn thật sự cho răng hắn làm tân lang cho nên vận may sẽ tốt như vậy sao?
“Đúng rồi đó lão lục, ngươi phải nhìn thật kỹ, giả hồ sẽ chung cho chúng ta gấp ba lần!”
“Đừng nói chúng ta bắt nạt ngươi, ngươi vẫn nên nhìn lại cho kỹ lưỡng.” Nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử cũng phụ họa theo.
Bọn họ tất nhiên không tin Vân Hạc có thể gặp được loại chuyện tốt như thiên hồ.
Vân Hạc nghe vậy lập tức thành thật xem lại một lần nữa.
Sau đó đem bài đặt trên bàn: “Ta thật sự thiên hồ.”
“Được được!”
Vân Đình cười ha ha: “Một khi đã như vậy thì chờ lát nữa kiểm tra bài đi!” Nói xong Vân Đình bắt đầu ra bài.
Cho dù như thế, hắn ta vẫn không tin bài của Vân Hạc là thiên hồ. Chẳng mấy chốc, một ván bài này đã đánh xong.
Ba người không chờ nổi bắt đầu muốn kiểm tra bài của Vân Hạc. Nhìn xong, mặt ba người họ trắng bệch.
Thiên hồ!
Thật sự cho hắn gặp phải thiên hồ?
Tên phế vật này vậy mà có vận may tốt như thế?
Ba người đưa ngân lượng với lòng tràn đầy ghen ghét, không ngừng an ủi mình trong lòng.
Hắn chỉ may mắn nhất thời thôi! Chốc lát nữa sẽ nhổ hết đồ được ăn vào ra.
Vân Hạc vui vẻ nhận ngân lượng, tiếp tục bắt đầu ván tiếp theo, trong lòng lại thầm mắng ba tên ngu ngốc này.
Cho dù hắn không bỏ ra ngàn lượng, cũng có thể dễ dàng thắng bọn họ mấy trăm lượng bạc.
Bọn họ mới học chơi mạt chược được mấy ngày! Còn dám chơi mạt chược với lão mạt chược là mình? Tỉnh lại đi!
Thời gian săn bắt!
Tiếp theo, Vân Hạc sẽ bắt đầu cuộc săn mồi thật sự.
Đương nhiên, loại chuyện như thiên hồ cũng không thể làm ra được.
Nhưng dùng cách tráo bài và năng lực tính bài của hắn, đối phó với ba tên ngốc mới học chơi mạt chược mấy ngày vậy là đủ rồi.
Chờ tới khi người trong phủ đến gọi bọn họ dùng bữa, Vân Hạc đã thắng hơn 4000 lượng bạc.
Đây vẫn là kết quả do hắn cố tình nương tay, lâu lâu lại cố ý thua một trận. Nếu không ngân lượng sẽ nhiều hơn nữa.
Mặc dù người trong phủ đã gọi bọn họ dùng bữa, nhưng ba người Vân Đình lại hoàn toàn không có tâm ăn uống, chỉ nghĩ thắng về số ngân lượng đã thua.
Tuy một hai ngàn lượng bạc không là gì với bọn họ, nhưng nhìn Vân Hạc một mình thắng ba người bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hãng, một chút
tâm ăn uống cũng không có.
“Ba vị hoàng huynh, trong phủ đã chuẩn bị xong tiệc rượu, dùng bữa trước đi”
Vân Hạc cười tủm tỉm đứng lên.
Ừm, nhìn dáng vẻ này của bọn họ, chiều nay vẫn muốn ở lại tiếp tục đánh. Ha ha, ba vị đồng tử tán tài này, thật ra đến để hầu hạ thôi.
“Không vội không vội, chơi cái này đang vuil”
Vân Đình xua tay, hiển nhiên không muốn kết thúc hiệp đấu.
“Đúng vậy, hứng thú của chúng ta đang rất cao!”
Nhị hoàng tử suy nghĩ, lại nói: “Gọi người đưa đồ ăn đến đây, chúng ta vừa chơi vừa ăn!”
“Đúng đúng, nghe nhị ca!”
Ngũ hoàng tử lập tức phụ họa theo.
“Lão lục, ngươi phải nhìn cho rõ! Ngươi đừng có giả hồ.”
Vân Đình không hề tin Vân Hạc có thể thiên hồ.
Sao thiên hồ có thể dễ dàng như thế?
Hắn thật sự cho răng hắn làm tân lang cho nên vận may sẽ tốt như vậy sao?
“Đúng rồi đó lão lục, ngươi phải nhìn thật kỹ, giả hồ sẽ chung cho chúng ta gấp ba lần!”
“Đừng nói chúng ta bắt nạt ngươi, ngươi vẫn nên nhìn lại cho kỹ lưỡng.” Nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử cũng phụ họa theo.
Bọn họ tất nhiên không tin Vân Hạc có thể gặp được loại chuyện tốt như thiên hồ.
Vân Hạc nghe vậy lập tức thành thật xem lại một lần nữa.
Sau đó đem bài đặt trên bàn: “Ta thật sự thiên hồ.”
“Được được!”
Vân Đình cười ha ha: “Một khi đã như vậy thì chờ lát nữa kiểm tra bài đi!” Nói xong Vân Đình bắt đầu ra bài.
Cho dù như thế, hắn ta vẫn không tin bài của Vân Hạc là thiên hồ. Chẳng mấy chốc, một ván bài này đã đánh xong.
Ba người không chờ nổi bắt đầu muốn kiểm tra bài của Vân Hạc. Nhìn xong, mặt ba người họ trắng bệch.
Thiên hồ!
Thật sự cho hắn gặp phải thiên hồ?
Tên phế vật này vậy mà có vận may tốt như thế?
Ba người đưa ngân lượng với lòng tràn đầy ghen ghét, không ngừng an ủi mình trong lòng.
Hắn chỉ may mắn nhất thời thôi! Chốc lát nữa sẽ nhổ hết đồ được ăn vào ra.
Vân Hạc vui vẻ nhận ngân lượng, tiếp tục bắt đầu ván tiếp theo, trong lòng lại thầm mắng ba tên ngu ngốc này.
Cho dù hắn không bỏ ra ngàn lượng, cũng có thể dễ dàng thắng bọn họ mấy trăm lượng bạc.
Bọn họ mới học chơi mạt chược được mấy ngày! Còn dám chơi mạt chược với lão mạt chược là mình? Tỉnh lại đi!
Thời gian săn bắt!
Tiếp theo, Vân Hạc sẽ bắt đầu cuộc săn mồi thật sự.
Đương nhiên, loại chuyện như thiên hồ cũng không thể làm ra được.
Nhưng dùng cách tráo bài và năng lực tính bài của hắn, đối phó với ba tên ngốc mới học chơi mạt chược mấy ngày vậy là đủ rồi.
Chờ tới khi người trong phủ đến gọi bọn họ dùng bữa, Vân Hạc đã thắng hơn 4000 lượng bạc.
Đây vẫn là kết quả do hắn cố tình nương tay, lâu lâu lại cố ý thua một trận. Nếu không ngân lượng sẽ nhiều hơn nữa.
Mặc dù người trong phủ đã gọi bọn họ dùng bữa, nhưng ba người Vân Đình lại hoàn toàn không có tâm ăn uống, chỉ nghĩ thắng về số ngân lượng đã thua.
Tuy một hai ngàn lượng bạc không là gì với bọn họ, nhưng nhìn Vân Hạc một mình thắng ba người bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hãng, một chút
tâm ăn uống cũng không có.
“Ba vị hoàng huynh, trong phủ đã chuẩn bị xong tiệc rượu, dùng bữa trước đi”
Vân Hạc cười tủm tỉm đứng lên.
Ừm, nhìn dáng vẻ này của bọn họ, chiều nay vẫn muốn ở lại tiếp tục đánh. Ha ha, ba vị đồng tử tán tài này, thật ra đến để hầu hạ thôi.
“Không vội không vội, chơi cái này đang vuil”
Vân Đình xua tay, hiển nhiên không muốn kết thúc hiệp đấu.
“Đúng vậy, hứng thú của chúng ta đang rất cao!”
Nhị hoàng tử suy nghĩ, lại nói: “Gọi người đưa đồ ăn đến đây, chúng ta vừa chơi vừa ăn!”
“Đúng đúng, nghe nhị ca!”
Ngũ hoàng tử lập tức phụ họa theo.
/231
|