“Chuyện này không tốt lắm nhỉ
Vân Hạc cười thầm trong lòng, nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên ba vị hoàng huynh đến phủ ta đã chiêu đãi không chu toàn, thật sự không thể nào nói nổi!”
“Giữa huynh đệ chúng ta sao lại quan tâm nhiều như vậy!” Nhị hoàng tử xua tay, “Dùng bữa ở đây cũng giống nhau thôi!”
Nhị hoàng tử nói, lại được Vân Đình và ngũ hoàng tử phụ họa theo lần nữa.
Vân Hạc không lay chuyển được ba người họ, chỉ có thể bảo người trong phủ chia rượu và thức ăn thành hai phần đưa đến đây, mỗi bên hai người đặt một phần.
“Lão lục, ngươi đã thắng ba ván, bốn ngàn lượng bạc rồi nhỉ?”
Ngũ hoàng tử nhấp một ngụm rượu, lại hỏi thăm Vân Hạc.
“Ừm, hơn bốn ngàn lượng”
Vân Hạc gật đầu, cười ngây ngô.
“Ngươi sắp làm tân lang, cho nên vận may quả nhiên rất tốt!”
Ngũ hoàng tử cười ha ha, lại nói: “Nếu ngươi may mắn như vậy, chúng ta chơi lớn chút thế nào?”
Ngũ hoàng tử nói, lập tức được nhị hoàng tử và Vân Đình đồng ý.
Ba người tính toán, không chơi hai mươi lượng nữa, chơi thẳng lên năm mươi lượng.
Vân Hạc giả bộ lôi kéo một phen với bọn họ, cuối cùng “bị bắt” đồng ý. Ba tên ngu ngốc này còn muốn gỡ vốn.
Với chút trình độ của bọn họ, mình nhắm một con mắt đánh với bọn họ, bọn họ cũng chỉ tới đó thôi!
Sau đó, bốn người vừa ăn uống vừa chơi mạt chược.
Từ 50 lượng, chơi cao đến mức biến thành 400 lượng bạc.
Đây thật sự xem như cuộc chiến xa hoa.
Vì quân phí tương lai của mình, Vân Hạc cũng phải tích đủ sức lực.
Hơn một canh giờ sau, một vạn lượng ngân phiếu trên người ngũ hoàng tử đều thua sạch sẽ, còn thiếu Vân Hạc thêm hai trăm lượng bạc.
“Ngũ ca, ngươi cũng thua hết rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi?”
Vân Hạc “có lòng tốt” nhắc nhở ngũ hoàng tử: “Vận may ngươi không tốt, đừng chơi nữa.”
“Đánh tiếp!”
Ngũ hoàng tử đã bước tới: “Hai trăm lượng vừa rồi thiếu trước đi! Ta sẽ thẳng trở về ngay thôi!”
“Thiếu?”
Vân Hạc gãi đầu, mặc dù không nói gì nhưng hiển nhiên không muốn. “Sao? Ngươi còn sợ ngũ ca giật của ngươi?”
Ngũ hoàng tử trừng mắt nhìn Vân Hạc.
“Không phải, không phải.”
Vân Hạc liên tục xua tay: “Ta đang sợ thiếu nhiều quá sẽ không nhớ được... Không nhớ được?
Còn không phải sợ mình quyt nợ à?
Ngũ hoàng tử thầm mắng một tiếng trong lòng, thuận miệng nói: “Vậy ta mượn ngươi một vạn lượng, chờ ta thắng về rồi sẽ trả lại cho ngươi!”
“Vậy thì không tốt đâu?”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
Vân Hạc nhíu mày nói: “Ta nghe những người chơi mạt chược đó nói, mượn ngân lượng ở trên bàn chơi bài dễ dàng ảnh hưởng đến vận may của mình! Đây. là thời điểm thích hợp cho vận may của tôi!”
“Tân lang nhà ngươi có vận may tốt như vậy, còn sợ cái gì?” Ngũ hoàng tử trừng mắt hệt như chuông đồng: “Nhanh lên, chẳng lẽ ngươi sợ ngũ ca vay tiền không trả?”
Vô nghĩa!
Chắc chắn sợ ngươi vay tiền không trả nỗi!
Vân Hạc ra vẻ do dự, lại nói với ngũ hoàng tử: “Nếu không ngươi viết biên lai mượn tiền cho ta được không?”
“Ồ, ngươi sợ ngũ ca của ngươi vay tiền không trả!” Ngũ hoàng tử ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngũ ca cũng không đến mức thiếu ngươi chút tiền ấy mà không trả?”
Vân Hạc chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Muốn vay tiền thì viết biên lai mượn tiền và ký tên ấn dấu tay!
Nếu không thì không cần bàn nữa!
Loại chuyện vay tiền trên bàn đánh bạc, từ trước đến nay đều không đáng. tin!
Nhìn dáng vẻ Vân Hạc không thấy con thỏ không rải, ngũ hoàng tử không khỏi tức giận đến thở hổn hển, cắn răng nói: “Được, ta cho viết biên lai mượn tiền cho ngươi!”
Đồ chết tiệt!
Chờ lúc ta thắng về đi, nhất định sẽ khiến ngươi phải khóc!
Ngũ hoàng tử thầm nghĩ ở trong lòng.
Vân Hạc cười thầm, lập tức gọi người lấy văn kiện từ phòng tứ bảo đến.
Sau khi cho lão ngũ mượn một vạn lượng bạc, bốn người tiếp tục khai chiến. Chẳng mấy chốc, lão nhị và lão tứ cũng thua hết.
Có vết xe đổ của ngũ hoàng tử, không cần Vân Hạc lôi kéo với bọn họ, bọn họ tự giác viết biên lai mượn tiền từ chỗ vay tiền của Vân Hạc.
Chỉ cần bọn họ chịu viết biên lai mượn tiền, Vân Hạc không từ chốt bất kỳ ai. Hắn không sợ ba con chim này không có tiền. Dám không có tiền, hắn lập tức đi tìm phụ hoàng cáo trạng!
Xem vị trí Thái Tử quan trọng, hay ngân lượng nợ ít của bọn họ quan trọng hơn!
Thua bạc càng ngày càng nhiều, ba người thua đến đỏ mắt, thậm chí ăn tối cũng ở bên cạnh bàn mạt chược..
Vân Hạc cười thầm trong lòng, nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên ba vị hoàng huynh đến phủ ta đã chiêu đãi không chu toàn, thật sự không thể nào nói nổi!”
“Giữa huynh đệ chúng ta sao lại quan tâm nhiều như vậy!” Nhị hoàng tử xua tay, “Dùng bữa ở đây cũng giống nhau thôi!”
Nhị hoàng tử nói, lại được Vân Đình và ngũ hoàng tử phụ họa theo lần nữa.
Vân Hạc không lay chuyển được ba người họ, chỉ có thể bảo người trong phủ chia rượu và thức ăn thành hai phần đưa đến đây, mỗi bên hai người đặt một phần.
“Lão lục, ngươi đã thắng ba ván, bốn ngàn lượng bạc rồi nhỉ?”
Ngũ hoàng tử nhấp một ngụm rượu, lại hỏi thăm Vân Hạc.
“Ừm, hơn bốn ngàn lượng”
Vân Hạc gật đầu, cười ngây ngô.
“Ngươi sắp làm tân lang, cho nên vận may quả nhiên rất tốt!”
Ngũ hoàng tử cười ha ha, lại nói: “Nếu ngươi may mắn như vậy, chúng ta chơi lớn chút thế nào?”
Ngũ hoàng tử nói, lập tức được nhị hoàng tử và Vân Đình đồng ý.
Ba người tính toán, không chơi hai mươi lượng nữa, chơi thẳng lên năm mươi lượng.
Vân Hạc giả bộ lôi kéo một phen với bọn họ, cuối cùng “bị bắt” đồng ý. Ba tên ngu ngốc này còn muốn gỡ vốn.
Với chút trình độ của bọn họ, mình nhắm một con mắt đánh với bọn họ, bọn họ cũng chỉ tới đó thôi!
Sau đó, bốn người vừa ăn uống vừa chơi mạt chược.
Từ 50 lượng, chơi cao đến mức biến thành 400 lượng bạc.
Đây thật sự xem như cuộc chiến xa hoa.
Vì quân phí tương lai của mình, Vân Hạc cũng phải tích đủ sức lực.
Hơn một canh giờ sau, một vạn lượng ngân phiếu trên người ngũ hoàng tử đều thua sạch sẽ, còn thiếu Vân Hạc thêm hai trăm lượng bạc.
“Ngũ ca, ngươi cũng thua hết rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi?”
Vân Hạc “có lòng tốt” nhắc nhở ngũ hoàng tử: “Vận may ngươi không tốt, đừng chơi nữa.”
“Đánh tiếp!”
Ngũ hoàng tử đã bước tới: “Hai trăm lượng vừa rồi thiếu trước đi! Ta sẽ thẳng trở về ngay thôi!”
“Thiếu?”
Vân Hạc gãi đầu, mặc dù không nói gì nhưng hiển nhiên không muốn. “Sao? Ngươi còn sợ ngũ ca giật của ngươi?”
Ngũ hoàng tử trừng mắt nhìn Vân Hạc.
“Không phải, không phải.”
Vân Hạc liên tục xua tay: “Ta đang sợ thiếu nhiều quá sẽ không nhớ được... Không nhớ được?
Còn không phải sợ mình quyt nợ à?
Ngũ hoàng tử thầm mắng một tiếng trong lòng, thuận miệng nói: “Vậy ta mượn ngươi một vạn lượng, chờ ta thắng về rồi sẽ trả lại cho ngươi!”
“Vậy thì không tốt đâu?”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.com hoặc truyen.azz.com thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
Vân Hạc nhíu mày nói: “Ta nghe những người chơi mạt chược đó nói, mượn ngân lượng ở trên bàn chơi bài dễ dàng ảnh hưởng đến vận may của mình! Đây. là thời điểm thích hợp cho vận may của tôi!”
“Tân lang nhà ngươi có vận may tốt như vậy, còn sợ cái gì?” Ngũ hoàng tử trừng mắt hệt như chuông đồng: “Nhanh lên, chẳng lẽ ngươi sợ ngũ ca vay tiền không trả?”
Vô nghĩa!
Chắc chắn sợ ngươi vay tiền không trả nỗi!
Vân Hạc ra vẻ do dự, lại nói với ngũ hoàng tử: “Nếu không ngươi viết biên lai mượn tiền cho ta được không?”
“Ồ, ngươi sợ ngũ ca của ngươi vay tiền không trả!” Ngũ hoàng tử ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngũ ca cũng không đến mức thiếu ngươi chút tiền ấy mà không trả?”
Vân Hạc chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Muốn vay tiền thì viết biên lai mượn tiền và ký tên ấn dấu tay!
Nếu không thì không cần bàn nữa!
Loại chuyện vay tiền trên bàn đánh bạc, từ trước đến nay đều không đáng. tin!
Nhìn dáng vẻ Vân Hạc không thấy con thỏ không rải, ngũ hoàng tử không khỏi tức giận đến thở hổn hển, cắn răng nói: “Được, ta cho viết biên lai mượn tiền cho ngươi!”
Đồ chết tiệt!
Chờ lúc ta thắng về đi, nhất định sẽ khiến ngươi phải khóc!
Ngũ hoàng tử thầm nghĩ ở trong lòng.
Vân Hạc cười thầm, lập tức gọi người lấy văn kiện từ phòng tứ bảo đến.
Sau khi cho lão ngũ mượn một vạn lượng bạc, bốn người tiếp tục khai chiến. Chẳng mấy chốc, lão nhị và lão tứ cũng thua hết.
Có vết xe đổ của ngũ hoàng tử, không cần Vân Hạc lôi kéo với bọn họ, bọn họ tự giác viết biên lai mượn tiền từ chỗ vay tiền của Vân Hạc.
Chỉ cần bọn họ chịu viết biên lai mượn tiền, Vân Hạc không từ chốt bất kỳ ai. Hắn không sợ ba con chim này không có tiền. Dám không có tiền, hắn lập tức đi tìm phụ hoàng cáo trạng!
Xem vị trí Thái Tử quan trọng, hay ngân lượng nợ ít của bọn họ quan trọng hơn!
Thua bạc càng ngày càng nhiều, ba người thua đến đỏ mắt, thậm chí ăn tối cũng ở bên cạnh bàn mạt chược..
/231
|