Thẩm Hinh liếc nhìn bốn người đó một cái Chương hư.
Tiếp tục cầm gậy xông về phía
“Làm loạn đủ chưa hả?” Vân Hạc chợt gầm lên.
Cơn giận bất chợt của Vân Hạc khiến Thẩm Hinh chững lại đôi chút, cây gậy sắp nện lên người Chương Dư dừng lại giữa không trung.
Vân Hạc bò dậy, vội vã chạy đi, còn tiện tay cướp đi cây gậy trong tay Thẩm Hinh.
“Thế thôi là được rồi!”
Vân Hạc khó chịu lườm Thẩm Hinh: “Chuyện ở Quần Phương Uyển là tự ta làm, ngươi có tức thì nhằm vào ta đây này! Đuổi theo Chương Hư để làm gì? Thích thì ta cho người thanh đao, chém hắn luôn đi!”
Thẩm Hinh hơi đờ người, ngay sau đó quay phắt người lại, tức giận nhìn Vân Hạc: “Ta rất muốn chém luôn cả hai ngươi! Ngươi muốn đi Sóc Bắc tìm cái chết thì đừng có liên lụy ta!”
Lần này Thẩm Hinh nổi giân thực sự.
Vân Hạc gây náo loạn ở Quần Phương Uyển một trận, giờ tất cả người ở hoàng thành đều biết Văn đế hạ chỉ để họ đi Sóc Bắc ngay sau khi thành hôn.
Giờ hắn vớ được cái danh người tốt, ai ai cũng khen hắn có dũng khí, khen hắn không sợ chết, còn văn hay chữ tốt.
Nhưng với cái ngợm của hắn thì đi Sóc Bắc chỉ là đi đâm đầu vào chỗ chết thôi.
Họ còn chưa thành hôn mà nàng đã thấy tương lai thủ tiết ròi!
Này thì không tức sao nổi?
Không những nàng tức giận mà Thẩm phu nhân cũng tức tới nỗi giậm chân giậm cảng.
May mà mấy lời đó là từ miệng Vân Hạc mà ra, chứ nếu là từ miệng người khác thì nàng sợ sẽ băm tên khốn đó ra thật.
“Là ta uống say thôi mà.”
Vân Hạc lườm lại Thẩm Hinh: “Chuyện tình đã ra nông nỗi này rồi, nên làm gì thì cứ làm nấy thôi, ngươi ở đây làm loạn thì có ích gì? Ngày mai phụ hoàng muốn đi Nam Uyển săn bản, còn cố ý bảo người thông báo cho ta là nhất định phải đưa ngươi đi cùng. Hay là ngày mai ngươi đi gặp hoàng thượng, nhờ hoàng thượng hạ
chỉ hủy bỏ hôn ước hai ta.”
“Ngươi nghĩ ta không muốn hủy bỏ à? Ngươi tưởng ta muốn gả cho ngươi lắm à?”
Vành mắt Thẩm Hinh đỏ hoe: “Nếu không phải vì phụ hoàng ngươi định hôn thì bà đây có mù cũng không chọn ngươi!”
Nói xong, Thẩm Hinh hậm hực đi ra ngoài.
Vân Hạc nhìn theo bóng lưng Thẩm Ninh, trong lòng không khỏi bất lực. “Nhớ mai phải đi đến Nam Uyển với ta đấy!”
Vân Hạc không nhịn đươc mà nhắc thêm một câu.
Thẩm Hinh không nói lời nào, ôm lòng đầy lửa hận đi ra ngoài.
Khi ra đến cửa, nàng chợt ngừng bước.
Thẩm Hinh càng nhìn cánh cửa càng thấy ngứa mắt, thẳng chân đá cánh cửa vỡ nát, lúc này mới nguôi giận rời đi.
Chương Hư thấy cánh cửa bị chia năm xẻ bảy thì rụt người vì sợ.
Chương Hư khó khăn nuốt nước bọt, mặt mũi tái nhợt, nói: “Lục điện hạ, Hoàng tử phi đúng là một... người có tình mẹ...”
Cọp mẹ ấy hả? Nàng ta đúng là một con cọp mẹ thật. Mẹ nó chứ.
Vẫn may mà mình còn có thân phận hoàng tử làm bia đỡ, nếu không chắc đã bị đánh nhừ tử rồi.
Chậc!
Đánh không có lại!
Đau “bi” lắm!
Lục Hạc xoa chiếc đầu đau nhức: “Đúng là nàng ấy có tính cách rất đắc biệt.” Chương Hư khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm thán liên tục.
Bà cọp cái này khó nhằn thật đấy.
Ngay cả Lục điện hạ cũng không thèm nể mặt!
Xem ra tương lai Lục điện hạ khó sống rồi đây.
Sau khi âm thầm cảm thán một hồi, Chương Hư lại u sầu hỏi: “Lục điện hạ, có phải chúng ta rước phải đại họa rồi không?”
“Không sao đâu.” Vân Hạc lắc đầu cười: “Có rước cũng là ta rước, không liên quan gì đến ngươi. À đúng rồi, ngươi có bị thương đâu không? Có cần đến bệnh quán xem bệnh không?”
“Không sao, không sao.”
Chương Hư cười nói: “Ta có da thịt dày, kháng được sát thương mà.”
“Nếu bị thương nặng thì phải đến y quán khám, đừng giấu làm chỉ.” Vân Hạc nhắc nhở một câu, lại nói: “Ta phải ra ngoài có việc riêng, hôm nay không đi chơi với ngươi nữa.”
“Ừm”
Chương Hư gật đầu: “Điện hạ mau đi khuyên Hoàng tử phi đi, ta thấy nàng ấy tức giận thế, chắc một canh giờ vẫn chưa nguôi giận đâu...”
“Ừm, thế ta đi trước đây.” Sau khi vẫy tay chào Chương Hư, Vân Hạc đưa mấy người Cao Hợp rời đi.
Ây da, phản ứng của Thẩm Hinh kịch liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Hôm nay chỉ là Thẩm Hinh bùng nổ.
Ngày mai đến Nam Uyển săn bản, hắn sợ sẽ bị ông bố hờ chửi cho u đầu. Còn có bên Thẩm phu nhân nữa, chắc giờ cũng tức nghẹn rồi.
Thôi bỏ đi!
Chắc chắn mình không khuyên nổi Thẩm phu nhân, làm không khéo lại tự bế mặt cũng nên, vẫn là đi tìm Diệp Tử, bảo Diệp Tử đi khuyên Thẩm phu nhân thì hơn.
Tiếp tục cầm gậy xông về phía
“Làm loạn đủ chưa hả?” Vân Hạc chợt gầm lên.
Cơn giận bất chợt của Vân Hạc khiến Thẩm Hinh chững lại đôi chút, cây gậy sắp nện lên người Chương Dư dừng lại giữa không trung.
Vân Hạc bò dậy, vội vã chạy đi, còn tiện tay cướp đi cây gậy trong tay Thẩm Hinh.
“Thế thôi là được rồi!”
Vân Hạc khó chịu lườm Thẩm Hinh: “Chuyện ở Quần Phương Uyển là tự ta làm, ngươi có tức thì nhằm vào ta đây này! Đuổi theo Chương Hư để làm gì? Thích thì ta cho người thanh đao, chém hắn luôn đi!”
Thẩm Hinh hơi đờ người, ngay sau đó quay phắt người lại, tức giận nhìn Vân Hạc: “Ta rất muốn chém luôn cả hai ngươi! Ngươi muốn đi Sóc Bắc tìm cái chết thì đừng có liên lụy ta!”
Lần này Thẩm Hinh nổi giân thực sự.
Vân Hạc gây náo loạn ở Quần Phương Uyển một trận, giờ tất cả người ở hoàng thành đều biết Văn đế hạ chỉ để họ đi Sóc Bắc ngay sau khi thành hôn.
Giờ hắn vớ được cái danh người tốt, ai ai cũng khen hắn có dũng khí, khen hắn không sợ chết, còn văn hay chữ tốt.
Nhưng với cái ngợm của hắn thì đi Sóc Bắc chỉ là đi đâm đầu vào chỗ chết thôi.
Họ còn chưa thành hôn mà nàng đã thấy tương lai thủ tiết ròi!
Này thì không tức sao nổi?
Không những nàng tức giận mà Thẩm phu nhân cũng tức tới nỗi giậm chân giậm cảng.
May mà mấy lời đó là từ miệng Vân Hạc mà ra, chứ nếu là từ miệng người khác thì nàng sợ sẽ băm tên khốn đó ra thật.
“Là ta uống say thôi mà.”
Vân Hạc lườm lại Thẩm Hinh: “Chuyện tình đã ra nông nỗi này rồi, nên làm gì thì cứ làm nấy thôi, ngươi ở đây làm loạn thì có ích gì? Ngày mai phụ hoàng muốn đi Nam Uyển săn bản, còn cố ý bảo người thông báo cho ta là nhất định phải đưa ngươi đi cùng. Hay là ngày mai ngươi đi gặp hoàng thượng, nhờ hoàng thượng hạ
chỉ hủy bỏ hôn ước hai ta.”
“Ngươi nghĩ ta không muốn hủy bỏ à? Ngươi tưởng ta muốn gả cho ngươi lắm à?”
Vành mắt Thẩm Hinh đỏ hoe: “Nếu không phải vì phụ hoàng ngươi định hôn thì bà đây có mù cũng không chọn ngươi!”
Nói xong, Thẩm Hinh hậm hực đi ra ngoài.
Vân Hạc nhìn theo bóng lưng Thẩm Ninh, trong lòng không khỏi bất lực. “Nhớ mai phải đi đến Nam Uyển với ta đấy!”
Vân Hạc không nhịn đươc mà nhắc thêm một câu.
Thẩm Hinh không nói lời nào, ôm lòng đầy lửa hận đi ra ngoài.
Khi ra đến cửa, nàng chợt ngừng bước.
Thẩm Hinh càng nhìn cánh cửa càng thấy ngứa mắt, thẳng chân đá cánh cửa vỡ nát, lúc này mới nguôi giận rời đi.
Chương Hư thấy cánh cửa bị chia năm xẻ bảy thì rụt người vì sợ.
Chương Hư khó khăn nuốt nước bọt, mặt mũi tái nhợt, nói: “Lục điện hạ, Hoàng tử phi đúng là một... người có tình mẹ...”
Cọp mẹ ấy hả? Nàng ta đúng là một con cọp mẹ thật. Mẹ nó chứ.
Vẫn may mà mình còn có thân phận hoàng tử làm bia đỡ, nếu không chắc đã bị đánh nhừ tử rồi.
Chậc!
Đánh không có lại!
Đau “bi” lắm!
Lục Hạc xoa chiếc đầu đau nhức: “Đúng là nàng ấy có tính cách rất đắc biệt.” Chương Hư khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm thán liên tục.
Bà cọp cái này khó nhằn thật đấy.
Ngay cả Lục điện hạ cũng không thèm nể mặt!
Xem ra tương lai Lục điện hạ khó sống rồi đây.
Sau khi âm thầm cảm thán một hồi, Chương Hư lại u sầu hỏi: “Lục điện hạ, có phải chúng ta rước phải đại họa rồi không?”
“Không sao đâu.” Vân Hạc lắc đầu cười: “Có rước cũng là ta rước, không liên quan gì đến ngươi. À đúng rồi, ngươi có bị thương đâu không? Có cần đến bệnh quán xem bệnh không?”
“Không sao, không sao.”
Chương Hư cười nói: “Ta có da thịt dày, kháng được sát thương mà.”
“Nếu bị thương nặng thì phải đến y quán khám, đừng giấu làm chỉ.” Vân Hạc nhắc nhở một câu, lại nói: “Ta phải ra ngoài có việc riêng, hôm nay không đi chơi với ngươi nữa.”
“Ừm”
Chương Hư gật đầu: “Điện hạ mau đi khuyên Hoàng tử phi đi, ta thấy nàng ấy tức giận thế, chắc một canh giờ vẫn chưa nguôi giận đâu...”
“Ừm, thế ta đi trước đây.” Sau khi vẫy tay chào Chương Hư, Vân Hạc đưa mấy người Cao Hợp rời đi.
Ây da, phản ứng của Thẩm Hinh kịch liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Hôm nay chỉ là Thẩm Hinh bùng nổ.
Ngày mai đến Nam Uyển săn bản, hắn sợ sẽ bị ông bố hờ chửi cho u đầu. Còn có bên Thẩm phu nhân nữa, chắc giờ cũng tức nghẹn rồi.
Thôi bỏ đi!
Chắc chắn mình không khuyên nổi Thẩm phu nhân, làm không khéo lại tự bế mặt cũng nên, vẫn là đi tìm Diệp Tử, bảo Diệp Tử đi khuyên Thẩm phu nhân thì hơn.
/231
|