Hoàng hôn buông xuống, Diệp Tử vội vã chạy về Thẩm gia.
Nàng ấy vừa vào trong đã phát hiện không khí Thẩm gia không được đúng lắm.
“Bà đâu?”
Diệp Tử hỏi đại tẩu Vệ Sương.
Vệ Sương thở dài một hơi, nói: “Nay tâm trạng mẹ và Thẩm Hinh không được tốt, đang luyện võ sau viện ấy.”
“Ta đi tìm bà ấy.” Nàng ấy nói qua loa vài câu với Vệ Sương rồi vội vã đi ra sau viện.
Còn chưa đến nơi, nàng ấy đã thấy hai mẹ con Thẩm Hinh đang tỉ thí với nhau.
Chắc giờ hai người đó đang tức phát điên nên đành lấy tỉ thí giải khuây. Nhìn thấy Diệp Tử, hai mẹ con mới dừng lại. “Có phải tên khốn nạn đàn đúm đó bảo con đến đây khuyên bọn ta không?”
Thẩm phu nhân vứt cây trường giáo dài trong tay sang bên cạnh, khó chịu hỏi.
Diệp Tử kinh ngạc.
Giờ ai cũng gọi Vân Hạc như thế rồi sao?
Nhìn có vẻ lửa giận của mẹ chồng đang bốc ngùn ngụt. “Con dâu không thể quay về thăm nương được sao?”
Diệp Tử mỉm cười: “Mấy nay con không ở nhà, sao cảm giác con đã trở thành người ngoài rồi thế?”
“Ai dám nói con là người ngoài?”
Thẩm phu nhân lườm Diệp Tử, lại thở dài nói: “Nương không giận con, là đang giận cái tên khốn nạn đàn đúm đó.”
“Gon biết mà.”
Diệp Tử mỉm cười: “Con biết tâm trạng nương không được tốt, để con đi dạo với nương nhé?”
“Cũng được.”
Thẩm phu nhân gật đầu, lại gọi Thẩm Hinh: “Đi đi, đi dạo với tẩu con chút.”
Thẩm Hinh định đồng ý thì Diệp Tử lại lắc đầu: “Muội kiểm điểm lại bản thân trước đi! Đã lớn tướng thể rồi mà không là được việc gì đúng chừng mực cả!
Cũng mai là tính tình Lục điện hạ tốt, nếu mà là hoàng tử khác thì những hành vi hôm nay của muội đã đủ một núi tội rồi đấy!”
“Muội...”
Thẩm Hinh ngây người chốc lát, khó chịu nói: “Muội không đánh hắn cũng coi như là nể mặt hắn rồi còn gì!”
Thẩm phu nhân nghi ngờ liếc nhìn con dâu, lại nhìn Thẩm Ninh, nói: “Đúng là con phải sửa cái tính đấy lại. Con đi nghỉ ngơi trước đi, nương đi dạo với tẩu con chút.”
Bà đã nhìn ra được là Diệp Tử muốn nói chuyện riêng với mình.
Dù bà cũng không biết Diệp Tử có ý gì, nhưng vẫn làm theo lời Diệp Tử. Rát nhanh sau đó, hai người đã rời khỏi hậu viện, đi đến phòng Diệp Tử. “Con muốn nói gì với nương?”
Vừa bước vào cửa, Thẩm phu nhân đã hỏi.
Diệp Tử tươi cười, lấy một tờ giấy được gấp gọn ghẽ ra khỏi ống áo rồi đưa cho Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân ngờ vực mở tờ giấy ra mới phát hiện bên trên đó toàn là thơ Diệp Tử viết.
Thẩm phu nhân liếc qua một lượt, cũng không có tâm tình đâu mà bình thơ, bà quở trách: “Nương nói con chứ, con viết mấy thứ này sao lại để cho tên khốn nạn đàn đúm kia thấy?”
“Đây không phải do con viết.”
Diệp Tử mỉm cười lắc đầu: “Đây là do tên khốn nạn đàn đúm nương nói viết đấy.”
“Còn giúp hắn gạt nương nữa hả?”
Thẩm phu nhân lườm Diệp Tử: “Lúc Hinh Hinh đi tìm tên khốn Chương Hư đã hỏi rõ hết rồi, Vân Hạc tự mình thừa nhận là sao chép thơ con viết.”
Diệp Tử chớp mắt, tươi cười nói: “Có khi nào là hắn cố tính nói ra lời đó
không?” Hả? Thẩm phu nhân nhíu mày. Rõ ràng là nha đầu này đang ẩn dụ gì đó.
Thẩm phu nhân lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu, lại nghỉ ngờ hỏi: “Rốt cuộc là con muốn nói gì?”
Diệp Tử nở nụ cười rạng rõ: “Con muốn nói với nương là, những bài thơ này và cả bốn bài thơ đang lan truyền ngoài kia đều là hắn tự viết! Hơn nữa, đêm qua hắn cũng không say, chỉ là giả vờ mà thôi...”
Nàng ấy vừa vào trong đã phát hiện không khí Thẩm gia không được đúng lắm.
“Bà đâu?”
Diệp Tử hỏi đại tẩu Vệ Sương.
Vệ Sương thở dài một hơi, nói: “Nay tâm trạng mẹ và Thẩm Hinh không được tốt, đang luyện võ sau viện ấy.”
“Ta đi tìm bà ấy.” Nàng ấy nói qua loa vài câu với Vệ Sương rồi vội vã đi ra sau viện.
Còn chưa đến nơi, nàng ấy đã thấy hai mẹ con Thẩm Hinh đang tỉ thí với nhau.
Chắc giờ hai người đó đang tức phát điên nên đành lấy tỉ thí giải khuây. Nhìn thấy Diệp Tử, hai mẹ con mới dừng lại. “Có phải tên khốn nạn đàn đúm đó bảo con đến đây khuyên bọn ta không?”
Thẩm phu nhân vứt cây trường giáo dài trong tay sang bên cạnh, khó chịu hỏi.
Diệp Tử kinh ngạc.
Giờ ai cũng gọi Vân Hạc như thế rồi sao?
Nhìn có vẻ lửa giận của mẹ chồng đang bốc ngùn ngụt. “Con dâu không thể quay về thăm nương được sao?”
Diệp Tử mỉm cười: “Mấy nay con không ở nhà, sao cảm giác con đã trở thành người ngoài rồi thế?”
“Ai dám nói con là người ngoài?”
Thẩm phu nhân lườm Diệp Tử, lại thở dài nói: “Nương không giận con, là đang giận cái tên khốn nạn đàn đúm đó.”
“Gon biết mà.”
Diệp Tử mỉm cười: “Con biết tâm trạng nương không được tốt, để con đi dạo với nương nhé?”
“Cũng được.”
Thẩm phu nhân gật đầu, lại gọi Thẩm Hinh: “Đi đi, đi dạo với tẩu con chút.”
Thẩm Hinh định đồng ý thì Diệp Tử lại lắc đầu: “Muội kiểm điểm lại bản thân trước đi! Đã lớn tướng thể rồi mà không là được việc gì đúng chừng mực cả!
Cũng mai là tính tình Lục điện hạ tốt, nếu mà là hoàng tử khác thì những hành vi hôm nay của muội đã đủ một núi tội rồi đấy!”
“Muội...”
Thẩm Hinh ngây người chốc lát, khó chịu nói: “Muội không đánh hắn cũng coi như là nể mặt hắn rồi còn gì!”
Thẩm phu nhân nghi ngờ liếc nhìn con dâu, lại nhìn Thẩm Ninh, nói: “Đúng là con phải sửa cái tính đấy lại. Con đi nghỉ ngơi trước đi, nương đi dạo với tẩu con chút.”
Bà đã nhìn ra được là Diệp Tử muốn nói chuyện riêng với mình.
Dù bà cũng không biết Diệp Tử có ý gì, nhưng vẫn làm theo lời Diệp Tử. Rát nhanh sau đó, hai người đã rời khỏi hậu viện, đi đến phòng Diệp Tử. “Con muốn nói gì với nương?”
Vừa bước vào cửa, Thẩm phu nhân đã hỏi.
Diệp Tử tươi cười, lấy một tờ giấy được gấp gọn ghẽ ra khỏi ống áo rồi đưa cho Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân ngờ vực mở tờ giấy ra mới phát hiện bên trên đó toàn là thơ Diệp Tử viết.
Thẩm phu nhân liếc qua một lượt, cũng không có tâm tình đâu mà bình thơ, bà quở trách: “Nương nói con chứ, con viết mấy thứ này sao lại để cho tên khốn nạn đàn đúm kia thấy?”
“Đây không phải do con viết.”
Diệp Tử mỉm cười lắc đầu: “Đây là do tên khốn nạn đàn đúm nương nói viết đấy.”
“Còn giúp hắn gạt nương nữa hả?”
Thẩm phu nhân lườm Diệp Tử: “Lúc Hinh Hinh đi tìm tên khốn Chương Hư đã hỏi rõ hết rồi, Vân Hạc tự mình thừa nhận là sao chép thơ con viết.”
Diệp Tử chớp mắt, tươi cười nói: “Có khi nào là hắn cố tính nói ra lời đó
không?” Hả? Thẩm phu nhân nhíu mày. Rõ ràng là nha đầu này đang ẩn dụ gì đó.
Thẩm phu nhân lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu, lại nghỉ ngờ hỏi: “Rốt cuộc là con muốn nói gì?”
Diệp Tử nở nụ cười rạng rõ: “Con muốn nói với nương là, những bài thơ này và cả bốn bài thơ đang lan truyền ngoài kia đều là hắn tự viết! Hơn nữa, đêm qua hắn cũng không say, chỉ là giả vờ mà thôi...”
/231
|