Buổi chiều, Vân Hạc đi tìm Chương Hư như thường lệ.
Vừa đến cửa viện Chương Hư thì bên trong truyền đến âm thanh gà bay chó nhảy.
“Giết người rồi!”
“Cứu với...”
Vân Hạc nghe thấy âm thanh này không khỏi ngây người. Hình như là tiếng của Chương Hư phải không?
Chương Hư gặp chuyện rồi à?
“Mau, mau vào trong xem!”
Vân Hạc vội vã bảo mấy người Cao Hợp xông vào trong viện.
Họ vừa bước vào trong sân đã thấy Chương Hư mắt mũi bầm tím đang chạy trối chết.
Đừng có nhìn Chương Hư béo ục jch thế, nhưng tên mà chạy trốn thì nhanh không ai bằng.
“Lục điện hạ, cứu mạng với!”
Nhìn thấy Vân Hạc, Chương Hư như nhìn thấy cứu tinh, lạch bạch chạy về phía hắn.
“Chương Hư, tên khốn kiếp này! Ngươi nghĩ ngươi chạy thoát được à?” Tiếng gào thét đầy tức giận vang lên phía sau Chương Hư.
Ngay sau đó thì một bóng hình màu hồng xuất hiện phía sau.
Đây là...
Thẩm Hinh?
Vân Hạc ngớ người, ngây ngốc nhìn Thẩm Hinh đang cầm gậy đuổi theo sau Chương Hư.
Đến khi hoàn hồn lại, Vân Hạc vội vã tiến lên mấy bước, chắn giữa Thẩm Hinh và Chương Hư.
Ngươi làm gì thế?” Vân Hạc dở khóc dở cười nhìn Thẩm Hinh. ụ
“Ngươi cút ra cha tai
Thẩm Hinh không thèm nể cái danh hoàng tử của Vân Hạc, còn chĩa cây gậy thẳng mặt hắn: “Đợi bà đây xử lý xong thằng khốn kia thì sẽ tính sổ với ngươi!”
Vân Hạc nghe thấy vậy, mặt lập tức tối sầm lại.
Nghe thì có vẻ ý của nàng là muốn đánh cả hắn sao?
Chương Hư trốn sau người Vân Hạc, rên rỉ: “Thẩm tiểu thư, ta và Lục điện hạ đi đến Quần Phương Uyển nhưng không làm gì hết thật mà! Ta đi tuần tra tình hình dân chúng với Lục điện hạ thôi...”
“Còn dám nói là không làm gì hả?”
Thẩm Hinh nổi điên lên: “Nếu không phải ngươi đưa hắn ta đến đó thì hắn ta có say rượu, phát điên lên nói mấy câu ngu sỉ đó không hả? Hôm nay bà đây không đánh cho người tàn phế thì ta không tên là Thẩm Hinh nữa!”
Nói đoạn, nàng tức tối xông thẳng về phía Chương Hư. “Lục điện hạ cứu mạng!” Chương Hư sợ gần chết, lập tức cầu cứu Vân Hạc.
Vân Hạc thấy thế thì vội can ngăn, ôm lấy Thẩm Hinh rồi khuyên ngăn nàng: “Được rồi, được rồi, đánh nữa là chết người đấy...”
Tự dưng bị Vân Hạc ôm như thế, Thẩm Hinh rùng mình một cái.
Nàng ngây người mất mộc lúc, sau đó dùng toàn bộ sức lực của hai tay vật hẳn xuống đất.
“Điện hại”
Mấy người Cao Hợp hối hả chạy lên đỡ hắn dậy.
“Đừng quan tâm ta, mau ngăn nàng ấy lại!”
Vân Hạc hô to.
Bốn người không dám chậm trễ, vội vã xông lên ngăn Thẩm Hinh lại.
Giờ Thẩm Hinh đang tức đến mu muội, đối diện với sự ngăn cả của bốn người, nàng lập tức xử cả bốn.
Dù bốn người đó đều thuộc Vũ Lâm Vệ, nhưng làm sao địch lại với một Thẩm Hinh tập võ từ nhỏ.
Chỉ vài phút trôi qua, bốn người đã bị Thẩm Hinh vật ra đất.
Vừa đến cửa viện Chương Hư thì bên trong truyền đến âm thanh gà bay chó nhảy.
“Giết người rồi!”
“Cứu với...”
Vân Hạc nghe thấy âm thanh này không khỏi ngây người. Hình như là tiếng của Chương Hư phải không?
Chương Hư gặp chuyện rồi à?
“Mau, mau vào trong xem!”
Vân Hạc vội vã bảo mấy người Cao Hợp xông vào trong viện.
Họ vừa bước vào trong sân đã thấy Chương Hư mắt mũi bầm tím đang chạy trối chết.
Đừng có nhìn Chương Hư béo ục jch thế, nhưng tên mà chạy trốn thì nhanh không ai bằng.
“Lục điện hạ, cứu mạng với!”
Nhìn thấy Vân Hạc, Chương Hư như nhìn thấy cứu tinh, lạch bạch chạy về phía hắn.
“Chương Hư, tên khốn kiếp này! Ngươi nghĩ ngươi chạy thoát được à?” Tiếng gào thét đầy tức giận vang lên phía sau Chương Hư.
Ngay sau đó thì một bóng hình màu hồng xuất hiện phía sau.
Đây là...
Thẩm Hinh?
Vân Hạc ngớ người, ngây ngốc nhìn Thẩm Hinh đang cầm gậy đuổi theo sau Chương Hư.
Đến khi hoàn hồn lại, Vân Hạc vội vã tiến lên mấy bước, chắn giữa Thẩm Hinh và Chương Hư.
Ngươi làm gì thế?” Vân Hạc dở khóc dở cười nhìn Thẩm Hinh. ụ
“Ngươi cút ra cha tai
Thẩm Hinh không thèm nể cái danh hoàng tử của Vân Hạc, còn chĩa cây gậy thẳng mặt hắn: “Đợi bà đây xử lý xong thằng khốn kia thì sẽ tính sổ với ngươi!”
Vân Hạc nghe thấy vậy, mặt lập tức tối sầm lại.
Nghe thì có vẻ ý của nàng là muốn đánh cả hắn sao?
Chương Hư trốn sau người Vân Hạc, rên rỉ: “Thẩm tiểu thư, ta và Lục điện hạ đi đến Quần Phương Uyển nhưng không làm gì hết thật mà! Ta đi tuần tra tình hình dân chúng với Lục điện hạ thôi...”
“Còn dám nói là không làm gì hả?”
Thẩm Hinh nổi điên lên: “Nếu không phải ngươi đưa hắn ta đến đó thì hắn ta có say rượu, phát điên lên nói mấy câu ngu sỉ đó không hả? Hôm nay bà đây không đánh cho người tàn phế thì ta không tên là Thẩm Hinh nữa!”
Nói đoạn, nàng tức tối xông thẳng về phía Chương Hư. “Lục điện hạ cứu mạng!” Chương Hư sợ gần chết, lập tức cầu cứu Vân Hạc.
Vân Hạc thấy thế thì vội can ngăn, ôm lấy Thẩm Hinh rồi khuyên ngăn nàng: “Được rồi, được rồi, đánh nữa là chết người đấy...”
Tự dưng bị Vân Hạc ôm như thế, Thẩm Hinh rùng mình một cái.
Nàng ngây người mất mộc lúc, sau đó dùng toàn bộ sức lực của hai tay vật hẳn xuống đất.
“Điện hại”
Mấy người Cao Hợp hối hả chạy lên đỡ hắn dậy.
“Đừng quan tâm ta, mau ngăn nàng ấy lại!”
Vân Hạc hô to.
Bốn người không dám chậm trễ, vội vã xông lên ngăn Thẩm Hinh lại.
Giờ Thẩm Hinh đang tức đến mu muội, đối diện với sự ngăn cả của bốn người, nàng lập tức xử cả bốn.
Dù bốn người đó đều thuộc Vũ Lâm Vệ, nhưng làm sao địch lại với một Thẩm Hinh tập võ từ nhỏ.
Chỉ vài phút trôi qua, bốn người đã bị Thẩm Hinh vật ra đất.
/231
|