Có cái chuyện bé xíu thế mài! Ông già này cũng thế, tự dưng đi tức giận vì chuyện không đâu.
Làm tội ông ấy còn tưởng lão già này đã làm ra chuyện gì khiến trời đất khó dung!
Vào lúc Văn đế đỡ Chương Hòe ngồi xuống, Mục Thuận hớt hải chạy vào. trong, định nói nhưng thấy Chương Hòe đang ở đây thì lại thôi.
Văn đế nhíu mày: “Có chuyện gì cứ nói đi, đừng có ấp úng nữa.”
Mục Thuận cười xòa một tiếng rồi mới nói: “Thánh Thượng, hình như cháu trai của Chương các lão, Chương Hư, có quen biết với đêm qua ở hội thơ Quần Phương Uyển đêm qua”
“Cái gì?”
Mặt Văn đế biến sắc.
Chương Hòe thấy thế thì vội vàng nói: “Thánh Thượng, lão thần có tội, đêm qua thằng oắt Chương Hư đưa Lục điện hạ đến Quần Phương Uyển, cái tên khốn kiếp đó, còn vô sỉ gọi thêm mười kỹ nữ hầu hạ...”
Văn đế nghe thế, da mặt co rúm ró lại.
Còn gọi thêm mười kỹ nữ?
Thằng khốn này, không sợ chết trên bụng phụ nữ à?
Văn đế thoáng im lặng, sau đó nhanh chóng phân phó Mục Thuận: “Đi, bảo. người hỏi Chương Hư, rốt cuộc tên khốn làm thơ đó là ai!”
Mục Thuận đang lĩnh lệnh định rời đi, Chương Hòe lại kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ 'Thánh Thượng không biết người làm liên tục bốn bài thơ ở Quần Phương Uyển là ai sao?”
“Trâm nào biết!”
Văn đế khó chịu nói: “Nếu trẫm biết thì không những gọi tên hốn đó vào cung mà còn thưởng cho hai cái bạt tai!”
“Không cần, không cần đâu...” Chương Hòe vẫy tay: “Dù thơ Lục điện hạ làm ra là sao chép của nương tử Diệp gia, nhưng Lục điện hạ bác bỏ đám tài tử kia trước mặt mọi người, giữ thể
diện cho Thánh Thượng, cũng coi như là có lòng hiếu thuận...”
Chương Hòe vẫn không ngớt lời khuyên nhủ, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Văn đế đã khó coi đến cực điểm.
Lục điện hạ? 'Tên khốn làm thơ đó chính là lão Lục? Lão Lục chính là tên khốn mình muốn tìm ư?
Văn đế siết chặt nắm đấm, nghiến chặt răng hỏi: “Các lão nói là người làm bốn bài thơ đêm qua chính là lão Lục sao?”
“Đúng, chính là Lục điện hạ.” Chương Hòe khế gật đầu, nghỉ ngờ nhìn Văn đế.
Cho dù là Lục điện hạ sao chép thơ của nương tử Diệp gia đi nữa thì Thánh Thượng cũng đang cần như thế?
Chẳng lẽ Thánh Thượng đang tức giận vì chuyện Chương Hư và Lục điện hạ gọi mừa kỹ nữ sao?
Ừm, chuyện này rất có khả năng. “Khốn kiếp! Tên khốn kiếp đó!”
Văn đế nổi điên, gương mặt tràn ngập giận dữ, gào lên với Mục Thuận: “Đi, gọi lão Lục vào cung cho Trẫm!”
ng!” Mục Thuận không phải Chương Hòe, ông ta biết rõ tại sao Văn đế tức giận nên vội vã chạy đi.
“Đứng lại!”.
Đột nhiên Văn đế lại tức giận gọi Mục Thuận lại.
Mục Thuận dừng bước, cẩn thận từng tí quay người lại, đợi Văn đế hạ lệnh.
Văn đế giận ngút trời, nhưng vẫn cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Văn đế im lặng suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không cần gọi lão Lục tiến cung nữa! Phái người thông báo cho lão Lục và các vị hoàng tử, ngày nai trẫm phải đi đến Nam Uyển săn bản, bảo chúng đi theo hết cho ta! Ngoài ra, bảo lão Lục phải đưa Thẩm Hinh và Diệp tử đến.”
“Vâng!”
Mục Thuận khom người nhận lệnh, lúc này mới cẩn thận lui xuống.
Đợi khi Mục Thuận đi hẳn, Chương Hòe lại khuyên nhủ: “Thánh Thượng không cần tức giận vì chuyện này đâu, lão thần đã hỏi rõ ràng rồi, tối qua Lục điện hạ uống say ở Quần Phương Uyển, dù tên khốn Chương Hư đó gọi mười kỹ nữ đến nhưng Lục điện hạ không làm gì hết...”
Văn đế nghe thấy lời Chương Hòe nói thì không kìm nổi sự chán nản.
Mười kỹ nữ?
Ông ấy còn mong hai tên khốn đó đi tìm niềm vui với mười kỹ nữ đó đây này!
Đang yên đang lành, mắc gì làm thơ?
Làm thơ cũng thôi đi, hắn còn nói gì kia?
Thằng khốn! Thằng khốn nạn!
Làm tội ông ấy còn tưởng lão già này đã làm ra chuyện gì khiến trời đất khó dung!
Vào lúc Văn đế đỡ Chương Hòe ngồi xuống, Mục Thuận hớt hải chạy vào. trong, định nói nhưng thấy Chương Hòe đang ở đây thì lại thôi.
Văn đế nhíu mày: “Có chuyện gì cứ nói đi, đừng có ấp úng nữa.”
Mục Thuận cười xòa một tiếng rồi mới nói: “Thánh Thượng, hình như cháu trai của Chương các lão, Chương Hư, có quen biết với đêm qua ở hội thơ Quần Phương Uyển đêm qua”
“Cái gì?”
Mặt Văn đế biến sắc.
Chương Hòe thấy thế thì vội vàng nói: “Thánh Thượng, lão thần có tội, đêm qua thằng oắt Chương Hư đưa Lục điện hạ đến Quần Phương Uyển, cái tên khốn kiếp đó, còn vô sỉ gọi thêm mười kỹ nữ hầu hạ...”
Văn đế nghe thế, da mặt co rúm ró lại.
Còn gọi thêm mười kỹ nữ?
Thằng khốn này, không sợ chết trên bụng phụ nữ à?
Văn đế thoáng im lặng, sau đó nhanh chóng phân phó Mục Thuận: “Đi, bảo. người hỏi Chương Hư, rốt cuộc tên khốn làm thơ đó là ai!”
Mục Thuận đang lĩnh lệnh định rời đi, Chương Hòe lại kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ 'Thánh Thượng không biết người làm liên tục bốn bài thơ ở Quần Phương Uyển là ai sao?”
“Trâm nào biết!”
Văn đế khó chịu nói: “Nếu trẫm biết thì không những gọi tên hốn đó vào cung mà còn thưởng cho hai cái bạt tai!”
“Không cần, không cần đâu...” Chương Hòe vẫy tay: “Dù thơ Lục điện hạ làm ra là sao chép của nương tử Diệp gia, nhưng Lục điện hạ bác bỏ đám tài tử kia trước mặt mọi người, giữ thể
diện cho Thánh Thượng, cũng coi như là có lòng hiếu thuận...”
Chương Hòe vẫn không ngớt lời khuyên nhủ, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Văn đế đã khó coi đến cực điểm.
Lục điện hạ? 'Tên khốn làm thơ đó chính là lão Lục? Lão Lục chính là tên khốn mình muốn tìm ư?
Văn đế siết chặt nắm đấm, nghiến chặt răng hỏi: “Các lão nói là người làm bốn bài thơ đêm qua chính là lão Lục sao?”
“Đúng, chính là Lục điện hạ.” Chương Hòe khế gật đầu, nghỉ ngờ nhìn Văn đế.
Cho dù là Lục điện hạ sao chép thơ của nương tử Diệp gia đi nữa thì Thánh Thượng cũng đang cần như thế?
Chẳng lẽ Thánh Thượng đang tức giận vì chuyện Chương Hư và Lục điện hạ gọi mừa kỹ nữ sao?
Ừm, chuyện này rất có khả năng. “Khốn kiếp! Tên khốn kiếp đó!”
Văn đế nổi điên, gương mặt tràn ngập giận dữ, gào lên với Mục Thuận: “Đi, gọi lão Lục vào cung cho Trẫm!”
ng!” Mục Thuận không phải Chương Hòe, ông ta biết rõ tại sao Văn đế tức giận nên vội vã chạy đi.
“Đứng lại!”.
Đột nhiên Văn đế lại tức giận gọi Mục Thuận lại.
Mục Thuận dừng bước, cẩn thận từng tí quay người lại, đợi Văn đế hạ lệnh.
Văn đế giận ngút trời, nhưng vẫn cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Văn đế im lặng suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không cần gọi lão Lục tiến cung nữa! Phái người thông báo cho lão Lục và các vị hoàng tử, ngày nai trẫm phải đi đến Nam Uyển săn bản, bảo chúng đi theo hết cho ta! Ngoài ra, bảo lão Lục phải đưa Thẩm Hinh và Diệp tử đến.”
“Vâng!”
Mục Thuận khom người nhận lệnh, lúc này mới cẩn thận lui xuống.
Đợi khi Mục Thuận đi hẳn, Chương Hòe lại khuyên nhủ: “Thánh Thượng không cần tức giận vì chuyện này đâu, lão thần đã hỏi rõ ràng rồi, tối qua Lục điện hạ uống say ở Quần Phương Uyển, dù tên khốn Chương Hư đó gọi mười kỹ nữ đến nhưng Lục điện hạ không làm gì hết...”
Văn đế nghe thấy lời Chương Hòe nói thì không kìm nổi sự chán nản.
Mười kỹ nữ?
Ông ấy còn mong hai tên khốn đó đi tìm niềm vui với mười kỹ nữ đó đây này!
Đang yên đang lành, mắc gì làm thơ?
Làm thơ cũng thôi đi, hắn còn nói gì kia?
Thằng khốn! Thằng khốn nạn!
/231
|