Mộ chôn quần áo và di vật của ba cha con Thẩm Nam Chinh nằm ở ngoại thành của Đại Tiêm Sơn.
'Từ sớm bọn họ đã xuất phát, mất hơn một canh giờ rưỡi mới tới. Mộ chôn quần áo và di vật ba cha con Thẩm gia gần sát với nhau.
Mộ Thẩm Nam Chinh hơi gần phía trước, mộ hai người con trai thì tựa vào sau.
Nhìn qua, tựa như là hai đứa con trai đi theo phụ thân xuất chỉnh vậy.
Nhìn phần tên trên bia mộ khắc tên Thẩm Nam Chinh, Vân Hạc không khỏi nghẹn ngào.
'Thẩm Nam Chinh, cuối cùng lại tử trận trong trận chiến thảo phạt phương Bắc.
Không cần Thẩm phu nhân dặn dò, một đám gia đỉnh cùng tỳ nữ đã đặt đủ loại tế phẩm trước mộ của ba cha con Thẩm gia.
Nhìn phần mộ của ba cha con họ, mắt Thẩm phu nhân không khỏi rưng rưng.
Mặc dù ba cha con họ đã chết trận năm năm, nhưng mỗi lần nghĩ đến ba cha con họ không còn hài cốt để hạ táng, trong lòng Thẩm phu nhân đã không nhịn được mà thấy chua xót.
Hồi lâu, Thẩm phu nhân đốt ba nén hương, theo thứ tự cắm trước mộ của ba cha con, sau đó quỳ trước mộ của Thẩm Nam Chinh, bờ môi lúc mở lúc khép như
đang nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng.
Trong lòng Vân Hạc âm thầm phỏng đoán, chắc hơn phân nửa là đang nói Văn Đế có lỗi với Thẩm gia, ức hiếp Thẩm gia mẹ góa con côi vân... vân...
Lúc này, Vệ Sương và Diệp Tử cũng tự đốt nhang. Vệ Sương còn nắm tay con gái, giúp đốt cây nhang trong tay cô bé.
Cho đến khi đầy tớ Thẩm gia đưa tới ba nén hương, Vân Hạc mới ý thức được mình cũng nên bái lạy với Thẩm Hinh.
Trong lúc hai người cúi đầu cặm cụi đốt nhang, Thẩm Hinh còn không quên trừng mắt dữ tợn nhìn Vân Hạc một cái, khiến cho hắn vô cùng khó hiểu.
“Cô nàng này, nhất định là đang tới tháng rồi!”
Trong lòng Vân Hạc âm thẩm phỉ báng.
Vân Hạc đi đến trước phần mộ của Thẩm Nam Chinh, lúc chuẩn bị quỳ xuống bái lạy, Thẩm phu nhân đã ngăn hản lại: “Điện hạ và Lạc Nhạn vẫn còn chưa hoàn
thành hôn sự, có thể đến bái tế vong phu của ta đã là rất đáng quý rồi! Thân thể điện hạ đáng giá ngàn vàng, nên không cần hành lễ vậy đâu.”
Ôi trời? Còn có cách nói này sao?
Hay là ý của Thẩm phu nhân là cảm thấy mình không xứng đáng làm con rể của bà, cho nên mới ngăn cản mình bái lạy, hành đại lễ với Thẩm Nam Chinh?
Thôi vậy! Không quỳ thì không quỳ!
“Cũng đành vậy! Vậy thì cứ theo lời nhạc mẫu đại nhân đi!”
Vân Hạc khẽ gật đầu, hai tay cầm hương, trâm giọng nói: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, mấy ngày nữa tiểu tế sẽ đi đến Sóc Bắc, đến lúc đó dù cho có đồng quy vô tận, cũng sẽ chặt đầu của mấy con chó Bắc Hoàn xuống thay người báo thù rửa hận!”
Hiếm khi Vân Hạc dõng dạc nói chuyện.
Nhưng mà, nghe được mấy lời này của Vân Hạc, Thẩm phu nhân lại tức tới muốn thổ huyết.
Bà thật sự chưa từng thấy ai không có não như hắn. Hắn đây là sợ cả thiên hạ không ai không biết hẳn sẽ đi Sóc Bắc chăng?
Vân Hạc chả quan tâm đến mấy cái này, nói xong liền cấm hương cúi người lạy.
Một lạy.
Khi Vân Hạc chuẩn bị cúi lạy lần thứ hai, bỗng từ khu rừng cách đó không xa một mũi tên sắc nhọn phóng đến, “Soạt” một tiếng, bay thẳng đến Vân Hạc.
“Có thích khách!” “Bảo vệ điện hạ!”
Cao Hợp và Chu Mật đồng thời kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng bay thẳng lên trước.
Ngay giây phút họ bay đến, Thẩm Hinh đột nhiên kéo Vân Hạc vẫn còn chưa kịp phản ứng ra sau lưng mình, đồng thời trở tay một cái bắt lấy mũi tên.
Chu chat
Vân Hạc đột nhiên trợn to hai mắt. Vậy cũng được?
Mẹ ơi!
Bản thân hắn chỉ nghe Diệp Tử nói qua rằng cô nàng này rất lợi hại, không ngờ là lại lợi hại đến vậy!
Cái này mặc dù độ khó nhỏ hơn tay không tiếp đạn, nhưng trong nhận thức của hắn, động tác này là chuyện không thể nào làm được.
Nhưng Thẩm Hinh lại có thể làm được!
Mẹ nó!
Nhặt được bảo bối rồi!
Nhất định phải thu phục được cô nàng này!
Thu phục không được thì ngủ tới phục!
Thấy Vân Hạc bình yên vô sự, Cao Hợp và Chu Mật cuối cùng cũng yên tâm. “Đuổi theo!”
Thẩm phu nhân hét lên một tiếng, nhảy lên một con ngựa, một mình đuổi theo trước.
'Từ sớm bọn họ đã xuất phát, mất hơn một canh giờ rưỡi mới tới. Mộ chôn quần áo và di vật ba cha con Thẩm gia gần sát với nhau.
Mộ Thẩm Nam Chinh hơi gần phía trước, mộ hai người con trai thì tựa vào sau.
Nhìn qua, tựa như là hai đứa con trai đi theo phụ thân xuất chỉnh vậy.
Nhìn phần tên trên bia mộ khắc tên Thẩm Nam Chinh, Vân Hạc không khỏi nghẹn ngào.
'Thẩm Nam Chinh, cuối cùng lại tử trận trong trận chiến thảo phạt phương Bắc.
Không cần Thẩm phu nhân dặn dò, một đám gia đỉnh cùng tỳ nữ đã đặt đủ loại tế phẩm trước mộ của ba cha con Thẩm gia.
Nhìn phần mộ của ba cha con họ, mắt Thẩm phu nhân không khỏi rưng rưng.
Mặc dù ba cha con họ đã chết trận năm năm, nhưng mỗi lần nghĩ đến ba cha con họ không còn hài cốt để hạ táng, trong lòng Thẩm phu nhân đã không nhịn được mà thấy chua xót.
Hồi lâu, Thẩm phu nhân đốt ba nén hương, theo thứ tự cắm trước mộ của ba cha con, sau đó quỳ trước mộ của Thẩm Nam Chinh, bờ môi lúc mở lúc khép như
đang nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng.
Trong lòng Vân Hạc âm thầm phỏng đoán, chắc hơn phân nửa là đang nói Văn Đế có lỗi với Thẩm gia, ức hiếp Thẩm gia mẹ góa con côi vân... vân...
Lúc này, Vệ Sương và Diệp Tử cũng tự đốt nhang. Vệ Sương còn nắm tay con gái, giúp đốt cây nhang trong tay cô bé.
Cho đến khi đầy tớ Thẩm gia đưa tới ba nén hương, Vân Hạc mới ý thức được mình cũng nên bái lạy với Thẩm Hinh.
Trong lúc hai người cúi đầu cặm cụi đốt nhang, Thẩm Hinh còn không quên trừng mắt dữ tợn nhìn Vân Hạc một cái, khiến cho hắn vô cùng khó hiểu.
“Cô nàng này, nhất định là đang tới tháng rồi!”
Trong lòng Vân Hạc âm thẩm phỉ báng.
Vân Hạc đi đến trước phần mộ của Thẩm Nam Chinh, lúc chuẩn bị quỳ xuống bái lạy, Thẩm phu nhân đã ngăn hản lại: “Điện hạ và Lạc Nhạn vẫn còn chưa hoàn
thành hôn sự, có thể đến bái tế vong phu của ta đã là rất đáng quý rồi! Thân thể điện hạ đáng giá ngàn vàng, nên không cần hành lễ vậy đâu.”
Ôi trời? Còn có cách nói này sao?
Hay là ý của Thẩm phu nhân là cảm thấy mình không xứng đáng làm con rể của bà, cho nên mới ngăn cản mình bái lạy, hành đại lễ với Thẩm Nam Chinh?
Thôi vậy! Không quỳ thì không quỳ!
“Cũng đành vậy! Vậy thì cứ theo lời nhạc mẫu đại nhân đi!”
Vân Hạc khẽ gật đầu, hai tay cầm hương, trâm giọng nói: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, mấy ngày nữa tiểu tế sẽ đi đến Sóc Bắc, đến lúc đó dù cho có đồng quy vô tận, cũng sẽ chặt đầu của mấy con chó Bắc Hoàn xuống thay người báo thù rửa hận!”
Hiếm khi Vân Hạc dõng dạc nói chuyện.
Nhưng mà, nghe được mấy lời này của Vân Hạc, Thẩm phu nhân lại tức tới muốn thổ huyết.
Bà thật sự chưa từng thấy ai không có não như hắn. Hắn đây là sợ cả thiên hạ không ai không biết hẳn sẽ đi Sóc Bắc chăng?
Vân Hạc chả quan tâm đến mấy cái này, nói xong liền cấm hương cúi người lạy.
Một lạy.
Khi Vân Hạc chuẩn bị cúi lạy lần thứ hai, bỗng từ khu rừng cách đó không xa một mũi tên sắc nhọn phóng đến, “Soạt” một tiếng, bay thẳng đến Vân Hạc.
“Có thích khách!” “Bảo vệ điện hạ!”
Cao Hợp và Chu Mật đồng thời kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng bay thẳng lên trước.
Ngay giây phút họ bay đến, Thẩm Hinh đột nhiên kéo Vân Hạc vẫn còn chưa kịp phản ứng ra sau lưng mình, đồng thời trở tay một cái bắt lấy mũi tên.
Chu chat
Vân Hạc đột nhiên trợn to hai mắt. Vậy cũng được?
Mẹ ơi!
Bản thân hắn chỉ nghe Diệp Tử nói qua rằng cô nàng này rất lợi hại, không ngờ là lại lợi hại đến vậy!
Cái này mặc dù độ khó nhỏ hơn tay không tiếp đạn, nhưng trong nhận thức của hắn, động tác này là chuyện không thể nào làm được.
Nhưng Thẩm Hinh lại có thể làm được!
Mẹ nó!
Nhặt được bảo bối rồi!
Nhất định phải thu phục được cô nàng này!
Thu phục không được thì ngủ tới phục!
Thấy Vân Hạc bình yên vô sự, Cao Hợp và Chu Mật cuối cùng cũng yên tâm. “Đuổi theo!”
Thẩm phu nhân hét lên một tiếng, nhảy lên một con ngựa, một mình đuổi theo trước.
/231
|