Thẩm Hinh trợn mắt, nói: “Chắc không phải tẩu cho là hắn chỉ dựa vào những gì học được trong mấy cuốn sách cổ và thắng được quốc sư Bắc Hoàn mấy lần là cảm thấy đủ chứng minh hắn có đầu óc chứ?”
Diệp Tử âm thầm cười, rủ mí mắt xuống không nói.
Thấy tẩu tẩu như đồng tình với lời mình nói, Thẩm Hinh lại tiếp tục: “Trước mắt điều khiến hắn có thể lọt vào mắt xanh của muội chính là hắn có thể làm ra thép caro đó...”
Nói đến thép caro, Thẩm Hinh lại tràn đầy hứng thú nói với tẩu tẩu của nàng về thép caro lợi hại đến đâu, còn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình cầm trên tay
cây thần binh lợi khí vô cùng kiên cố đó đại sát khắp bốn phương.
Nói đến điều mình thích, Thẩm Hinh lại kể toàn bộ những gì bọn họ đã nói ở chỗ lò rèn ra.
“Muội nói hắn kêu muội đích thân thử thương của hắn... Có cứng hay không ư?
Diệp Tử khế đỏ mặt, sắc mặt quái lạ nhìn nha đầu ngốc vẫn chưa hay biết gì. “Đúng rồi!”
'Thẩm Hinh gật đầu, lại ảo não nói: “Muội đúng là nên đích thân thử qua, có trời mới biết được đao thị vệ của hắn có phải vốn dĩ đã có vấn đề hay không?”
“Khu khu...”
Diệp Tử lúng túng họ nhẹ hai tiếng, thử thăm dò hỏi: “Bà bà chắc không lẽ là... Chưa nói với muội về những chuyện nam nữ hả?”
Trước khi nữ nhi triều đại Đại Càn xuất giá, mẫu thân hoặc là bậc trưởng bối nữ trong nhà đều sẽ nói với những cô nương này những chuyện nam nữ, tránh khi
động phòng cô nương còn ngơ ngẩn cái gì cũng không biết. “Mẫu thân của ta nói những thứ này làm gì?” 'Thẩm Hinh không rõ cho lắm. Diệp Tử nghe vậy lập tức dở khóc dở cười.
Do dự một chút, Diệp Tử ghé sát bên tai nói nhỏ với Thẩm Hinh.
Ngày thứ hai, từ sớm, Vân Hạc đã dẫn hai thị vệ đến Thẩm gia.
Hắn vừa mới đến Thẩm gia, đã phát hiện ánh mắt của Thẩm Hinh nhìn mình là.
Muốn chém ai đó một đao, ánh mắt thật sự không che giấu được. Hắn cảm thấy, hiện giờ Thẩm Hinh muốn chém hắn.
“Trời vừa sáng, cái cô nàng này nổi cơn điên gì thế?”
“Chắc không phải tới ngày đó chứ?”
Trong lòng Vận Hạc có vài suy nghĩ gian ác.
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Bên Thẩm gia đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, sau khi thu xếp chốc lát, gia đỉnh và nha hoàn của Thẩm phủ cũng đã tập hợp xong.
“Điện hạ không giỏi cưỡi ngựa, vẫn là ngồi xe ngựa đi!” Đến trước cửa, Thẩm phu nhân bèn mời Vân Hạc lên xe ngựa.
Sau khi Vân Hạc thắng quốc sư Bắc Hoàn ba trận, thái độ của Thẩm phu nhân đối với Vân Hạc cũng bắt đầu hòa hoãn hơn.
Tuy cũng không phải quá nhiệt tình, có điều so với lúc trước thật sự là tốt lên rất nhiều rồi.
“Không cần đâu.”
Vân Hạc xua tay: “Ngày kia ta phải gấp rút đến Sóc Bắc, luyện tập cưỡi ngựa nhiều chút cũng không phải là chuyện xấu.
“Điện hạ quá lo lắng rồi.”
'Thẩm phu nhân lắc đầu: “Chỉ dựa vào công lao thắng quốc sư Bắc Hoàn ba lần, thánh thượng cũng không nỡ để điện hạ đến Sóc Bắc đâu!”
Vân Hạc lắc đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Chuyện ta đến Sóc Bắc là phụ hoàng ở trước mặt văn võ ba quan hạ thánh chỉ rồi! Đạo lý quân vô hí ngôn ta rất hiểu.”
Thẩm phu nhân có chút cứng lại, suýt chút nữa quơ tay tát tới.
Cái tên nói chuyện không có não này!
Thánh thượng đã ban cho hắn quyền lực chiêu mộ bình lính trong phủ riêng, hắn còn chưa hiểu sao?
Hắn còn ở trước mặt mọi người nói chuyện thánh thượng ban thánh chỉ?
Hắn là không sợ trăm vạn dân Hoàng Thành không biết chuyện thánh thượng từng ban thánh chỉ này ư?
'Thẩm phu nhân vốn định nhắc nhở, nhưng trước mắt miệng người đông thì hỗn tạp, bà cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể mặc cho Vân Hạc cưỡi ngựa, lại kêu con dâu Diệp Tử ngồi cùng xe ngựa với mình.
Trong xe ngựa, Thẩm phu nhân thấp giọng dặn dò con dâu. “Ừm, được ạI”
Diệp Tử khẽ gật đầu, trong lòng lại âm thầm cười khổ.
Đây chính là tuyệt chiêu mà Vân Hạc nói?
Hắn là đang muốn tất cả người trong Hoàng Thành đều biết trước kia thánh thượng từng hạ chỉ bảo hắn đi Sóc Bắc rồi?
Sau đó mượn miệng đời ép ngược lại thánh thượng cho hắn đi Sóc Bắc? Hắn đây là đang đùa với lửa!
Hắn không sợ phụ hoàng của hắn sau khi biết được chuyện này sẽ đánh hắn một trận nhừ tử mà!
Quả nhiên cái tên vô lại này thật xảo trá...
Diệp Tử âm thầm cười, rủ mí mắt xuống không nói.
Thấy tẩu tẩu như đồng tình với lời mình nói, Thẩm Hinh lại tiếp tục: “Trước mắt điều khiến hắn có thể lọt vào mắt xanh của muội chính là hắn có thể làm ra thép caro đó...”
Nói đến thép caro, Thẩm Hinh lại tràn đầy hứng thú nói với tẩu tẩu của nàng về thép caro lợi hại đến đâu, còn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình cầm trên tay
cây thần binh lợi khí vô cùng kiên cố đó đại sát khắp bốn phương.
Nói đến điều mình thích, Thẩm Hinh lại kể toàn bộ những gì bọn họ đã nói ở chỗ lò rèn ra.
“Muội nói hắn kêu muội đích thân thử thương của hắn... Có cứng hay không ư?
Diệp Tử khế đỏ mặt, sắc mặt quái lạ nhìn nha đầu ngốc vẫn chưa hay biết gì. “Đúng rồi!”
'Thẩm Hinh gật đầu, lại ảo não nói: “Muội đúng là nên đích thân thử qua, có trời mới biết được đao thị vệ của hắn có phải vốn dĩ đã có vấn đề hay không?”
“Khu khu...”
Diệp Tử lúng túng họ nhẹ hai tiếng, thử thăm dò hỏi: “Bà bà chắc không lẽ là... Chưa nói với muội về những chuyện nam nữ hả?”
Trước khi nữ nhi triều đại Đại Càn xuất giá, mẫu thân hoặc là bậc trưởng bối nữ trong nhà đều sẽ nói với những cô nương này những chuyện nam nữ, tránh khi
động phòng cô nương còn ngơ ngẩn cái gì cũng không biết. “Mẫu thân của ta nói những thứ này làm gì?” 'Thẩm Hinh không rõ cho lắm. Diệp Tử nghe vậy lập tức dở khóc dở cười.
Do dự một chút, Diệp Tử ghé sát bên tai nói nhỏ với Thẩm Hinh.
Ngày thứ hai, từ sớm, Vân Hạc đã dẫn hai thị vệ đến Thẩm gia.
Hắn vừa mới đến Thẩm gia, đã phát hiện ánh mắt của Thẩm Hinh nhìn mình là.
Muốn chém ai đó một đao, ánh mắt thật sự không che giấu được. Hắn cảm thấy, hiện giờ Thẩm Hinh muốn chém hắn.
“Trời vừa sáng, cái cô nàng này nổi cơn điên gì thế?”
“Chắc không phải tới ngày đó chứ?”
Trong lòng Vận Hạc có vài suy nghĩ gian ác.
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Bên Thẩm gia đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, sau khi thu xếp chốc lát, gia đỉnh và nha hoàn của Thẩm phủ cũng đã tập hợp xong.
“Điện hạ không giỏi cưỡi ngựa, vẫn là ngồi xe ngựa đi!” Đến trước cửa, Thẩm phu nhân bèn mời Vân Hạc lên xe ngựa.
Sau khi Vân Hạc thắng quốc sư Bắc Hoàn ba trận, thái độ của Thẩm phu nhân đối với Vân Hạc cũng bắt đầu hòa hoãn hơn.
Tuy cũng không phải quá nhiệt tình, có điều so với lúc trước thật sự là tốt lên rất nhiều rồi.
“Không cần đâu.”
Vân Hạc xua tay: “Ngày kia ta phải gấp rút đến Sóc Bắc, luyện tập cưỡi ngựa nhiều chút cũng không phải là chuyện xấu.
“Điện hạ quá lo lắng rồi.”
'Thẩm phu nhân lắc đầu: “Chỉ dựa vào công lao thắng quốc sư Bắc Hoàn ba lần, thánh thượng cũng không nỡ để điện hạ đến Sóc Bắc đâu!”
Vân Hạc lắc đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Chuyện ta đến Sóc Bắc là phụ hoàng ở trước mặt văn võ ba quan hạ thánh chỉ rồi! Đạo lý quân vô hí ngôn ta rất hiểu.”
Thẩm phu nhân có chút cứng lại, suýt chút nữa quơ tay tát tới.
Cái tên nói chuyện không có não này!
Thánh thượng đã ban cho hắn quyền lực chiêu mộ bình lính trong phủ riêng, hắn còn chưa hiểu sao?
Hắn còn ở trước mặt mọi người nói chuyện thánh thượng ban thánh chỉ?
Hắn là không sợ trăm vạn dân Hoàng Thành không biết chuyện thánh thượng từng ban thánh chỉ này ư?
'Thẩm phu nhân vốn định nhắc nhở, nhưng trước mắt miệng người đông thì hỗn tạp, bà cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể mặc cho Vân Hạc cưỡi ngựa, lại kêu con dâu Diệp Tử ngồi cùng xe ngựa với mình.
Trong xe ngựa, Thẩm phu nhân thấp giọng dặn dò con dâu. “Ừm, được ạI”
Diệp Tử khẽ gật đầu, trong lòng lại âm thầm cười khổ.
Đây chính là tuyệt chiêu mà Vân Hạc nói?
Hắn là đang muốn tất cả người trong Hoàng Thành đều biết trước kia thánh thượng từng hạ chỉ bảo hắn đi Sóc Bắc rồi?
Sau đó mượn miệng đời ép ngược lại thánh thượng cho hắn đi Sóc Bắc? Hắn đây là đang đùa với lửa!
Hắn không sợ phụ hoàng của hắn sau khi biết được chuyện này sẽ đánh hắn một trận nhừ tử mà!
Quả nhiên cái tên vô lại này thật xảo trá...
/231
|