Chương 12.1: Cô yên tâm, có tôi ở đây
Trên gương mặt nhỏ nhắn lớn khoảng một bàn tay là một đôi mắt trong veo như ngọc, trong đôi mắt to tròn đó tràn đầy cầu xin và hy vọng.
Giống như một việc gì đó rất quan trọng, không thể không cầu xin anh, hận không thể trực tiếp quỳ lên trên ghế ngồi.
Dáng vẻ thành kính lại cẩn trọng, quả thật coi anh là Phật mà cúng bái.
Nam Cảnh Thâm thiếu chút nữa đã bật cười, lá gan của cô nhỏ như thế, lúc cô có gan đi ra ngoài tìm trai bao, sao không nghĩ tới việc anh sẽ nổi giận chứ?
“Cô đang cầu xin tôi sao?”
“Đúng thế, tôi đang cầu xin anh.” Đầu ngón tay Ý Ý siết chặt, cắn môi, trong đôi mắt to tròn hàm chứa nước mắt, cô sợ anh sẽ từ chối, còn bổ sung thêm.
“Anh giúp tôi chuyện này đi, chúng ta chỉ giữ chuyện này trong lòng, hơn nữa nếu bị… Vợ anh biết, anh cũng không tiện giải thích…”
“Ha ha.”
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo:
“Cô yên tâm, vợ tôi là một người rất rộng lượng, xưa nay không quan tâm đến chuyện tôi có phụ nữ ở bên ngoài.”
“…” Anh thế mà không biết xấu hổ nói như vậy.
Ý Ý hơi ngây người, cô đột nhiên không thốt nên lời, cô hơi đồng tình với vợ anh, đại khái đầu óc của người phụ nữ này đã bị ngâm vào nước rồi.
“Anh giúp tôi giấu diếm chuyện này đi, hơn nữa ngoại trừ anh, không ai biết lúc đó người trong chăn là tôi. Ngoài ra tôi sắp tốt nghiệp rồi, loại chuyện này bị truyền đi…”
Người đàn ông nghiêng người, thản nhiên liếc thoáng qua cô, cuối cùng khẽ cười một tiếng:
“Tôi chỉ đùa cô thôi, nhìn xem cô bị dọa sợ thành dạng gì rồi.”
Cô chớp mắt mấy cái:
“Cho nên, ý của anh là?”
Khóe môi anh hơi cong lên, vẻ mặt theo đó nhu hòa hơn:
“Tôi đồng ý với cô, tôi sẽ giúp cô giấu diếm chuyện này.”
“Cảm ơn anh! Cảm ơn Nam Tứ gia, anh thân sĩ lại tốt bụng như thế, chắc chắn vợ anh sẽ không phát hiện ra chuyện anh ở bên ngoài làm loạn… Không đúng, ý của tôi là…”
Bởi vì không kiềm chế, cô nói rất thuận miệng, lúc Ý Ý muốn giải thích, nhưng có vẻ như càng che càng lộ.
Ý cười trên môi người đàn ông càng lớn hơn, xem dáng vẻ giống như không tức giận, chẳng qua anh không nói chuyện, bầu không khí lại một lần nữa trầm xuống, điều này khiến cho trong đầu Ý Ý càng cảm thấy lúng túng, cô càng nghĩ càng cảm thấy luống cuống, ánh mắt run rẩy, không dám nhìn vào mắt anh.
Xe chạy khoảng mười phút đồng hồ, trời càng lúc càng tối. Lúc từ chỗ khách sạn đi ra mới là chạng vạng tối, còn có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng lúc này sắc trời hoàn toàn tối, hai bên đường đã lên đèn, ánh sáng từ các cửa hàng chiếu xuống lối đi bộ, hiện lên một tầng sáng màu vàng nhạt.
Phía trước là đèn đỏ, xe dừng lại một lúc, cơ thể theo quán tính hơi đổ về phía trước, bởi vì dây an toàn siết chặt trên bụng, cảm giác trướng ở bụng càng lúc càng trở nên rõ ràng, ngón tay Ý Ý siết thật chặt chỗ ngồi, gương mặt đỏ bừng lên, chân khép chặt lại.
Cô liếc mắt nhìn sang con đường gần đó, từ đây đến biệt thự cần khoảng hai mươi phút nữa.
“Tứ gia…”
Cô khẽ gọi một tiếng, hai chữ còn vương vấn trên đầu lưỡi, đôi môi hơi run rẩy.
Nam Cảnh Thâm liếc thoáng qua cô:
“Sao sắc mặt cô lại khó coi như thế?”
“Anh có thể dừng xe lại bên đường không, tôi muốn… Muốn đi tiểu.”
Tay cầm lái của Nam Cảnh Thâm cứng đờ, chậm rãi nói:
“Đoạn đường này đều là nhà dân, cô cố gắng nhịn thêm một lát nữa, có lẽ phía trước sẽ có một quán ăn hoặc khách sạn nào đó.”
Anh giẫm mạnh lên chân ga, xe đi nhanh hơn, nhưng lại lắc lư khiến Ý Ý càng thêm không chịu đựng được.
“Anh dừng lại một lúc đi, tôi… Tôi không nhịn được.”
Người đàn ông liếc thoáng qua cô, vậy mà lại thấy tay cô đang siết chặt tay nắm cửa đến mức trắng bệch.
“Tôi biết rồi.”
/1607
|