Chương 12.2: Cô yên tâm, có tôi ở đây
Anh không dừng xe ở chỗ đậu xe, anh không tìm thấy nó, hai bên đường đều là những chiếc xe tư nhân đỗ lộn xộn.
Đoạn đường này tương đối ít đèn đường, cửa hàng cũng rất ít.
Sau khi xuống xe, Ý Ý nhanh chóng chạy đi, biến mất như một cơn gió, Nam Cảnh Thâm xuống xe đi theo, ánh mắt luôn khóa chặt vào bóng dáng lén lút đang chạy ở phía trước, cuối cùng nhìn thấy cô rẽ vào khoảng trống giữa hai tòa nhà.
Không phải…
Anh bước nhanh về phía đó, bóng của anh kéo dài, mới lộ ra nửa người liền bị Ý Ý đang trong trạng thái cảnh giác cao độ nhìn thấy.
“Tứ gia, anh đừng di chuyển, cứ đứng yên ở đó là được.”
Cô cuống cuồng ngăn cản, cơ thể vừa ngồi xổm xuống, một dòng nước không chịu khống chế, lập tức đi ra.
Bên dưới là nền xi măng, cho nên tiếng đi tiểu lại càng thêm rõ ràng.
Con ngươi của Nam Cảnh Thâm hơi co lại, không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh lấy ra một điếu thuốc, ánh sáng từ bật lửa chiếu rọi lên mắt anh, ánh mắt anh hơi run, dường như không bình tĩnh như mặt ngoài.
“Tứ gia, anh vẫn còn ở đó chứ?”
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau, theo đó còn có tiếng nước chảy.
Anh khẽ liếm môi:
“Tôi ở ngay đây.”
“Anh ở đó là tốt rồi, trời tối đen như mực, tôi hơi sợ.”
Đuôi mắt người đàn ông hơi liếc thoáng qua bên cạnh, chỉ nhìn thấy một cái bóng mơ hồ, lời nói của cô khiến tim anh hơi xao động, khóe môi chậm rãi cong lên.
“Cô yên tâm đi, có tôi ở đây.”
Anh nói như thế, cô nhóc kia không lên tiếng nữa.
Một phút sau.
“Tứ gia, anh có giấy không?”
Ý Ý rất xấu hổ hỏi, cô mặc lễ phục, trên người không có túi, lại càng không có giấy, cô do dự và giãy dụa một lát, lúc này mới dám nói ra, cô hận không thể tát mình một cái, đem chính mình đánh ngất đi.
Thật sự quá xấu hổ…
“Để tôi tìm xem…”
Nam Cảnh Thâm ngậm điếu thuốc trong miệng, đưa tay vào trong túi áo và quần tìm kiếm, không có giấy, ngược lại lấy ra được một chiếc khăn tay.
“Chỉ có cái này, cô dùng tạm đi.”
Anh đi hai bước về phía ngõ nhỏ, ước chừng vị trí mà cô có thể vươn tay ra lấy, sau đó mới buông tay ra.
Ý Ý nhận lấy, sờ lên khăn, cảm xúc trơn mịn, hơn nữa còn có mùi hương bạc hà thoang thoảng.
Ánh mắt xấu hổ liếc thoáng qua anh, sau đó gấp khăn tay làm đôi… Để lau.
Sợ anh đột nhiên quay đầu, Ý Ý vừa xấu hổ vừa vội, cô nhanh chóng xử lý xong, chờ lúc cô từ trong ngõ nhỏ đi ra, liếc thấy người đàn ông đang đứng dưới đèn đường đưa lưng về phía cô, bóng dáng cao lớn, đôi chân dài, bên dưới là một cái bóng thật dài, khớp xương tay rõ ràng, giữa ngón tay đang kẹp lấy một điếu thuốc lá. Anh hơi nâng ngón trỏ lên, gõ nhẹ lên điếu thuốc lá.
Lúc Nam Cảnh Thâm đang cho điếu thuốc lá vào trong miệng liền nghe thấy động tĩnh ở phía sau lưng, anh xoay người lại.
Ý Ý vừa thả váy xuống, trong tay cô là chiếc khăn đã bị vo lại, hai ngón tay cẩn thận cầm vào chỗ sạch, thiếu chút nữa bị anh nhìn thấy, cô vội vàng giấu ra phía sau lưng.
“Tứ gia, làm phiền anh nhường đường…”
Cái bóng của anh bị đèn đường kéo dài ra, bóng của phần eo vừa bao trùm lên cô.
Nam Cảnh Thâm hơi híp mắt lại, trên mặt anh không có biểu tình dư thừa nào, chân anh chậm rãi dời sang bên cạnh hai bước.
Lúc Ý Ý đi ngang qua người anh, cô thoáng nhìn thấy giữa những ngón tay xinh đẹp của anh có làn khói xanh.
Cô nhanh chóng đi đến bên cạnh thùng rác, ném khăn tay vào trong đỏ, gương mặt cô vẫn còn đỏ bừng, hiện tại trong người dễ chịu hơn, nhưng theo đó cảm giác xấu hổ càng thêm rõ ràng.
Cô gãi đầu, cười gượng hai tiếng, muốn tìm đề tài để đánh vỡ bầu không khí:
“Làm phiền anh rồi, chiếc khăn kia là của thương hiệu gì thế, vừa rồi tôi không nhìn thấy rõ, anh nói cho tôi biết, tôi sẽ mua đền cho anh.”
/1607
|