Chương 11.2: Thế nhưng, tôi chính là người tốn sức
Đuôi mắt người đàn ông liếc thoáng qua cô, vẻ mặt không biểu tình, giọng nói lãnh đạm:
“Ở bên dưới ly.”
“Ừ…”
Ý Ý hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói:
“Là do tôi không biết tự lượng sức mình, buổi sáng lúc đám phóng viên đi vào, tôi liền biết thân phận của anh không đơn giản, hiện tại đã xác nhận anh chính là vị Tứ gia kia của nhà họ Nam, tôi còn dám cho anh chi phiếu, tôi…”
Cô càng nói, lời nói càng không được mạch lạc.
Nam Cảnh Thâm hiểu ý tứ của cô, nhưng vẫn chờ cho đến khi cái miệng nhỏ nhắn vụng về của cô nói hết ra: “Tôi cảm thấy có lỗi với anh, nếu anh cảm thấy tấm chi phiếu kia là một sự sỉ nhục, có thể…”
“Cô muốn thế nào?” Anh hỏi, rõ ràng đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Ý Ý không biết nói sao, hàm răng trắng nõn cắn chặt lấy môi dưới, đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi run run, sau đó dường như cuối cùng cô cũng có dũng khí nói ra: “Anh có thể trả nó lại cho tôi không, dù sao đối với anh mà nói, hai mươi mốt vạn kia chỉ là chín trâu mất một sợi lông thôi… Đúng không?”
Nhưng đối với cô mà nói, đó lại là một chuyện khác.
Cô vẫn còn là một sinh viên.
Sau khi kết hôn, quả thật người chồng kia có cho cô một tấm thẻ phụ, là thẻ không bị giới hạn định mức, nhưng bình thường ngoại trừ mua quần áo và đồ ăn vặt, cô chưa từng dùng một số tiền lớn như thế, đột nhiên lại lấy ra hai mươi mốt vạn, không bị hỏi mới là lạ.
Người đàn ông nhướn mày, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ, vẻ mặt anh cũng theo đó nhu hòa hơn.
Vừa lúc phía trước là đèn đỏ.
Anh dừng xe, một tay tiếp tục để lên tay lái, tay còn lại chống cằm, ngón trỏ chậm rãi vuốt ve lên đôi môi mỏng.
Đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của cô, ánh mắt của anh đem Ý Ý dọa sợ, cô vội vàng nói:
“Nếu như anh không muốn thì thôi.”
Nam Cảnh Thâm cảm thấy buồn cười, anh quả thật đã bật cười.
Lúc đầu anh muốn ra vẻ hung dữ dọa cô, thế nhưng lại không làm ra được vẻ mặt đó, cô vợ nhỏ mà anh vô tình cưới này thật đúng là vô cùng đáng yêu.
“Thế nhưng tôi là người tốn sức, cô muốn lấy lại phí dịch vụ của tôi, có phải là quá thiếu đạo đức không?”
“Cái gì… Phí dịch vụ ư?”
Nam Cảnh Thâm nhướn mày, có lòng tốt nhắc nhở.
“Cô đã ngủ với tôi.”
“…” Anh có biết xấu hổ không, có biết xấu hổ không?
Những chuyện mờ ám như thế, anh lại nói toạc ra.
Trong nháy mắt, Ý Ý trừng to mắt, hai bên má phồng lên, lúc quay đầu, vẻ mặt cô tức giận nói: “Trên dưới người anh ít nhất cũng có trăm triệu, vậy mà còn để ý đến gần hai mươi vạn này.”
Cô lẩm bẩm, anh nghe thấy được nhưng vẫn làm bộ như không biết, hết đèn đỏ, anh bình tĩnh lái xe.
Thảo luận về đề tài này không đem lại kết quả gì.
Ý Ý cảm thấy cho dù mình có nhắc lại cũng chưa chắc lấy lại được khoản tiền kia, nếu anh muốn trả lại thì đã sớm đưa, nói thêm mấy câu nữa, không chừng còn bị chế giễu.
Cô lùi người về phía sau, trong lúc dựa lưng vào ghế, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ khiến sau gáy cô lạnh toát.
Cô lập tức ngồi dậy, cơ thể cố ý hướng tới bên cạnh anh, chắp tay trước ngực, dáng vẻ rất chân thành:
“Còn có một việc tôi mong Nam Tứ gia giúp đỡ, liên quan đến chuyện đêm qua… Tôi thật sự không cố ý, quả thật tâm trạng của tôi không tốt, hơn nữa lại uống say, tôi không nhớ mình đã nói hay làm những chuyện gì. Anh có thể coi chuyện đêm qua như một việc ngoài ý muốn được không, xin anh hãy giữ bí mật, đừng nói chuyện này cho người khác biết, sau này tôi sẽ không quấn lấy anh, hơn nữa thân phận của anh cách xa tôi, đời này cơ hội chúng ta gặp lại nhau là rất nhỏ, căn bản không gặp được, anh không cần lo lắng chuyện tôi sẽ dây dưa với anh, anh hãy cứ coi như chuyện hôm qua chỉ là việc ngoài ý muốn, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm.”
Cô nói hợp tình hợp lý, cũng rất chân thành.
Trên gương mặt nhỏ nhắn lớn khoảng một bàn tay là một đôi mắt trong veo như ngọc, trong đôi mắt to tròn đó tràn đầy cầu xin và hy vọng.
Giống như một việc gì đó rất quan trọng, không thể không cầu xin anh.
/1607
|