Chương 5.1: Tôi có thể báo thù cho em
Cái mũi anh tuấn, đôi môi mỏng, sắc nhạt như nước, có lẽ là do quanh năm ở trong viện nghiên cứu, làn da có vẻ trắng nõn.
Tư Thừa Dương, 26 tuổi, được kế thừa gen di truyền của gia tộc, tinh thông y học, tuổi còn trẻ đã là thiên tài y học. Bệnh viện quý tộc tư nhân Thừa Dương này, là do anh ta tự hùn vốn với Tư Cận Hằng gây dựng lên chứ hoàn toàn không hề dựa vào gia đình.
Có điều tính tình anh ta lạnh nhạt, tính cách cổ quái, ngoài những người khiến anh ta bội phục ra, những người khác anh ta đều khinh thường qua lại.
"Tốt." Tư Thừa Dương rời ánh mắt khỏi thiết bị chữa bệnh, nhận ra được ánh mắt của Lệ Thiển Lạc, anh ta hơi nhíu mày.
Tư Cận Hằng đút hai tay trong túi quần tây, gật đầu với anh ta, hai người cũng không trao đổi nhiều, Tư Thừa Dương liền dẫn theo nhóm người anh ta mang đến rời đi.
Trong phòng bệnh lại rơi vào tĩnh lặng, Tư Cận Hằng ngồi trở lại trước bàn làm việc, tiếp tục xem văn kiện.
Nhìn sườn mặt đẹp trai của anh, Lệ Thiển Lạc xoắn xuýt không biết nên mở miệng thế nào, "Ừ, hửm... chào anh."
Cô muốn nói lại thôi, Tư Cận Hằng cũng không mở miệng, cứ thế nhìn cô.
"Tôi bị sao vậy? Là anh đưa tôi đến bệnh viện?"
"Bị bệnh, tôi đưa em đến." Tư Cận Hằng đơn giản trả lời câu hỏi của cô, sau đó lại đặt mắt lên máy tính.
"Ồ..., cảm ơn anh, khi nào thì tôi có thể xuất viện?"
"Ngày mai."
Nhưng xuất viện rồi, cô nên đi đâu bây giờ? Đến nhà ông ngoại, ở nông thôn, quá xa. Đến nhà Vãn Vãn? Không được, giường của cô ấy quá nhỏ, nhất định không chứa được hai người?
Chỉ có Lục Tử Hi, căn hộ nhỏ có hai phòng hai sảnh, có thể để cô ở tạm trước, sau đó tìm nơi làm việc đi...
Nghĩ tới đây, Lệ Thiển Lạc quyết định gọi điện thoại cho Lục Tử Hi trước. Nhưng, di động của cô đã mất vào buổi tối hôm sinh nhật...
"Này anh, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh chút không?" Người đàn ông này tuy lạnh lùng, nhưng đã cứu cô, hẳn là một người đàn ông mặt lạnh tim nóng đi.
"Tư Cận Hằng." Cô quá ồn, khiến anh không thể chuyên tâm làm việc được, thế là anh khép Laptop lại, cho cô biết tên anh.
"Hử? Tử Kính Hoành (đồng âm với Tư Cận Hằng)?" Lệ Thiển Lạc như đang đi vào cõi thần tiên, loáng thoáng nghe được ba chữ kia, tuy không hiểu anh có ý gì, nhưng vẫn theo bản năng thốt ra.
Sắc mặt Tư Cận Hằng cứng ngắc, đôi lông mày nhíu lại, đủ để kẹp chết vài con ruồi...
Anh bước nhanh vài ba bước, đi đến trước mặt Lệ Thiển Lạc.
"Cô gái, nhớ kỹ, người đàn ông của em tên Tư Cận Hằng, có cần tôi dạy em làm thế nào để ghép vần, viết ba chữ tiếng Trung này thế nào không?" Anh bá đạo chống tay hai bên giường, khom người cắn răng tuyên bố trước mặt cô.
"Anh, anh thật đúng là buồn cười, anh biết tôi sao? Một câu người đàn ông của tôi, hai câu cũng người đàn ông của tôi!" Lệ Thiển Lạc có phần tức giận, nếu vào mấy ngày trước, nói không chừng cô còn có thể lớn tiếng nói, người đàn ông của tôi là Thích Trạch Minh, chứ không phải cái gì mà Tư Cận Hằng đâu!
Nhưng hiện tại hình như cô chỉ có một mình rồi...
"Lệ Thiển Lạc, tháng trước vừa mới tốt nghiệp đại học California ở miền Nam nước Mỹ, chòm song tử, mấy ngày trước vừa mới trải qua sinh nhật tuổi 22, đêm sinh nhật tại Peninsula Hotel, tầng 8, phòng 888 em triền miên trên giường cùng một người đàn ông..."
"Dừng dừng dừng!" Lệ Thiển Lạc thiếu chút nữa thét chói tai, người đàn ông này là ai, ngay cả việc cô lên giường với đàn ông cũng biết! ! !
"Lúc tôi nói chuyện, em không nên cắt ngang." Anh còn muốn nói "Em có cup B, vòng eo 2. 1, nơi còn có một nốt ruồi..." Không phải nốt ruồi, hình như là về sau bị anh lưu lại...
Cái miệng của anh bị cô hung ác che lại, "Anh không thể ngậm miệng vào sao? Làm sao anh biết những thứ này? Nói! Có phải anh rìn xem tôi tắm không! ! !" Cô mở trừng hai mắt, ừm, đáng yêu nói không nên lời.
Tư Cận Hằng chỉ chỉ vào cái tay nhỏ đặt trên miệng mình, Lệ Thiển Lạc nhanh chóng buông tay, còn không quên cọ lau một hồi lên chăn, giống như trên miệng anh có cái gì bẩn lắm không bằng...
……..
/3673
|