Chương 4.2: Người đàn ông của em
Tin tức Dung Hương Uyển qua đời làm oanh động cả Đế Thành, bởi vì khi bà còn sống, đã từng là nhân vật oai phong trên chốn thương trường Đế Thành, cũng là nữ thần trong lòng rất nhiều người đàn ông.
Trong tang lễ của bà, có không ít cố nhân đến, nhưng cũng có rất nhiều người ngày xưa có quan hệ không tồi với Lệ Hiến Trình, đều không tới, chỉ nhờ người gửi vòng hoa đến.
Cha con Thích Vân Trung cũng đến, Lệ Hiến Trình cực kỳ kích động, sau cùng Lệ Thiển Lạc gọi bảo vệ đưa cha con ông ta ra ngoài. Chuyện này cũng khiến truyền thông tốn rất nhiều giấy mực, rất nhiều người đều nhận định, là Lệ Hiến Trình không biết nhìn người, vô năng khiến cho cha con Thích Vân Trung chiếm được tập đoàn Lệ thị...
Sau lễ tang, bởi vì Lệ Hiến Trình thiếu nợ quá nhiều, phải mang những gì đó có giá trong nhà họ Lệ đi bán đấu giá, biệt thự cũng bị niêm phong. Sau đó, Lệ Hiến Trình để lại cho Lệ Thiển Lạc một tờ giấy rồi biến mất, sống hay chết, không ai biết được.
Lệ Thiển Lạc sắc mặt tái nhợt cầm tờ giấy kia, một mình dầm mưa trong đêm tối.
Chuyện mấy ngày qua, có phải đều là do cô nằm mơ không? Trước hai ngày rõ ràng còn rất tốt, bà nội còn cùng cô đi chọn quà sinh nhật, sao bỗng nhiên lại thành như thế này...
Nét chữ trên tờ giấy, bị nước mưa làm cho nhòe đi, nhưng vẫn có thể thấy rõ dòng chữ trên đó, Lệ Thiển Lạc không tin được mà nhìn lại vài lần.
"Thiển Lạc, con là do cha mẹ nhặt được bên bờ sông vào 22 năm trước, hiện tại cha đã hai bàn tay trắng, con đi tìm cha mẹ ruột của con đi, tạm biệt, công chúa bảo bối của cha.”
...
Bà nội cha mẹ, con hận các người, vì sao lại bỏ lại một mình con, con rất nhớ mọi người!
Thích Vân Trung, Thích Trạch Minh, Phó Tân Như, tôi hận các người, vì sao phải phản bội tôi.
Còn có người đàn ông kia,
Lệ Thiển Lạc cô hận mọi người!
... . . .
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cuối cùng thân thể Lệ Thiển Lạc không thể chống đỡ nổi sự hành hạ về mặt tinh thần, mềm nằm ngã quỵ trong mưa.
Một chiếc Maybach số lượng có hạn toàn cầu dừng lại bên Lệ Thiển Lạc sau khi cô hôn mê. Trợ lý Doãn Khởi mở cửa xe, bung ô, lúc này người đàn ông với đôi giày da trắng tinh bước xuống, ôm Lệ Thiển Lạc dầm mưa lên xe, đến bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân Thừa Dương.
Trong phòng bệnh cao cấp xa hoa.
Lệ Thiển Lạc chậm rãi mở đôi mắt đau xót, thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt chính là ngọn đèn mờ nhạt. Bên tay trái còn đang truyền nước biển, chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi rót vào cơ thể cô, đây là đâu?
"Tỉnh rồi?" Nghe âm thanh này, Lệ Thiển Lạc rùng mình một cái, thanh âm lạnh như băng này, là ai?
Vài lần thử ngồi dậy, nhưng không có chút sức lực nào, cuối cùng chỉ có thể thất bại nằm trên giường, nằm yên bất động rồi.
Bên giường đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc quần áo thoải mái màu trắng đang nhìn cô, Lệ Thiển Lạc chớp chớp mắt.
Người đàn ông này rất đẹp trai, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt thâm thúy sắc bén, sống mũi cao thẳng, cặp môi mỏng gợi cảm. Không có chỗ nào là không thể hiện sự cao quý tao nhã của anh, dáng người thon dài cao lớn nhưng không hè thô kệch. . . Nhưng toàn thân tỏa ra khí lạnh, hơi thở lạnh lẽo bức người, khí thế này khiến cô không tự giác được rụt rụt cổ, chẳng qua, hình như có phần quen mắt...
"Anh là ai?"
"Người đàn ông của em."
" ... Có phải anh mắc bệnh vọng tưởng không?" Lệ Thiển Lạc trực tiếp thưởng cho anh một cái liếc mắt, buồn thay cho cái dáng người hoàn hảo này.
Tư Cận Hằng nhấn chuông bên cạnh giường, không đến một phút đồng hồ, đoàn người chậm rãi tiến vào phòng bệnh.
Xem ra cô đang ở bệnh viện, một y tá đeo khẩu trang giúp cô ngồi dậy, còn săn sóc đặt một cái gối sau lưng cho cô dựa.
Người đàn ông đi đầu, đại khái khoảng 20 tuổi, đầu lông mày đậm khẽ nhướng lên, một đôi mắt trong suốt giống như sương mai đang chăm chú nhìn thiết bị chữa bệnh.
……….
/3673
|