Chương 5.2: Tôi có thể báo thù cho em
Tư Cận Hằng khinh thường nhìn người phụ nữ vừa quật cường lại ngây thơ này, một lần nữa quay về trước máy tính, lấy mấy trang giấy A4 trong cặp hồ sơ ra, đưa cho cô.
"Hợp đồng hôn nhân? ? ?" Mấy chữ thật to trên mặt giấy khiến Lệ Thiển Lạc mê mang ngẩng đầu, nhìn người đàn ông giờ phút này vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi.
"Đúng, lần đầu tiên của tôi bị em cướp đi rồi, em phải chịu trách nhiệm." Anh khẽ ném ra một quả bom hạng nặng, khiến cho Lệ Thiển Lạc suýt chút nữa bị sặc nước miếng.
Oh! Trời ạ! Thì ra người đàn ông tối đó là anh ta? ! Chịu trách nhiệm với anh ta?"Tôi cũng là lần đầu tiên có được không hả, lời này nên là tôi nói đi?" Cô khó có thể tin mở to hai mắt nhìn, là anh ta! Chính là anh ta! Cái tên trai bao kia! Cô nên xuống giường đấm anh không chết cũng tàn phế đi!
"Cũng được, đã vậy em cứ sảng khoái ký tên đi!" Anh đút một tay vào cuối tuần, một tay khác đưa bút cho cô.
"Tôi không cần!" Thứ nhất, hai người bọn họ ngoại trừ việc lên giường lần trước ra thì hoàn toàn là người xa lạ. Thứ hai, hiện tại cô nghèo như vậy, nào có lòng suy nghĩ đến vấn đề này. Thứ ba, ai biết anh ta có phải là bọn buôn người hay không. Nhìn người không thể nhìn tướng mạo! Đùa cái gì chứ!
Người đàn ông day day mi tâm, huyệt Thái Dương có chút đau, lần đầu tiên bị phụ nữ từ chối trong cuộc đời. Lại còn là từ chối kết hôn!
"Tôi có thể báo thù cho em! Thích Vân Trung? Thích Trạch Minh? Phó Quốc Hoa? Phó Tân Như? Tất cả đều không thành vấn đề." Tự tin của người đàn ông này khiến cô tò mò, nhìn anh 2 3 lượt đánh giá anh từ trên xuống dưới mấy lần.
"Tôi còn có thể giúp em tìm cha em, hoặc là cha mẹ ruột của em, tất cả đều được." Tư Cận Hằng từ trước đến nay làm việc chưa bao giờ hối hận, nhưng hình như lúc này anh có chút chút hối hận rồi. Bởi vì, anh có cảm giác mình đang đứng ở đây... đẩy mạnh tiêu thụ chính mình!
Người phụ nữ không biết sống chết, chờ đó! Chờ tôi chinh phục em rồi, mài mòn sự kiêu ngạo trên người em.
"Anh tên gì." Lần này, cô là có tiếng cũng có miếng hỏi.
"... Tư Cận Hằng." Được lắm! Người phụ nữ này là người đầu tiên bắt anh phải phá lệ nhắc lại nhiều lần, bao gồm cả cái tên Tư Cận Hằng, xem ra sau khi kết hôn xong phải dạy dỗ lại cho tốt mới được.
Tư Cận Hằng? Cô chợt nhớ ra, hình như cái tên này như sấm bên tai. Nhân vật truyền kỳ giới thương trường, thần bí, cuộc sống cá nhân khiêm tốn. Quyền thế ngập trời, định cư lâu dài ở nước ngoài, "Anh làm sao để chứng minh anh là Tư Cận Hằng, chứng minh thư cũng không được, có thể làm giả."
Chứng minh như thế nào? Tư Cận Hằng nhíu mày, nghiêng người về phía trước chặn lấy môi cô, "Nếu em còn không tin, tôi có thể ở đây lặp lại lần đầu tiên của chúng ta, hửm?"
Môi anh có chút lạnh, trên người anh mang theo mùi hương rất dễ ngửi, Lệ Thiển Lạc không cẩn thận lại bị trêu ghẹo.
"... Hừ! Tôi sẽ không lấy chồng đâu, anh biết trêu ghẹo con gái như vậy, vừa thấy liền biết là một tên lão luyện."
"Tên lão luyện?" Anh khẽ nhíu đôi mày rậm đầy khí phách, cái từ này cũng không xa lạ.
"Ngoài kết hôn với tôi, em không còn lựa chọn nào khác." Từ tư liệu điều tra được, ngoài người bạn đáng tin của cô cũng chính là ân nhân cứu mạng của cô, Úc Vãn Vãn ra thì cũng chỉ có cái tên Lục Tử Hi kia, ừm... Cái tên Lục Tử Hi về sau cũng phải đề phòng hơn chút.
Giữa nam nữ nào có tình bạn thực sự? Ha ha, anh không tin.
"Được, nhưng, tôi muốn thêm ước pháp tam chương rồi mới ký tên." Lệ Thiển Lạc cắn chặt răng, ngoan độc nhẫn tâm, quyết định vận mệnh của chính mình.
…………
/3673
|