Chương 6.2: Em có tôi là đủ rồi
"Từ nay về sau, em có tôi là đủ rồi." Giọng nói anh trầm thấp từ tính khiến cô say mê, trái tim đập loạn nhịp liên hồi, hai tay đặt trên bờ ngực rắn chắc của anh, trong bất chợt quên cả phản kháng.
Cặp mắt thâm thúy sâu không thấy đáy kia, thần bí, mê người, giống như có một vòng xoáy trong đó, từ từ hấp dẫn cô đến tìm tòi nghiên cứu...
Anh lập tức cúi đầu, cô cũng không tránh né, chỉ nhắm hai mắt lại, như con mèo nhỏ ngoan hiền. Hương vị của cô thật khiến anh muốn trầm luân.
Một lát sau, một tiếng bịch vang lên, Tư Cận Hằng trợn mắt há hốc mồm bị Lệ Thiển Lạc đỏ mặt đẩy ngã, còn cô thì bật dậy từ trên giường.
Tư Cận Hằng khó tin nhìn người phụ nữ này lại dám vỗ đầu anh!
"Người phụ nữ ngốc nghếch này! Sớm muộn gì em cũng sẽ hối hận!" Tư Cận Hằng là người thù rất dai, anh nghiêm mặt đứng lên, kéo cổ tay Lệ Thiển Lạc, lại một lần nữa đè cô xuống.
"Ai bảo anh quyến rũ tôi!" Lệ Thiển Lạc vừa cáu vừa thẹn lên án, lập tức lưu loát xoay người, đứng ở bên kia giường nhìn Tư Cận Hằng chụp hụt, ánh mắt giảo hoạt.
Thú vị!"Đến đây cho tôi ăn em." Nghe anh nói những lời này bình thản cứ như nói thời tiết hôm nay rất tốt vậy.
Lệ Thiển Lạc ôm lấy cái gối trước mặt, "Tư Cận Hằng, tôi không muốn kết hôn với anh, tôi không thể kiểm soát được tay lão luyện như anh!"
Cái tên vô lại này, đã nói là không được chạm vào cô rồi, chưa gì đã vầy, sau khi kết hôn xong chẳng phải là sẽ bị anh ăn sạch sành sanh hay sao!
Đàn ông mà, công phu tán tỉnh cùng khả năng giường chiếu là không học tự thông, Tư Cận Hằng không chấp nhận bị cô gọi là tay lão luyện. Nếu để cho mấy người anh em của anh biết anh bị gọi là một tay lão luyện, có khi sẽ kinh ngạc đến rớt cằm mất!
"Em nói thì không tính, không cho phép em từ chối tôi!" Tư Cận Hằng đứng dậy từ trên giường, tao nhã sửa sang lại quần áo trên người, đi đến cửa, "Đến tối rồi, đói bụng rồi chứ!"
Loại cảm giác này thật khó chịu, Lệ Thiển Lạc hung hăng liếc bóng lưng Tư Cận Hằng một cái, không tình nguyện đi theo anh xuống tầng.
Lúc xuống tầng, thím Đỗ đã bắt đầu bày món lên bàn, Lệ Thiển Lạc vội vàng chạy đi rửa tay, sau đó muốn vào phòng bếp giúp đỡ.
"Tiểu thư, cô không cần làm đâu, một mình tôi là được!" Thím Đỗ càng nhìn Lệ Thiển Lạc lại càng hài lòng, vừa lễ phép, lại không giả tạo.
"Không sao, dù sao cháu cũng không có việc gì, về sau thím cứ gọi cháu là Thiển Lạc đi!" Nếu đã phải ăn nhờ ở đậu, thì nên tạo dựng một mối quan hệ tốt với mọi người, bằng không, ở trong nhà giàu như thế này, về sau có chết thế nào cũng không biết.
Lòng người khó dò, về sau vẫn không nên dễ dàng tin tưởng người khác thì hơn...
Tư Cận Hằng kéo ghế ra ngồi xuống bên bàn ăn, thờ ơ nhìn Lệ Thiển Lạc tích cực đến phòng bếp giúp đỡ, trong mắt thoáng qua chút tán thưởng, anh không thích phụ nữ cứ luôn lên mặt.
Đồ ăn cực kỳ phong phú, bốn mặn một canh. Thịt kho tàu, sườn hầm măng, cà sốt cà chua, cá hấp, canh nấm và cháo dinh dưỡng.
………
/3673
|