Chương 7.1: Về sau không được khóc nữa
Hai người ngồi vào chỗ của mình, thím Đỗ liền vội vàng đi chỗ khác." Thím Đỗ, thím cũng ngồi xuống ăn đi." Cô thật cẩn thận nhìn thoáng qua Tư Cận Hằng đang ăn xương sườn, chắc là có thể đi...
"Không cần, cô và cậu chủ cứ ăn đi, tôi đi ra ngoài một chuyến, hôm nay quên mua thuốc vệ sinh rồi." Thím Đỗ gột rửa tay xong, đến cửa xỏ giày, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Vâng, trời cũng tối rồi, thím cẩn thận một chút." Lệ Thiển Lạc cũng không miễn cưỡng, có lẽ đó chính là quy tắc nhà bọn họ.
Đợi cho thím Đỗ ra ngoài rồi, Lệ Thiển Lạc mới bắt đầu cầm đũa ăn cơm, lúc nhìn thấy đồ ăn cô mới thấy đói bụng. Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm ngon, tuy là ăn cùng một người không quen biết... Có lẽ thêm vài ngày nữa cũng không tính là xa lạ nữa, Lệ Thiển Lạc nhìn Tư Cận Hằng tao nhã ăn cơm, có vẻ đăm chiêu.
Lúc trong bát của Lệ Thiển Lạc còn một phần ba lưng canh, Tư Cận Hằng đã ăn xong, cô nhanh chóng uống xong canh. Lau miệng, chuẩn bị đi thu dọn cơm thừa canh cặn trên bàn.
"Ở nhà em cũng làm những việc này?" Tư Cận Hằng nhìn Lệ Thiển Lạc tay chân vụng về thu dọn bàn ăn.
"Không..." Như nghĩ tới cái gì, Lệ Thiển Lạc lại đỏ mắt. Ở nhà họ Lệ, cô đương nhiên không cần làm những thứ này, mười ngón không dính nước, chính là để nói cô. Nhưng, cô đã không còn nhà, cũng không thể không hiểu chuyện nữa rồi.
"Lệ Thiển Lạc, về sau đây là nhà của em, em không cần thiết phải khách khí cùng cẩn thận như vậy!" Tư Cận Hằng túm lấy tay cô, kéo cô lên tầng.
Lệ Thiển Lạc có chút khó chịu nhìn bàn tay to đang lôi kéo tay mình, cô cũng rất muốn thả lỏng chính mình, loại cảm giác này mệt chết đi được, nhưng, có thể sao?
Đến tầng hai, Tư Cận Hằng không định buông cô ra, mà dẫn cô vào phòng làm việc của mình.
Anh lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra hai chiếc thẻ, rồi đưa cho cô.
"Tôi không có mấy thứ như tiền mặt, hai tấm thẻ này về sau em có thể tùy ý quẹt, muốn mua cái gì cũng được."
Lệ Thiển Lạc nhận ra một trong hai chiếc thẻ kia là một trong 88 tấm thẻ đen VIP không hạn mức toàn cầu, được nhận đãi ngộ cao nhất, tất cả các cửa hàng xa hoa hay sân bay đều ưu tiên phục vụ cho người có thể đen này. Năm trước lúc cô cùng Thích Trạch Minh tham gia một buổi bình phẩm rượu đỏ, cô đã từng nhìn thấy một lần, hình như là của một ông trùm xí nghiệp hàng đầu, nghe nói cả Đế Thành chỉ cũng chỉ có một mình anh ta có tấm thẻ đó.
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn không chút thay đổi của Tư Cận Hằng mà mê mang, bọn họ chỉ là người xa lạ mà thôi, vì sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy? Chẳng lẽ bởi vì tối đó cô dâng lần đầu tiên cho anh ư?
"Tư Cận Hằng, trong lòng tôi không có anh. " Đúng vậy, trong lòng cô không có anh, cô không muốn giấu anh. Người cô từng yêu trước mắt chỉ có Thích Trạch Minh, nhưng hiện tại, cảm giác dành cho anh ta chỉ còn là hối hận...
"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn." Tư Cận Hằng chỉ nói một câu như vậy, sau đó trực tiếp đẩy cô ra ngoài.
Anh tức giận? Nhìn cửa phòng làm việc bị đóng sầm trước mặt, Lệ Thiển Lạc nắm chặt tấm thẻ trong tay, trở về phòng.
Trở lại phòng, vẫn luôn đắm chìm trong sự rung động mà Tư Cận Hằng mang lại cho cô, hiện tại đột nhiên chỉ có một mình, tất cả mọi chuyện rối não liền nhào về phía cô.
Công ty của cha đã không còn, bà nội cũng đi rồi, trong một đêm cha phải bạc trắng tóc, cũng mất tích luôn. Cô mất đi toàn bộ, tất cả đều là do cha con Thích Vân Trung làm hại, điều khiến cô đau lòng không phải là không còn công ty nữa, mà là lòng người...
/3673
|