Mạc gia được coi như là gia tộc xưng bá một phương ở thành phố X, ngoại trừ thực lực bản thân, kỳ nhân mạch định cũng hề đơn giản. Cho dù chỉ là một cái sinh nhật của vãn bối như Ngôn Thanh Hạm, nhưng vẫn có rất nhiều quan thương hai giới nhiều năm qua lại đến chúc mừng. Mục đích của bọn họ cũng không chỉ đơn giản là muốn chúc mừng như vậy, mà muốn cơ hội lần này cùng Mạc Lâm tìm chút nâng đỡ đó mới là thật.
Cách một tiếng trước tiệc sinh nhật, thì có không ít khách quý đến, khiến căn biệt to lớn lạnh lẽo của Mạc gia cũng trở nên náo nhiệt hơn, cơ hồ khắp nơi đều là nam nam nữ nữ hoa lệ kết thành nhóm hội cầm rượu đỏ trò chuyện, còn không thì ngồi gϊếŧ thời gian.
6:00 pm tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu. Đi ra ngoài trước tiên cũng không phải nhân vật chính Ngôn Thanh Hạm hôm nay, mà chính là lão gia tử hơn bảy mươi vẫn còn gừng càng già càng cay Mạc Lâm. Thấy hắn đi ra, khách quý đứng tại chỗ đều ngừng lại động tác trên tay, nhìn hắn chống gậy chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Rất hiển nhiên, Mạc Lâm đối với bữa tiệc sinh nhật lần này của Ngôn Thanh Hạm vô cùng coi trọng, chỉ qua cách hắn mặc đồ tối này cũng có thể thấy được. Từ trước đến giờ, luôn thích mặc đồ Tôn Trung Sơn hoặc quân trang lại hiếm khi chịu mặc âu phục đen, đường nét tinh xảo, cắt may khéo léo, nhìn qua là biết được đặt may đặc biệt. Sau lưng hắn còn có đại cữu Mạc Sâm và nhị cữu Mạc Lôi của Ngôn Thanh Hạm, cùng với vài người họ hàng thân thuộc của Mạc gia. Sinh nhật lần này, nói là điều động tất cả mọi người tỏng Mạc gia cũng không quá đáng.
"Hoan nghênh mọi người trong lúc bận rộn lại đồng ý đến đây cho lão già tôi chút mặt mũi, đến tham dự sinh nhật cháu gái của tôi. Ngôn Ngôn là đứa nhỏ hậu bối ta thương yêu nhất, lại là một cô gái ưu tú thông mình. Mạc gia, có nàng nàng vinh hạnh." Theo lời Mạc Lâm vừa nói xong, toàn bộ biệt thự rơi vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà cộc cộc vang đến. Khi Ngôn Thanh Hạm chậm rãi từ trên lầu đi xuống, tức thì mọi ánh mắt đều dồn đến người cô. Bất luận là tự chủ được hay không tự chủ được vẫn có.
Tối nay Ngôn Thanh Hạm rất đẹp, sự xinh đẹp này so với trước đó chỉ có hơn chứ không kém. Cô mặc sắc trắng vui vẻ, tối nay cô lựa chọn màu trắng đơn giản sạch sẽ. Váy dài đến đất đơn giản nhưng lại thêm xa hoa vài phần, cả người thuần một màu trắng nhìn vào dường như không thể chạm đến, cổ áo được thiết xẻ xuống hình chữ V thật sâu, khiến cho khí chất cao quý của Ngôn Thanh Hạm thêm vài phần yêu mị. Bất quá, cho dù hai loại khí chất cực đoan cùng tồn tại trên người cô, nhưng vẫn không có chút gì là không hai hòa. Ngược lại còn được Ngôn Thanh Hạm kết hợp vô cùng hoàn mỹ đến đỉnh cao nhất.
Mái tóc đen dài của cô cũng không chỉnh trang nhiều, chỉ đơn giản cột lên cao, lộ ra dung nhanh sáng lạn của cô. Tham dự bữa tiệc long trọng như vậy, cô cũng chỉ trang điểm một lớp nhẹ nhàng. Đôi mắt cơ trí ôn như lại tựa như mặt hồ gợn sóng không sợ hãi, gò má trắng hồng cùng đôi môi căng mọng tô điểm cho nhau, hệt như món đồ sứ được chăm sóc kỹ lưỡng, mỗi chỗ đều rất sạch sẽ sáng bóng. Đột nhiên, cô như nhìn thấy người nào đó, khóe miệng từ từ cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng khiến cho tinh thần mọi người như điên đảo.
"Nữ nhân như vậy, thật ra anh tột cùng phải hạ xuống bao nhiêu quyết tâm mói lỵ dị với cô ấy?" trong đám người, Lăng Long ngơ ngác nhìn Ngôn Thanh Hạm từ trên lầu đi xuống, hỏi Chu Ninh, "Vì tôi biết, cô ấy với tôi cách xa nhau rất nhiều nên không thể xứng được." người đàn ông tên Chu Ninh nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn dính lên người Ngôn Thanh Hạm. Hắn chính là chồng trước của Ngôn Thanh Hạm, là con trai báu vật tổng tài hiện tại của Chu thị.
"Cám ơn mọi người đã đến đây tham dự tiệc sinh nhật của tôi, thật ra mỗi cái sinh nhật đi qua tôi cũng nghĩ đến cứ mỗi lần sinh nhật thì tôi sẽ già đi một tuổi. Bất quá tôi cũng rất vui khi ở đây có được mọi người cùng đến chúc mừng. Hy vọng mọi người có thể chơi vui vẻ, và thoải mái." Ngôn Thanh Hạm nói xong, người giúp việc liền đem rượu đến tay cô cầm, cô cười nhận lấy cùng tất cả mọi người nâng ly.
Tiếp đó là thời gian dùng tiệc, khách quý ở đây có thể dùng cơ hội để lôi kéo lòng người. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trên ban công, một cô gái mặc bộ váy ngắn màu đen cầm ly rượu đứng trên đó. Cô không chào hỏi bất kỳ ai, lại không đến chỗ trung tâm thức ăn lấy đồ. Chỉ im lặng đứng tại chỗ không dễ bị người phát hiện ra, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
"Sao em lại ở đây một mình?" âm thanh nghi ngờ quen thuộc vang lên từ sau lưng, cô gái khi nghe được liền sững sốt một chút. Sau đó không kiềm hãm được mà cong khóe miệng, quay lại cười với người kia.
"Tối nay chị rất đẹp." Lam Khiên Mạch khen ngợi từ trong lòng mình, ánh mắt có chút si mê nhìn Ngôn Thanh Hạm đứng trước mặt mình. Trước kia nàng từng nghĩ sẽ không cảm thấy mình xứng với người phụ nữ này. Nhưng khi nhìn thấy đối phương bước ra, nàng lại cảm nhận được sự mất mát cùng bất an trước giờ chưa có.
Lam Khiên Mạch rất hạnh phúc, một nữ nhân tốt như Ngôn Thanh Hạm lại thuộc về mình, nhưng cũng không thể nào ức chế lại cảm giác mất mát kia trong lòng mình. Bởi vì, nàng vĩnh viễn cũng không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh cô, nói với tất cả mọi người. Nữ nhân ưu tú này là Thanh Hạm của nàng, người yêu của nàng.
''Em cũng rất đẹp." Ngôn Thanh Hạm dùng tầm mắt quan sát trên người Lam Khiên Mạch, rồi nói tiếp. Từ sau khi hai người chung một chỗ, Lam Khiên Mạch cũng ít khi trang điểm. Tối nay, cô gái này mặc chiếc váy đen bó sát người, bên trên còn có trang sức ánh lên, nhìn qua cả người nàng như đang phát sáng lên.
Gi ó từng trận từng trận không ngừng thổi qua, khiến mái tóc dài của nàng cũng tung bay theo, che đi phần nào dung nhan tinh xảo của nàng. Ngôn Thanh Hạm đi lên trước, đưa tay chỉnh lại cho nàng, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại nhìn thấy được ánh sáng lần nữa. Bởi vì chiều cao hai người chênh lệch 2cm, Lam Khiên Mạch lại đi cũng cỡ giày với mình, Ngôn Thanh Hạm so với Lam Khiên Mạch sẽ lùn đi một chút.
Các nàng một người mang váy trắng, chân đi giày cao gót màu bạc. Một mang váy ngắn màu đen, hay tay đeo bao da màu đen, chân đi giày cao gót màu đen. Một đen một trắng cứ thế yên tĩnh nhìn nhau, tựa như bữa tiệc huyên nào kia cũng chỉ để tô điểm phía sau, không thể thu hút được sự chú ý của các nàng.
Trong mắt các nàng, cũng chỉ có đối phương. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy.
"Có phải là em đẹp lắm không, Thanh Hạm nhìn đến ngây người rồi?" Lam Khiên Mạch nói xong, cười càng rực rỡ. Đôi mắt phượng tinh xảo hẹp dài càng khiến nàng thêm câu người, sống mũi thanh tú bên dưới là đôi môi tô màu son đỏ, khiến cho đôi môi mỏng manh lại như trái anh đào chín mọng mê người. Càng nhìn, Ngôn Thanh Hạm lại càng muốn mở miệng đem quả anh đào này nuốt vào trong miệng, cẩn thận thưởng thức.
"Em rất đẹp, đẹp đến nỗi chị muốn đem em đi dấu, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy."
"Thanh Hạm, chị biết không? suy nghĩ của chị lúc này, cũng như em đang nghĩ vậy? chị không biết khi nãy chị vừa bước ra, vị Long tiên sinh kia ánh mắt luôn dán vào người chị, giống như hận không thể lập tức vọt đến quỳ xuống kêu một tiếng nữ vương đại nhân."
"Em tưởng tượng thật thú vị, chỉ là phản ứng của hắn cũng không phải điều chị quan tâm, chị chỉ muốn em thích là được."
"Ha ha, Thanh Hạm ít khí nói như vậy nha. Cho dù chị có biến thành gì, em cũng vẫn sẽ thích chị. Thanh Hạm chỉ thuộc về em, bất kể là lòng này… hay là thân thể."
"Ừm." dù lời nói Lam Khiên Mạch rất bá đạo, nhưng khi Ngôn Thanh Hạm nghe thấy lại chỉ có ngọt ngào vô tận. Người muốn chiếm giữ cô càng nhiều, thì cũng chứng minh cô ở trong lòng nàng quan trọng bao nhiêu. Lam Khiên Mạch quan tâm mình như vậy cũng là vì quá yêu.
"Thanh Hạm, chị có trách em gạt chị mà đến đây không?' suy nghĩ hồi lâu, Lam Khiên Mạch mở miệng hỏi. Nàng lo sợ mình sẽ gây phiền toái cho Ngôn Thanh Hạm, nhất là dưới tầm mắt của Mạc Lâm. Nàng không hy vọng mình sẽ bị đối phương coi thường. Lam Khiên Mạch muốn chứng minh nàng có năng lực, cũng có quyết tâm mang hạnh phúc cho Ngôn Thanh Hạm.
"Không biết, em có thể đến chị rất vui. Có chúc mừng long trọng hơn nữa, cũng không bằng em ở cạnh chị. Chị vốn không có mời em, là vì biết em không thích những chỗ như vậy. Bây giờ nhìn lại hình như chị đã sai." Ngôn Thanh Hạm bước lên trước, đem Lam Khiên Mạch ôm lấy. Cảm giác được cơ thể đối phương lạnh như băng, cô nhíu mày. Người này sợ là ở bên ngoài lâu rồi. "Nghe được Thanh Hạm nói ra lời như vậy, em cũng yên tâm. Thật ra thì, em sợ đến đây sẽ gây phiền phức cho chị."
"Sẽ không, em vĩnh viễn cũng không có phiền phức." Lam Khiên Mạch luôn thân thiện, nàng đối với mình quá tốt. Tốt đến nỗi khiến mình vì nàng mà đau lòng, vì nàng nổi giận, nhưng lại giữ nàng không làm được gì. "Thanh Hạm hôm nay là sinh nhật, cũng nên vui vẻ một chút. Đúng rồi, ba mẹ chúng ta hôm nay không đến sao?'' Lam Khiên Mạch cười hỏi, nàng phát hiện, ba mẹ Ngôn Thanh Hạm hình như không có tham dự.
"Hà? Ba mẹ chúng ta? chị không nhớ được, từ khi nào ba mẹ chị nhận em làm con gái nuôi." nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm chớp mắt hơi, trong lòng đầy ý trêu chọc.
"Con gái nuôi cái gì? như vậy rất cấm kỵ, em không muốn lσạи ɭυâи. Em là vợ chị, nói thế nào cũng là một nửa con gái của ba mẹ chị, không đúng sao?"
"Ha ha, lời này rất đúng. Em là người của chị, tất nhiên cũng nên gọi bọn họ là ba mẹ. Bọn họ công việc bận rộn, không có thời gian quay về. Bất quá cũng đã gởi quà từ bưu điện rồi, mặc dù quà hàng năm họ gửi từ bưu điện về chị cũng chưa từng xem qua."
"Chậc chậc, không ngờ Thanh Hạm cũng có bản chất đùa bỡn nhỏ nha, đúng là đáng yêu mà."
"Chị chỉ thấy không hứng thú mà thôi, được rồi, chúng ta quay lại đi, đứng chỗ gió lâu như vậy em sẽ không chịu nổi đâu."
"Ừm."
Ngôn Thanh Hạm kéo Lam Khiên Mạch quay lại bữa tiệc, hai người vừa đi vào, thì một người đàn ông đi đến chỗ các nàng. Người này không phải ai khác chính là chồng trước của Ngôn Thanh Hạm, Chu Ninh. "Ngôn Ngôn, đã lâu không gặp, em gần đây có khỏe không? vị tiểu thư này là bạn em?" đầu tóc đơn giản gọn gàng, âu phục màu xám chỉnh tề, vóc dáng không cao không thấp.
Lam Khiên Mạch đúng bên cạnh, không nói gì đánh giá Chu Ninh. Thật ra thì bề ngoài của hắn không xuất chúng như Lăng Long, chỉ có thể dùng từ bình thường để hình dung. Đừng nói là phối cùng Ngôn Thanh Hạm, chỉ cần trong bữa tiệc này tìm đại một cô gái ghép chung thì cũng có thể hạ Chu Ninh xuống như trở bàn tay. Nhưng Lam Khiên Mạch lại cảm thấy người đàn ông này so với Lăng Long còn tốt hơn nhiều.
"Gần đây bận chuyện công tác. đây là bạn của tôi, Lam Khiên Mạch."
"A, chào Lam tiểu thư." Chu Ninh lịch sự chào hỏi cùng Lam Khiên Mạch, rất nhanh lại đem tầm mắt nhìn Ngôn Thanh Hạm. Nhìn bộ dạng hắn ấp a ấp úng, Lam Khiên Mạch vẫn ung dung đứng đó. Nàng muốn xem thử, vị tiên sinh là chồng trước này muốn làm gì.
"Ngôn Ngôn, sinh nhật vui vẻ. Nghe nói 8:00 sẽ có khiêu vũ, tôi có thể…"
"Ngôn Ngôn!" Chu Ninh còn chưa nói xong, Lam Khiên Mạch đã đoán được ý của hắn. Nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật này là Ngôn Thanh Hạm không thể nghi ngờ là phải cùng khách quý khiêu vũ rồi. Có thể được Ngôn Thanh Hạm chọn, cùng nàng khiêu vũ, tất nhiên là điều mơ ước của mọi nam khách quý chỗ này.
Nhìn thấy lời Chu Ninh bị Lăng Long cố ý cắt đứt, trong lòng Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ thở dài, hai người này một trước một sau, mục đích cũng chỉ muốn cùng Ngôn Thanh Hạm khiêu vũ. Thật ra nàng cũng muốn cùng Ngôn Thanh Hạm trước mặt mọi người khiêu vũ. Nhưng mà nghĩ đến Mạc Lâm còn bất mãn với quan hệ của mình và chị ấy. Lam Khiên Mạch nghĩ, nếu để Mạc Lâm thấy mình và Ngôn Thanh Hạm khiêu vũ, nói không chừng sẽ một trượng đánh gãy chân mình.
"Lăng tiên sinh, xin chào." trải qua lần nói chuyện trước đó, Ngôn Thanh Hạm cũng không có bắt tay giải hòa với Lăng Long, cũng không còn thân nổi. Qủa nhiên, nghe thấy Ngôn Thanh xưng hô với hắn, sắc mặt Lăng Long cũng trầm xuống, hung hãn nhìn Lam Khiên Mạch. Ánh mắt mang theo độc ác cùng khinh thường, Lam Khiên Mạch cũng không tránh né, khuôn mặt vẫn tươi cười với hắn.
"Ngôn Ngôn, em nhất định muốn đẩy xa quan hệ chúng ta như vậy sao? chuyện lần trước là anh không đúng, nhưng mà em làm gì thì cũng không thể cùng cô ta. Anh…" Lăng Long kích động nói, rất nhanh liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Ngôn Thanh Hạm. Lăng Long nhìn Chu Ninh đứng cạnh, hắn ho khan vài tiếng nói: "Chu tiên sinh, thật xin lỗi tôi có vài việc cần nói với Ngôn Ngôn, có thể tránh đi được không?"
Chuyện tiến triển đến mức kỳ quái, Chu Ninh cũng nhận ra được Lăng Long có ý với Ngôn Thanh Hạm. Nghĩ đến hắn còn tính mời được một nửa, hắn lắc đầu một cái, xoay người đi. Dù sao, chính hắn buông tha Ngôn Thanh Hạm, hiện tại cũng không còn tư cách đi tranh.
"Ngôn Ngôn, nói thế nào, tôi cũng không đồng ý để em và cô ta chung một chỗ. Cô ta căn bản không xứng với em, anh…"
"Cô ấy không xứng, vậy ngài có thể hợp sao?" nghe lời Lăng Long nói thần sắc Ngôn Thanh Hạm vẫn bình thường. Cô có thể chịu sự thất lễ của Lăng Long, cũng có thể bỏ qua kẻ đứng sau vụ tai nạn xe kia mà tạm thời coi hắn như bạn bè. Chỉ là cho dù người nào Ngôn Thanh Hạm cũng không che phép đối phương dùng ngôn ngữ hay hành động để tổn thương Lam Khiên Mạch.
Thấy Ngôn Thanh Hạm ép sát mình từng bước, ánh mắt đen láy đầy lạnh lùng ngạo nghễ. Ngôn Thanh Hạm như vậy Lăng Long chưa từng thấy qua, tay cầm ly rượu có chút run lên. Đang lúc hắn không thể lùi được nữa, phải đối mặt với Ngôn Thanh Hạm. Cửa Mạc gia đột nhiên bị đẩy ra, tất cả mọi người đều men theo âm thanh này dời sự chú ý đến cửa, kể cả Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch.
Thời gian này cơ bản đã không còn khách đến. Bởi vì đột nhiên chạy đến giữa bữa tiệc như vậy là đối với chủ tiệc không tôn trọng cũng coi như khách quý trong này là sự miệt thị. Nhìn cửa chậm rãi mở ra, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Cô nghĩ, người vào lúc này, cũng chỉ có cô ấy.
Dưới tầm mắt nghênh đón của mọi người, một nữ nhân cả người là đồ đen cùng áo khoác bên ngoài cũng màu đen bên cạnh còn có một nữ nhân mặc váy ngắn màu đỏ đang khoác tay đi từ từ đi vào. Nữ nhân mặc váy đỏ có mái tóc quăn màu nâu, khuôn mặt còn có nụ cười lười biếng, căn bản cũng không có ý xin lỗi vì trễ nãi. Hệt như các nàng mới là nhân vật chính của bữa tiệc này.
Mà nữ nhân đứng cạnh nàng thì càng khác mọi người. Các nữ khách quý trong bữa tiệc đều chọn cho mình trang phục sang trọng hoa lệ, cho dù là nữ nhân trung tính đi nữa thì cũng sẽ chọn trang phục lộng lẫy đến tham dự. Nhưng nữ nhân chỉ mặc đồ đen này cũng không hề mặc bất kỳ phong cách nào, áo khoác cũng bình thường. Nhưng chỉ với bộ trang phục đơn giản như vậy, vẫn khiến cô vô cùng nổi bật trong đám đông.
Khi cánh cửa từ từ được đóng lại, mái tóc đen dài của nữ nhân kia bay lên. Lộ ra khuôn mặt cùng ánh mắt ẩn sâu bên dưới. Ánh mắt đó thâm thúy như biển, lạnh nhạt quét qua những kẻ xa lạ kia, tiếp đó thì lại bình thường. Cứ như những kẻ ở đây trong mắt cô đều là cá chết.
Tác giả có lời muốn nói: Oa oa oa, hoan nghênh mọi người đến chuyên mục nhiều chuyện của Hiểu Bạo, tui ăn phải cái gì bị dị ứng, kết quả chân có thêm cái bọng nước n lớn, còn tự ngược dùng nhíp nhổ, máu chảy đầy đất sau khi khử độc còn đẩu M xem chương này không nhắn lại, sẽ bị đại thúc thô bỉ trộm qυầи ɭóŧ mới, mua một cái trộm một cái, mua hai cái trộm hai cái, mua một bao trộm cả bao lớn là thanh tân nội hàm, tui là Bạo tỷ tỷ ở dòng chữ xanh nhỏ nhỏ kịch tràng!
Như vậy, đến lúc này, xuyên việt đảng trong truyền thuyết đã đến. Chắc hẳn mọi người cũng đã đoán được hai vị tỷ tỷ ngang ngược kia là ai rồi phải không? xuyên việt đảng tại sao lại xuất hiện lúc này? câu trả lời dĩ nhiên không thể nói! túm lại, phúc lợi đến cái gì, không cần si mê đến cũng không ngủ được!
Ừm, gần đây nhân khí mọi người nói về cp phụ nhiều hơn cp chính a, có phải do tui viết cp phụ quá mê người không? không được mau mau, cp chính Lam Lam đảng và Ngôn Ngôn đảng ở đâu rồi? mau ra đây hét một tiếng coi a!
Nói đến gần đây móng vuốt Hiểu Bạo bị thương, không phải tay mà là chân. Bởi vì ăn bậy nên dị ứng, kết quả chân bị bọng nước. Kiên cường trong đêm phia thanh vắng tui tàn nhẫn dùng dao rạch, sau khi phá đi lớp da đó, cho đến khi…. vừa xử lý xong, S tỷ tỷ đúng lúc quay về. Nhìn thấy tui tự ngược như vậy, liền cầm chai o-xi già đổ lên chân tui. Hu hu, đau lắm á. S tỷ tỷ xấu xa! đối đãi với tui như vậy! sau này không cho nàng ăn móng heo nữa, cho nàng ăn chân của ta luôn!
Khụ khụ, nói đến chuyện tàn nhẫn xong rồi, tiếp tục tiểu kịch tràng mới của chúng ta đi! chỗ này gồm Tả tỷ tỷ ngốc ngốc dùng thân thể Lăng lão bản vô tình đánh trúng mình, chuyện xảy ra sau đó là.
Người đẹp kia: bảo bối, sao ngươi lại vô tình như vậy hả, ngươi bị thương làm ta đau lòng a.
Lăng lão bản (thực ra là Tả tỷ tỷ): xin lỗi, cô là…
Người đẹp kia: bảo bối, nửa năm trước chúng ta còn từng làm qua a, ngươi quên rồi sao? lúc đó ngươi xấu lắm nha, đòi suốt cả đêm mới ngủ, ngày hôm sau người ta dậy đau lưng mỏi éo lắm đó, còn ngươi lại lặn không thấy tăm hơi. Ta nghe ngóng lâu lắm mới biết người là quản lý chỗ này. Hèn gì công phu trên tay lại tốt như vậy.
Lăng lão bản (thật ra là Tả tỷ tỷ): ngươi làm gì vậy, tránh xa ta ra!
Người đẹp kia: được a, Lăng Vi con mẹ nó ngươi đúng là khốn kiếp! lúc đó ngươi theo đuổi ta nói lời ngon tiếng ngọt, lên giường lại trở mặt không nhận người? ta không biết! ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!
Lăng lão bản (thật ra là Tả tỷ tỷ): ngươi buông ta ra!
Người đẹp kia: Ha ha, Lăng Vi ngươi không ngờ sẽ có ngày này chứ? cho dù thế nào, hôm nay ta phải thượng ngươi!
Lăng lão bản (thật ra là Tả tỷ tỷ): ngươi đừng làm loạn! ta nói rồi ngươi không được làm bậy! ta sẽ báo cảnh sát! Hiểu Bạo phỉ nhổ: Phốc, Tả tỷ tỷ ngươi đúng ngu ngốc không khôn mà, người ta đè ngươi, sao cho ngươi cơ hội báo cảnh sát chứ?
Người đẹp kia: được a, ngươi kêu đi a, ngươi có kêu cũng vô dụng, hôm nay ta phải thượng ngươi, Lăng Vi!
Tả Tĩnh Nhan (thật ra là Lăng lão bản): cái đ*t, người con mẹ nó dám đẩy ngã vợ ta!? tay ngươi đang sờ chỗ nào a!?
Người đẹp kia:
Mọi người: tiểu thư, thật ra thì, hiện tại ngươi đang đẩy ngã nàng, cũng chính là vợ nàng…
Cách một tiếng trước tiệc sinh nhật, thì có không ít khách quý đến, khiến căn biệt to lớn lạnh lẽo của Mạc gia cũng trở nên náo nhiệt hơn, cơ hồ khắp nơi đều là nam nam nữ nữ hoa lệ kết thành nhóm hội cầm rượu đỏ trò chuyện, còn không thì ngồi gϊếŧ thời gian.
6:00 pm tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu. Đi ra ngoài trước tiên cũng không phải nhân vật chính Ngôn Thanh Hạm hôm nay, mà chính là lão gia tử hơn bảy mươi vẫn còn gừng càng già càng cay Mạc Lâm. Thấy hắn đi ra, khách quý đứng tại chỗ đều ngừng lại động tác trên tay, nhìn hắn chống gậy chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Rất hiển nhiên, Mạc Lâm đối với bữa tiệc sinh nhật lần này của Ngôn Thanh Hạm vô cùng coi trọng, chỉ qua cách hắn mặc đồ tối này cũng có thể thấy được. Từ trước đến giờ, luôn thích mặc đồ Tôn Trung Sơn hoặc quân trang lại hiếm khi chịu mặc âu phục đen, đường nét tinh xảo, cắt may khéo léo, nhìn qua là biết được đặt may đặc biệt. Sau lưng hắn còn có đại cữu Mạc Sâm và nhị cữu Mạc Lôi của Ngôn Thanh Hạm, cùng với vài người họ hàng thân thuộc của Mạc gia. Sinh nhật lần này, nói là điều động tất cả mọi người tỏng Mạc gia cũng không quá đáng.
"Hoan nghênh mọi người trong lúc bận rộn lại đồng ý đến đây cho lão già tôi chút mặt mũi, đến tham dự sinh nhật cháu gái của tôi. Ngôn Ngôn là đứa nhỏ hậu bối ta thương yêu nhất, lại là một cô gái ưu tú thông mình. Mạc gia, có nàng nàng vinh hạnh." Theo lời Mạc Lâm vừa nói xong, toàn bộ biệt thự rơi vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà cộc cộc vang đến. Khi Ngôn Thanh Hạm chậm rãi từ trên lầu đi xuống, tức thì mọi ánh mắt đều dồn đến người cô. Bất luận là tự chủ được hay không tự chủ được vẫn có.
Tối nay Ngôn Thanh Hạm rất đẹp, sự xinh đẹp này so với trước đó chỉ có hơn chứ không kém. Cô mặc sắc trắng vui vẻ, tối nay cô lựa chọn màu trắng đơn giản sạch sẽ. Váy dài đến đất đơn giản nhưng lại thêm xa hoa vài phần, cả người thuần một màu trắng nhìn vào dường như không thể chạm đến, cổ áo được thiết xẻ xuống hình chữ V thật sâu, khiến cho khí chất cao quý của Ngôn Thanh Hạm thêm vài phần yêu mị. Bất quá, cho dù hai loại khí chất cực đoan cùng tồn tại trên người cô, nhưng vẫn không có chút gì là không hai hòa. Ngược lại còn được Ngôn Thanh Hạm kết hợp vô cùng hoàn mỹ đến đỉnh cao nhất.
Mái tóc đen dài của cô cũng không chỉnh trang nhiều, chỉ đơn giản cột lên cao, lộ ra dung nhanh sáng lạn của cô. Tham dự bữa tiệc long trọng như vậy, cô cũng chỉ trang điểm một lớp nhẹ nhàng. Đôi mắt cơ trí ôn như lại tựa như mặt hồ gợn sóng không sợ hãi, gò má trắng hồng cùng đôi môi căng mọng tô điểm cho nhau, hệt như món đồ sứ được chăm sóc kỹ lưỡng, mỗi chỗ đều rất sạch sẽ sáng bóng. Đột nhiên, cô như nhìn thấy người nào đó, khóe miệng từ từ cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng khiến cho tinh thần mọi người như điên đảo.
"Nữ nhân như vậy, thật ra anh tột cùng phải hạ xuống bao nhiêu quyết tâm mói lỵ dị với cô ấy?" trong đám người, Lăng Long ngơ ngác nhìn Ngôn Thanh Hạm từ trên lầu đi xuống, hỏi Chu Ninh, "Vì tôi biết, cô ấy với tôi cách xa nhau rất nhiều nên không thể xứng được." người đàn ông tên Chu Ninh nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn dính lên người Ngôn Thanh Hạm. Hắn chính là chồng trước của Ngôn Thanh Hạm, là con trai báu vật tổng tài hiện tại của Chu thị.
"Cám ơn mọi người đã đến đây tham dự tiệc sinh nhật của tôi, thật ra mỗi cái sinh nhật đi qua tôi cũng nghĩ đến cứ mỗi lần sinh nhật thì tôi sẽ già đi một tuổi. Bất quá tôi cũng rất vui khi ở đây có được mọi người cùng đến chúc mừng. Hy vọng mọi người có thể chơi vui vẻ, và thoải mái." Ngôn Thanh Hạm nói xong, người giúp việc liền đem rượu đến tay cô cầm, cô cười nhận lấy cùng tất cả mọi người nâng ly.
Tiếp đó là thời gian dùng tiệc, khách quý ở đây có thể dùng cơ hội để lôi kéo lòng người. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trên ban công, một cô gái mặc bộ váy ngắn màu đen cầm ly rượu đứng trên đó. Cô không chào hỏi bất kỳ ai, lại không đến chỗ trung tâm thức ăn lấy đồ. Chỉ im lặng đứng tại chỗ không dễ bị người phát hiện ra, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
"Sao em lại ở đây một mình?" âm thanh nghi ngờ quen thuộc vang lên từ sau lưng, cô gái khi nghe được liền sững sốt một chút. Sau đó không kiềm hãm được mà cong khóe miệng, quay lại cười với người kia.
"Tối nay chị rất đẹp." Lam Khiên Mạch khen ngợi từ trong lòng mình, ánh mắt có chút si mê nhìn Ngôn Thanh Hạm đứng trước mặt mình. Trước kia nàng từng nghĩ sẽ không cảm thấy mình xứng với người phụ nữ này. Nhưng khi nhìn thấy đối phương bước ra, nàng lại cảm nhận được sự mất mát cùng bất an trước giờ chưa có.
Lam Khiên Mạch rất hạnh phúc, một nữ nhân tốt như Ngôn Thanh Hạm lại thuộc về mình, nhưng cũng không thể nào ức chế lại cảm giác mất mát kia trong lòng mình. Bởi vì, nàng vĩnh viễn cũng không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh cô, nói với tất cả mọi người. Nữ nhân ưu tú này là Thanh Hạm của nàng, người yêu của nàng.
''Em cũng rất đẹp." Ngôn Thanh Hạm dùng tầm mắt quan sát trên người Lam Khiên Mạch, rồi nói tiếp. Từ sau khi hai người chung một chỗ, Lam Khiên Mạch cũng ít khi trang điểm. Tối nay, cô gái này mặc chiếc váy đen bó sát người, bên trên còn có trang sức ánh lên, nhìn qua cả người nàng như đang phát sáng lên.
Gi ó từng trận từng trận không ngừng thổi qua, khiến mái tóc dài của nàng cũng tung bay theo, che đi phần nào dung nhan tinh xảo của nàng. Ngôn Thanh Hạm đi lên trước, đưa tay chỉnh lại cho nàng, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại nhìn thấy được ánh sáng lần nữa. Bởi vì chiều cao hai người chênh lệch 2cm, Lam Khiên Mạch lại đi cũng cỡ giày với mình, Ngôn Thanh Hạm so với Lam Khiên Mạch sẽ lùn đi một chút.
Các nàng một người mang váy trắng, chân đi giày cao gót màu bạc. Một mang váy ngắn màu đen, hay tay đeo bao da màu đen, chân đi giày cao gót màu đen. Một đen một trắng cứ thế yên tĩnh nhìn nhau, tựa như bữa tiệc huyên nào kia cũng chỉ để tô điểm phía sau, không thể thu hút được sự chú ý của các nàng.
Trong mắt các nàng, cũng chỉ có đối phương. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy.
"Có phải là em đẹp lắm không, Thanh Hạm nhìn đến ngây người rồi?" Lam Khiên Mạch nói xong, cười càng rực rỡ. Đôi mắt phượng tinh xảo hẹp dài càng khiến nàng thêm câu người, sống mũi thanh tú bên dưới là đôi môi tô màu son đỏ, khiến cho đôi môi mỏng manh lại như trái anh đào chín mọng mê người. Càng nhìn, Ngôn Thanh Hạm lại càng muốn mở miệng đem quả anh đào này nuốt vào trong miệng, cẩn thận thưởng thức.
"Em rất đẹp, đẹp đến nỗi chị muốn đem em đi dấu, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy."
"Thanh Hạm, chị biết không? suy nghĩ của chị lúc này, cũng như em đang nghĩ vậy? chị không biết khi nãy chị vừa bước ra, vị Long tiên sinh kia ánh mắt luôn dán vào người chị, giống như hận không thể lập tức vọt đến quỳ xuống kêu một tiếng nữ vương đại nhân."
"Em tưởng tượng thật thú vị, chỉ là phản ứng của hắn cũng không phải điều chị quan tâm, chị chỉ muốn em thích là được."
"Ha ha, Thanh Hạm ít khí nói như vậy nha. Cho dù chị có biến thành gì, em cũng vẫn sẽ thích chị. Thanh Hạm chỉ thuộc về em, bất kể là lòng này… hay là thân thể."
"Ừm." dù lời nói Lam Khiên Mạch rất bá đạo, nhưng khi Ngôn Thanh Hạm nghe thấy lại chỉ có ngọt ngào vô tận. Người muốn chiếm giữ cô càng nhiều, thì cũng chứng minh cô ở trong lòng nàng quan trọng bao nhiêu. Lam Khiên Mạch quan tâm mình như vậy cũng là vì quá yêu.
"Thanh Hạm, chị có trách em gạt chị mà đến đây không?' suy nghĩ hồi lâu, Lam Khiên Mạch mở miệng hỏi. Nàng lo sợ mình sẽ gây phiền toái cho Ngôn Thanh Hạm, nhất là dưới tầm mắt của Mạc Lâm. Nàng không hy vọng mình sẽ bị đối phương coi thường. Lam Khiên Mạch muốn chứng minh nàng có năng lực, cũng có quyết tâm mang hạnh phúc cho Ngôn Thanh Hạm.
"Không biết, em có thể đến chị rất vui. Có chúc mừng long trọng hơn nữa, cũng không bằng em ở cạnh chị. Chị vốn không có mời em, là vì biết em không thích những chỗ như vậy. Bây giờ nhìn lại hình như chị đã sai." Ngôn Thanh Hạm bước lên trước, đem Lam Khiên Mạch ôm lấy. Cảm giác được cơ thể đối phương lạnh như băng, cô nhíu mày. Người này sợ là ở bên ngoài lâu rồi. "Nghe được Thanh Hạm nói ra lời như vậy, em cũng yên tâm. Thật ra thì, em sợ đến đây sẽ gây phiền phức cho chị."
"Sẽ không, em vĩnh viễn cũng không có phiền phức." Lam Khiên Mạch luôn thân thiện, nàng đối với mình quá tốt. Tốt đến nỗi khiến mình vì nàng mà đau lòng, vì nàng nổi giận, nhưng lại giữ nàng không làm được gì. "Thanh Hạm hôm nay là sinh nhật, cũng nên vui vẻ một chút. Đúng rồi, ba mẹ chúng ta hôm nay không đến sao?'' Lam Khiên Mạch cười hỏi, nàng phát hiện, ba mẹ Ngôn Thanh Hạm hình như không có tham dự.
"Hà? Ba mẹ chúng ta? chị không nhớ được, từ khi nào ba mẹ chị nhận em làm con gái nuôi." nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm chớp mắt hơi, trong lòng đầy ý trêu chọc.
"Con gái nuôi cái gì? như vậy rất cấm kỵ, em không muốn lσạи ɭυâи. Em là vợ chị, nói thế nào cũng là một nửa con gái của ba mẹ chị, không đúng sao?"
"Ha ha, lời này rất đúng. Em là người của chị, tất nhiên cũng nên gọi bọn họ là ba mẹ. Bọn họ công việc bận rộn, không có thời gian quay về. Bất quá cũng đã gởi quà từ bưu điện rồi, mặc dù quà hàng năm họ gửi từ bưu điện về chị cũng chưa từng xem qua."
"Chậc chậc, không ngờ Thanh Hạm cũng có bản chất đùa bỡn nhỏ nha, đúng là đáng yêu mà."
"Chị chỉ thấy không hứng thú mà thôi, được rồi, chúng ta quay lại đi, đứng chỗ gió lâu như vậy em sẽ không chịu nổi đâu."
"Ừm."
Ngôn Thanh Hạm kéo Lam Khiên Mạch quay lại bữa tiệc, hai người vừa đi vào, thì một người đàn ông đi đến chỗ các nàng. Người này không phải ai khác chính là chồng trước của Ngôn Thanh Hạm, Chu Ninh. "Ngôn Ngôn, đã lâu không gặp, em gần đây có khỏe không? vị tiểu thư này là bạn em?" đầu tóc đơn giản gọn gàng, âu phục màu xám chỉnh tề, vóc dáng không cao không thấp.
Lam Khiên Mạch đúng bên cạnh, không nói gì đánh giá Chu Ninh. Thật ra thì bề ngoài của hắn không xuất chúng như Lăng Long, chỉ có thể dùng từ bình thường để hình dung. Đừng nói là phối cùng Ngôn Thanh Hạm, chỉ cần trong bữa tiệc này tìm đại một cô gái ghép chung thì cũng có thể hạ Chu Ninh xuống như trở bàn tay. Nhưng Lam Khiên Mạch lại cảm thấy người đàn ông này so với Lăng Long còn tốt hơn nhiều.
"Gần đây bận chuyện công tác. đây là bạn của tôi, Lam Khiên Mạch."
"A, chào Lam tiểu thư." Chu Ninh lịch sự chào hỏi cùng Lam Khiên Mạch, rất nhanh lại đem tầm mắt nhìn Ngôn Thanh Hạm. Nhìn bộ dạng hắn ấp a ấp úng, Lam Khiên Mạch vẫn ung dung đứng đó. Nàng muốn xem thử, vị tiên sinh là chồng trước này muốn làm gì.
"Ngôn Ngôn, sinh nhật vui vẻ. Nghe nói 8:00 sẽ có khiêu vũ, tôi có thể…"
"Ngôn Ngôn!" Chu Ninh còn chưa nói xong, Lam Khiên Mạch đã đoán được ý của hắn. Nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật này là Ngôn Thanh Hạm không thể nghi ngờ là phải cùng khách quý khiêu vũ rồi. Có thể được Ngôn Thanh Hạm chọn, cùng nàng khiêu vũ, tất nhiên là điều mơ ước của mọi nam khách quý chỗ này.
Nhìn thấy lời Chu Ninh bị Lăng Long cố ý cắt đứt, trong lòng Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ thở dài, hai người này một trước một sau, mục đích cũng chỉ muốn cùng Ngôn Thanh Hạm khiêu vũ. Thật ra nàng cũng muốn cùng Ngôn Thanh Hạm trước mặt mọi người khiêu vũ. Nhưng mà nghĩ đến Mạc Lâm còn bất mãn với quan hệ của mình và chị ấy. Lam Khiên Mạch nghĩ, nếu để Mạc Lâm thấy mình và Ngôn Thanh Hạm khiêu vũ, nói không chừng sẽ một trượng đánh gãy chân mình.
"Lăng tiên sinh, xin chào." trải qua lần nói chuyện trước đó, Ngôn Thanh Hạm cũng không có bắt tay giải hòa với Lăng Long, cũng không còn thân nổi. Qủa nhiên, nghe thấy Ngôn Thanh xưng hô với hắn, sắc mặt Lăng Long cũng trầm xuống, hung hãn nhìn Lam Khiên Mạch. Ánh mắt mang theo độc ác cùng khinh thường, Lam Khiên Mạch cũng không tránh né, khuôn mặt vẫn tươi cười với hắn.
"Ngôn Ngôn, em nhất định muốn đẩy xa quan hệ chúng ta như vậy sao? chuyện lần trước là anh không đúng, nhưng mà em làm gì thì cũng không thể cùng cô ta. Anh…" Lăng Long kích động nói, rất nhanh liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Ngôn Thanh Hạm. Lăng Long nhìn Chu Ninh đứng cạnh, hắn ho khan vài tiếng nói: "Chu tiên sinh, thật xin lỗi tôi có vài việc cần nói với Ngôn Ngôn, có thể tránh đi được không?"
Chuyện tiến triển đến mức kỳ quái, Chu Ninh cũng nhận ra được Lăng Long có ý với Ngôn Thanh Hạm. Nghĩ đến hắn còn tính mời được một nửa, hắn lắc đầu một cái, xoay người đi. Dù sao, chính hắn buông tha Ngôn Thanh Hạm, hiện tại cũng không còn tư cách đi tranh.
"Ngôn Ngôn, nói thế nào, tôi cũng không đồng ý để em và cô ta chung một chỗ. Cô ta căn bản không xứng với em, anh…"
"Cô ấy không xứng, vậy ngài có thể hợp sao?" nghe lời Lăng Long nói thần sắc Ngôn Thanh Hạm vẫn bình thường. Cô có thể chịu sự thất lễ của Lăng Long, cũng có thể bỏ qua kẻ đứng sau vụ tai nạn xe kia mà tạm thời coi hắn như bạn bè. Chỉ là cho dù người nào Ngôn Thanh Hạm cũng không che phép đối phương dùng ngôn ngữ hay hành động để tổn thương Lam Khiên Mạch.
Thấy Ngôn Thanh Hạm ép sát mình từng bước, ánh mắt đen láy đầy lạnh lùng ngạo nghễ. Ngôn Thanh Hạm như vậy Lăng Long chưa từng thấy qua, tay cầm ly rượu có chút run lên. Đang lúc hắn không thể lùi được nữa, phải đối mặt với Ngôn Thanh Hạm. Cửa Mạc gia đột nhiên bị đẩy ra, tất cả mọi người đều men theo âm thanh này dời sự chú ý đến cửa, kể cả Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch.
Thời gian này cơ bản đã không còn khách đến. Bởi vì đột nhiên chạy đến giữa bữa tiệc như vậy là đối với chủ tiệc không tôn trọng cũng coi như khách quý trong này là sự miệt thị. Nhìn cửa chậm rãi mở ra, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Cô nghĩ, người vào lúc này, cũng chỉ có cô ấy.
Dưới tầm mắt nghênh đón của mọi người, một nữ nhân cả người là đồ đen cùng áo khoác bên ngoài cũng màu đen bên cạnh còn có một nữ nhân mặc váy ngắn màu đỏ đang khoác tay đi từ từ đi vào. Nữ nhân mặc váy đỏ có mái tóc quăn màu nâu, khuôn mặt còn có nụ cười lười biếng, căn bản cũng không có ý xin lỗi vì trễ nãi. Hệt như các nàng mới là nhân vật chính của bữa tiệc này.
Mà nữ nhân đứng cạnh nàng thì càng khác mọi người. Các nữ khách quý trong bữa tiệc đều chọn cho mình trang phục sang trọng hoa lệ, cho dù là nữ nhân trung tính đi nữa thì cũng sẽ chọn trang phục lộng lẫy đến tham dự. Nhưng nữ nhân chỉ mặc đồ đen này cũng không hề mặc bất kỳ phong cách nào, áo khoác cũng bình thường. Nhưng chỉ với bộ trang phục đơn giản như vậy, vẫn khiến cô vô cùng nổi bật trong đám đông.
Khi cánh cửa từ từ được đóng lại, mái tóc đen dài của nữ nhân kia bay lên. Lộ ra khuôn mặt cùng ánh mắt ẩn sâu bên dưới. Ánh mắt đó thâm thúy như biển, lạnh nhạt quét qua những kẻ xa lạ kia, tiếp đó thì lại bình thường. Cứ như những kẻ ở đây trong mắt cô đều là cá chết.
Tác giả có lời muốn nói: Oa oa oa, hoan nghênh mọi người đến chuyên mục nhiều chuyện của Hiểu Bạo, tui ăn phải cái gì bị dị ứng, kết quả chân có thêm cái bọng nước n lớn, còn tự ngược dùng nhíp nhổ, máu chảy đầy đất sau khi khử độc còn đẩu M xem chương này không nhắn lại, sẽ bị đại thúc thô bỉ trộm qυầи ɭóŧ mới, mua một cái trộm một cái, mua hai cái trộm hai cái, mua một bao trộm cả bao lớn là thanh tân nội hàm, tui là Bạo tỷ tỷ ở dòng chữ xanh nhỏ nhỏ kịch tràng!
Như vậy, đến lúc này, xuyên việt đảng trong truyền thuyết đã đến. Chắc hẳn mọi người cũng đã đoán được hai vị tỷ tỷ ngang ngược kia là ai rồi phải không? xuyên việt đảng tại sao lại xuất hiện lúc này? câu trả lời dĩ nhiên không thể nói! túm lại, phúc lợi đến cái gì, không cần si mê đến cũng không ngủ được!
Ừm, gần đây nhân khí mọi người nói về cp phụ nhiều hơn cp chính a, có phải do tui viết cp phụ quá mê người không? không được mau mau, cp chính Lam Lam đảng và Ngôn Ngôn đảng ở đâu rồi? mau ra đây hét một tiếng coi a!
Nói đến gần đây móng vuốt Hiểu Bạo bị thương, không phải tay mà là chân. Bởi vì ăn bậy nên dị ứng, kết quả chân bị bọng nước. Kiên cường trong đêm phia thanh vắng tui tàn nhẫn dùng dao rạch, sau khi phá đi lớp da đó, cho đến khi…. vừa xử lý xong, S tỷ tỷ đúng lúc quay về. Nhìn thấy tui tự ngược như vậy, liền cầm chai o-xi già đổ lên chân tui. Hu hu, đau lắm á. S tỷ tỷ xấu xa! đối đãi với tui như vậy! sau này không cho nàng ăn móng heo nữa, cho nàng ăn chân của ta luôn!
Khụ khụ, nói đến chuyện tàn nhẫn xong rồi, tiếp tục tiểu kịch tràng mới của chúng ta đi! chỗ này gồm Tả tỷ tỷ ngốc ngốc dùng thân thể Lăng lão bản vô tình đánh trúng mình, chuyện xảy ra sau đó là.
Người đẹp kia: bảo bối, sao ngươi lại vô tình như vậy hả, ngươi bị thương làm ta đau lòng a.
Lăng lão bản (thực ra là Tả tỷ tỷ): xin lỗi, cô là…
Người đẹp kia: bảo bối, nửa năm trước chúng ta còn từng làm qua a, ngươi quên rồi sao? lúc đó ngươi xấu lắm nha, đòi suốt cả đêm mới ngủ, ngày hôm sau người ta dậy đau lưng mỏi éo lắm đó, còn ngươi lại lặn không thấy tăm hơi. Ta nghe ngóng lâu lắm mới biết người là quản lý chỗ này. Hèn gì công phu trên tay lại tốt như vậy.
Lăng lão bản (thật ra là Tả tỷ tỷ): ngươi làm gì vậy, tránh xa ta ra!
Người đẹp kia: được a, Lăng Vi con mẹ nó ngươi đúng là khốn kiếp! lúc đó ngươi theo đuổi ta nói lời ngon tiếng ngọt, lên giường lại trở mặt không nhận người? ta không biết! ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!
Lăng lão bản (thật ra là Tả tỷ tỷ): ngươi buông ta ra!
Người đẹp kia: Ha ha, Lăng Vi ngươi không ngờ sẽ có ngày này chứ? cho dù thế nào, hôm nay ta phải thượng ngươi!
Lăng lão bản (thật ra là Tả tỷ tỷ): ngươi đừng làm loạn! ta nói rồi ngươi không được làm bậy! ta sẽ báo cảnh sát! Hiểu Bạo phỉ nhổ: Phốc, Tả tỷ tỷ ngươi đúng ngu ngốc không khôn mà, người ta đè ngươi, sao cho ngươi cơ hội báo cảnh sát chứ?
Người đẹp kia: được a, ngươi kêu đi a, ngươi có kêu cũng vô dụng, hôm nay ta phải thượng ngươi, Lăng Vi!
Tả Tĩnh Nhan (thật ra là Lăng lão bản): cái đ*t, người con mẹ nó dám đẩy ngã vợ ta!? tay ngươi đang sờ chỗ nào a!?
Người đẹp kia:
Mọi người: tiểu thư, thật ra thì, hiện tại ngươi đang đẩy ngã nàng, cũng chính là vợ nàng…
/174
|