Không nghi ngờ chút nào, trong số khách quý đến đây, nữ nhân mới vừa vào cửa mặc bộ quần áo đen rất đặc biệt. Cô đến, dễ như trở bàn tay thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng cô cũng không để ý đến ánh mắt mọi người, chỉ đạp đôi giày boot màu đen, từ từ đến chỗ Ngôn Thanh Hạm.
Bình thường mà nói, hành động như vậy là thất lễ coi thường người khác, nhưng những người ở đây cũng không ai dám dị nghị điều gì. Chỉ vì, nữ nhân này không phải ai khác, mà chính là người không phân cao thấp cùng Mạc gia, ở thành phố X này xưng bá hắc đạo đương thời nhất phương, Qúy Mục Nhiễm. Bên cạnh cô còn có một người mặc váy đỏ, nữ nhân nở nụ cười chính là đương kim chính giới quan lớn con gái Lê Bình, Lê Á Lôi.
Mạc gia, Qúy gia, Lê gia được xưng là tam đại cự đầu ở thành phố X. Thế lực của họ đều rất lớn, gia tộc cũng hùng hậu. Trong đó, vì có Qúy gia và Lê gia giao hảo, trợ giúp lẫn nhau, nên khiến Mạc gia kém đi một bậc, không cùng lui tới với hai nhà này. Nhìn hai nữ nhân ôm nhau bước đến, sắc mặt Mạc Lâm trầm xuống, đôi mắt già dặn nhìn chằm chằm Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi. Thấy vẻ mặt hắn bất mãn như vậy, những người ở đây cũng nghi ngờ, không biết làm gì.
Bất kỳ một thương nhân hoặc gia tộc nào, đều hy vọng chính mình có một địa bàn riêng, không ai sánh được. Ở thành phố X, người sáng suốt đều biết, Mạc gia cùng hai nhà Qúy Lê không quá thân. Hai nhà Qúy Lê là thông gia vì Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi là một đôi lesbian. Bọn họ dĩ nhiên cũng là một cái hố hút cực lớn, các trung tâm thương mại cùng những mặt khác luôn chèn ép Mạc gia.
Mạc Lâm tuổi đã cao, lại là lão gia tử vô cùng khó ở, tất nhiên không thể coi Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi ra gì vì quan hệ đó, cũng chỉ quanh năm không bao giờ chơi thân với hai nhà Qúy Lê. Theo lý mà nói, bữa tiệc sinh nhật này của Ngôn Thanh Hạm vốn cũng không hề phát thiệp mời cho các nàng. Vậy thì tại sao luôn khiêm tốn như Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi vì sao lại không mời mà đến, mục đích các nàng đến là vì cái gì? đây có lẽ là điều mọi người đang hoài nghi.
"Sinh nhật vui vẻ." mọi người cũng ngẩn ra khi biết được sự thật, Qúy Mục Nhiễm đã đến trước mặt Ngôn Thanh Hạm. Nhìn người trước mặt vẫn thế luôn thích mặc đồ đen, Ngôn Thanh Hạm cười nhận lấy cái hộp của cô đưa cho. Đó là một cái hộp gỗ vương có độ dài rộng trái phải chừng 20cm, vừa nhận lấy Ngôn Thanh Hạm liền cảm giác được tay mình trầm xuống, có thể thấy đồ vật bên trong có sức nặng không nhẹ.
"Nhiễm, tôi rất vui vì cô có thể thế đến đây, còn có Lê tiểu thư." Ngôn Thanh Hạm vừa nói liếc nhìn Lê Á Lôi đứng bên cạnh. Quan hệ hai nhà Qúy Lê, cô cũng biết. Kể cả Qúy Mục Nhiễm cùng tình cảm tình không nói rõ được với Lê Á Lôi, cô cũng đã nghe qua. Chỉ bất quá đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cô gái tên Lê Á Lôi này.
Đúng như lời đồn bên ngoài, cô gái này rất đẹp. Trên người mặc chiếc váy đỏ vô cùng quyến rũ, đem mọi đường nét trên người nàng triển lộ một cách hoàn mỹ. Thiết kế cup ngực, khiến bên trên của cô lộ một phần lớn da thịt cùng cái rãnh sâu. Lê Á Lôi khiến người cảm giác cô như một con hồ ly, yêu nhiêu nhưng không hề dung tục, trong thần bì còn mang theo vài phần cao nhã.
Bất luận cô đi đến đâu, đều cùng với Qúy Mục Nhiễm hình bóng không rời, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy dù cho hai người đã dựa nhau rất gần, thì bầu không khí cũng không thể không có gì là hài hòa được, thậm chí còn trao nhau không ít bao nhiêu là thân mật, nhìn qua thì ngay cả quan hệ bạn bè bình thường cũng không bằng. Bất quá, cho dù thế nào đi nữa, Ngôn Thanh Hạm cũng sẽ không mở miệng hỏi chuyện riêng tư nhà người khác.
"Một cái cho cô, còn một cái khác, để cho cô ấy." Qúy Mục Nhiễm không hề cho Lê Á Lôi cơ hội nói chuyện, mà thấp giọng nói. Thấy cô trước là nói chuyện cùng mình một chút sau đó lại đem tầm mắt nhìn sang Lam Khiên Mạch. Ngôn Thanh Hạm lại cảng cảm thấy tò mò bên trong này là thứ gì, tại sao lại đưa cho mình một cái, còn cái nữa thì cho Lam Khiên Mạch?
"Được, tôi biết, vô luận thế nào, cũng cám ơn món quà của cô."
"Ừm."
Chỉ là một lời đáp lại đơn giản, đề tài hai người nói đến kết quả cũng không có gì quá đáng. Qúy Mục Nhiễm xoay người, đi ra cửa. Thấy cô không ở lại lâu, Ngôn Thanh Hạm cũng không mở miệng giữ lại, ngược lại Lăng Long đứng cạnh mình lại mở miệng nói: "Qúy tiểu thư, nếu đã đến, không bằng ở thêm chút nữa, thì thế nào?"
Gi ọng nói Lăng Long rất lớn, thành ý trong đó cũng rất rõ ràng. Chỉ là nghe lời hắn nói, Qúy Mục Nhiễm cùng Lê Á Lôi nửa điểm phản ứng cũng không có, thậm chí bước chân đều đặn cũng không dừng, liền đi thẳng ra ngoài, Nhìn cánh cửa cạnh một tiếng đóng lại, sắc mặt Lăng Long lúc đó lúc trắng, hiển nhiên bị chọc tức không rõ. Dù sao, thì mọi người ở đây ai cũng nghe thấy hắn đang mời, mà còn bị Qúy Mục Nhiễm cùng Lê Á Lôi làm như không thấy.
Sau khi Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi rời đi, bữa tiệc nhanh chóng quay lại trạng thái bình thường. Hai nhân vật quan trọng nhất thành phố X này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Nếu như không phải trên tay Ngôn Thanh Hạm còn cầm quà Qúy Mục Nhiễm cho, thì tất cả mọi người còn đang hoài nghi người đến vừa rồi có phải là các nàng hay không, hay do mình bị ảo giác.
"Ngôn đại tiểu thư, không ngờ cô còn có hai người bạn giỏi đó, may là trước kia tôi không đắc tội với cô, nếu không thì tôi chết thế nào cũng không biết rồi. Trong hộp này là bảo bối gì vậy? nhìn qua cũng không tệ ha." một lát sau, Lăng Vi xuyên qua đám người đi đến.
Hôm nay cô mặc bộ váy rất phong tao trước ngực là phần ren xếp thành nếp, để lộ hai bờ vai cùng xương cánh bướm đầy mượt mà. Còn có đôi vớ đen bao bọc đôi chân dài nhỏ, tiếng giày cao gót chói tai như hung khí muốn gϊếŧ người ngay tức khắc.
Lăng Vi rất tò mò, một bảo bảo ngoan như Ngôn Thanh Hạm, thì sao lại kết giao được với một hung thần ác sát như Qúy Mục Nhiễm kia, còn có hoa hồ điệp Lê Á Lôi kia. Bất quá, nhìn cảnh các nàng tặng quà cho nhau, giao tình này hiển nhiên không nhỏ. "Chỉ là quen biết qua một bữa tiệc, còn đồ bên trong là gì tôi cũng không biết."
Thấy vẻ mặt Lăng Vì đầy tò mò, Ngôn Thanh Hạm biết cô ấy đang muốn mình mở món quà này ra ở đây, để thỏa mãn sự tò mò của cô ấy. Lăng Vi là thế nên Ngôn Thanh Hạm lại càng không muốn để Lăng Vi biết. Bản thân là người yêu, Lam Khiên Mạch tự nhiên cũng biết cái cô vợ nhà mình có cái tâm tư xấu xa thế nào. Mặc dù Lam Khiên Mạch cũng muốn biết Qúy Mục Nhiễm rốt cuộc đã cho Ngôn Thanh Hạm thứ gì, còn cho mình một người chưa từng quen biết. Có lẽ vì không muốn Lăng Vi nhìn thấy, lập tức cũng không nói tiếng nào, nên làm bộ như không chút hiếu kỳ gì với món quà kia.
"Tôi đem lẽ vật lên trước, cầm như vậy cũng rất phiền." thấy Lăng Vi bộ dạng cô không mở cho tôi xem thì cô đừng hòng đi, Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói, sau đó liền xoay người đi lên lầu. Nhìn bộ dạng Lam Khiên Mạch cười trộm mình, Lăng Vi hận không thể dùng giày cao gót đạp bay hai người này. Các nàng rõ là cố ý treo khẩu vị của mình lên trêu đùa rồi đến lúc cao triều lại bỏ chạy lên lầu!
"Này, các người cố ý có đúng không? quỷ hẹp hòi, nhìn một chút sẽ chết hả?" Lăng Vi ghé vào tai Lam Khiên Mạch bất mãn nói, rõ là câu hỏi, nhưng người bên cạnh nhìn thấy thì cảnh tượng cũng không hiểu được. Lăng Vi thích nữ nhân thì cũng không còn gì là bí mật, một số người quen biết với cô cũng đã biết. Nhìn cô ôm Lam Khiên Mạch chung một chỗ cắn tai, Lăng Long sắc mặt khó ở quay đầu, trong lòng dâng lên một trận bất mãn.
Lam Khiên Mạch cô ta có gì tốt? cô ta dựa vào cái gì có được Ngôn Thanh Hạm, có tư cách gì đứng ở đây? nghĩ đến tối đó những lời Lam Khiên Mạch nói, ánh mắt Lăng Long lại lóe sự khinh thường. Chợt có cảm giác ánh mắt lạnh như băng của một người rơi vào người mình, hắn ngẩng đầu lên, liền phát hiện Mạc Lâm đang nhìn bọn họ. Hắn không chỉ nhìn mình, mà còn nhìn Lăng Vi và Lam Khiên Mạch cách đó không xa.
"Lăng Vi, tối nay em quyết định đem mọi chuyện nói cho chị ấy." cầm ly rượu đỏ, Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói với Lăng Vi. Nàng biết, Ngôn Thanh Hạm vẫn đang đợi mình nguyện ý, đem mọi chuyện nói cho cô ấy biết. Thật ra Lam Khiêm Mạch mãi chậm chạp không muốn nói, cũng không phải là không tin Ngôn Thanh Hạm, mà vì nàng không thể nào bình tĩnh để đối mặt với quá khứ kia được, đó là một ký ức mà chính nàng cũng không thể nào chịu nổi.
Mỗi lần nhìn ngón tay kia không còn, còn có những vết sẹo xấu xí trên tay, Lam Khiên Mạch luôn sợ mình sẽ vì những chuyện kia mà mất khống chế, sẽ là Ngôn Thanh Hạm bị thương. Sợ hơn là đối phương sẽ vì quá khứ ấy mà bỏ rơi mình, thất vọng rời đi. Chỉ là cho đến giờ Lam Khiên Mạch cũng không còn lý do gì để mà giấu diếm Ngôn Thanh Hamj điều gì.
Nàng muốn đem tất cả mọi thứ của mình giao cho người phụ nữ đó, bất luận là quá khứ chôn sâu dưới đáy lòng, hay chính là sự thật lòng cùng bí mật, nàng đều muốn giao cho Ngôn Thanh Hạm. Lam Khiên Mạch tin tưởng, Thanh Hạm của nàng sẽ nhận nàng, sẽ hiểu nàng. Mình tựa như một củ hành, chờ đợi Ngôn Thanh Hạm lột ra từng lớp. Cuối cùng nhìn thấy cái nhân đích thực đó chính là Lam Khiên Mạch.
"Ừ, cưng cho là thời cơ đã đến, thì cứ nói đi. Cứ tiếp tực dấu như vậy, đối với cưng và cô ta cũng không tốt. Hơn nữa, tay cưng, cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt." Lăng Vi vừa nói, tầm mắt lại nhìn đến cái bao tay của Lam Khiên Mạch. Là một người bạn cô cũng rất đau lòng cho Lam Khiên Mạch, Dù đối phương chỉ đem câu chuyện nói đại khái với mình, nhưng cô cũng hiểu được sự thống khổ của đối phương.
Thử hỏi, phải tàn nhẫn như thế nào thì mới ép được một người phải tổn thương đến chính thể xác của mình, mới có được cảm giác chính mình còn đang sống? Lăng Vi cũng không thể tưởng tượng được khi đó Lam Khiên Mạch đã nhẫn nhịn thế nào thống khổ thế nào, nàng làm sao kiên cường để chống đỡ. Cho dù là bạn, Lăng Vi cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai kẻ lạ nào làm tổn thương bản thân Lam Khiên Mạch, nhất là Ngôn Thanh Hạm.
Bởi vì cô biết, người bình thường tổn thương đối với Lam Khiên Mạch mà nói, căn bản không đáng nhắc đến. Nếu là Ngôn Thanh Hạm tổn thương nàng, có lẽ sẽ phá hủy hết tất cả những gì còn lại của nàng.
Bên kia, Ngôn Thanh Hạm cầm chiếc hộp Qúy Mục Nhiễm cho cô đem về phòng. Cô ngồi trên giường, mở chiếc hộp gỗ ra, đập vào mi mắt không phải là châu báu trang sức quý giá, hay món đồ mà phụ nữ thích, mà là một cái súng lục vô cùng tinh xảo.
Cây súng lục có màu đen tuyền, bề ngoài cực kỳ bóng loáng, lóe lên ánh sáng sự sạch sẽ. Bề ngoài so với súng lục bình thường không khác gì nhau, chỉ là sức nặng sơ với súng lục bình thường không chỉ nặng gấp đôi. Cho dù là cháu gái Mạc Lâm, Ngôn Thanh Hạm cũng không phải là không có mắt nhìn súng. Ngược lại, cô còn được Mạc Lâm đưa đi học về súng.
Cầm súng lục nhỏ gọn trên tay vui chơi, ngay sau đó Ngôn Thanh Hạm lại bị sự chú ý của một vật trên hộp kéo đi. Đó là hai viên đạn đều có màu đen, chóp đỉnh vô cùng nhọn, dù thể tích nhỏ, nhưng sức nặng cũng không hề nhẹ. Đem băng đạn mở ra, Ngôn Thanh Hạm phát hiện, băng đạn của cây súng lục cũng chỉ chứa có hai viên đạn, đều được chế tạo đặc biệt.
Nghĩ đến lời Qúy Mục Nhiễm nói với mình, Ngôn Thanh Ham bắt đắc dĩ cười một tiếng, trong lòng âm thầm thở dài. Qúy Mục Nhiễm suy nghĩ mọi chuyện quả nhiên rất cực đoan, cũng rất toàn diện. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy, cô cũng sẽ không dùng đến món quà này vào ngày đó. Cuối cùng, cô cất súng vào, để vào trong tủ, quay về yến hội.
Khi Ngôn Thanh Hạm khi xuống lầu, đúng lúc 8:00 pm. Cô quay lại chỗ vừa tách ra, nhưng lại không tìm thấy Lăng Vi cùng Lam Khiên Mạch. Quét qua một lượt mới phát hiện, Lăng Vi đang cùng một người đàn ông trẻ tranh luận gì đó, bên cạnh còn có Tả Tĩnh Nhan cùng Lam Khiên Mạch mặt đầy lãnh ý. Trực giác nói cho Ngôn Thanh Hạm nhất định là xảy ra chuyện. Cô vội đi đến đó, đột nhiên lại bị Lăng Long xuất hiện cản đường.
"Ngôn Ngôn, không biết anh có được vinh hạnh mời em nhảy một điệu tối nay hay không?"
—///—
Tác giả có lời muốn nói: Nga a a a a ← âm hiểm cười. Hoan nghênh mọi người đến với tiết mục nhiều chuyện lúc 8:00 pm của Hiểu Bạo, S tỷ tỷ là người xấu, bỏ đói tui một ngày mà chỉ mua cho tui một miếng dưa hấu, chương này không có thịt để xem, đọc xong không nói gì thì vĩnh viễn không có phúc, mỗi lần muốn đẩy ngã ai thì sẽ bị đẩy ngược lại, xe đụng sẽ bay cao, làm chuyện yêu sẽ bị mọi người vây xem, ngay cả ở nhà tới ngày kinh nguyệt sẽ bị tắc dở không ra được, chỉ có thể mài đậu hũ màu dòng chữ xanh nhỏ, Bạo tỷ tỷ là người tốt, chưa bao giờ nguyền rủa mọi người, viết cũng không dài nội hàm trong dòng chữ xanh lan tràn con mắt!
Khụ khụ… xem chương trước mọi người nhắn lại, xem ra mọi người đối với Xuyên việt đảng vô cùng si mê cùng hài lòng. Thật ra thì mọi người nói không sai, ngang ngược lên sân diễn chính là cp Nhiễm Lê của chúng ta, cũng chính là Nhiễm tỷ tỷ và Lê tỷ tỷ. Hai người chính là mỹ nữ dùng để kết thúc bộ Thiết Ngục Mê Tình, nếu ai tò mò có thể qua xem nha, không xem cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Mọi người thật tò mò, tại sao Nhiễm tỷ tỷ và Lê tỷ tỷ lại xuất hiện bằng mặt không bằng lòng chứ? bởi vì, bộ này cùng Thiết Ngục Mê Tình đều phát sinh ở thành phố X. Mà hai bộ này thời gian hẳn coi như là song song nhau, cho dù kém, cũng chỉ kém vài tháng mà thôi. Cho nên lúc này Nhiễm Lê vẫn còn đang duy trì quan hệ mập mờ, nói chính xác thì Lê tỷ tỷ vẫn còn đang đau đớn yêu đơn phương thương thầm người ta. Đến nổi còn có người nói, Tiểu Phong Phong vì sao không tới bán manh? khụ khụ, thật ra thì trong bộ này không có chỗ để dùng đến Phong Phong. Cho nên, nàng cũng không cần đến diễn bán manh, vẫn nên cùng Nhuế Nhuế trải qua cuộc sống gia đình êm ấm đi.
Nói xong nghi ngờ chương trước, điểm nhấn chương này chính là súng lục đó. Nhiễm tỷ tỷ a Nhiễm tỷ tỷ, ngươi nhất định là có âm mưu nha. Cái gì mà một cái cho Ngôn Ngôn, một cái cho Lam Lam vậy? khụ khụ, bất quá, ta cùng ngươi là tri âm chỉ có ta hiểu ý ngươi nha, ai kêu ngươi là khuê nữ ruột thịt ta nga? chắc mọi người đã chờ ngược lâu lắm rồi, vậy đi, chương sau, Chiến thị và Lam Lam sẽ gặp nhau! nghĩ đến tình cảnh đó, Hiểu Bạo bày tỏ vô cùng thống khổ a. Bởi vì Chiến Lam gặp nhau, thì tình cảnh này viết có chút khó khăn. Cho nên, tui cần có cảm giác tốt! còn hai người gặp nhau phát sinh cái gì, chương sau sẽ biết! ngao~ cuối cùng bổ sung một chút, Lăng Long pháo hôi thúi ngoắc, thật đáng ghét! Biến đi!!!
Như vậy, nói nhiều rồi, tiếp kịch tràng nhỏ của chúng ta tối nay thôi. Tả tỷ tỷ sau khi có Lăng lão bản cứu được, hai người về nhà, đang tìm cách làm sao xử lý khi linh hồn cả hai đang đổi chỗ của nhau. Lúc này, Tạ Sương Sương gọi điện đến, muốn cùng Tả tỷ tỷ đi tấm suối nước nóng, còn cố ý dặn dò không được mang Lăng Vi đi. Nhận được điện thoại, mặt Lăng lão bản đầy hắc tuyến cúp di động, đột nhiên lại như nghĩ ra gì đó, cười dâʍ đãиɠ. Vì vậy, một ngày nọ, Lăng lão bản mang theo thân thể Tả tỷ tỷ đi đến suối nước nóng gặp mặt.
Tạ Sương Sương: Chị Tĩnh Nhan? hôm nay sao chị lại trầm mặc như vậy?
Tả tỷ tỷ (thật ra là Lăng lão bản): À… không có gì, chỉ cảm thấy nóng quá, nóng quá.
Tạ Sương Sương: À, ra là vậy a, chút nữa Ngôn Ngôn cùng mấy người nữa sẽ vào, chị hỏi xem có nên hạ nhiệt độ nước xuống thấp một chút không.
Tả tỷ tỷ (thật ra là Lăng lão bản): Ừm, được.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Tạ Sương Sương mới vừa nói xong, Ngôn Lam hai người tiến vào. Mặc dù quen biết lâu, nhưng Lăng lão bản chưa từng nhìn thấy được Lam Khiên Mạch khỏa thân hoàn toàn, nhìn người kia từ từ đem khắn tắm tháo xuống, cả người trần nhộng từ từ tiến vào trong nước trước mặt người, Lăng lão bản nhìn thẳng tắp. Mà Lam Lam cũng cảm nhận được ánh mắt quá lộ liễu của nàng.
Lam Lam: Tả tiểu thư, sao thế?
Tả tỷ tỷ (nhưng thật ra là Lăng lão bản): A, không có gì, vóc người em thật không tệ a.
Lam Lam: À, cám ơn Tả tiểu thư khen ngợi, chị cũng rất tốt. (Lam Khiên Mạch không được tự nhiên dùng khăn tắm che ngực lại, nàng cảm thấy hôm nay Tả Tĩnh nhan có chút kỳ quái, ánh mắt kia thế nào cũng thấy rất thô bỉ.)
Tả tỷ tỷ (lăng lão bản): Lam… Lam Lam… chị giúp em chà lưng có được không?
Lam Lam: À, không cần Tả tiểu thư, em…
Tả tỷ tỷ (Lăng lão bản): Tới đây! để chị giúp em chà lưng! không nên khách khí, mọi người đều là bạn mà.
Lam Lam: Tả tiểu thư, em…
Tả tỷ tỷ (Lăng lão bản): Không sao đâu, mọi người đều là nữ mà. Đến, chị giúp em chà nha.
Lam Lam: Tả tiểu thư… chị…
Tả tỷ tỷ (Lăng lão bản): Lưng em thật trơn…
Lam Lam: Tả tiểu thư, xin chị dừng tay, em…
Ngôn Ngôn: Tĩnh Nhan, cô sao vậy?
Tả tỷ tỷ (Lăng lão bản): Ha ha… ha ha… Ngôn, vóc người cô cũng không tệ a, để tôi giúp cô chà lưng, tới đây, mọi người đều là nữ, có gì đâu mà sợ, đến, để đó cho tôi…
Tạ Sương Sương: Chị Tĩnh Nhan, chị chảy máu mũi…
Phốc, đột nhiên cảm thấy tiểu kịch tràng này càng lúc càng xấu xa rồi. Tả tỷ tỷ thô bỉ, cảm giác rất manh a, mọi người có thể tưởng tượng được không? ha ha! Lăng lão bản, ngươi…. ta nên nói ngươi thế nào cho đúng đây? vì vậy, tiểu kịch tràng này chính thức kết thúc, hẹn gặp lại trong tiểu kịch trường sau nha.
Ps: Kịch trường trong dòng chữ xanh nhỏ không liên quan đến chính văn, chỉ là vui vẻ thú tính, chỉ phụ họa như con chim bay ra bay vô.
Bình thường mà nói, hành động như vậy là thất lễ coi thường người khác, nhưng những người ở đây cũng không ai dám dị nghị điều gì. Chỉ vì, nữ nhân này không phải ai khác, mà chính là người không phân cao thấp cùng Mạc gia, ở thành phố X này xưng bá hắc đạo đương thời nhất phương, Qúy Mục Nhiễm. Bên cạnh cô còn có một người mặc váy đỏ, nữ nhân nở nụ cười chính là đương kim chính giới quan lớn con gái Lê Bình, Lê Á Lôi.
Mạc gia, Qúy gia, Lê gia được xưng là tam đại cự đầu ở thành phố X. Thế lực của họ đều rất lớn, gia tộc cũng hùng hậu. Trong đó, vì có Qúy gia và Lê gia giao hảo, trợ giúp lẫn nhau, nên khiến Mạc gia kém đi một bậc, không cùng lui tới với hai nhà này. Nhìn hai nữ nhân ôm nhau bước đến, sắc mặt Mạc Lâm trầm xuống, đôi mắt già dặn nhìn chằm chằm Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi. Thấy vẻ mặt hắn bất mãn như vậy, những người ở đây cũng nghi ngờ, không biết làm gì.
Bất kỳ một thương nhân hoặc gia tộc nào, đều hy vọng chính mình có một địa bàn riêng, không ai sánh được. Ở thành phố X, người sáng suốt đều biết, Mạc gia cùng hai nhà Qúy Lê không quá thân. Hai nhà Qúy Lê là thông gia vì Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi là một đôi lesbian. Bọn họ dĩ nhiên cũng là một cái hố hút cực lớn, các trung tâm thương mại cùng những mặt khác luôn chèn ép Mạc gia.
Mạc Lâm tuổi đã cao, lại là lão gia tử vô cùng khó ở, tất nhiên không thể coi Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi ra gì vì quan hệ đó, cũng chỉ quanh năm không bao giờ chơi thân với hai nhà Qúy Lê. Theo lý mà nói, bữa tiệc sinh nhật này của Ngôn Thanh Hạm vốn cũng không hề phát thiệp mời cho các nàng. Vậy thì tại sao luôn khiêm tốn như Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi vì sao lại không mời mà đến, mục đích các nàng đến là vì cái gì? đây có lẽ là điều mọi người đang hoài nghi.
"Sinh nhật vui vẻ." mọi người cũng ngẩn ra khi biết được sự thật, Qúy Mục Nhiễm đã đến trước mặt Ngôn Thanh Hạm. Nhìn người trước mặt vẫn thế luôn thích mặc đồ đen, Ngôn Thanh Hạm cười nhận lấy cái hộp của cô đưa cho. Đó là một cái hộp gỗ vương có độ dài rộng trái phải chừng 20cm, vừa nhận lấy Ngôn Thanh Hạm liền cảm giác được tay mình trầm xuống, có thể thấy đồ vật bên trong có sức nặng không nhẹ.
"Nhiễm, tôi rất vui vì cô có thể thế đến đây, còn có Lê tiểu thư." Ngôn Thanh Hạm vừa nói liếc nhìn Lê Á Lôi đứng bên cạnh. Quan hệ hai nhà Qúy Lê, cô cũng biết. Kể cả Qúy Mục Nhiễm cùng tình cảm tình không nói rõ được với Lê Á Lôi, cô cũng đã nghe qua. Chỉ bất quá đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cô gái tên Lê Á Lôi này.
Đúng như lời đồn bên ngoài, cô gái này rất đẹp. Trên người mặc chiếc váy đỏ vô cùng quyến rũ, đem mọi đường nét trên người nàng triển lộ một cách hoàn mỹ. Thiết kế cup ngực, khiến bên trên của cô lộ một phần lớn da thịt cùng cái rãnh sâu. Lê Á Lôi khiến người cảm giác cô như một con hồ ly, yêu nhiêu nhưng không hề dung tục, trong thần bì còn mang theo vài phần cao nhã.
Bất luận cô đi đến đâu, đều cùng với Qúy Mục Nhiễm hình bóng không rời, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy dù cho hai người đã dựa nhau rất gần, thì bầu không khí cũng không thể không có gì là hài hòa được, thậm chí còn trao nhau không ít bao nhiêu là thân mật, nhìn qua thì ngay cả quan hệ bạn bè bình thường cũng không bằng. Bất quá, cho dù thế nào đi nữa, Ngôn Thanh Hạm cũng sẽ không mở miệng hỏi chuyện riêng tư nhà người khác.
"Một cái cho cô, còn một cái khác, để cho cô ấy." Qúy Mục Nhiễm không hề cho Lê Á Lôi cơ hội nói chuyện, mà thấp giọng nói. Thấy cô trước là nói chuyện cùng mình một chút sau đó lại đem tầm mắt nhìn sang Lam Khiên Mạch. Ngôn Thanh Hạm lại cảng cảm thấy tò mò bên trong này là thứ gì, tại sao lại đưa cho mình một cái, còn cái nữa thì cho Lam Khiên Mạch?
"Được, tôi biết, vô luận thế nào, cũng cám ơn món quà của cô."
"Ừm."
Chỉ là một lời đáp lại đơn giản, đề tài hai người nói đến kết quả cũng không có gì quá đáng. Qúy Mục Nhiễm xoay người, đi ra cửa. Thấy cô không ở lại lâu, Ngôn Thanh Hạm cũng không mở miệng giữ lại, ngược lại Lăng Long đứng cạnh mình lại mở miệng nói: "Qúy tiểu thư, nếu đã đến, không bằng ở thêm chút nữa, thì thế nào?"
Gi ọng nói Lăng Long rất lớn, thành ý trong đó cũng rất rõ ràng. Chỉ là nghe lời hắn nói, Qúy Mục Nhiễm cùng Lê Á Lôi nửa điểm phản ứng cũng không có, thậm chí bước chân đều đặn cũng không dừng, liền đi thẳng ra ngoài, Nhìn cánh cửa cạnh một tiếng đóng lại, sắc mặt Lăng Long lúc đó lúc trắng, hiển nhiên bị chọc tức không rõ. Dù sao, thì mọi người ở đây ai cũng nghe thấy hắn đang mời, mà còn bị Qúy Mục Nhiễm cùng Lê Á Lôi làm như không thấy.
Sau khi Qúy Mục Nhiễm và Lê Á Lôi rời đi, bữa tiệc nhanh chóng quay lại trạng thái bình thường. Hai nhân vật quan trọng nhất thành phố X này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Nếu như không phải trên tay Ngôn Thanh Hạm còn cầm quà Qúy Mục Nhiễm cho, thì tất cả mọi người còn đang hoài nghi người đến vừa rồi có phải là các nàng hay không, hay do mình bị ảo giác.
"Ngôn đại tiểu thư, không ngờ cô còn có hai người bạn giỏi đó, may là trước kia tôi không đắc tội với cô, nếu không thì tôi chết thế nào cũng không biết rồi. Trong hộp này là bảo bối gì vậy? nhìn qua cũng không tệ ha." một lát sau, Lăng Vi xuyên qua đám người đi đến.
Hôm nay cô mặc bộ váy rất phong tao trước ngực là phần ren xếp thành nếp, để lộ hai bờ vai cùng xương cánh bướm đầy mượt mà. Còn có đôi vớ đen bao bọc đôi chân dài nhỏ, tiếng giày cao gót chói tai như hung khí muốn gϊếŧ người ngay tức khắc.
Lăng Vi rất tò mò, một bảo bảo ngoan như Ngôn Thanh Hạm, thì sao lại kết giao được với một hung thần ác sát như Qúy Mục Nhiễm kia, còn có hoa hồ điệp Lê Á Lôi kia. Bất quá, nhìn cảnh các nàng tặng quà cho nhau, giao tình này hiển nhiên không nhỏ. "Chỉ là quen biết qua một bữa tiệc, còn đồ bên trong là gì tôi cũng không biết."
Thấy vẻ mặt Lăng Vì đầy tò mò, Ngôn Thanh Hạm biết cô ấy đang muốn mình mở món quà này ra ở đây, để thỏa mãn sự tò mò của cô ấy. Lăng Vi là thế nên Ngôn Thanh Hạm lại càng không muốn để Lăng Vi biết. Bản thân là người yêu, Lam Khiên Mạch tự nhiên cũng biết cái cô vợ nhà mình có cái tâm tư xấu xa thế nào. Mặc dù Lam Khiên Mạch cũng muốn biết Qúy Mục Nhiễm rốt cuộc đã cho Ngôn Thanh Hạm thứ gì, còn cho mình một người chưa từng quen biết. Có lẽ vì không muốn Lăng Vi nhìn thấy, lập tức cũng không nói tiếng nào, nên làm bộ như không chút hiếu kỳ gì với món quà kia.
"Tôi đem lẽ vật lên trước, cầm như vậy cũng rất phiền." thấy Lăng Vi bộ dạng cô không mở cho tôi xem thì cô đừng hòng đi, Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói, sau đó liền xoay người đi lên lầu. Nhìn bộ dạng Lam Khiên Mạch cười trộm mình, Lăng Vi hận không thể dùng giày cao gót đạp bay hai người này. Các nàng rõ là cố ý treo khẩu vị của mình lên trêu đùa rồi đến lúc cao triều lại bỏ chạy lên lầu!
"Này, các người cố ý có đúng không? quỷ hẹp hòi, nhìn một chút sẽ chết hả?" Lăng Vi ghé vào tai Lam Khiên Mạch bất mãn nói, rõ là câu hỏi, nhưng người bên cạnh nhìn thấy thì cảnh tượng cũng không hiểu được. Lăng Vi thích nữ nhân thì cũng không còn gì là bí mật, một số người quen biết với cô cũng đã biết. Nhìn cô ôm Lam Khiên Mạch chung một chỗ cắn tai, Lăng Long sắc mặt khó ở quay đầu, trong lòng dâng lên một trận bất mãn.
Lam Khiên Mạch cô ta có gì tốt? cô ta dựa vào cái gì có được Ngôn Thanh Hạm, có tư cách gì đứng ở đây? nghĩ đến tối đó những lời Lam Khiên Mạch nói, ánh mắt Lăng Long lại lóe sự khinh thường. Chợt có cảm giác ánh mắt lạnh như băng của một người rơi vào người mình, hắn ngẩng đầu lên, liền phát hiện Mạc Lâm đang nhìn bọn họ. Hắn không chỉ nhìn mình, mà còn nhìn Lăng Vi và Lam Khiên Mạch cách đó không xa.
"Lăng Vi, tối nay em quyết định đem mọi chuyện nói cho chị ấy." cầm ly rượu đỏ, Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói với Lăng Vi. Nàng biết, Ngôn Thanh Hạm vẫn đang đợi mình nguyện ý, đem mọi chuyện nói cho cô ấy biết. Thật ra Lam Khiêm Mạch mãi chậm chạp không muốn nói, cũng không phải là không tin Ngôn Thanh Hạm, mà vì nàng không thể nào bình tĩnh để đối mặt với quá khứ kia được, đó là một ký ức mà chính nàng cũng không thể nào chịu nổi.
Mỗi lần nhìn ngón tay kia không còn, còn có những vết sẹo xấu xí trên tay, Lam Khiên Mạch luôn sợ mình sẽ vì những chuyện kia mà mất khống chế, sẽ là Ngôn Thanh Hạm bị thương. Sợ hơn là đối phương sẽ vì quá khứ ấy mà bỏ rơi mình, thất vọng rời đi. Chỉ là cho đến giờ Lam Khiên Mạch cũng không còn lý do gì để mà giấu diếm Ngôn Thanh Hamj điều gì.
Nàng muốn đem tất cả mọi thứ của mình giao cho người phụ nữ đó, bất luận là quá khứ chôn sâu dưới đáy lòng, hay chính là sự thật lòng cùng bí mật, nàng đều muốn giao cho Ngôn Thanh Hạm. Lam Khiên Mạch tin tưởng, Thanh Hạm của nàng sẽ nhận nàng, sẽ hiểu nàng. Mình tựa như một củ hành, chờ đợi Ngôn Thanh Hạm lột ra từng lớp. Cuối cùng nhìn thấy cái nhân đích thực đó chính là Lam Khiên Mạch.
"Ừ, cưng cho là thời cơ đã đến, thì cứ nói đi. Cứ tiếp tực dấu như vậy, đối với cưng và cô ta cũng không tốt. Hơn nữa, tay cưng, cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt." Lăng Vi vừa nói, tầm mắt lại nhìn đến cái bao tay của Lam Khiên Mạch. Là một người bạn cô cũng rất đau lòng cho Lam Khiên Mạch, Dù đối phương chỉ đem câu chuyện nói đại khái với mình, nhưng cô cũng hiểu được sự thống khổ của đối phương.
Thử hỏi, phải tàn nhẫn như thế nào thì mới ép được một người phải tổn thương đến chính thể xác của mình, mới có được cảm giác chính mình còn đang sống? Lăng Vi cũng không thể tưởng tượng được khi đó Lam Khiên Mạch đã nhẫn nhịn thế nào thống khổ thế nào, nàng làm sao kiên cường để chống đỡ. Cho dù là bạn, Lăng Vi cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai kẻ lạ nào làm tổn thương bản thân Lam Khiên Mạch, nhất là Ngôn Thanh Hạm.
Bởi vì cô biết, người bình thường tổn thương đối với Lam Khiên Mạch mà nói, căn bản không đáng nhắc đến. Nếu là Ngôn Thanh Hạm tổn thương nàng, có lẽ sẽ phá hủy hết tất cả những gì còn lại của nàng.
Bên kia, Ngôn Thanh Hạm cầm chiếc hộp Qúy Mục Nhiễm cho cô đem về phòng. Cô ngồi trên giường, mở chiếc hộp gỗ ra, đập vào mi mắt không phải là châu báu trang sức quý giá, hay món đồ mà phụ nữ thích, mà là một cái súng lục vô cùng tinh xảo.
Cây súng lục có màu đen tuyền, bề ngoài cực kỳ bóng loáng, lóe lên ánh sáng sự sạch sẽ. Bề ngoài so với súng lục bình thường không khác gì nhau, chỉ là sức nặng sơ với súng lục bình thường không chỉ nặng gấp đôi. Cho dù là cháu gái Mạc Lâm, Ngôn Thanh Hạm cũng không phải là không có mắt nhìn súng. Ngược lại, cô còn được Mạc Lâm đưa đi học về súng.
Cầm súng lục nhỏ gọn trên tay vui chơi, ngay sau đó Ngôn Thanh Hạm lại bị sự chú ý của một vật trên hộp kéo đi. Đó là hai viên đạn đều có màu đen, chóp đỉnh vô cùng nhọn, dù thể tích nhỏ, nhưng sức nặng cũng không hề nhẹ. Đem băng đạn mở ra, Ngôn Thanh Hạm phát hiện, băng đạn của cây súng lục cũng chỉ chứa có hai viên đạn, đều được chế tạo đặc biệt.
Nghĩ đến lời Qúy Mục Nhiễm nói với mình, Ngôn Thanh Ham bắt đắc dĩ cười một tiếng, trong lòng âm thầm thở dài. Qúy Mục Nhiễm suy nghĩ mọi chuyện quả nhiên rất cực đoan, cũng rất toàn diện. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy, cô cũng sẽ không dùng đến món quà này vào ngày đó. Cuối cùng, cô cất súng vào, để vào trong tủ, quay về yến hội.
Khi Ngôn Thanh Hạm khi xuống lầu, đúng lúc 8:00 pm. Cô quay lại chỗ vừa tách ra, nhưng lại không tìm thấy Lăng Vi cùng Lam Khiên Mạch. Quét qua một lượt mới phát hiện, Lăng Vi đang cùng một người đàn ông trẻ tranh luận gì đó, bên cạnh còn có Tả Tĩnh Nhan cùng Lam Khiên Mạch mặt đầy lãnh ý. Trực giác nói cho Ngôn Thanh Hạm nhất định là xảy ra chuyện. Cô vội đi đến đó, đột nhiên lại bị Lăng Long xuất hiện cản đường.
"Ngôn Ngôn, không biết anh có được vinh hạnh mời em nhảy một điệu tối nay hay không?"
—///—
Tác giả có lời muốn nói: Nga a a a a ← âm hiểm cười. Hoan nghênh mọi người đến với tiết mục nhiều chuyện lúc 8:00 pm của Hiểu Bạo, S tỷ tỷ là người xấu, bỏ đói tui một ngày mà chỉ mua cho tui một miếng dưa hấu, chương này không có thịt để xem, đọc xong không nói gì thì vĩnh viễn không có phúc, mỗi lần muốn đẩy ngã ai thì sẽ bị đẩy ngược lại, xe đụng sẽ bay cao, làm chuyện yêu sẽ bị mọi người vây xem, ngay cả ở nhà tới ngày kinh nguyệt sẽ bị tắc dở không ra được, chỉ có thể mài đậu hũ màu dòng chữ xanh nhỏ, Bạo tỷ tỷ là người tốt, chưa bao giờ nguyền rủa mọi người, viết cũng không dài nội hàm trong dòng chữ xanh lan tràn con mắt!
Khụ khụ… xem chương trước mọi người nhắn lại, xem ra mọi người đối với Xuyên việt đảng vô cùng si mê cùng hài lòng. Thật ra thì mọi người nói không sai, ngang ngược lên sân diễn chính là cp Nhiễm Lê của chúng ta, cũng chính là Nhiễm tỷ tỷ và Lê tỷ tỷ. Hai người chính là mỹ nữ dùng để kết thúc bộ Thiết Ngục Mê Tình, nếu ai tò mò có thể qua xem nha, không xem cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Mọi người thật tò mò, tại sao Nhiễm tỷ tỷ và Lê tỷ tỷ lại xuất hiện bằng mặt không bằng lòng chứ? bởi vì, bộ này cùng Thiết Ngục Mê Tình đều phát sinh ở thành phố X. Mà hai bộ này thời gian hẳn coi như là song song nhau, cho dù kém, cũng chỉ kém vài tháng mà thôi. Cho nên lúc này Nhiễm Lê vẫn còn đang duy trì quan hệ mập mờ, nói chính xác thì Lê tỷ tỷ vẫn còn đang đau đớn yêu đơn phương thương thầm người ta. Đến nổi còn có người nói, Tiểu Phong Phong vì sao không tới bán manh? khụ khụ, thật ra thì trong bộ này không có chỗ để dùng đến Phong Phong. Cho nên, nàng cũng không cần đến diễn bán manh, vẫn nên cùng Nhuế Nhuế trải qua cuộc sống gia đình êm ấm đi.
Nói xong nghi ngờ chương trước, điểm nhấn chương này chính là súng lục đó. Nhiễm tỷ tỷ a Nhiễm tỷ tỷ, ngươi nhất định là có âm mưu nha. Cái gì mà một cái cho Ngôn Ngôn, một cái cho Lam Lam vậy? khụ khụ, bất quá, ta cùng ngươi là tri âm chỉ có ta hiểu ý ngươi nha, ai kêu ngươi là khuê nữ ruột thịt ta nga? chắc mọi người đã chờ ngược lâu lắm rồi, vậy đi, chương sau, Chiến thị và Lam Lam sẽ gặp nhau! nghĩ đến tình cảnh đó, Hiểu Bạo bày tỏ vô cùng thống khổ a. Bởi vì Chiến Lam gặp nhau, thì tình cảnh này viết có chút khó khăn. Cho nên, tui cần có cảm giác tốt! còn hai người gặp nhau phát sinh cái gì, chương sau sẽ biết! ngao~ cuối cùng bổ sung một chút, Lăng Long pháo hôi thúi ngoắc, thật đáng ghét! Biến đi!!!
Như vậy, nói nhiều rồi, tiếp kịch tràng nhỏ của chúng ta tối nay thôi. Tả tỷ tỷ sau khi có Lăng lão bản cứu được, hai người về nhà, đang tìm cách làm sao xử lý khi linh hồn cả hai đang đổi chỗ của nhau. Lúc này, Tạ Sương Sương gọi điện đến, muốn cùng Tả tỷ tỷ đi tấm suối nước nóng, còn cố ý dặn dò không được mang Lăng Vi đi. Nhận được điện thoại, mặt Lăng lão bản đầy hắc tuyến cúp di động, đột nhiên lại như nghĩ ra gì đó, cười dâʍ đãиɠ. Vì vậy, một ngày nọ, Lăng lão bản mang theo thân thể Tả tỷ tỷ đi đến suối nước nóng gặp mặt.
Tạ Sương Sương: Chị Tĩnh Nhan? hôm nay sao chị lại trầm mặc như vậy?
Tả tỷ tỷ (thật ra là Lăng lão bản): À… không có gì, chỉ cảm thấy nóng quá, nóng quá.
Tạ Sương Sương: À, ra là vậy a, chút nữa Ngôn Ngôn cùng mấy người nữa sẽ vào, chị hỏi xem có nên hạ nhiệt độ nước xuống thấp một chút không.
Tả tỷ tỷ (thật ra là Lăng lão bản): Ừm, được.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Tạ Sương Sương mới vừa nói xong, Ngôn Lam hai người tiến vào. Mặc dù quen biết lâu, nhưng Lăng lão bản chưa từng nhìn thấy được Lam Khiên Mạch khỏa thân hoàn toàn, nhìn người kia từ từ đem khắn tắm tháo xuống, cả người trần nhộng từ từ tiến vào trong nước trước mặt người, Lăng lão bản nhìn thẳng tắp. Mà Lam Lam cũng cảm nhận được ánh mắt quá lộ liễu của nàng.
Lam Lam: Tả tiểu thư, sao thế?
Tả tỷ tỷ (nhưng thật ra là Lăng lão bản): A, không có gì, vóc người em thật không tệ a.
Lam Lam: À, cám ơn Tả tiểu thư khen ngợi, chị cũng rất tốt. (Lam Khiên Mạch không được tự nhiên dùng khăn tắm che ngực lại, nàng cảm thấy hôm nay Tả Tĩnh nhan có chút kỳ quái, ánh mắt kia thế nào cũng thấy rất thô bỉ.)
Tả tỷ tỷ (lăng lão bản): Lam… Lam Lam… chị giúp em chà lưng có được không?
Lam Lam: À, không cần Tả tiểu thư, em…
Tả tỷ tỷ (Lăng lão bản): Tới đây! để chị giúp em chà lưng! không nên khách khí, mọi người đều là bạn mà.
Lam Lam: Tả tiểu thư, em…
Tả tỷ tỷ (Lăng lão bản): Không sao đâu, mọi người đều là nữ mà. Đến, chị giúp em chà nha.
Lam Lam: Tả tiểu thư… chị…
Tả tỷ tỷ (Lăng lão bản): Lưng em thật trơn…
Lam Lam: Tả tiểu thư, xin chị dừng tay, em…
Ngôn Ngôn: Tĩnh Nhan, cô sao vậy?
Tả tỷ tỷ (Lăng lão bản): Ha ha… ha ha… Ngôn, vóc người cô cũng không tệ a, để tôi giúp cô chà lưng, tới đây, mọi người đều là nữ, có gì đâu mà sợ, đến, để đó cho tôi…
Tạ Sương Sương: Chị Tĩnh Nhan, chị chảy máu mũi…
Phốc, đột nhiên cảm thấy tiểu kịch tràng này càng lúc càng xấu xa rồi. Tả tỷ tỷ thô bỉ, cảm giác rất manh a, mọi người có thể tưởng tượng được không? ha ha! Lăng lão bản, ngươi…. ta nên nói ngươi thế nào cho đúng đây? vì vậy, tiểu kịch tràng này chính thức kết thúc, hẹn gặp lại trong tiểu kịch trường sau nha.
Ps: Kịch trường trong dòng chữ xanh nhỏ không liên quan đến chính văn, chỉ là vui vẻ thú tính, chỉ phụ họa như con chim bay ra bay vô.
/174
|