Thời gian rất nhanh đến ngày 11 tháng 5, ngày này đối với thành phố X mà nói có rất nhiều đều phải phá lệ nhộn nhịp. Bởi vì, hôm nay là ngày của cháu gái Mạc Lâm, thiên kim của tổng tài Ngôn Luật – Ngôn thị, trước mắt là tổng giám đốc Ngôn thị – Ngôn Thanh Hạm sinh nhật 29 tuổi. Mạc gia luôn chú trọng lễ nghi cùng xếp hàng dài, nhất là vãn bối mà Mạc Lâm yêu thương nhất. Ngôn Thanh Hạm sau khi về nước mở một bữa tiệc sinh nhật, nhất định sẽ không bình thường.
Một tháng trước, Mạc Lâm cũng đã bắt đầu mở yến hội cho Ngôn Thanh Hạm. Mời nhiều khách quý đến, mỗi một bàn ăn cho dù là nhỏ nhất cũng phải trải qua nghiệm chứng của hắn mới được thông qua. Nghĩ đến chẳng qua chỉ là một cái sinh nhật của Ngôn Thanh Hạm mà Mạc Lâm lại coi trọng như vậy, người Mạc gia cũng phải ghen tỵ, nhưng cũng không thể đến hỗ trợ.
Chỉ cho dù yến hội hôm nay là của nhân vật chính, vậy thì hiện tại Ngôn Thanh Hạm đang làm gì? có lẽ, chỉ có Lam Khiên Mạch mới biết.
"Thanh Hạm, sinh nhật vui vẻ!" một tô mình trường thọ nóng hổi được bưng lên, Ngôn Thanh Hạm mặt đầy nụ cười nhìn Lam Khiên Mạch, đưa tay ôm lấy nàng. "Em a, nói với chị đến mười mấy lần sinh nhật vui vẻ rồi, sao vậy? em muốn chị càng lúc càng già đi sao?" nữ nhân có hoàn mỹ đi chăng nữa thì cũng sẽ để ý đến tuổi tác của mình. Nghĩ đến cô cũng đã 29 tuổi rồi, Ngôn Thanh Hạm không khỏi có chút lo buồn. Nhất là, Lam Khiên Mạch cũng chỉ mới 25 tuổi.
"Làm gì có? em đương nhiên là luôn mong Thanh Hạm vĩnh viễn trẻ hơn nữa. Bất quá, cho dù Thanh Hạm già rồi, cũng là một thái thái đẹp nhất thế giới." Lam Khiên Mạch dùng đầu cọ lên cổ Ngôn Thanh Hạm, rồi hôn lên vài cái. Nhìn thấy bộ dạng nàng khôn khéo còn tham lam, Ngôn Thanh Hạm vẫn ăn mỳ để nàng tùy ý làm càn.
"Thanh Hạm hôm nay mấy giờ mới về?"
"Ăn xong tô mì này chị sẽ về Mạc gia, bữa tiệc bắt đầu lúc 6 giờ, chị phải đi chọn quần áo trước còn phải trang điểm. Khi nào kết thúc chị cũng không xác định, nhưng sẽ tận lực sớm về bồi em."
"Ừm, Thanh Hạm thật ngoan."
Lam Khiên Mạch nói xong, dùng ngón tay lướt qua xương xanh quai dưới lớp áo của Ngôn Thanh Hạm. Nhìn đối phương vì động tác của mình mà khuôn mặt ửng đỏ, cô đúng là không nỡ bỏ người này để quay về quay về Mạc gia. "Thanh Hạm, phải nhớ kỹ, chị là của em. Bữa tiệc tối này, không cho phép uống nhiều rượu, không cho tùy tiện cười với người khác. Nếu Thanh Hạm còn dám trêu chọc một cuồng phong lãnh điệp theo về, em xem ra phải… trừng phạt chị thật nặng đó nha.''
Những lời này nghe như là uy hiếp, thực chất thì đang vì mình kiếm cớ cho chuyện tư dục. Cảm thấy tay Lam Khiên Mạch đang xoa bóp trước ngực mình, Ngôn Thanh không chú ý thân thể lại dâng lên cảm giác quái dị, đẩy tay nàng ra, nhưng cảm thấy sức mình quá lớn, lại vội nắm tay Lam Khiên Mạch lại xoa mấy cái. "Không cho phép làm loạn, em ở nhà nghỉ ngơi, chờ chị về."
"Ừm, được." được Lam Khiên Mạch đáp lại, Ngôn Thanh Hạm dọn dẹp xong đồ của mình chuẩn bị rời đi. Đứng trước cửa, cô liếc nhìn lại thì thấy ánh mắt người kia lại không nỡ. Đó là cảm giác tham luyến nhưng lại cực lực khắc chế, rõ ràng muốn mình đi, nhưng lại không thể buông tay. Nhìn như trong lòng Ngôn Thanh Hạm thoáng một tia đau xót. Cô quay lại ôm chặt lấy Lam Khiên Mạch.
"Tiểu Mạch, đừng lộ ra ánh mắt như vậy, chị thấy đau."
"Em không sao, Thanh Hạm nhanh đi đi, mau đi đi." Lam Khiên Mạch đưa tay vỗ vỗ mông Ngôn Thanh Hạm, đẩy cô ra cửa. Khi nhìn thấy căn nhà trống rỗng, nàng lại nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi cho Lăng Vi."Lăng Vi, sinh nhật hôm nay em có lẽ không nên đi. em không tạo phiền toái cho chị ấy."
"Cái gì? không đi? không được, không được! chị giúp em chuẩn bị xong phục trang đạo cụ rồi, không ít tiền đâu, em phải đi. Hơn nữa còn có chị ở đó, em sợ cái gì?"
"Em chỉ là không muốn tạo phiền phức không cần thiết cho chị ấy."
"Phiền phức hay không phiền phức cái gì, em yên tâm, có chị đưa em vào, không ai có thể cản, Mạc lão đầu có thể đuổi em ra ngoài sao?"
"Vậy… được rồi."
"Ừ, chị cùng Nhan Nhan đến đón em, em chuẩn bị xong đi nha."
"Biết rồi."
Cúp di động, Lam Khiên Mạch ngồi trên sofa ngẩn người. Đột nhiên, nàng giống như nghĩ đến gì đó, vội lấy cái hộp hình vương ra. Nắp mở ra, theo đó là thoảng thoảng mùi bơ ập đến, bên trong là khối bánh ngọt tinh xảo. Toàn bộ bánh ngọt dùng màu trắng làm chủ đạo, cũng không có gì quá mức hoa lê, nhưng sạch sẽ khiến cho người thích.
Chính giữa bánh ngọt viết mấy chữ lớn 'THANH HẠM SINH NHẬT VUI VẺ', ở dưới đáy còn dùng chocolate vẽ hai cô gái đang hôn nhau. Ngoại trừ tô điểm đơn giản này ra thì xung quanh lớp kem còn có thêm mấy hình cầu tròn tròn, chúng được cắt thành hoa đặt chung quanh bánh ngọt, bên trong phủ đầy nhân kem màu sắc. Cái bánh ngọt này, là sáng sớm hôm nay Lam Khiên Mạch lén làm, thậm chí còn tốn công tốn tâm mà giấu đi. Vì muốn để Ngôn Thanh Hạm được ngạc nhiên vui vẻ.
Lam Khiên Mạch đem bánh ngọt bỏ vào tủ lạnh, mới đóng cửa lại, Lăng Vi lại nhắn tin đến. Liếc nhìn Cát Cát nằm trong ổ mèo chơi tiểu hoàng, Lam Khiên Mạch ném lên ghế một bịch sushi dành cho mèo chưa được mở lên trên sofa, cầm di động ra khỏi phòng.
"Chậc chậc, cục cưng hôm nay đẹp như vậy a." trên xe, Lăng Vi vừa nhìn thấy Lam Khiên Mạch xuongs, liền huýt sáo trêu nói. Nhìn sang Tả Tĩnh Nhan đang ngồi kế bên ghế lái, Lam Khiên Mạch giơ ngón giữa với Lăng Vi, ngồi ra phía sau. "Bảo bối, mấy ngày không gặp, không nghĩ đến cưng cũng có hứng thú với lão mẹ chị đây, khẩu vị thật nặng a."
Da mặt Lăng Vi dày, tự nhiên sẽ không so đo hành động Lam Khiên Mạch giơ ngón giữa lên. Thấy mặt cô đê tiện hề hề, Lam Khiên Mạch cũng không muốn làm tổn thương cô trước mặt Tả Tĩnh Nhan. Hai người đến với nhau cũng không dễ dàng gì, nghe Lăng Vi nói phải dùng máu mới đổi lấy được. Nhìn Lăng Vi lái xe động một chút lại ăn đậu hủ Tả Tĩnh Nhan mấy cái, người kia cũng chỉ biết ngượng ngùng trừng cô mấy cái. Đem bộ dạng tiểu bạch thỏ xấu hổ của Tả Tĩnh Nhan thu vào trong mắt, trong đầu Lam Khiên Mạch lại nghĩ đến sau này có thể Lăng Vi sẽ bị Tả Tĩnh Nhan ăn gắt gao.
Cho dù Mạc gia cùng Lăng gia quan hệ không tệ, thì sinh nhật của Ngôn Thanh Hạm tất nhiên họ sẽ nhận được thư mời. Lăng Kha tuổi đã cao, thân thể cũng không tốt, tất nhiên sẽ không đến dự sinh nhật tiểu bối Ngôn Thanh Hạm này được. Người đến tham dự dĩ nhiên chỉ có Lăng Long cùng Lăng Vi. Bởi vì quan hệ hai anh em gái bất hòa, bọn họ tất nhiên sẽ không đi chung, cũng dễ dàng giải quyết việc Lam Khiên Mạch không muốn gặp Lăng Long rồi gây lúng túng.
Trước kia, Lăng Vi ít khi tham dự những bữa tiệc lớn như vậy. Nếu không phải là sinh nhật Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch lại bày ra bộ dạng đáng thương như vậy, cô cũng sẽ không chủ động nơi nước đục này. Một đường lái xe đến trung tâm mua sắm lớn, chỗ này cũng là sản nghiệp dưới cờ của Lăng Vi. Nhắc đến, Lăng Vi cũng rất có đầu óc kinh doanh. Cho dù thân là đường chủ Lăng Vân đường, nhưng chuyện làm thương nhân ngược lại cô cũng không thiếu.
Nhà hàng, quán bar, trung tâm mua sắm, khắp nơi đều phải chia một chén canh, đủ mọi thứ cũng không thể thiếu. Thấy lão bản đại giá đến chơi, tất cả quản lý đều chỉnh trang chạy đến đón. Lăng Vi cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, trực tiếp ôm eo Tả Tĩnh Nhan đi lên tầng cao nhất. Tầng cao nhất là một thẩm mỹ viện tổng hợp gồm chăm sóc sắc đẹp, sức khỏe và dưỡng sinh, được thiết kế theo mô hình câu lạc bộ. Ngoài các loại quần áo cao cấp thương hiệu nước ngoài ra còn có đồ trang điểm, nước hoa và nhà thiết kế riêng.
Ba nhân tài bước vào, thì có một nữ nhân nước ngài vọt đến chỗ các nàng. Lam Khiên Mạch và Tả Tĩnh Nhan thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ tướng mạo, nữ nhân đã đưa cả người bám dính lên người Lăng Vi, tặng cô một nụ hôn kiểu Pháp mạnh mẽ và nóng bỏng. Nhìn mặt Tả Tĩnh Nhan đen lại, Lam Khiên Mạch đỡ trán, càng phát hiện cùng Lăng Vi ra ngoài là một chuyện ồn ào.
"Bảo bối, cưng gần đây bận chuyện gì vậy? sao lại không đến tìm em? cưng có biết không? thân thể người ta rất nhớ cưng đó nha?" nữ nhân ngoại quốc có mái tóc quăn vàng rực rỡ lẳиɠ ɭơ, còn có hai đỉnh núi cao ngất cơ hồ muốn phá áo bung ra. Nhìn thấy biểu tình Lăng Vi chột dạ, sắc mặt Tả Tĩnh Nhan vốn đen lại càng đen hơn. Nếu dùng thức ăn để hình dung thì đúng là chính là món trứng bắc thảo.
"À, gần đây công việc hơi bận, cho nên không đến tìm em được. Đúng rồi, đây là bạn của tôi, Lam Khiên Mạch còn có bạn gái hiện tại của tôi, Tả Tĩnh Nhan.'' Lăng Vi vừa nói, đem Lam Khiên Mạch ném cho nữ nhân ngoại quốc, đồng thời đưa tay ôm chầm lấy Tả Tĩnh Nhan. Lúc này, nữ nhân ngoại quốc mới hiểu được hai người các nàng là một cặp. Nàng nhìn Lam Khiên Mạch trước mặt, mắt lóe lên sự vui mừng. Nhìn lại Tả Tĩnh Nhan, ánh mắt từ ngạc nhiên mừng rỡ biến thành mập mờ.
"Oh? bạn chăn gối mới? kỹ thuật tốt lắm không?" rất hiển nhiên, nữ nhân ngoại quốc cũng không hề ghen. Nàng cho là, quan hệ của Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan cũng giống như mình và Lăng Vi vậy. Chỉ là lên giường chứ không nói đến tình. "Vị tiểu thư này, xin chào. Tôi biết cô là người nước ngoài, cho nên cũng không hiểu tiếng Trung lắm. Bạn gái cùng bạn chăn gối không phải cùng một nghĩa."
Lúc này, Tả Tĩnh Nhan rốt cuộc cũng mở miệng. 1m78 cộng thêm giày cao gót 5cm, khiến cô cao hơn nữ nhân ngoại quốc nửa cái đầu.. Vào lúc này Tả Tĩnh Nhanh thực sự lãnh ngạo không dễ gần được, cùng với lúc nãy Lăng Vi nhìn thấy nàng, thì sơ với tiểu bạch thỏ ngồi trong xe chỉ biết ngại ngùng trừng mắt vì chọc gheo thì cách xa cả 108 ngàn dặm.
"What? Lăng? cưng thật sao?" nữ nhân ngoại quốc như vừa nghe được chuyện cười lớn hỏi Lăng Vi, thấy phản ứng của nàng, Lăng Vi xoa đầu phát đau khó chịu.
"Khải Lâm, đúng như lời cô ấy nói, cô ấy là bạn gái tôi. Không phải bạn giường, mà là nữ nhân cùng chung sống suốt cả cuộc đời."
"Ok, I know, vậy hôm nay cưng đến đây là?" nữ nhân ngoại quốc tên Khải Lâm cũng không khó tính như tưởng tượng, mà rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nàng cùng Lăng Vi bất quá cũng chỉ là quan hệ bạn giường, còn Lăng Vi muốn tìm ai làm bạn gái, có cải tà quy chánh hay không, đều không liên quan đến nàng.
"Tối nay chúng tôi đi dự tiệc sinh nhật, nhật vật chín là bạn gái Lam Lam. Cho nên, cô cũng biết đó."
"Ok, giao cho tôi đi vị mỹ nữ này trước đi."
Khải Lâm nói xong, liền đem Lam Khiên Mạch đi vào trong. Nhìn hai người đi xa, Lăng Vi vội nắm tay Tả Tĩnh Nhan, muốn giải thích. "Nhan Nhan, chị nghe em nói, Khải Lâm và em là bạn rất thân. Mặc dù trước kia tụi em từng có quan hệ, nhưng đã lâu không liên lạc rồi, từ sau khi em quyết định ở cùng chị thì cũng không dám qua lại làm chuyện đó với bất kỳ nữ nhân nào nữa."
Rất hiển nhiên, Lăng Vi đang hoảng sợ. Hôm nay cô đến chỉ muốn tìm thợ trang điểm, lại không ngờ sẽ gặp Khải Lâm. Nghĩ đến nữ nhân này một tháng cũng chỉ nghỉ mấy ngày, Lăng Vi chửi thầm trong lòng hôm nay nhất định là gặp vận may. Nếu không, thì sao mới ra cửa liền đụng phải quả boom lớn như vậy?
"Em không cần giải thích, chị biết. Vết thương của em còn chưa lành, tối nay chú ý một chút, không nên làm rách vết thương mới dưỡng tốt." thấy Tả Tĩnh Nhan ôn nhu vuốt ve vết thương bên hông mình, Lăng Vi không dám tin nhìn nàng, quả thực cảm thấy Tả Tĩnh rất khác thường. Nữ nhân gặp phải chuyện này, coi như không có ồn ào lớn, cũng sẽ không nổi giận chứ?
"Nhan Nhan, chị…. không giận đó chứ?" Lăng Vi nghi ngờ hỏi, mặc dù cô rất vui Tả Tĩnh Nhan không truy cứu quá khứ của mình. Nhưng thấy đối phương dáng vẻ sao cũng được, trong lòng vẫn có chút chua xót. Luôn cảm giác, Tả Tĩnh Nhan không quan tâm đến mình, mới có biểu hiện bình tĩnh như vậy.
"Ha ha, nổi giận thì có lợi ích gì chứ? chị cũng không thể gặp em sớm hơn, càng không có cách nào đem dấu vết trước kia của em xóa đi. Nếu đã định cùng em chung một chỗ, chị phải chuẩn bị tinh thần khi gặp phải chuyện này. Chỉ bất quá… lần kế, chị hy vọng em tự bảo vệ tốt mình, Không nên để những vị trí thuộc về chị phải thất thủ để cho những người khác động vào biết chưa?"
Nói đến đây, Tả Tĩnh Nhan nắm cổ áo Lăng Vi kéo đến trước mặt mình, dùng ngón tay nhẹ đặt lên môi cô, cuối cùng nhéo bên eo không bị thương của Lăng Vi. Nghe thấy đối phương vì đau đớn mà kêu lên, Tả Tĩnh Nhanh cong khóe miệng, để lại Lăng Vi ngây ngốc tại chỗ, xoay người đi vào cửa hàng quần áo.
Qua hồi lâu Lăng Vi mới hoàn hồn lại. Cô sờ môi mình còn có cái eo bị nhéo đau, quả thật không dám tin người ngang ngược yêu mị khi nãy sẽ là Tả Tĩnh Nhan. Nhìn bóng lưng cao gầy kia, Lăng Vi si mê không ngừng. Hệt như khi thì Tả Tĩnh ôn nhu nhược thụ, khi lại lại là lão bà suất khí nổi giận, nếu cô bỏ đi, thì có thể đi đâu tìm được một người như vậy nữa? nghĩ đến đây, Lăng Vi vội đuổi theo Tả Tĩnh Nhan, từ phía sau ôm nàng thật chặt, hôn lên sau cổ nàng một cái.
"Nhan Nhan, gần đây chị thật phúc hắc rồi, có phải là bị Lam Khiên Mạch kia cắn đến thăng cấp rồi không a?"
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nhiều chuyện của Hiểu Bạo, hôm nay cũng viết không được dài vì tui muốn giữ lại để nói mát mẻ sau, dòng chữ xanh siêu cấp nội hàm! coi như ngược trước cửa hàng chỉ cần thêm vài nội dung tất nhiên sẽ không thể thiếu, quần ma loạn vũ cái gì, cái loại luôn manh thật khó viết a. Mấy hội nước tưởng và con chốt thí thì phải viết dài thêm thời gian a! cho nên, mọi người đừng vội nha.
Chương này cp chính phụ đều có đủ, bất quá tiến triển là của cp phụ. Tả tỷ tỷ và Lăng lão bản càng lúc càng manh xem tới mọi người sé có phản ứng. Hiểu Bạo phát hiện, thì ra trong lúc vô tình liền tẩy sạch Lăng lão bản thì phải? nghĩ đến lúc đó Lăng lão bản có bao nhiêu không vui a. Mỗi lần ra sân điều bị ném trứng gà, cải trắng. Hôm nay, mọi người cũng yêu cái người có chút suất khí này, có chút bĩ, thích mặc phong tao nội đen cùng vớ cao đen chân đi gaiyf cao gót, vốn là đại tỷ băng đảng, nhưng đây lá thú vị xấu xa của ma ma san, khi dễ đám gà con là Lăng lão bản sao?
Mà Tả tỷ tỷ cũng quá manh rồi, lần sau cp phụ, xem ra đẩy ngã cái gì cũng sắp tới a! dù sao lâu rồi không có viết H, lần sau cho cp phụ luyện tay một chút vậy! ngoài ra, chương trước có nói đến vấn đề mài đậu hủ có máu. Khụ khụ, cái này quá manh a! nhưng thấy mọi người ủng hộ, cũng có không ủng hộ, quả thực khiến tui không dám động bút a! cuối cùng, vào nhóm thảo luận, có người muốn chương mài đậu hủ máu kia, chỉ cần nói chuyện với tui, hơn nữa còn cộng thêm thanh tân thùy mi vạn năm đẩu M ôn nhu khí chất Bạo tỷ tỷ công sama, xin cho tui chương mài đậu hủ máu, tui liền cho mấy người! khụ khụ, mọi người hiện tại không cần vội nói chuyện với tui a, tui còn chưa viết đâu, phiên ngoại mài đậu hủ máu, ít nhất phải chờ văn kết thúc mới viết nha. Sau đó sẽ phát riêng cho mọi người, không cần lên Tấn Giang comment, mọi người nhớ rải phúc lợi nha!
Ps: hôm nay Hiểu Bạo đi sinh nhật bà nội, đúng lúc viết sinh nhật Ngôn Ngôn! trời ơi, đúng là trùng hợp như vậy sao! không lẽ…. Ngôn Ngôn chính là bà nội tương lai của tui?! ← Mọi người: ngươi suy diễn quá rồi! cút ngay!
Hiện tại tâm tình rất tốt, sẽ thêm một tiểu kịch tràng! tiểu kịch tràng này là Tả tỷ tỷ và Lăng lão bảo sau khi ox xong, phát hiện linh hồn hai người bị tráo đổi. Linh hồn Tả tỷ tỷ ở trong người Lăng lão bản, còn linh hồn Tả tỷ tỷ ở trong người Lăng lão bản. Vì vậy, Tả tỷ tỷ không thể thay Lăng lão bản đến Tiêu Tương các dạy bảo các tiểu cô nương.
Lăng Vi (thật ra là Tả tỷ tỷ): đứng…. đứng nghiêm!
Các cô nương: vâng, Lăng ma ma. (Mọi người: ta nên phỉ nhổ ngươi thế nào đây? yêu ngươi.)
Lăng Vi (thật ra là Tả tỷ tỷ): các ngươi là người mới đến, phải biết quy tắc chỗ này. (đỏ mặt ngượng ngùng, lén nhìn lòng bàn tay, phía trên có chữ Lăng lão bản viết.) tôi, Tả… a, không, Lăng Vi, ở đây chính là quy tắc! các ngươi đến chỗ này, chính là của ta…. nữ nhân của ta! biết chưa!?
Các cô nương: Vâng! Lăng ma ma! (mọi người: Bạo thụ! ngươi đủ rồi!)
Lăng Vi (thật ra là Tả tỷ tỷ): hôm nay, tôi dạy khóa đầu tiên, dạy các ngươi dùng roi đánh. Tóm lại, không cần để ý các ngươi đánh vào đâu, cứ đánh là được! a!
Các cô nương: Lăng ma ma! Lăng ma ma! Người đâu nhanh! luôn đánh người khác Lăng ma ma lại tự đánh mình!
Một tháng trước, Mạc Lâm cũng đã bắt đầu mở yến hội cho Ngôn Thanh Hạm. Mời nhiều khách quý đến, mỗi một bàn ăn cho dù là nhỏ nhất cũng phải trải qua nghiệm chứng của hắn mới được thông qua. Nghĩ đến chẳng qua chỉ là một cái sinh nhật của Ngôn Thanh Hạm mà Mạc Lâm lại coi trọng như vậy, người Mạc gia cũng phải ghen tỵ, nhưng cũng không thể đến hỗ trợ.
Chỉ cho dù yến hội hôm nay là của nhân vật chính, vậy thì hiện tại Ngôn Thanh Hạm đang làm gì? có lẽ, chỉ có Lam Khiên Mạch mới biết.
"Thanh Hạm, sinh nhật vui vẻ!" một tô mình trường thọ nóng hổi được bưng lên, Ngôn Thanh Hạm mặt đầy nụ cười nhìn Lam Khiên Mạch, đưa tay ôm lấy nàng. "Em a, nói với chị đến mười mấy lần sinh nhật vui vẻ rồi, sao vậy? em muốn chị càng lúc càng già đi sao?" nữ nhân có hoàn mỹ đi chăng nữa thì cũng sẽ để ý đến tuổi tác của mình. Nghĩ đến cô cũng đã 29 tuổi rồi, Ngôn Thanh Hạm không khỏi có chút lo buồn. Nhất là, Lam Khiên Mạch cũng chỉ mới 25 tuổi.
"Làm gì có? em đương nhiên là luôn mong Thanh Hạm vĩnh viễn trẻ hơn nữa. Bất quá, cho dù Thanh Hạm già rồi, cũng là một thái thái đẹp nhất thế giới." Lam Khiên Mạch dùng đầu cọ lên cổ Ngôn Thanh Hạm, rồi hôn lên vài cái. Nhìn thấy bộ dạng nàng khôn khéo còn tham lam, Ngôn Thanh Hạm vẫn ăn mỳ để nàng tùy ý làm càn.
"Thanh Hạm hôm nay mấy giờ mới về?"
"Ăn xong tô mì này chị sẽ về Mạc gia, bữa tiệc bắt đầu lúc 6 giờ, chị phải đi chọn quần áo trước còn phải trang điểm. Khi nào kết thúc chị cũng không xác định, nhưng sẽ tận lực sớm về bồi em."
"Ừm, Thanh Hạm thật ngoan."
Lam Khiên Mạch nói xong, dùng ngón tay lướt qua xương xanh quai dưới lớp áo của Ngôn Thanh Hạm. Nhìn đối phương vì động tác của mình mà khuôn mặt ửng đỏ, cô đúng là không nỡ bỏ người này để quay về quay về Mạc gia. "Thanh Hạm, phải nhớ kỹ, chị là của em. Bữa tiệc tối này, không cho phép uống nhiều rượu, không cho tùy tiện cười với người khác. Nếu Thanh Hạm còn dám trêu chọc một cuồng phong lãnh điệp theo về, em xem ra phải… trừng phạt chị thật nặng đó nha.''
Những lời này nghe như là uy hiếp, thực chất thì đang vì mình kiếm cớ cho chuyện tư dục. Cảm thấy tay Lam Khiên Mạch đang xoa bóp trước ngực mình, Ngôn Thanh không chú ý thân thể lại dâng lên cảm giác quái dị, đẩy tay nàng ra, nhưng cảm thấy sức mình quá lớn, lại vội nắm tay Lam Khiên Mạch lại xoa mấy cái. "Không cho phép làm loạn, em ở nhà nghỉ ngơi, chờ chị về."
"Ừm, được." được Lam Khiên Mạch đáp lại, Ngôn Thanh Hạm dọn dẹp xong đồ của mình chuẩn bị rời đi. Đứng trước cửa, cô liếc nhìn lại thì thấy ánh mắt người kia lại không nỡ. Đó là cảm giác tham luyến nhưng lại cực lực khắc chế, rõ ràng muốn mình đi, nhưng lại không thể buông tay. Nhìn như trong lòng Ngôn Thanh Hạm thoáng một tia đau xót. Cô quay lại ôm chặt lấy Lam Khiên Mạch.
"Tiểu Mạch, đừng lộ ra ánh mắt như vậy, chị thấy đau."
"Em không sao, Thanh Hạm nhanh đi đi, mau đi đi." Lam Khiên Mạch đưa tay vỗ vỗ mông Ngôn Thanh Hạm, đẩy cô ra cửa. Khi nhìn thấy căn nhà trống rỗng, nàng lại nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi cho Lăng Vi."Lăng Vi, sinh nhật hôm nay em có lẽ không nên đi. em không tạo phiền toái cho chị ấy."
"Cái gì? không đi? không được, không được! chị giúp em chuẩn bị xong phục trang đạo cụ rồi, không ít tiền đâu, em phải đi. Hơn nữa còn có chị ở đó, em sợ cái gì?"
"Em chỉ là không muốn tạo phiền phức không cần thiết cho chị ấy."
"Phiền phức hay không phiền phức cái gì, em yên tâm, có chị đưa em vào, không ai có thể cản, Mạc lão đầu có thể đuổi em ra ngoài sao?"
"Vậy… được rồi."
"Ừ, chị cùng Nhan Nhan đến đón em, em chuẩn bị xong đi nha."
"Biết rồi."
Cúp di động, Lam Khiên Mạch ngồi trên sofa ngẩn người. Đột nhiên, nàng giống như nghĩ đến gì đó, vội lấy cái hộp hình vương ra. Nắp mở ra, theo đó là thoảng thoảng mùi bơ ập đến, bên trong là khối bánh ngọt tinh xảo. Toàn bộ bánh ngọt dùng màu trắng làm chủ đạo, cũng không có gì quá mức hoa lê, nhưng sạch sẽ khiến cho người thích.
Chính giữa bánh ngọt viết mấy chữ lớn 'THANH HẠM SINH NHẬT VUI VẺ', ở dưới đáy còn dùng chocolate vẽ hai cô gái đang hôn nhau. Ngoại trừ tô điểm đơn giản này ra thì xung quanh lớp kem còn có thêm mấy hình cầu tròn tròn, chúng được cắt thành hoa đặt chung quanh bánh ngọt, bên trong phủ đầy nhân kem màu sắc. Cái bánh ngọt này, là sáng sớm hôm nay Lam Khiên Mạch lén làm, thậm chí còn tốn công tốn tâm mà giấu đi. Vì muốn để Ngôn Thanh Hạm được ngạc nhiên vui vẻ.
Lam Khiên Mạch đem bánh ngọt bỏ vào tủ lạnh, mới đóng cửa lại, Lăng Vi lại nhắn tin đến. Liếc nhìn Cát Cát nằm trong ổ mèo chơi tiểu hoàng, Lam Khiên Mạch ném lên ghế một bịch sushi dành cho mèo chưa được mở lên trên sofa, cầm di động ra khỏi phòng.
"Chậc chậc, cục cưng hôm nay đẹp như vậy a." trên xe, Lăng Vi vừa nhìn thấy Lam Khiên Mạch xuongs, liền huýt sáo trêu nói. Nhìn sang Tả Tĩnh Nhan đang ngồi kế bên ghế lái, Lam Khiên Mạch giơ ngón giữa với Lăng Vi, ngồi ra phía sau. "Bảo bối, mấy ngày không gặp, không nghĩ đến cưng cũng có hứng thú với lão mẹ chị đây, khẩu vị thật nặng a."
Da mặt Lăng Vi dày, tự nhiên sẽ không so đo hành động Lam Khiên Mạch giơ ngón giữa lên. Thấy mặt cô đê tiện hề hề, Lam Khiên Mạch cũng không muốn làm tổn thương cô trước mặt Tả Tĩnh Nhan. Hai người đến với nhau cũng không dễ dàng gì, nghe Lăng Vi nói phải dùng máu mới đổi lấy được. Nhìn Lăng Vi lái xe động một chút lại ăn đậu hủ Tả Tĩnh Nhan mấy cái, người kia cũng chỉ biết ngượng ngùng trừng cô mấy cái. Đem bộ dạng tiểu bạch thỏ xấu hổ của Tả Tĩnh Nhan thu vào trong mắt, trong đầu Lam Khiên Mạch lại nghĩ đến sau này có thể Lăng Vi sẽ bị Tả Tĩnh Nhan ăn gắt gao.
Cho dù Mạc gia cùng Lăng gia quan hệ không tệ, thì sinh nhật của Ngôn Thanh Hạm tất nhiên họ sẽ nhận được thư mời. Lăng Kha tuổi đã cao, thân thể cũng không tốt, tất nhiên sẽ không đến dự sinh nhật tiểu bối Ngôn Thanh Hạm này được. Người đến tham dự dĩ nhiên chỉ có Lăng Long cùng Lăng Vi. Bởi vì quan hệ hai anh em gái bất hòa, bọn họ tất nhiên sẽ không đi chung, cũng dễ dàng giải quyết việc Lam Khiên Mạch không muốn gặp Lăng Long rồi gây lúng túng.
Trước kia, Lăng Vi ít khi tham dự những bữa tiệc lớn như vậy. Nếu không phải là sinh nhật Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch lại bày ra bộ dạng đáng thương như vậy, cô cũng sẽ không chủ động nơi nước đục này. Một đường lái xe đến trung tâm mua sắm lớn, chỗ này cũng là sản nghiệp dưới cờ của Lăng Vi. Nhắc đến, Lăng Vi cũng rất có đầu óc kinh doanh. Cho dù thân là đường chủ Lăng Vân đường, nhưng chuyện làm thương nhân ngược lại cô cũng không thiếu.
Nhà hàng, quán bar, trung tâm mua sắm, khắp nơi đều phải chia một chén canh, đủ mọi thứ cũng không thể thiếu. Thấy lão bản đại giá đến chơi, tất cả quản lý đều chỉnh trang chạy đến đón. Lăng Vi cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, trực tiếp ôm eo Tả Tĩnh Nhan đi lên tầng cao nhất. Tầng cao nhất là một thẩm mỹ viện tổng hợp gồm chăm sóc sắc đẹp, sức khỏe và dưỡng sinh, được thiết kế theo mô hình câu lạc bộ. Ngoài các loại quần áo cao cấp thương hiệu nước ngoài ra còn có đồ trang điểm, nước hoa và nhà thiết kế riêng.
Ba nhân tài bước vào, thì có một nữ nhân nước ngài vọt đến chỗ các nàng. Lam Khiên Mạch và Tả Tĩnh Nhan thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ tướng mạo, nữ nhân đã đưa cả người bám dính lên người Lăng Vi, tặng cô một nụ hôn kiểu Pháp mạnh mẽ và nóng bỏng. Nhìn mặt Tả Tĩnh Nhan đen lại, Lam Khiên Mạch đỡ trán, càng phát hiện cùng Lăng Vi ra ngoài là một chuyện ồn ào.
"Bảo bối, cưng gần đây bận chuyện gì vậy? sao lại không đến tìm em? cưng có biết không? thân thể người ta rất nhớ cưng đó nha?" nữ nhân ngoại quốc có mái tóc quăn vàng rực rỡ lẳиɠ ɭơ, còn có hai đỉnh núi cao ngất cơ hồ muốn phá áo bung ra. Nhìn thấy biểu tình Lăng Vi chột dạ, sắc mặt Tả Tĩnh Nhan vốn đen lại càng đen hơn. Nếu dùng thức ăn để hình dung thì đúng là chính là món trứng bắc thảo.
"À, gần đây công việc hơi bận, cho nên không đến tìm em được. Đúng rồi, đây là bạn của tôi, Lam Khiên Mạch còn có bạn gái hiện tại của tôi, Tả Tĩnh Nhan.'' Lăng Vi vừa nói, đem Lam Khiên Mạch ném cho nữ nhân ngoại quốc, đồng thời đưa tay ôm chầm lấy Tả Tĩnh Nhan. Lúc này, nữ nhân ngoại quốc mới hiểu được hai người các nàng là một cặp. Nàng nhìn Lam Khiên Mạch trước mặt, mắt lóe lên sự vui mừng. Nhìn lại Tả Tĩnh Nhan, ánh mắt từ ngạc nhiên mừng rỡ biến thành mập mờ.
"Oh? bạn chăn gối mới? kỹ thuật tốt lắm không?" rất hiển nhiên, nữ nhân ngoại quốc cũng không hề ghen. Nàng cho là, quan hệ của Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan cũng giống như mình và Lăng Vi vậy. Chỉ là lên giường chứ không nói đến tình. "Vị tiểu thư này, xin chào. Tôi biết cô là người nước ngoài, cho nên cũng không hiểu tiếng Trung lắm. Bạn gái cùng bạn chăn gối không phải cùng một nghĩa."
Lúc này, Tả Tĩnh Nhan rốt cuộc cũng mở miệng. 1m78 cộng thêm giày cao gót 5cm, khiến cô cao hơn nữ nhân ngoại quốc nửa cái đầu.. Vào lúc này Tả Tĩnh Nhanh thực sự lãnh ngạo không dễ gần được, cùng với lúc nãy Lăng Vi nhìn thấy nàng, thì sơ với tiểu bạch thỏ ngồi trong xe chỉ biết ngại ngùng trừng mắt vì chọc gheo thì cách xa cả 108 ngàn dặm.
"What? Lăng? cưng thật sao?" nữ nhân ngoại quốc như vừa nghe được chuyện cười lớn hỏi Lăng Vi, thấy phản ứng của nàng, Lăng Vi xoa đầu phát đau khó chịu.
"Khải Lâm, đúng như lời cô ấy nói, cô ấy là bạn gái tôi. Không phải bạn giường, mà là nữ nhân cùng chung sống suốt cả cuộc đời."
"Ok, I know, vậy hôm nay cưng đến đây là?" nữ nhân ngoại quốc tên Khải Lâm cũng không khó tính như tưởng tượng, mà rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nàng cùng Lăng Vi bất quá cũng chỉ là quan hệ bạn giường, còn Lăng Vi muốn tìm ai làm bạn gái, có cải tà quy chánh hay không, đều không liên quan đến nàng.
"Tối nay chúng tôi đi dự tiệc sinh nhật, nhật vật chín là bạn gái Lam Lam. Cho nên, cô cũng biết đó."
"Ok, giao cho tôi đi vị mỹ nữ này trước đi."
Khải Lâm nói xong, liền đem Lam Khiên Mạch đi vào trong. Nhìn hai người đi xa, Lăng Vi vội nắm tay Tả Tĩnh Nhan, muốn giải thích. "Nhan Nhan, chị nghe em nói, Khải Lâm và em là bạn rất thân. Mặc dù trước kia tụi em từng có quan hệ, nhưng đã lâu không liên lạc rồi, từ sau khi em quyết định ở cùng chị thì cũng không dám qua lại làm chuyện đó với bất kỳ nữ nhân nào nữa."
Rất hiển nhiên, Lăng Vi đang hoảng sợ. Hôm nay cô đến chỉ muốn tìm thợ trang điểm, lại không ngờ sẽ gặp Khải Lâm. Nghĩ đến nữ nhân này một tháng cũng chỉ nghỉ mấy ngày, Lăng Vi chửi thầm trong lòng hôm nay nhất định là gặp vận may. Nếu không, thì sao mới ra cửa liền đụng phải quả boom lớn như vậy?
"Em không cần giải thích, chị biết. Vết thương của em còn chưa lành, tối nay chú ý một chút, không nên làm rách vết thương mới dưỡng tốt." thấy Tả Tĩnh Nhan ôn nhu vuốt ve vết thương bên hông mình, Lăng Vi không dám tin nhìn nàng, quả thực cảm thấy Tả Tĩnh rất khác thường. Nữ nhân gặp phải chuyện này, coi như không có ồn ào lớn, cũng sẽ không nổi giận chứ?
"Nhan Nhan, chị…. không giận đó chứ?" Lăng Vi nghi ngờ hỏi, mặc dù cô rất vui Tả Tĩnh Nhan không truy cứu quá khứ của mình. Nhưng thấy đối phương dáng vẻ sao cũng được, trong lòng vẫn có chút chua xót. Luôn cảm giác, Tả Tĩnh Nhan không quan tâm đến mình, mới có biểu hiện bình tĩnh như vậy.
"Ha ha, nổi giận thì có lợi ích gì chứ? chị cũng không thể gặp em sớm hơn, càng không có cách nào đem dấu vết trước kia của em xóa đi. Nếu đã định cùng em chung một chỗ, chị phải chuẩn bị tinh thần khi gặp phải chuyện này. Chỉ bất quá… lần kế, chị hy vọng em tự bảo vệ tốt mình, Không nên để những vị trí thuộc về chị phải thất thủ để cho những người khác động vào biết chưa?"
Nói đến đây, Tả Tĩnh Nhan nắm cổ áo Lăng Vi kéo đến trước mặt mình, dùng ngón tay nhẹ đặt lên môi cô, cuối cùng nhéo bên eo không bị thương của Lăng Vi. Nghe thấy đối phương vì đau đớn mà kêu lên, Tả Tĩnh Nhanh cong khóe miệng, để lại Lăng Vi ngây ngốc tại chỗ, xoay người đi vào cửa hàng quần áo.
Qua hồi lâu Lăng Vi mới hoàn hồn lại. Cô sờ môi mình còn có cái eo bị nhéo đau, quả thật không dám tin người ngang ngược yêu mị khi nãy sẽ là Tả Tĩnh Nhan. Nhìn bóng lưng cao gầy kia, Lăng Vi si mê không ngừng. Hệt như khi thì Tả Tĩnh ôn nhu nhược thụ, khi lại lại là lão bà suất khí nổi giận, nếu cô bỏ đi, thì có thể đi đâu tìm được một người như vậy nữa? nghĩ đến đây, Lăng Vi vội đuổi theo Tả Tĩnh Nhan, từ phía sau ôm nàng thật chặt, hôn lên sau cổ nàng một cái.
"Nhan Nhan, gần đây chị thật phúc hắc rồi, có phải là bị Lam Khiên Mạch kia cắn đến thăng cấp rồi không a?"
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nhiều chuyện của Hiểu Bạo, hôm nay cũng viết không được dài vì tui muốn giữ lại để nói mát mẻ sau, dòng chữ xanh siêu cấp nội hàm! coi như ngược trước cửa hàng chỉ cần thêm vài nội dung tất nhiên sẽ không thể thiếu, quần ma loạn vũ cái gì, cái loại luôn manh thật khó viết a. Mấy hội nước tưởng và con chốt thí thì phải viết dài thêm thời gian a! cho nên, mọi người đừng vội nha.
Chương này cp chính phụ đều có đủ, bất quá tiến triển là của cp phụ. Tả tỷ tỷ và Lăng lão bản càng lúc càng manh xem tới mọi người sé có phản ứng. Hiểu Bạo phát hiện, thì ra trong lúc vô tình liền tẩy sạch Lăng lão bản thì phải? nghĩ đến lúc đó Lăng lão bản có bao nhiêu không vui a. Mỗi lần ra sân điều bị ném trứng gà, cải trắng. Hôm nay, mọi người cũng yêu cái người có chút suất khí này, có chút bĩ, thích mặc phong tao nội đen cùng vớ cao đen chân đi gaiyf cao gót, vốn là đại tỷ băng đảng, nhưng đây lá thú vị xấu xa của ma ma san, khi dễ đám gà con là Lăng lão bản sao?
Mà Tả tỷ tỷ cũng quá manh rồi, lần sau cp phụ, xem ra đẩy ngã cái gì cũng sắp tới a! dù sao lâu rồi không có viết H, lần sau cho cp phụ luyện tay một chút vậy! ngoài ra, chương trước có nói đến vấn đề mài đậu hủ có máu. Khụ khụ, cái này quá manh a! nhưng thấy mọi người ủng hộ, cũng có không ủng hộ, quả thực khiến tui không dám động bút a! cuối cùng, vào nhóm thảo luận, có người muốn chương mài đậu hủ máu kia, chỉ cần nói chuyện với tui, hơn nữa còn cộng thêm thanh tân thùy mi vạn năm đẩu M ôn nhu khí chất Bạo tỷ tỷ công sama, xin cho tui chương mài đậu hủ máu, tui liền cho mấy người! khụ khụ, mọi người hiện tại không cần vội nói chuyện với tui a, tui còn chưa viết đâu, phiên ngoại mài đậu hủ máu, ít nhất phải chờ văn kết thúc mới viết nha. Sau đó sẽ phát riêng cho mọi người, không cần lên Tấn Giang comment, mọi người nhớ rải phúc lợi nha!
Ps: hôm nay Hiểu Bạo đi sinh nhật bà nội, đúng lúc viết sinh nhật Ngôn Ngôn! trời ơi, đúng là trùng hợp như vậy sao! không lẽ…. Ngôn Ngôn chính là bà nội tương lai của tui?! ← Mọi người: ngươi suy diễn quá rồi! cút ngay!
Hiện tại tâm tình rất tốt, sẽ thêm một tiểu kịch tràng! tiểu kịch tràng này là Tả tỷ tỷ và Lăng lão bảo sau khi ox xong, phát hiện linh hồn hai người bị tráo đổi. Linh hồn Tả tỷ tỷ ở trong người Lăng lão bản, còn linh hồn Tả tỷ tỷ ở trong người Lăng lão bản. Vì vậy, Tả tỷ tỷ không thể thay Lăng lão bản đến Tiêu Tương các dạy bảo các tiểu cô nương.
Lăng Vi (thật ra là Tả tỷ tỷ): đứng…. đứng nghiêm!
Các cô nương: vâng, Lăng ma ma. (Mọi người: ta nên phỉ nhổ ngươi thế nào đây? yêu ngươi.)
Lăng Vi (thật ra là Tả tỷ tỷ): các ngươi là người mới đến, phải biết quy tắc chỗ này. (đỏ mặt ngượng ngùng, lén nhìn lòng bàn tay, phía trên có chữ Lăng lão bản viết.) tôi, Tả… a, không, Lăng Vi, ở đây chính là quy tắc! các ngươi đến chỗ này, chính là của ta…. nữ nhân của ta! biết chưa!?
Các cô nương: Vâng! Lăng ma ma! (mọi người: Bạo thụ! ngươi đủ rồi!)
Lăng Vi (thật ra là Tả tỷ tỷ): hôm nay, tôi dạy khóa đầu tiên, dạy các ngươi dùng roi đánh. Tóm lại, không cần để ý các ngươi đánh vào đâu, cứ đánh là được! a!
Các cô nương: Lăng ma ma! Lăng ma ma! Người đâu nhanh! luôn đánh người khác Lăng ma ma lại tự đánh mình!
/174
|