Cố Khê trở về khiến không khí trong nhà náo nhiệt hẳn lên, chỉ là cậu không hiểu tại sao hai con trai lại càng thêm bám cậu?
Thấy Cố Khê mang nhiều rau tề thái về, Angela rất cảm động. Cầm một nhánh tế thái đưa lên mũi hít thật sâu, sắc thái trong mắt Angela là tưởng niệm, là kìm nén nỗi xót xa.
Cố Khê đến bên cạnh y, hỏi: “Angela, bánh sủi cảo nhân tế thái cậu ăn trước kia có thêm gia vị gì khác biệt không?”
Angela mỉm cười cảm kích Cố Khê, đáp lời: “Nêm thêm chút muối và dầu vừng là được.” Tâm hồn người này thật tinh tế.
“Được.”
“Cám ơn anh.”
“Đừng khách sáo, tôi chẳng có sở trường gì đặc biệt, chỉ biết làm mỗi sủi cảo.”
Cố Khê cầm giỏ tề thái vào phòng bếp, đeo tạp dề lên người, chuẩn bị làm nhân bánh. Những người giúp việc phụ cậu rửa sạch nguyên liệu, Angela đứng trước cửa bếp ngây người nhìn Cố Khê bận rộn, còn Rex đứng sau y, có chút lo lắng.
Sau khi người giúp việc rửa sạch mọi thứ, Angela vỗ về tay Rex, rồi xắn tay áo lên, đi tới cạnh Cố Khê: “Để tôi phụ một tay.”
“Không cần không cần đâu, một mình tôi làm là được.”
Angela cầm cán gỗ: “Tôi muốn học làm sủi cảo, sau này quay về cũng vừa vặn có thể làm cho cha tôi và bọn nhỏ ăn.”
Angela đã nói như vậy Cố Khê cũng không nỡ cự tuyệt, lấy một chiếc tạp dề khác đưa cho y.
“Cha, cha ra ngoài ngồi đi.” Angela nói với người vẫn một mực đứng ở cửa bếp, gửi gắm đối phương một ánh mắt an tâm. Rex làm động tác hôn gió, xoay người đi ra ngoài, cẩn thận đóng chặt cửa bếp.
Cố Khê đưa thớt cho Angela, trước tiên dạy y băm thịt ra sao. Angela một bên lắng nghe cậu hướng dẫn, một bên hỏi kỹ những thứ cần chú ý. Vì ống tay áo quá rộng, rất bất tiện để hoạt động nên Angela trở về phòng thay một bộ quần áo trong nhà. Hai người miệt mài làm sủi cảo trong phòng bếp, còn Tom và Thomas học tennis ngoài sân cùng Dương Dương, Nhạc Nhạc – hai đứa là bị lôi kéo đi mới phải.
Có người phân tán tinh lực của hai con trai, Rex mừng rỡ thư thái vô cùng; nhưng cũng chỉ bề ngoài thôi, chứ trong lòng hắn thì vẫn rất lo lắng cho Angela.
***
Angela hình như có tâm sự. Kể từ lúc Cố Khê để y băm thịt, Angela vẫn cúi đầu nhập tâm làm, chẳng nói nửa câu, thỉnh thoảng còn thất thần một lúc. Cố Khê cũng không tiện quấy rầy, cậu nhận ra Angela có phiền muộn…
Một lúc sau, thấy Angela ngày càng lơ đễnh không tập trung, Cố Khê đè cán dao trong tay y lại, nói: “Cẩn thận, đừng để tay bị thương.”
Angela đặt dao xuống, khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu, nói: “Tô Nam nói anh có khả năng đang mang thai, muốn nhờ tôi kiểm tra.”
Sắc mặt Cố Khê lập tức ửng hồng, lắp ba lắp bắp: “Tôi cảm thấy…không có đâu. Là hai người đó…quá khẩn trương thôi.”
“Nắm lấy tay tôi.” Angela vươn tay trái.
Cố Khê nhấp máy môi, chần chừ đưa tay phải qua. Angela sờ mạch trên tay Cố Khê, không đến mười giây sau, y buông tay, bình tĩnh thông báo: “Không có.”
Trái tim Cố Khê nhất thời hụt hẫng, cậu rút tay lại; nét mặt nhịn không được bật cười. Tuy cảm thấy mình không phải mang thai, nhưng sau khi xác nhận được chuyện này, cậu vẫn khó tránh khỏi đôi chút thất vọng.
Angela chăm chú theo dõi biểu cảm của Cố Khê, hỏi: “Anh muốn sinh con cho bọn họ? Tôi cứ nghĩ, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, anh sẽ không nguyện ý nữa.”
Cố Khê cười miễn cưỡng, nói: “Chuyện đã qua từ lâu, hai người đó cũng không cố ý hành động như vậy. Tô Nam và Thiệu Bắc……” tay tiếp tục gói sủi cảo,“Tô Nam và Thiệu Bắc rất tiếc nuối khi không được chứng kiến quá trình trưởng thành của Dương Dương và Nhạc Nhạc, nếu có thể có thêm đứa con…… thì chắc trong lòng họ sẽ nhẹ nhõm hơn chăng. Thể trạng tôi thế này, mang thai đã là một kỳ tích; hơn nữa, tôi là cô nhi, có con để nối dõi âu cũng là cái phúc.”
Angela mỉm cười dịu dàng: “Tôi rất bội phục anh. Nếu đặt mình vào tình huống đó, tôi không rộng lượng như anh được.”
Cố Khê bình thản nói: “Tôi không phải là rộng lượng, mà đơn giản đã nhiều năm như vậy, sớm đã không còn lưu tâm. Tô Nam và Thiệu Bắc luôn cố gắng bù đắp, tôi sao có thể chỉ đứng yên thừa nhận được. Nếu đã quyết tâm cùng nhau bước tiếp trong tương lai thì tôi cũng muốn cố gắng một lần.”
Những lời Cố Khê nói khiến tâm tư Angela gợn sóng, y thì thào tự hỏi: “Không thể chỉ đứng yên……”
Một lúc sau, Angela như trút bỏ được điều gì đó, nhẹ nhõm nói: “Cũng đúng. Nếu đã cùng nhau bước tiếp thì hãy cố gắng vứt bỏ quá khứ. Đúng như lời anh nói, Thiệu Bắc và Tô Nam dù đã từng phạm phải sai lầm, nhưng họ đâu phải cố ý muốn làm tổn thương anh.”
Cố Khê gật đầu, dừng tay, xoay người đối mặt với Angela, hạ thấp giọng hỏi: “Angela, tôi có việc này muốn nhờ cậu. Tối nay có thể nói riêng với mình cậu được không?”
Angela nhíu mày: “Tôi cũng có việc muốn nhờ anh, chúng ta không hổ là đồng loại.”
Cố Khê nở nụ cười, bọn họ là…đồng loại.
※
Bữa tiệc tối sủi cảo vô cùng phong phú, Cố Khê gói ba loại sủi cảo tề thái. Nguyên liệu chính là rau tề thái, theo đúng yêu cầu của Angela; nhân thịt và rau tề thái cùng nhân thịt và rau cần. Ngoài sủi cảo, còn món ngó sen xào, bí ngô nhồi đậu, đậu phụ ba món cùng salad.
Angela cũng có nấu ăn, nhưng tay nghề rất bình thường; Rex thì khỏi nói rồi. Chính vì vậy, lúc ăn cơm, Tom và Thomas há hốc mồm kinh ngạc, vươn thẳng móng khỉ xuống ăn vụng, thiếu chút nữa đã bị Angela cầm đũa vụt vào tay.
Cố Khê đang đút cơm cho Từ lão gia thì nghe tiếng khen nức nở không ngừng vang vọng từ nhà ăn “Ăn ngon, ăn ngon quá!”
Angela nếm thử sủi cảo tề thái trước, trong mắt là sự hoài niệm sâu sắc. Chính là hương vị này…Khi đó, tận tay mẫu thân đã gói sủi cảo, chính là hương vị này. Mỉm cười với Rex đang lo lắng nhìn mình, Angela gắp một miếng sủi cảo lên, đút cho Rex ăn ngay trước mặt mọi người: “Cha, chính là hương vị này, cha ăn thử đi.”
Tâm tư của Rex như được thả lỏng, nuốt miếng sủi cảo kia vào bụng: “Ăn ngon, ăn ngon quá.” Rồi tiếp tục gắp một miếng sủi cảo nhân thịt và rau cần đút lại, Angela liên tục gật gù: “Tay nghề của anh Cố Khê thật sự rất tốt, con muốn bái anh ấy làm thầy, không học được cách làm sủi cảo, con nhất quyết không về Seatle.”
“CON ĐỒNG Ý!” Thomas giơ hẳn hai tay, tính cả đôi đũa.
“ĐỒNG Ý, ĐỒNG Ý!” Tom ngồi bệt xuống, giơ cả tay chân “Hoàn toàn đồng ý!”
“Sao nào Angela, tay nghề của Tiểu Hà đi mở quán sủi cảo không thành vấn đề chứ.” Triển Tô Nam rất tự hào khoe, y như một bàn đầy mỹ vị này là tự tay hắn nấu ra vậy.
Rex giơ ngón tay cái: “Tuyệt đối không thành vấn đề, tôi xin gia nhập liên minh.”
“Nhất định phải mở một quán ở Seatle đó nhé, ăn ngon quá đi.” Sủi cảo trong bát Angela đã gần vơi một nửa.
“Cha ơi, sau này nhà mình có thể thường xuyên đến Doanh Hải không? Chúng con rất thích anh Triêu Dương và anh Triêu Nhạc, cũng rất thích ăn cơm Cố thúc thúc nấu.” Tom cắn đầu đũa, ánh mắt mong mỏi.
Angela thản nhiên nói: “Các con tự quyết đi, chỉ cần không chậm trễ việc học thì cha tùy các con.”
“YEAH! Cha vạn tuế! Con yêu cha!”
Hai chú khỉ con vui sướng reo hò, chỉ còn thiếu mỗi nước nhảy lên bàn. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng thật cao hứng, Kiều Thiệu Bắc nói với hai cậu nhóc: “Với điều kiện là không ảnh hưởng đến học tập, các con cũng có thể thoải mái đến Seatle tìm Tom và Thomas.”
“Ba ba!” Dương Dương và Nhạc Nhạc kinh hãi, rồi nhảy chồm tới ôm vai ba Kiều, hô to: “Ba Kiều vạn tuế, ba Kiều vạn tuế.”
“Haha….”
Trong nhà ăn, tiếng hoan hô đầy trời.
***
Đến khi Cố Khê vào ăn cơm thì chỉ còn sót lại một ít sủi cảo nhân thịt và rau cần cùng một đĩa đậu hũ ba món do Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cẩn thận để phần lại. Tất nhiên Cố Khê không cảm thấy ấm ức chút nào, mà ngược lại, cậu rất vui sướng; tài nấu nướng của bản thân được người nhà và bạn bè hoan nghênh như vậy khiến cậu càng thêm tin tưởng vào kế hoạch mở quán sủi cảo.
Sau khi cơm nước xong, Angela bắt đầu tiến hành kiểm tra thân thể Cố Khê. Hai người đi vào phòng ngủ của Cố Khê, Angela đặc biệt dặn dò hai người đàn ông đang có ý định theo đuôi là bất cứ ai cũng không được làm phiền, y cần nói chuyện riêng với Cố Khê; trịnh trọng giao trọng trách giám sát cho Rex. Luôn là kẻ sợ vợ nên Rex nhanh chóng kéo Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang nôn nóng vào thư phòng bàn chuyện làm ăn.
Angela quả thật muốn kiểm tra thân thể Cố Khê. Trong phòng, Cố Khê nằm nghiêng trên giường, y ngồi kế bên cẩn thận bắt mạch, sắc mặt không được tốt cho lắm. Bắt mạch cả hai tay xong, Angela đỡ Cố Khê nằm hẳn xuống, tỉ mỉ sờ nắn xương cốt.
Kiếm tra hơn một tiếng đồng hồ, Angela mới dừng tay, nói: “Từ sau khi sinh Dương Dương và Nhạc Nhạc, thân thể anh bị tổn thương rất lớn, đã thế lại không được điều trị tốt nên sau này mà mang thai sẽ rất khó khăn.”
Hai tay Cố Khê xiết chặt ga giường: “Có biện pháp nào không?”
“Có, nhưng cũng chỉ có thể từ từ điều trị. Có thể mang thai nữa hay không, tôi không dám cam đoan, bởi vì thân thể của chúng ta dù sao cũng rất đặc thù.”
Cố Khê gật đầu, cậu hiểu.
“Thắt lưng của anh rất yếu. Nếu muốn sau này có thể thuận lợi mang thai thì từ giờ trở đi, anh phải đặc biệt lưu ý. Tôi sẽ ở lại Doanh Hải một thời gian, trong khoảng thời gian này, anh phải phối hợp với cách trị liệu của tôi.”
“Được, cám ơn cậu, Angela.”
“Đừng khách sáo.”
Angela viết rất nhiều vào sổ tay, rồi tiếp tục nói: “Thiệu Bắc và Tô Nam có nói cứ đến mùa đông là xương cốt của anh sẽ đau nhức. Đây cũng là vì anh không tránh gió cẩn thận trong tháng ở cữ. Về sau phải tránh ăn những món lạnh, không nên chạm vào nước lạnh, kể cả mùa hè cũng không được, nên dùng nước ấm.”
Cố Khê gật đầu, tuyệt đối ghi nhớ.
Angela trầm ngâm một lát, hỏi: “Anh và bọn họ, ở cùng một chỗ chưa?”
Hiểu được hàm ý trong câu hỏi của Angela, mặc dù không muốn nói chuyện riêng tư cho người khác biết nhưng Cố Khê vẫn gật đầu, thành thật đáp: “Có cùng Thiệu Bắc, một lần.”
“Đau không?”
“…… Lúc đầu thì hơi đau, nhưng sau thì không.”
Sắc mặt Angela bình thường, nói rất chuyên nghiệp: “Tôi chỉ quen biết mỗi đồng loại là anh, nhưng dựa vào tình hình của tôi và quá trình sinh sản của anh để phán đoán thì…… lúc sinh hoạt, các anh tốt nhất đừng dùng mũ, dù có bôi trơn cũng rất dễ làm tổn thương bộ phận kia. Hơn nữa, anh lại còn là hai người, không cẩn thận thì cuối cùng sẽ như tra tấn chứ không sung sướng gì đâu.”
Cố Khê nuốt nước bọt, dù có hơi ngượng ngùng nhưng cậu không trốn tránh, vẫn gật đầu.
Angela đóng nắp bút, nói: “Tạm thời thế đã, còn lại thì trong quá trình trị liệu tôi sẽ nói rõ hơn. Anh có việc gì muốn nhờ tôi sao?”
Cố Khê hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng Angela: “Tôi vô tình nghe được việc Tô Nam và Thiệu Bắc nói muốn đi buộc garô. Chuyện này tôi không thể tự mình ngăn cản họ được nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi khiến hai người họ gạt bỏ ý nghĩ đấy ra khỏi đầu. Việc xưa đã qua, cũng mười mấy năm rồi, tôi không muốn họ cứ mãi chìm đắm trong chuyện đó. Nếu tôi không mang thai được nữa thì đó là số phận, nhưng tôi không muốn bỏ qua cơ hội này.”
Angela rất ngạc nhiên khi Cố Khê biết chuyện này, nhìn vẻ mặt cậu kiên định, y khen ngợi: “Sự can đảm của anh khiến tôi rất bội phục. Được, tôi giúp anh. Cứ mãi lún sâu vào quá khứ cũng không phải việc tốt.”
“Cám ơn cậu.”
Cố Khê nhẹ nhõm hẳn. Có Angela giúp đỡ, phần thắng sẽ lớn hơn. Cậu linh cảm thấy vậy.
Tiếp đó, Angela nói: “Tôi cũng có việc cần anh hỗ trợ, cũng liên quan đến bọn nhỏ.”
“Cậu nói đi.”
“Lúc tôi sinh Tom và Thomas là cha Rex đỡ đẻ; cũng vì nguyên nhân này mà cha không bao giờ muốn tôi mang thai nữa. Nhưng tôi muốn baby; người song tính sinh đẻ được vốn đã ít giờ lại càng ít hơn, mà tuổi của tôi càng lúc càng nhiều, tôi không còn nhiều cơ hội để lãng phí nữa. Cái gì cha cũng đều nghe tôi, nhưng chỉ duy nhất việc này Rex rất kiên trì. Mà từ quá trình tôi mang thai đến khi sinh, cha vẫn đều rất sợ hãi, tôi không nhẫn tâm ép buộc cha phải trải qua sự tra tấn đó một lần nữa. Nhưng ngoài cha thì không ai có thể đỡ đẻ cho tôi được nữa, tôi cũng sẽ không cho phép người khác làm. Giờ thì tôi đã tìm được một người thích hợp.”
Cố Khê cứng họng: “Là…tôi?”
“Đúng, là anh.” Angela hạ giọng: “Anh từng có kinh nghiệm sinh đẻ, lại có nền tảng từng học y, chỉ cần luyện tập thì hoàn toàn có thể đỡ đẻ cho tôi. Cố Khê, chúng ta là đồng loại, trong chuyện này, hai ta cần giúp đỡ lẫn nhau.”
Cố Khê khẩn trương nhìn Angela: “Tôi… tôi chỉ mới học y hơn một năm.”
“Trong tình cảnh khó khăn như vậy mà anh vẫn có thể tự mình sinh được hai con trai thì nhất định có thể đỡ đẻ cho tôi.” Angela cầm tay Cố Khê: “Chỉ cần có một người có thể yên tâm đỡ đẻ dùm tôi thì tôi có thể thuyết phục cha Rex để tôi mang thai. Cố Khê, xin anh.”
Cố Khê không ngừng hít sâu. Một lúc lâu sau, cậu nói: “Cậu phải dạy tôi, đã rất nhiều năm rồi tôi không chạm vào sách y.”
“Đương nhiên, anh tiếp tục học y đều rất thuận lợi cho cả tôi và anh.” Angela tươi cười: “Tôi cảm thấy có lẽ chính ông trời đã đem anh đến trước mặt tôi.”
Cố Khê cầm tay Angela: “Có thể gặp được cậu, là may mắn của tôi.”
“Tôi cũng thế.”
Cứ như thế, hai người đã bí mật đạt được một thỏa thuận.
***
Vừa thấy Angela xuống lầu, đứng ở cửa thư phòng, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đang bất an nói chuyện với Rex lập tức vọt đến trước mặt y, đồng thanh hỏi: “Tình hình của Tiểu Hà sao rồi?”
“Không tốt lắm.” Angela đi đến bên Rex, ngồi xuống, tỏ ý Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam bình tĩnh, rồi nói: “Thân thể Cố Khê phải điều trị trường kỳ đấy, tôi có viết một phương thuốc, mai các anh nhớ đi bốc thuốc.” Angela lấy ra một tờ giấy, vừa đưa tay đã bị Triển Tô Nam giật lấy.
Angela nói tiếp: “Trị tật xương cho Cố Khê chỉ có một biện pháp.”
“LÀ GÌ!”
“Ở cữ.”
Angela vừa dứt lời, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chết lặng. Angela thản nhiên nói: “Di chứng của ở cữ thì chỉ có điều dưỡng trong tháng ở cữ thôi.”
Trong tháng ở cữ…… Kiều Thiệu Bắc nắm chặt tay: “Nhưng thân thể Tiểu Hà…… Tôi sợ em ấy không chịu nổi sự gian khổ của mang thai; hơn nữa, cũng không muốn em ấy lại một lần nữa chịu đựng sự thống khổ của việc sinh đẻ.”
“Nói thẳng ra, Cố Khê mà không có thai thì tật xương của anh ấy sẽ không có cách gì chữa khỏi được. Ở cữ là thời điểm điều dưỡng tốt nhất, huống hồ hoàn cảnh hiện giờ hoàn toàn khác so với khi đó, có tôi ở đây, các anh còn sợ gì? Có muốn baby không các anh cũng nên hỏi ý kiến của Cố Khê, khát vọng của bọn tôi đối với con cái, các ngươi không thể lý giải nổi đâu.”
Rex ôm cổ Angela, Angela không nhìn hắn, vẫn chăm chú nhìn vẻ mặt rối rắm của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Còn một việc nữa các anh đừng quên. Cố Khê là người từng trải qua thời kỳ mang thai và sinh sản rất thống khổ, anh ấy không được hưởng niềm hạnh phúc, sự che chở, bao bọc khi có hai anh bên cạnh. Chắc đây cũng là nỗi tiếc nuối của cả Cố Khê và các anh.”
Hai người Nam Bắc ấm ách hỏi. “Tiểu Hà…em ấy..có không?”
“Không có. Cơ thể của người song tính vốn khó thụ thai, huống hồ anh ấy lại đang như vậy.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngồi bịch xuống sô pha, thế mới biết, trong thâm tâm bọn hắn hụt hẫng biết bao nhiêu, mất mát biết nhường nào.
Angela tiếp tục nói: “Về xương ngực của Cố Khê thì vô phương rồi. Phần xương đó đã hoại tử, sau này chỉ có thể thận trọng để tâm thôi. Tôi nghĩ, chắc hẳn các anh sẽ không để Cố Khê làm việc nặng nữa đâu. Bệnh viêm khí quản của anh ấy chú ý uống nhiều thuốc bổ phổi và cổ họng là ổn, đặc biệt cẩn thận những khi thời tiết thay đổi. Tóm lại một câu: muốn điều dưỡng thì phải cật lực tẩm bổ.”
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ra sức gật đầu.
“Việc buộc garô tự các anh cân nhắc đi. Khi sinh hoạt vợ chồng cần chú ý những gì thì để cha tôi dặn dò, nếu các anh vẫn kiên quyết muốn đi buộc garô, vậy ít nhất cũng nên nói trước với Cố Khê một tiếng, đừng làm anh ấy buồn.”
Hai bọn hắn nặng nề gật đầu, trong lòng vừa buồn bực mà cũng vừa hy vọng.
Angela đứng lên: “Bọn tôi về phòng trước.”
“Được.”
Mở cửa tiễn khách xong, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ngồi vật trên ghế sô pha, thật lâu không nói gì.
Thấy Cố Khê mang nhiều rau tề thái về, Angela rất cảm động. Cầm một nhánh tế thái đưa lên mũi hít thật sâu, sắc thái trong mắt Angela là tưởng niệm, là kìm nén nỗi xót xa.
Cố Khê đến bên cạnh y, hỏi: “Angela, bánh sủi cảo nhân tế thái cậu ăn trước kia có thêm gia vị gì khác biệt không?”
Angela mỉm cười cảm kích Cố Khê, đáp lời: “Nêm thêm chút muối và dầu vừng là được.” Tâm hồn người này thật tinh tế.
“Được.”
“Cám ơn anh.”
“Đừng khách sáo, tôi chẳng có sở trường gì đặc biệt, chỉ biết làm mỗi sủi cảo.”
Cố Khê cầm giỏ tề thái vào phòng bếp, đeo tạp dề lên người, chuẩn bị làm nhân bánh. Những người giúp việc phụ cậu rửa sạch nguyên liệu, Angela đứng trước cửa bếp ngây người nhìn Cố Khê bận rộn, còn Rex đứng sau y, có chút lo lắng.
Sau khi người giúp việc rửa sạch mọi thứ, Angela vỗ về tay Rex, rồi xắn tay áo lên, đi tới cạnh Cố Khê: “Để tôi phụ một tay.”
“Không cần không cần đâu, một mình tôi làm là được.”
Angela cầm cán gỗ: “Tôi muốn học làm sủi cảo, sau này quay về cũng vừa vặn có thể làm cho cha tôi và bọn nhỏ ăn.”
Angela đã nói như vậy Cố Khê cũng không nỡ cự tuyệt, lấy một chiếc tạp dề khác đưa cho y.
“Cha, cha ra ngoài ngồi đi.” Angela nói với người vẫn một mực đứng ở cửa bếp, gửi gắm đối phương một ánh mắt an tâm. Rex làm động tác hôn gió, xoay người đi ra ngoài, cẩn thận đóng chặt cửa bếp.
Cố Khê đưa thớt cho Angela, trước tiên dạy y băm thịt ra sao. Angela một bên lắng nghe cậu hướng dẫn, một bên hỏi kỹ những thứ cần chú ý. Vì ống tay áo quá rộng, rất bất tiện để hoạt động nên Angela trở về phòng thay một bộ quần áo trong nhà. Hai người miệt mài làm sủi cảo trong phòng bếp, còn Tom và Thomas học tennis ngoài sân cùng Dương Dương, Nhạc Nhạc – hai đứa là bị lôi kéo đi mới phải.
Có người phân tán tinh lực của hai con trai, Rex mừng rỡ thư thái vô cùng; nhưng cũng chỉ bề ngoài thôi, chứ trong lòng hắn thì vẫn rất lo lắng cho Angela.
***
Angela hình như có tâm sự. Kể từ lúc Cố Khê để y băm thịt, Angela vẫn cúi đầu nhập tâm làm, chẳng nói nửa câu, thỉnh thoảng còn thất thần một lúc. Cố Khê cũng không tiện quấy rầy, cậu nhận ra Angela có phiền muộn…
Một lúc sau, thấy Angela ngày càng lơ đễnh không tập trung, Cố Khê đè cán dao trong tay y lại, nói: “Cẩn thận, đừng để tay bị thương.”
Angela đặt dao xuống, khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu, nói: “Tô Nam nói anh có khả năng đang mang thai, muốn nhờ tôi kiểm tra.”
Sắc mặt Cố Khê lập tức ửng hồng, lắp ba lắp bắp: “Tôi cảm thấy…không có đâu. Là hai người đó…quá khẩn trương thôi.”
“Nắm lấy tay tôi.” Angela vươn tay trái.
Cố Khê nhấp máy môi, chần chừ đưa tay phải qua. Angela sờ mạch trên tay Cố Khê, không đến mười giây sau, y buông tay, bình tĩnh thông báo: “Không có.”
Trái tim Cố Khê nhất thời hụt hẫng, cậu rút tay lại; nét mặt nhịn không được bật cười. Tuy cảm thấy mình không phải mang thai, nhưng sau khi xác nhận được chuyện này, cậu vẫn khó tránh khỏi đôi chút thất vọng.
Angela chăm chú theo dõi biểu cảm của Cố Khê, hỏi: “Anh muốn sinh con cho bọn họ? Tôi cứ nghĩ, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, anh sẽ không nguyện ý nữa.”
Cố Khê cười miễn cưỡng, nói: “Chuyện đã qua từ lâu, hai người đó cũng không cố ý hành động như vậy. Tô Nam và Thiệu Bắc……” tay tiếp tục gói sủi cảo,“Tô Nam và Thiệu Bắc rất tiếc nuối khi không được chứng kiến quá trình trưởng thành của Dương Dương và Nhạc Nhạc, nếu có thể có thêm đứa con…… thì chắc trong lòng họ sẽ nhẹ nhõm hơn chăng. Thể trạng tôi thế này, mang thai đã là một kỳ tích; hơn nữa, tôi là cô nhi, có con để nối dõi âu cũng là cái phúc.”
Angela mỉm cười dịu dàng: “Tôi rất bội phục anh. Nếu đặt mình vào tình huống đó, tôi không rộng lượng như anh được.”
Cố Khê bình thản nói: “Tôi không phải là rộng lượng, mà đơn giản đã nhiều năm như vậy, sớm đã không còn lưu tâm. Tô Nam và Thiệu Bắc luôn cố gắng bù đắp, tôi sao có thể chỉ đứng yên thừa nhận được. Nếu đã quyết tâm cùng nhau bước tiếp trong tương lai thì tôi cũng muốn cố gắng một lần.”
Những lời Cố Khê nói khiến tâm tư Angela gợn sóng, y thì thào tự hỏi: “Không thể chỉ đứng yên……”
Một lúc sau, Angela như trút bỏ được điều gì đó, nhẹ nhõm nói: “Cũng đúng. Nếu đã cùng nhau bước tiếp thì hãy cố gắng vứt bỏ quá khứ. Đúng như lời anh nói, Thiệu Bắc và Tô Nam dù đã từng phạm phải sai lầm, nhưng họ đâu phải cố ý muốn làm tổn thương anh.”
Cố Khê gật đầu, dừng tay, xoay người đối mặt với Angela, hạ thấp giọng hỏi: “Angela, tôi có việc này muốn nhờ cậu. Tối nay có thể nói riêng với mình cậu được không?”
Angela nhíu mày: “Tôi cũng có việc muốn nhờ anh, chúng ta không hổ là đồng loại.”
Cố Khê nở nụ cười, bọn họ là…đồng loại.
※
Bữa tiệc tối sủi cảo vô cùng phong phú, Cố Khê gói ba loại sủi cảo tề thái. Nguyên liệu chính là rau tề thái, theo đúng yêu cầu của Angela; nhân thịt và rau tề thái cùng nhân thịt và rau cần. Ngoài sủi cảo, còn món ngó sen xào, bí ngô nhồi đậu, đậu phụ ba món cùng salad.
Angela cũng có nấu ăn, nhưng tay nghề rất bình thường; Rex thì khỏi nói rồi. Chính vì vậy, lúc ăn cơm, Tom và Thomas há hốc mồm kinh ngạc, vươn thẳng móng khỉ xuống ăn vụng, thiếu chút nữa đã bị Angela cầm đũa vụt vào tay.
Cố Khê đang đút cơm cho Từ lão gia thì nghe tiếng khen nức nở không ngừng vang vọng từ nhà ăn “Ăn ngon, ăn ngon quá!”
Angela nếm thử sủi cảo tề thái trước, trong mắt là sự hoài niệm sâu sắc. Chính là hương vị này…Khi đó, tận tay mẫu thân đã gói sủi cảo, chính là hương vị này. Mỉm cười với Rex đang lo lắng nhìn mình, Angela gắp một miếng sủi cảo lên, đút cho Rex ăn ngay trước mặt mọi người: “Cha, chính là hương vị này, cha ăn thử đi.”
Tâm tư của Rex như được thả lỏng, nuốt miếng sủi cảo kia vào bụng: “Ăn ngon, ăn ngon quá.” Rồi tiếp tục gắp một miếng sủi cảo nhân thịt và rau cần đút lại, Angela liên tục gật gù: “Tay nghề của anh Cố Khê thật sự rất tốt, con muốn bái anh ấy làm thầy, không học được cách làm sủi cảo, con nhất quyết không về Seatle.”
“CON ĐỒNG Ý!” Thomas giơ hẳn hai tay, tính cả đôi đũa.
“ĐỒNG Ý, ĐỒNG Ý!” Tom ngồi bệt xuống, giơ cả tay chân “Hoàn toàn đồng ý!”
“Sao nào Angela, tay nghề của Tiểu Hà đi mở quán sủi cảo không thành vấn đề chứ.” Triển Tô Nam rất tự hào khoe, y như một bàn đầy mỹ vị này là tự tay hắn nấu ra vậy.
Rex giơ ngón tay cái: “Tuyệt đối không thành vấn đề, tôi xin gia nhập liên minh.”
“Nhất định phải mở một quán ở Seatle đó nhé, ăn ngon quá đi.” Sủi cảo trong bát Angela đã gần vơi một nửa.
“Cha ơi, sau này nhà mình có thể thường xuyên đến Doanh Hải không? Chúng con rất thích anh Triêu Dương và anh Triêu Nhạc, cũng rất thích ăn cơm Cố thúc thúc nấu.” Tom cắn đầu đũa, ánh mắt mong mỏi.
Angela thản nhiên nói: “Các con tự quyết đi, chỉ cần không chậm trễ việc học thì cha tùy các con.”
“YEAH! Cha vạn tuế! Con yêu cha!”
Hai chú khỉ con vui sướng reo hò, chỉ còn thiếu mỗi nước nhảy lên bàn. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng thật cao hứng, Kiều Thiệu Bắc nói với hai cậu nhóc: “Với điều kiện là không ảnh hưởng đến học tập, các con cũng có thể thoải mái đến Seatle tìm Tom và Thomas.”
“Ba ba!” Dương Dương và Nhạc Nhạc kinh hãi, rồi nhảy chồm tới ôm vai ba Kiều, hô to: “Ba Kiều vạn tuế, ba Kiều vạn tuế.”
“Haha….”
Trong nhà ăn, tiếng hoan hô đầy trời.
***
Đến khi Cố Khê vào ăn cơm thì chỉ còn sót lại một ít sủi cảo nhân thịt và rau cần cùng một đĩa đậu hũ ba món do Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cẩn thận để phần lại. Tất nhiên Cố Khê không cảm thấy ấm ức chút nào, mà ngược lại, cậu rất vui sướng; tài nấu nướng của bản thân được người nhà và bạn bè hoan nghênh như vậy khiến cậu càng thêm tin tưởng vào kế hoạch mở quán sủi cảo.
Sau khi cơm nước xong, Angela bắt đầu tiến hành kiểm tra thân thể Cố Khê. Hai người đi vào phòng ngủ của Cố Khê, Angela đặc biệt dặn dò hai người đàn ông đang có ý định theo đuôi là bất cứ ai cũng không được làm phiền, y cần nói chuyện riêng với Cố Khê; trịnh trọng giao trọng trách giám sát cho Rex. Luôn là kẻ sợ vợ nên Rex nhanh chóng kéo Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang nôn nóng vào thư phòng bàn chuyện làm ăn.
Angela quả thật muốn kiểm tra thân thể Cố Khê. Trong phòng, Cố Khê nằm nghiêng trên giường, y ngồi kế bên cẩn thận bắt mạch, sắc mặt không được tốt cho lắm. Bắt mạch cả hai tay xong, Angela đỡ Cố Khê nằm hẳn xuống, tỉ mỉ sờ nắn xương cốt.
Kiếm tra hơn một tiếng đồng hồ, Angela mới dừng tay, nói: “Từ sau khi sinh Dương Dương và Nhạc Nhạc, thân thể anh bị tổn thương rất lớn, đã thế lại không được điều trị tốt nên sau này mà mang thai sẽ rất khó khăn.”
Hai tay Cố Khê xiết chặt ga giường: “Có biện pháp nào không?”
“Có, nhưng cũng chỉ có thể từ từ điều trị. Có thể mang thai nữa hay không, tôi không dám cam đoan, bởi vì thân thể của chúng ta dù sao cũng rất đặc thù.”
Cố Khê gật đầu, cậu hiểu.
“Thắt lưng của anh rất yếu. Nếu muốn sau này có thể thuận lợi mang thai thì từ giờ trở đi, anh phải đặc biệt lưu ý. Tôi sẽ ở lại Doanh Hải một thời gian, trong khoảng thời gian này, anh phải phối hợp với cách trị liệu của tôi.”
“Được, cám ơn cậu, Angela.”
“Đừng khách sáo.”
Angela viết rất nhiều vào sổ tay, rồi tiếp tục nói: “Thiệu Bắc và Tô Nam có nói cứ đến mùa đông là xương cốt của anh sẽ đau nhức. Đây cũng là vì anh không tránh gió cẩn thận trong tháng ở cữ. Về sau phải tránh ăn những món lạnh, không nên chạm vào nước lạnh, kể cả mùa hè cũng không được, nên dùng nước ấm.”
Cố Khê gật đầu, tuyệt đối ghi nhớ.
Angela trầm ngâm một lát, hỏi: “Anh và bọn họ, ở cùng một chỗ chưa?”
Hiểu được hàm ý trong câu hỏi của Angela, mặc dù không muốn nói chuyện riêng tư cho người khác biết nhưng Cố Khê vẫn gật đầu, thành thật đáp: “Có cùng Thiệu Bắc, một lần.”
“Đau không?”
“…… Lúc đầu thì hơi đau, nhưng sau thì không.”
Sắc mặt Angela bình thường, nói rất chuyên nghiệp: “Tôi chỉ quen biết mỗi đồng loại là anh, nhưng dựa vào tình hình của tôi và quá trình sinh sản của anh để phán đoán thì…… lúc sinh hoạt, các anh tốt nhất đừng dùng mũ, dù có bôi trơn cũng rất dễ làm tổn thương bộ phận kia. Hơn nữa, anh lại còn là hai người, không cẩn thận thì cuối cùng sẽ như tra tấn chứ không sung sướng gì đâu.”
Cố Khê nuốt nước bọt, dù có hơi ngượng ngùng nhưng cậu không trốn tránh, vẫn gật đầu.
Angela đóng nắp bút, nói: “Tạm thời thế đã, còn lại thì trong quá trình trị liệu tôi sẽ nói rõ hơn. Anh có việc gì muốn nhờ tôi sao?”
Cố Khê hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng Angela: “Tôi vô tình nghe được việc Tô Nam và Thiệu Bắc nói muốn đi buộc garô. Chuyện này tôi không thể tự mình ngăn cản họ được nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi khiến hai người họ gạt bỏ ý nghĩ đấy ra khỏi đầu. Việc xưa đã qua, cũng mười mấy năm rồi, tôi không muốn họ cứ mãi chìm đắm trong chuyện đó. Nếu tôi không mang thai được nữa thì đó là số phận, nhưng tôi không muốn bỏ qua cơ hội này.”
Angela rất ngạc nhiên khi Cố Khê biết chuyện này, nhìn vẻ mặt cậu kiên định, y khen ngợi: “Sự can đảm của anh khiến tôi rất bội phục. Được, tôi giúp anh. Cứ mãi lún sâu vào quá khứ cũng không phải việc tốt.”
“Cám ơn cậu.”
Cố Khê nhẹ nhõm hẳn. Có Angela giúp đỡ, phần thắng sẽ lớn hơn. Cậu linh cảm thấy vậy.
Tiếp đó, Angela nói: “Tôi cũng có việc cần anh hỗ trợ, cũng liên quan đến bọn nhỏ.”
“Cậu nói đi.”
“Lúc tôi sinh Tom và Thomas là cha Rex đỡ đẻ; cũng vì nguyên nhân này mà cha không bao giờ muốn tôi mang thai nữa. Nhưng tôi muốn baby; người song tính sinh đẻ được vốn đã ít giờ lại càng ít hơn, mà tuổi của tôi càng lúc càng nhiều, tôi không còn nhiều cơ hội để lãng phí nữa. Cái gì cha cũng đều nghe tôi, nhưng chỉ duy nhất việc này Rex rất kiên trì. Mà từ quá trình tôi mang thai đến khi sinh, cha vẫn đều rất sợ hãi, tôi không nhẫn tâm ép buộc cha phải trải qua sự tra tấn đó một lần nữa. Nhưng ngoài cha thì không ai có thể đỡ đẻ cho tôi được nữa, tôi cũng sẽ không cho phép người khác làm. Giờ thì tôi đã tìm được một người thích hợp.”
Cố Khê cứng họng: “Là…tôi?”
“Đúng, là anh.” Angela hạ giọng: “Anh từng có kinh nghiệm sinh đẻ, lại có nền tảng từng học y, chỉ cần luyện tập thì hoàn toàn có thể đỡ đẻ cho tôi. Cố Khê, chúng ta là đồng loại, trong chuyện này, hai ta cần giúp đỡ lẫn nhau.”
Cố Khê khẩn trương nhìn Angela: “Tôi… tôi chỉ mới học y hơn một năm.”
“Trong tình cảnh khó khăn như vậy mà anh vẫn có thể tự mình sinh được hai con trai thì nhất định có thể đỡ đẻ cho tôi.” Angela cầm tay Cố Khê: “Chỉ cần có một người có thể yên tâm đỡ đẻ dùm tôi thì tôi có thể thuyết phục cha Rex để tôi mang thai. Cố Khê, xin anh.”
Cố Khê không ngừng hít sâu. Một lúc lâu sau, cậu nói: “Cậu phải dạy tôi, đã rất nhiều năm rồi tôi không chạm vào sách y.”
“Đương nhiên, anh tiếp tục học y đều rất thuận lợi cho cả tôi và anh.” Angela tươi cười: “Tôi cảm thấy có lẽ chính ông trời đã đem anh đến trước mặt tôi.”
Cố Khê cầm tay Angela: “Có thể gặp được cậu, là may mắn của tôi.”
“Tôi cũng thế.”
Cứ như thế, hai người đã bí mật đạt được một thỏa thuận.
***
Vừa thấy Angela xuống lầu, đứng ở cửa thư phòng, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đang bất an nói chuyện với Rex lập tức vọt đến trước mặt y, đồng thanh hỏi: “Tình hình của Tiểu Hà sao rồi?”
“Không tốt lắm.” Angela đi đến bên Rex, ngồi xuống, tỏ ý Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam bình tĩnh, rồi nói: “Thân thể Cố Khê phải điều trị trường kỳ đấy, tôi có viết một phương thuốc, mai các anh nhớ đi bốc thuốc.” Angela lấy ra một tờ giấy, vừa đưa tay đã bị Triển Tô Nam giật lấy.
Angela nói tiếp: “Trị tật xương cho Cố Khê chỉ có một biện pháp.”
“LÀ GÌ!”
“Ở cữ.”
Angela vừa dứt lời, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chết lặng. Angela thản nhiên nói: “Di chứng của ở cữ thì chỉ có điều dưỡng trong tháng ở cữ thôi.”
Trong tháng ở cữ…… Kiều Thiệu Bắc nắm chặt tay: “Nhưng thân thể Tiểu Hà…… Tôi sợ em ấy không chịu nổi sự gian khổ của mang thai; hơn nữa, cũng không muốn em ấy lại một lần nữa chịu đựng sự thống khổ của việc sinh đẻ.”
“Nói thẳng ra, Cố Khê mà không có thai thì tật xương của anh ấy sẽ không có cách gì chữa khỏi được. Ở cữ là thời điểm điều dưỡng tốt nhất, huống hồ hoàn cảnh hiện giờ hoàn toàn khác so với khi đó, có tôi ở đây, các anh còn sợ gì? Có muốn baby không các anh cũng nên hỏi ý kiến của Cố Khê, khát vọng của bọn tôi đối với con cái, các ngươi không thể lý giải nổi đâu.”
Rex ôm cổ Angela, Angela không nhìn hắn, vẫn chăm chú nhìn vẻ mặt rối rắm của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Còn một việc nữa các anh đừng quên. Cố Khê là người từng trải qua thời kỳ mang thai và sinh sản rất thống khổ, anh ấy không được hưởng niềm hạnh phúc, sự che chở, bao bọc khi có hai anh bên cạnh. Chắc đây cũng là nỗi tiếc nuối của cả Cố Khê và các anh.”
Hai người Nam Bắc ấm ách hỏi. “Tiểu Hà…em ấy..có không?”
“Không có. Cơ thể của người song tính vốn khó thụ thai, huống hồ anh ấy lại đang như vậy.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngồi bịch xuống sô pha, thế mới biết, trong thâm tâm bọn hắn hụt hẫng biết bao nhiêu, mất mát biết nhường nào.
Angela tiếp tục nói: “Về xương ngực của Cố Khê thì vô phương rồi. Phần xương đó đã hoại tử, sau này chỉ có thể thận trọng để tâm thôi. Tôi nghĩ, chắc hẳn các anh sẽ không để Cố Khê làm việc nặng nữa đâu. Bệnh viêm khí quản của anh ấy chú ý uống nhiều thuốc bổ phổi và cổ họng là ổn, đặc biệt cẩn thận những khi thời tiết thay đổi. Tóm lại một câu: muốn điều dưỡng thì phải cật lực tẩm bổ.”
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ra sức gật đầu.
“Việc buộc garô tự các anh cân nhắc đi. Khi sinh hoạt vợ chồng cần chú ý những gì thì để cha tôi dặn dò, nếu các anh vẫn kiên quyết muốn đi buộc garô, vậy ít nhất cũng nên nói trước với Cố Khê một tiếng, đừng làm anh ấy buồn.”
Hai bọn hắn nặng nề gật đầu, trong lòng vừa buồn bực mà cũng vừa hy vọng.
Angela đứng lên: “Bọn tôi về phòng trước.”
“Được.”
Mở cửa tiễn khách xong, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ngồi vật trên ghế sô pha, thật lâu không nói gì.
/147
|