Về đến phòng, Rex ôm chầm lấy Angela, nói: “Bảo bối, cha biết em muốn baby, cái gì cha cũng có thể đáp ứng nhưng chỉ duy nhất chuyện này là không được. Bảo bối, cha xin lỗi.”
Angela ngửa đầu, hơi chút mất hứng: “Nhưng con muốn baby. Cha, con muốn, muốn con của hai chúng ta.”
Rex rất kiên quyết, hôn môi Angela: “Bảo bối, cha biết cha thật ích kỷ, nhưng cha tuyệt đối không muốn em phải chịu đựng sự thống khổ của sinh đẻ nữa. Bảo bối, hai ta có Tom và Thomas là đủ rồi, bảo bối ngoan……”
Buồn bực đẩy Rex ra, Angela xoay người đi tới giường lớn. Rex lo lắng đi theo: “Bảo bối, cha cứ ngỡ chúng ta đã thống nhất được việc này rồi chứ. Lúc sinh Tom và Thomas, con chảy nhiều máu như vậy, giờ nghĩ lại, cha vẫn đau lòng không thôi. Bảo bối à, chúng ta đừng sinh nữa được không?”
“Không được.” Angela ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn Rex, “Việc này chúng ta chưa từng thống nhất được quan điểm, là cha không chịu cho con baby. Cha, con rất khó thụ thai, nếu cha không cho con thì con càng không có hi vọng. Con muốn baby, con muốn sinh con đẻ cái cho cha; vì yêu cha nên con lại càng quý trọng kết tinh của hai ta hơn nữa. Cha, Tom và Thomas đã 7 tuổi, tuổi tác của con càng lúc càng lớn, con không có nhiều cơ hội nữa đâu.”
Rex chưa từng cự tuyệt yêu cầu của vợ yêu, nhưng riêng chuyện này hắn thật sự vô cùng khó xử. Quỳ gối trước mặt Angela, Rex nắm lấy tay y, thu hồi vẻ mặt cà chớn thường có, chân thành nói: “Bảo bối, cha có thể không cần con cái, nhưng tuyệt đối không thể mất em. Cha biết tình hình sẽ không tồi tệ như cha tưởng, nhưng cứ nghĩ đến ngày đó con chảy bao nhiêu máu, đau đớn nhường nào là cha rất đau, rất xót. Bảo bối Angela, chúng ta không cần baby được không? Con, cha, còn cả Tom và Thomas là đủ rồi. Bọn trẻ trưởng thành, cuối cùng cũng sẽ xổ lồng, chỉ có em là quan trọng nhất.”
Những điều đó làm sao Angela không hiểu cho được, nói y ích kỷ cũng được, tùy hứng cũng xong, y vẫn muốn baby, muốn tự mình vì cha mang thai những đứa con của hai người. Angela cầm tay Rex đặt lên bụng mình, trượt khỏi giường, tiến vào lòng Rex, khát khao nói: “Lúc mang thai Tom và Thomas, con không dám nói cho cha biết, lủi thủi một mình chịu đựng khổ sở. Khi đó, mỗi buổi sáng, con đều nôn ẹo, ăn không vô thứ gì, rất rất nhớ cha, vô cùng thương nhớ.”
“Thực xin lỗi, bảo bối, thực xin lỗi……” Rex một lần rồi lại một lần hôn môi Angela.
“Cha, đó là tiếc nuối cả đời của con; cho nên, con muốn được trải qua một lần nữa để bản thân có thể cảm thụ sự yêu chiều cùng thương xót của cha. Muốn mỗi khi tỉnh giấc vào sáng sớm, được nhìn thấy cha lo lắng vì con nôn nghén; muốn thấy cha tất bật khi con thèm ăn một cái gì đấy; còn muốn thấy cả phản ứng của cha khi bụng con lớn lên từng ngày từng ngày…… Tất cả, đều là tiếc nuối của con. Cha, cho con được không? Cho con baby đi mà.”
“Angela…… Bảo bối của cha……” Trái tim Rex quặn đau từng cơn, đây cũng là tiếc nuối cả đời của hắn, nhưng….nhưng mà……
“Cha, con đã nói chuyện với Cố Khê, bắt đầu từ mai anh ấy sẽ theo con học y. Cố Khê có thể tự mình sinh hạ hai cậu bé Dương Nhạc, lại có sẵn nền tảng kiến thức y học thì nhất định có thể đỡ đẻ cho con. Người song tính sau khi sinh sản một lần thì sẽ rất khó thụ thai, có lẽ con sẽ không còn khả năng mang thai nữa, nhưng….con vẫn muốn thử. Cha, xin cha, con xin cha……” Angela nâng mặt Rex lên, thành kính hôn hắn, “Cha…..con cầu xin cha….”
Ngoài nước mắt, thì sự khẩn cầu của Angela chính là uy hiếp chết người đối với Rex. Cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, Rex bế bổng Angela đặt lên giường. Angela trực tiếp lột áo sơ mi của hắn xuống. Rex kéo đai lưng của Angela, giật phăng nút cúc áo; nửa thân trần trắng muốt của Angela phơi bày khiến hắn thở hổn hển hưng phấn. Ấn đầu Rex hôn lên ngực mình, Angela dùng chân cọ xát hạ thân hắn, vừa thở gấp vừa nỉ non: “Cha, cho con, cho con. Hãy để con cảm nhận được con là của cha, Angela là bảo bối của riêng cha.”
“Grừ!!”
Rex xé toạc quần Angela, chỉ mất một giây cởi quần và quần trong của mình, vội vã tách hai chân của Angela.
“A!!”
Angela thét chói tai, nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao.
Tóc dài hỗn loạn trải dài trên giường, hai chân tuyết trắng gắt gao kẹp chặt thắt lưng Rex, phối hợp thừa nhận va chạm của hắn. Dưới lòng bàn tay chính là lồng ngực rắn chắc đẫm mồ hôi của Rex, Angela không ngừng khẩn cầu: “Cha, yêu con…… Cha……yêu con, hãy yêu con……”
Rex gầm nhẹ một tiếng, hắn không chống cự được Angela chủ động. Dương vật người phương Tây thô to hơn hẳn người phương Đông đang ra vào nhụy hoa dị thường mềm mại của Angela, còn ngọc hành kia theo động tác va chạm mà run rẩy nẩy lên. Từng giọt mồ hôi của Rex chạy dọc theo cột sống, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, Angela càng ra sức kẹp chặt thắt lưng hắn, hai tay dùng sức đè mông Rex.
“BẢO BỐI!”
“Cha, cho con, cho con……”
Angela không để Rex rời khỏi, y cần mầm mống của cha, y muốn có con của cha.
“BẢO BỐI!”
Rex hét lớn một tiếng rồi bắn ra, Angela ngậm một bên đầu ngực như hút đi khí lực toàn thân của hắn. Từng dòng lửa nóng phóng thẳng vào cơ thể Angela, Rex tránh tay y, rút lui ra ngoài.
“Bảo bối ~~!” Rex ảo não. Bắn vào mất rồi.
Angela thỏa mãn cười với Rex, kéo tay hắn đặt lên phân thân yêu kiều của mình, nũng nịu: “Cha, nơi này của con còn chưa thoải mái đâu ~~.”
“Ôi, lạy chúa, cha bị con làm cho phát điên rồi, bảo bối ạ.”
Rex vừa định cúi đầu ngậm lấy ngọc hành tinh xảo của Angela, thì đối phương lại che đi.
“Cha vừa rồi không cố gắng đủ cho nên nơi này mới không thoải mái.” Angela cự tuyệt hắn dùng miệng giúp mình, hai chân lại bò lên thắt lưng Rex, kéo tay hắn đặt lên miệng, liếm mút ngón tay hắn: “Cha, còn muốn, con còn muốn
.”
“CHÚA ƠI, CHÚA ƠI!!!”
Rex rất ít có cơ hội được hưởng thụ mỹ vị ngon lành thế này, hắn phát điên, thân thể đều đỏ lên. Vũ khí dưới thân thần tốc phấn chấn tinh thần, trên đỉnh đã rỉ nước hưng phấn, Rex vội vã đâm mạnh vào nhụy hoa của Angela, khiến y không khống chế được rên rỉ.
“Bảo bối, bảo bối ngoan, cha phải trừng phạt em, phải trừng phạt em vì đã quyến rũ cha, cha phải trừng phạt em!”
Hôn môi Angela, không cho y thời gian thích ứng, Rex dùng lực đâm chọc. Angela sung sướng nắm tóc Rex, y cần chính là sự ‘trừng phạt’ của cha.
Có hai kẻ vô phúc đi ngang qua phòng, nghe được tiếng động kích tình bên trong, không khỏi nuốt nuốt nước miếng ừng ực; đồng thời trong lòng khinh bỉ người nào đó vạn lần. Có cần kịch liệt thế không. Nghe trộm có vẻ không được phải phép cho lắm nên bọn hắn không dừng lại lâu, vội vàng rời đi…
***
Về tới phòng thấy không có ai nhưng đèn ngủ lại bật, đang buồn bực tự hỏi Cố Khê đi đâu thì hai người Nam Bắc nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, tim đột nhiên đập bùm bụp. Triển Tô Nam quệt quệt mũi, ngồi xuống ghế sô pha; Kiều Thiệu Bắc thì đút hai tay vào túi quần, ngồi ở trên giường, cảm thấy khô nóng vô cùng.
Đợi hơn mười phút, tiếng nước ngừng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức nhìn về phía phòng tắm, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy người bên trong đang mặc quần áo, hai người cảm thấy bản thân sắp thành kẻ cuồng dục mất rồi….
Cửa phòng tắm mở, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng bật dậy. Vì không nghe thấy tiếng hai người đi vào nên Cố Khê sửng sốt, nói: “Các anh đi rửa ráy đi. Vợ chồng Angela đi nghỉ rồi sao?” Tiếp đó sắc mặt Cố Khê bình tĩnh đi đến bên giường, trải chăn gối.
“À, bọn họ đã về phòng rồi, bác trai và bác gái cũng đã nghỉ ngơi, em đừng lo lắng.” Triển Tô Nam giật nhẹ cổ áo sơ mi, cảm thấy hô hấp dị thường khó khăn. Còn Kiều Thiệu Bắc vì đã sớm nhịn không được, đột nhiên lao đến ôm cổ Cố Khê, thở hổn hển. Cố Khê nhất thời sững người, cứng ngắc ngồi bên giường, nhưng không giãy ra, mà chậm rãi cố gắng thả lỏng.
“Tiểu Hà…… Đêm nay, có thể chứ?” Có thể chứ? Có thể không chỉ đơn thuần “hôn môi” chứ.
Cố Khê cúi đầu, mấp máy môi, áp chế run sợ nói: “Em…không mang thai.”
ẦM….
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức bùng nổ. Này…này…này không phải bọn hắn nghe lầm chứ! Nhưng khi phát hiện hai gò má Cố Khê ửng đỏ, vành tai cũng đỏ thì hai người Nam Bắc tự biết mình không hề nghe sai. Kiều này không phải ngầm mời mọc sao!! Nếu ngay cả ý tứ này cũng không hiểu thì bọn hắn không xứng là đàn ông!
Triển Tô Nam vọt tới giường, cùng Kiều Thiệu Bắc thở dồn dập mãi không cởi xong cúc áo của Cố Khê; hai người kinh ngạc phát hiện cậu thế nhưng không mặc áo may ô! Em ấy một năm bốn mùa đều mặc áo may ô cơ mà! Hiểu được tình hình, Kiều Thiệu Bắc vỗ vai Triển Tô Nam, để hẳn lùi xuống rồi bế Cố Khê lên giường. Triển Tô Nam thuận thế hôn môi cậu, khi Cố Khê vừa nằm xuống, Kiều Thiệu Bắc cởi ngay quần ngủ cậu ra.
Cố Khê rất khẩn trương, cơ thể mất khống chế run rẩy, nhưng trong lòng thầm tự nhủ phải kiên trì, phải chịu đựng, đây là việc bản thân cậu không thể trốn tránh mãi được. Cậu cũng không biết mình có yêu bọn hắn hay không, nhưng khi vô tình nghe được những lời nói ngày hôm đó, oán hận tất cả đều đã tiêu tan, hoàn toàn biến mất. Cậu muốn ở bên hai người này, muốn cùng họ sống thật tốt. Cậu khát khao hạnh phúc, lại càng khao khát được cùng được bọn họ và con trai sống thật hạnh phúc bên nhau.
Kiều Thiệu Bắc lại vỗ vai Triển Tô Nam, cái tay đang vuốt ve đùi Cố Khê lập tức chuyển ngay sang lồng ngực. Triển Tô Nam thoáng đánh mắt liếc Kiều Thiệu Bắc, tách hai chân Cố Khê, ghé đầu vào giữa cậu…
Cố Khê nín thở, nhưng càng thêm chấn tĩnh khi Triển Tô Nam như có như không chạm vào hạ thân mình. Một tay Kiều Thiệu Bắc khẽ vuốt ve trán Cố Khê, ghé vào lỗ tai cậu dỗ dành: “Tiểu Hà, kêu lên đi, là anh và Tô Nam, hãy kêu đi, bọn anh muốn nghe; Tiểu Hà, hãy kêu lên đi……”
Dùng đầu lưỡi khiêu khích điểm phấn hồng trước ngực Cố Khê, ngón cái vuốt ve vết sẹo trên trán cậu, Kiều Thiệu Bắc dùng chính sự dịu dàng của mình để trấn an Cố Khê.
Cố Khê gắt gao cắn môi; dần dần, hàm răng buông lỏng, ánh mặt không còn áp chế được cơn sóng tình dạt dào nữa, cậu rên rỉ đúng như ý muốn của bọn hắn. Từng tiếng ngâm nga được nuốt trọn bởi nụ hôn ôn nhu đến cực điểm, Cố Khê dứt khoát vắt tay mềm nhũn lên vai Kiều Thiệu Bắc, ngượng ngùng cẩn trọng nhẹ nhàng vuốt ve hắn. Hai chân bị tách theo bản năng muốn khép lại, nhưng khi Triển Tô Nam cầm tay mình, Cố Khê vẫn gắt gao nắm lại tay đối phương.
Động tác của cậu như thêm thúc giục, cổ vũ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc; nhớ kỹ lời dặn dò của Rex nên hai người đều không đi lấy áo mưa. Kiều Thiệu Bắc chuyên tâm tấn công phần trên của Cố Khê, còn Triển Tô Nam lại đang đắm chìm trong mỹ cảnh hạ thân của cậu.
Cảm nhận thấy nhụy hoa của Cố Khê đã sẵn sàng, Triển Tô Nam thẳng lưng, nhanh chóng cởi hết quần áo của mình, khắp người đã chảy đẫm mồ hôi. Kiều Thiệu Bắc còn đang mải mê hôn môi Cố Khê, vuốt ve thân thể cậu, ý tứ không cần nói cũng biết. Triển Tô Nam cũng không khách khí, lấy gối kê dưới eo Cố Khê, gập hai chân cậu lên. Cố Khê nhắm hai mắt, cậu còn cần thêm một khoảng thời gian nữa mới hoàn toàn chấp nhận được loại việc này. Nhụy hoa mềm mại bị vật cứng nóng khai mở, Cố Khê cắn môi, nhẫn nhịn cảm giác khác lạ khi hạ thân bị xâm nhập.
“Tiểu Hà, có đau không?” Triển Tô Nam không dám động, có trời biết hắn đã muốn bắn ra thế nào.
Cố Khê lắc đầu, nhìn về phía Triển Tô Nam, thở hổn hển mấy hơi, cúi đầu nói ra một câu khiến hắn ngay lập tức bùng cháy: “Bắn…vào đi.”
ẦM ẦM….BÙM!!
Hai tiếng nổ đồng thời vang lên, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cảm thấy hạ thân mình sắp bạo phát. Triển Tô Nam rút mạnh mình ra. Không được…bắn. Tranh thủ lúc này, Cố Khê nghiêng đầu tránh hai cái nhìn chăm chú đầy đáng sợ của hai người, thân thể tuy run rẩy nhưng vẫn cố nói một câu khiến số phận bản thân không còn đường quay đầu: “Em…đã già rồi, không biết, còn có thể không thể…hoài thai không…..Em muốn…thử xem.”
ẦM ẦM ẦM ẦM….BÙM!!
Cơ thể Triển Tô Nam không khống chế được, lập tức cắm thẳng vào chỗ sâu nhất trong nhụy hoa Cố Khê, cổ họng liên tục gầm nhẹ.
“A!”
Thân thể Cố Khê run rẩy, một tay nắm chặt ga giường, một tay xiết chặt bả vai Kiều Thiệu Bắc.
“Tiểu Hà, Tiểu Hà, Tiểu Hà……” Triển Tô Nam kích động chỉ biết gọi tên cậu. Rất thư thái, rất thư thái…… Gần ba mươi ba năm trời, lần đầu tiên trong đời hẳn có cảm giác thoải mái như thế. Còn Cố Khê nói không lên lời, cậu ngửa đầu, bật ra một tiếng rên rỉ bị Triển Tô Nam kích thích.
Kiều Thiệu Bắc nghẹn đến đỏ bừng mặt, lý trí gần như sắp đánh mất. Hắn nắm lấy tay Cố Khê, cọ sát an ủi người anh em cô đơn của mình, trong mắt là khát vọng muốn đi vào cơ thể Cố Khê. Khi cúi đầu nhìn dương vật của Triển Tô Nam đang nhiệt tình ra vào nhụy hoa phấn hồng, ánh mắt hắn hằn lên tia đỏ khiến người ta sợ hãi.
“Tiểu Hà……” Kiều Thiệu Bắc khẩn cầu nỉ non bên tai Cố Khê: “Cũng cho anh được không? Tiểu Hà, anh sắp nghẹn chết rồi, cũng cho anh được không?”
Cố Khê nào còn tâm trí đáp lại hắn, hai chân cậu đang kẹp chặt thắt lưng Triển Tô Nam, trên đỉnh ngọc hành chảy ra giọt nước sung sướng.
Đang va chạm kịch liệt, Triển Tô Nam đột nhiên húc mạnh vài cái, thống khổ rống lên vài tiếng, tiết ra trong cơ thể Cố Khê như cậu mong muốn.
“Tiểu Hà, anh không phải bắn tinh sớm đâu, chỉ vì lần đầu được chạm vào em nên anh thật sự nhịn không được.” Triển Tô Nam cảm thấy mình chỉ trụ được hơn 5 phút rất tổn hại đến lòng tự tộn của đàn ông.
Còn chưa phát tiết nên Cố Khê hừ nhẹ khó chịu, Triển Tô Nam chậm rãi lui ra, nhìn hạ thân cậu không bị thương mới thoáng thả lỏng lùi về sau nhường Kiều Thiệu Bắc. Kiều Thiệu Bắc nhanh chóng cúi đầu ngồi trước hạ thân Cố Khê, nhưng cậu lại khép hai chân lại.
“Tiểu Hà?” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ngây ngốc, nhất là Kiều Thiệu Bắc.
Cố Khê không thể nói ra suy nghĩ của mình, hai tay che bụng, tha thiết nhìn về phía Triển Tô Nam, hy vọng hai người bọn họ có thể hiểu được ý của cậu. Kiều Thiệu Bắc là người đầu tiên hiểu được, ngay sau đó, hốc mắt của Triển Tô Nam cùng dần nóng lên, mũi sụt sịt.
Cố Khê giữ chặt tay Kiều Thiệu Bắc, gắt gao nhắm chặt mắt, đưa đối phương chạm vào hoa cúc phía dưới, khẩn trương đến cứng cả người, lắp bắp: “Đêm đó…… Đêm đó……”
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhanh chóng bóp mũi, bọn họ đêm đó…… Cố Khê buông lỏng tay Kiều Thiệu Bắc ra, bưng kín mặt mình, lí nhí gần như không thành tiếng: “Em…em…có rửa qua rồi.”
Hít sâu liên tục, Kiều Thiệu Bắc hạ người xuống, không gạt cái tay đang che mặt Cố Khê, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng hỏi: “Đêm đó, anh và Tô Nam…… đã ôm em, như vậy sao?”
Cái tay ôm mặt càng thêm dùng sức.
“Tiểu Hà……” Liếm hôn Cố Khê, ánh mắt Kiều Thiệu Bắc ngập tràn tình yêu, “Vậy hôm nay, hãy để ba ta được trở lại đêm đó, trở lại cái đêm trí nhớ chúng ta đều mơ hồ.”
Cố Khê càng thêm dùng sức ôm mặt.
※
Một đêm kia, cậu nhớ sâu nhất chính là đau, đau đớn khi cùng bị hai người đi vào cơ thể. Bọn họ đều uống rượu, hoàn toàn không thể khống chế được dục vọng của chính mình, còn cậu cũng say, tuy bị đau nhưng vẫn đắm chìm sa ngã; mặc kệ bản thân bị men rượu thôi miên, cùng hai người đồng thời giao hợp, dường như muốn chứng mình ba người bọn họ sẽ vĩnh viễn không tách rời.
Ghé vào người Triển Tô Nam, Cố Khê ôm chặt đối phương, vùi mình vào lòng hắn; bộ vị cậu cố ý rửa sạch sẽ đang bị người nhấm nháp, bị khai mở bởi ngón tay. Không phải là không ngượng ngùng, thậm chí còn cảm thấy dọa người; nhưng có đánh chết cậu cũng không nói được lời bày tỏ ý muốn vì Triển Tô Nam sinh con; lại càng nói không nên lời……ý muốn ba người cùng sống bên nhau……hay không cần trở lại đêm hôm đó, một đêm cuồng nhiệt nọ.
“Ưm……”
Cúc nhị co bóp theo phản xạ khi bị ngoại vật xâm nhập, Cố Khê không dám ngẩng đầu, không sao thả lỏng được. Có phải mình đã quá miễn cưỡng Thiệu Bắc không? Thiệu Bắc sẽ tình nguyện chạm vào nơi đó của mình sao? Suy nghĩ miên man khiến Cố Khê không khỏi có chút lo lắng. Cậu chỉ nghĩ bảo đảm mầm mống Tô Nam lưu lại trong cơ thể chứ không hề lường trước được việc sẽ khiến Thiệu Bắc khó xử.
“Thiệu Bắc……”
“Tiểu Hà, Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh…… Anh yêu em…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam……Tiểu Hà đẹp nhất của anh……”
Câu thần chú vang lên, thành công xua tan nỗi bất an trong lòng Cố Khê. Cậu càng không ngừng hít sâu thả lòng bản thân. Thân thể lại một lần nữa bị mở rộng, đau đớn ít hơn hẳn so với lần đó.
“Tiểu Hà, Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh…… Anh yêu em…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam……Tiểu Hà đẹp nhất của anh……”
Có người hôn môi cậu, lại có người hôn lên trán cậu, vuốt ve thân thể cậu. Cố Khê nhịn không được nhẹ rên rỉ ra tiếng, vật cứng đang xỏ xiên trong cơ thể vừa ôn nhu lại vừa kiên quyết thúc mạnh vào trong.
Ánh mắt mê man đẫm mồ hôi, bởi vì bị xâm nhập nên ngọc hành của Cố Khê mềm đi, nhưng ngay lập tức được người nhẹ nhàng xoa nắn. Cậu cảm nhận được vật cứng của Kiều Thiệu Bắc đang từng tấc từng tấc tiến nhập vào trong cơ thể mình, trong đầu Cố Khê đột nhiên lóe lên cảnh ngày đó cậu cuống quít ngồi trong ký túc xá.
“Thiệu Bắc…… Tô Nam…… Tô Nam…… Thiệu Bắc……”
Một đêm kia, là thật …… Ba năm kia, là thật ……
“Tiểu Hà, anh yêu em, anh yêu em……”
Nhụy hoa mềm mại bất tri bất giác cũng bị xâm nhập, Cố Khê nhanh chóng ôm cổ Triển Tô Nam, ý nghĩ của hiện tại cùng hoài niệm của quá khứ dần đan xen. “Một đêm kia…… là thật …… Ba năm kia…… cũng là thật ……”
“Đương nhiên là thật, em là Tiểu Hà của bọn anh, là Tiểu Hà của anh và Thiệu Bắc……”
“Tô Nam…… Thiệu Bắc…… Thiệu Bắc…… Tô Nam……”
“Tiểu Hà, Tiểu Hà của bọn anh, bọn anh yêu em…….”
“A — Tô Nam Tô Nam……”
“Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em……”
“Thiệu Bắc…… là thật …… là thật …… Em không có…… Em không có……”
“Tiểu Hà, Tiểu Hà, Tiểu Hà…… Anh yêu em, anh yêu em……”
Rối loạn, hết thảy đều rối loạn. Đèn không biết tắt từ khi nào, hình ảnh ba người bên nhau, tay chân gắt gao khăng khít. Có một người luôn nói “là thật”, có hai người một mực nói “Anh yêu em”. Vết thương bị xé toạch bởi bão táp thử thách đã được khâu lại vẹn toàn trong cơn lốc tình ái ngọt ngào này.
Mồ hôi, nước mắt cùng tinh dịch hòa quện cùng nhau; tại đây, trong bóng đêm này, bóng ma quá khứ dần tán đi. Không ai suy nghĩ khi nào chấm dứt, bọn họ còn mải đắm chìm trong cơn tình ái cứu rỗi này, chỉ cầu vĩnh viễn gắt kết thân mật với nhau, vĩnh viễn không chia lìa, vĩnh viễn không còn thương tổn.
Sau khi mọi việc chấm dứt, Cố Khê gục đầu nỉ non: “Tô Nam…… Thiệu Bắc……”
“Tiểu Hà, anh yêu em…… Tô Nam / Thiệu Bắc yêu Tiểu Hà.”
Bóng người không hề động đậy, cũng không rời đi, bọn họ gắt gao ôm nhau, hưởng thụ giây phút vô cùng thân mật, thời khắc vô cùng hạnh phúc này.
Tô Nam / Thiệu Bắc yêu Tiểu Hà…. Dòng suối chảy dài cũng có cách dừng chân, chỉ cần ở phía trước, vì nó xây lên một con đê vững chắc…..
Angela ngửa đầu, hơi chút mất hứng: “Nhưng con muốn baby. Cha, con muốn, muốn con của hai chúng ta.”
Rex rất kiên quyết, hôn môi Angela: “Bảo bối, cha biết cha thật ích kỷ, nhưng cha tuyệt đối không muốn em phải chịu đựng sự thống khổ của sinh đẻ nữa. Bảo bối, hai ta có Tom và Thomas là đủ rồi, bảo bối ngoan……”
Buồn bực đẩy Rex ra, Angela xoay người đi tới giường lớn. Rex lo lắng đi theo: “Bảo bối, cha cứ ngỡ chúng ta đã thống nhất được việc này rồi chứ. Lúc sinh Tom và Thomas, con chảy nhiều máu như vậy, giờ nghĩ lại, cha vẫn đau lòng không thôi. Bảo bối à, chúng ta đừng sinh nữa được không?”
“Không được.” Angela ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn Rex, “Việc này chúng ta chưa từng thống nhất được quan điểm, là cha không chịu cho con baby. Cha, con rất khó thụ thai, nếu cha không cho con thì con càng không có hi vọng. Con muốn baby, con muốn sinh con đẻ cái cho cha; vì yêu cha nên con lại càng quý trọng kết tinh của hai ta hơn nữa. Cha, Tom và Thomas đã 7 tuổi, tuổi tác của con càng lúc càng lớn, con không có nhiều cơ hội nữa đâu.”
Rex chưa từng cự tuyệt yêu cầu của vợ yêu, nhưng riêng chuyện này hắn thật sự vô cùng khó xử. Quỳ gối trước mặt Angela, Rex nắm lấy tay y, thu hồi vẻ mặt cà chớn thường có, chân thành nói: “Bảo bối, cha có thể không cần con cái, nhưng tuyệt đối không thể mất em. Cha biết tình hình sẽ không tồi tệ như cha tưởng, nhưng cứ nghĩ đến ngày đó con chảy bao nhiêu máu, đau đớn nhường nào là cha rất đau, rất xót. Bảo bối Angela, chúng ta không cần baby được không? Con, cha, còn cả Tom và Thomas là đủ rồi. Bọn trẻ trưởng thành, cuối cùng cũng sẽ xổ lồng, chỉ có em là quan trọng nhất.”
Những điều đó làm sao Angela không hiểu cho được, nói y ích kỷ cũng được, tùy hứng cũng xong, y vẫn muốn baby, muốn tự mình vì cha mang thai những đứa con của hai người. Angela cầm tay Rex đặt lên bụng mình, trượt khỏi giường, tiến vào lòng Rex, khát khao nói: “Lúc mang thai Tom và Thomas, con không dám nói cho cha biết, lủi thủi một mình chịu đựng khổ sở. Khi đó, mỗi buổi sáng, con đều nôn ẹo, ăn không vô thứ gì, rất rất nhớ cha, vô cùng thương nhớ.”
“Thực xin lỗi, bảo bối, thực xin lỗi……” Rex một lần rồi lại một lần hôn môi Angela.
“Cha, đó là tiếc nuối cả đời của con; cho nên, con muốn được trải qua một lần nữa để bản thân có thể cảm thụ sự yêu chiều cùng thương xót của cha. Muốn mỗi khi tỉnh giấc vào sáng sớm, được nhìn thấy cha lo lắng vì con nôn nghén; muốn thấy cha tất bật khi con thèm ăn một cái gì đấy; còn muốn thấy cả phản ứng của cha khi bụng con lớn lên từng ngày từng ngày…… Tất cả, đều là tiếc nuối của con. Cha, cho con được không? Cho con baby đi mà.”
“Angela…… Bảo bối của cha……” Trái tim Rex quặn đau từng cơn, đây cũng là tiếc nuối cả đời của hắn, nhưng….nhưng mà……
“Cha, con đã nói chuyện với Cố Khê, bắt đầu từ mai anh ấy sẽ theo con học y. Cố Khê có thể tự mình sinh hạ hai cậu bé Dương Nhạc, lại có sẵn nền tảng kiến thức y học thì nhất định có thể đỡ đẻ cho con. Người song tính sau khi sinh sản một lần thì sẽ rất khó thụ thai, có lẽ con sẽ không còn khả năng mang thai nữa, nhưng….con vẫn muốn thử. Cha, xin cha, con xin cha……” Angela nâng mặt Rex lên, thành kính hôn hắn, “Cha…..con cầu xin cha….”
Ngoài nước mắt, thì sự khẩn cầu của Angela chính là uy hiếp chết người đối với Rex. Cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, Rex bế bổng Angela đặt lên giường. Angela trực tiếp lột áo sơ mi của hắn xuống. Rex kéo đai lưng của Angela, giật phăng nút cúc áo; nửa thân trần trắng muốt của Angela phơi bày khiến hắn thở hổn hển hưng phấn. Ấn đầu Rex hôn lên ngực mình, Angela dùng chân cọ xát hạ thân hắn, vừa thở gấp vừa nỉ non: “Cha, cho con, cho con. Hãy để con cảm nhận được con là của cha, Angela là bảo bối của riêng cha.”
“Grừ!!”
Rex xé toạc quần Angela, chỉ mất một giây cởi quần và quần trong của mình, vội vã tách hai chân của Angela.
“A!!”
Angela thét chói tai, nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao.
Tóc dài hỗn loạn trải dài trên giường, hai chân tuyết trắng gắt gao kẹp chặt thắt lưng Rex, phối hợp thừa nhận va chạm của hắn. Dưới lòng bàn tay chính là lồng ngực rắn chắc đẫm mồ hôi của Rex, Angela không ngừng khẩn cầu: “Cha, yêu con…… Cha……yêu con, hãy yêu con……”
Rex gầm nhẹ một tiếng, hắn không chống cự được Angela chủ động. Dương vật người phương Tây thô to hơn hẳn người phương Đông đang ra vào nhụy hoa dị thường mềm mại của Angela, còn ngọc hành kia theo động tác va chạm mà run rẩy nẩy lên. Từng giọt mồ hôi của Rex chạy dọc theo cột sống, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, Angela càng ra sức kẹp chặt thắt lưng hắn, hai tay dùng sức đè mông Rex.
“BẢO BỐI!”
“Cha, cho con, cho con……”
Angela không để Rex rời khỏi, y cần mầm mống của cha, y muốn có con của cha.
“BẢO BỐI!”
Rex hét lớn một tiếng rồi bắn ra, Angela ngậm một bên đầu ngực như hút đi khí lực toàn thân của hắn. Từng dòng lửa nóng phóng thẳng vào cơ thể Angela, Rex tránh tay y, rút lui ra ngoài.
“Bảo bối ~~!” Rex ảo não. Bắn vào mất rồi.
Angela thỏa mãn cười với Rex, kéo tay hắn đặt lên phân thân yêu kiều của mình, nũng nịu: “Cha, nơi này của con còn chưa thoải mái đâu ~~.”
“Ôi, lạy chúa, cha bị con làm cho phát điên rồi, bảo bối ạ.”
Rex vừa định cúi đầu ngậm lấy ngọc hành tinh xảo của Angela, thì đối phương lại che đi.
“Cha vừa rồi không cố gắng đủ cho nên nơi này mới không thoải mái.” Angela cự tuyệt hắn dùng miệng giúp mình, hai chân lại bò lên thắt lưng Rex, kéo tay hắn đặt lên miệng, liếm mút ngón tay hắn: “Cha, còn muốn, con còn muốn
.”
“CHÚA ƠI, CHÚA ƠI!!!”
Rex rất ít có cơ hội được hưởng thụ mỹ vị ngon lành thế này, hắn phát điên, thân thể đều đỏ lên. Vũ khí dưới thân thần tốc phấn chấn tinh thần, trên đỉnh đã rỉ nước hưng phấn, Rex vội vã đâm mạnh vào nhụy hoa của Angela, khiến y không khống chế được rên rỉ.
“Bảo bối, bảo bối ngoan, cha phải trừng phạt em, phải trừng phạt em vì đã quyến rũ cha, cha phải trừng phạt em!”
Hôn môi Angela, không cho y thời gian thích ứng, Rex dùng lực đâm chọc. Angela sung sướng nắm tóc Rex, y cần chính là sự ‘trừng phạt’ của cha.
Có hai kẻ vô phúc đi ngang qua phòng, nghe được tiếng động kích tình bên trong, không khỏi nuốt nuốt nước miếng ừng ực; đồng thời trong lòng khinh bỉ người nào đó vạn lần. Có cần kịch liệt thế không. Nghe trộm có vẻ không được phải phép cho lắm nên bọn hắn không dừng lại lâu, vội vàng rời đi…
***
Về tới phòng thấy không có ai nhưng đèn ngủ lại bật, đang buồn bực tự hỏi Cố Khê đi đâu thì hai người Nam Bắc nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, tim đột nhiên đập bùm bụp. Triển Tô Nam quệt quệt mũi, ngồi xuống ghế sô pha; Kiều Thiệu Bắc thì đút hai tay vào túi quần, ngồi ở trên giường, cảm thấy khô nóng vô cùng.
Đợi hơn mười phút, tiếng nước ngừng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức nhìn về phía phòng tắm, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy người bên trong đang mặc quần áo, hai người cảm thấy bản thân sắp thành kẻ cuồng dục mất rồi….
Cửa phòng tắm mở, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đứng bật dậy. Vì không nghe thấy tiếng hai người đi vào nên Cố Khê sửng sốt, nói: “Các anh đi rửa ráy đi. Vợ chồng Angela đi nghỉ rồi sao?” Tiếp đó sắc mặt Cố Khê bình tĩnh đi đến bên giường, trải chăn gối.
“À, bọn họ đã về phòng rồi, bác trai và bác gái cũng đã nghỉ ngơi, em đừng lo lắng.” Triển Tô Nam giật nhẹ cổ áo sơ mi, cảm thấy hô hấp dị thường khó khăn. Còn Kiều Thiệu Bắc vì đã sớm nhịn không được, đột nhiên lao đến ôm cổ Cố Khê, thở hổn hển. Cố Khê nhất thời sững người, cứng ngắc ngồi bên giường, nhưng không giãy ra, mà chậm rãi cố gắng thả lỏng.
“Tiểu Hà…… Đêm nay, có thể chứ?” Có thể chứ? Có thể không chỉ đơn thuần “hôn môi” chứ.
Cố Khê cúi đầu, mấp máy môi, áp chế run sợ nói: “Em…không mang thai.”
ẦM….
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức bùng nổ. Này…này…này không phải bọn hắn nghe lầm chứ! Nhưng khi phát hiện hai gò má Cố Khê ửng đỏ, vành tai cũng đỏ thì hai người Nam Bắc tự biết mình không hề nghe sai. Kiều này không phải ngầm mời mọc sao!! Nếu ngay cả ý tứ này cũng không hiểu thì bọn hắn không xứng là đàn ông!
Triển Tô Nam vọt tới giường, cùng Kiều Thiệu Bắc thở dồn dập mãi không cởi xong cúc áo của Cố Khê; hai người kinh ngạc phát hiện cậu thế nhưng không mặc áo may ô! Em ấy một năm bốn mùa đều mặc áo may ô cơ mà! Hiểu được tình hình, Kiều Thiệu Bắc vỗ vai Triển Tô Nam, để hẳn lùi xuống rồi bế Cố Khê lên giường. Triển Tô Nam thuận thế hôn môi cậu, khi Cố Khê vừa nằm xuống, Kiều Thiệu Bắc cởi ngay quần ngủ cậu ra.
Cố Khê rất khẩn trương, cơ thể mất khống chế run rẩy, nhưng trong lòng thầm tự nhủ phải kiên trì, phải chịu đựng, đây là việc bản thân cậu không thể trốn tránh mãi được. Cậu cũng không biết mình có yêu bọn hắn hay không, nhưng khi vô tình nghe được những lời nói ngày hôm đó, oán hận tất cả đều đã tiêu tan, hoàn toàn biến mất. Cậu muốn ở bên hai người này, muốn cùng họ sống thật tốt. Cậu khát khao hạnh phúc, lại càng khao khát được cùng được bọn họ và con trai sống thật hạnh phúc bên nhau.
Kiều Thiệu Bắc lại vỗ vai Triển Tô Nam, cái tay đang vuốt ve đùi Cố Khê lập tức chuyển ngay sang lồng ngực. Triển Tô Nam thoáng đánh mắt liếc Kiều Thiệu Bắc, tách hai chân Cố Khê, ghé đầu vào giữa cậu…
Cố Khê nín thở, nhưng càng thêm chấn tĩnh khi Triển Tô Nam như có như không chạm vào hạ thân mình. Một tay Kiều Thiệu Bắc khẽ vuốt ve trán Cố Khê, ghé vào lỗ tai cậu dỗ dành: “Tiểu Hà, kêu lên đi, là anh và Tô Nam, hãy kêu đi, bọn anh muốn nghe; Tiểu Hà, hãy kêu lên đi……”
Dùng đầu lưỡi khiêu khích điểm phấn hồng trước ngực Cố Khê, ngón cái vuốt ve vết sẹo trên trán cậu, Kiều Thiệu Bắc dùng chính sự dịu dàng của mình để trấn an Cố Khê.
Cố Khê gắt gao cắn môi; dần dần, hàm răng buông lỏng, ánh mặt không còn áp chế được cơn sóng tình dạt dào nữa, cậu rên rỉ đúng như ý muốn của bọn hắn. Từng tiếng ngâm nga được nuốt trọn bởi nụ hôn ôn nhu đến cực điểm, Cố Khê dứt khoát vắt tay mềm nhũn lên vai Kiều Thiệu Bắc, ngượng ngùng cẩn trọng nhẹ nhàng vuốt ve hắn. Hai chân bị tách theo bản năng muốn khép lại, nhưng khi Triển Tô Nam cầm tay mình, Cố Khê vẫn gắt gao nắm lại tay đối phương.
Động tác của cậu như thêm thúc giục, cổ vũ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc; nhớ kỹ lời dặn dò của Rex nên hai người đều không đi lấy áo mưa. Kiều Thiệu Bắc chuyên tâm tấn công phần trên của Cố Khê, còn Triển Tô Nam lại đang đắm chìm trong mỹ cảnh hạ thân của cậu.
Cảm nhận thấy nhụy hoa của Cố Khê đã sẵn sàng, Triển Tô Nam thẳng lưng, nhanh chóng cởi hết quần áo của mình, khắp người đã chảy đẫm mồ hôi. Kiều Thiệu Bắc còn đang mải mê hôn môi Cố Khê, vuốt ve thân thể cậu, ý tứ không cần nói cũng biết. Triển Tô Nam cũng không khách khí, lấy gối kê dưới eo Cố Khê, gập hai chân cậu lên. Cố Khê nhắm hai mắt, cậu còn cần thêm một khoảng thời gian nữa mới hoàn toàn chấp nhận được loại việc này. Nhụy hoa mềm mại bị vật cứng nóng khai mở, Cố Khê cắn môi, nhẫn nhịn cảm giác khác lạ khi hạ thân bị xâm nhập.
“Tiểu Hà, có đau không?” Triển Tô Nam không dám động, có trời biết hắn đã muốn bắn ra thế nào.
Cố Khê lắc đầu, nhìn về phía Triển Tô Nam, thở hổn hển mấy hơi, cúi đầu nói ra một câu khiến hắn ngay lập tức bùng cháy: “Bắn…vào đi.”
ẦM ẦM….BÙM!!
Hai tiếng nổ đồng thời vang lên, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cảm thấy hạ thân mình sắp bạo phát. Triển Tô Nam rút mạnh mình ra. Không được…bắn. Tranh thủ lúc này, Cố Khê nghiêng đầu tránh hai cái nhìn chăm chú đầy đáng sợ của hai người, thân thể tuy run rẩy nhưng vẫn cố nói một câu khiến số phận bản thân không còn đường quay đầu: “Em…đã già rồi, không biết, còn có thể không thể…hoài thai không…..Em muốn…thử xem.”
ẦM ẦM ẦM ẦM….BÙM!!
Cơ thể Triển Tô Nam không khống chế được, lập tức cắm thẳng vào chỗ sâu nhất trong nhụy hoa Cố Khê, cổ họng liên tục gầm nhẹ.
“A!”
Thân thể Cố Khê run rẩy, một tay nắm chặt ga giường, một tay xiết chặt bả vai Kiều Thiệu Bắc.
“Tiểu Hà, Tiểu Hà, Tiểu Hà……” Triển Tô Nam kích động chỉ biết gọi tên cậu. Rất thư thái, rất thư thái…… Gần ba mươi ba năm trời, lần đầu tiên trong đời hẳn có cảm giác thoải mái như thế. Còn Cố Khê nói không lên lời, cậu ngửa đầu, bật ra một tiếng rên rỉ bị Triển Tô Nam kích thích.
Kiều Thiệu Bắc nghẹn đến đỏ bừng mặt, lý trí gần như sắp đánh mất. Hắn nắm lấy tay Cố Khê, cọ sát an ủi người anh em cô đơn của mình, trong mắt là khát vọng muốn đi vào cơ thể Cố Khê. Khi cúi đầu nhìn dương vật của Triển Tô Nam đang nhiệt tình ra vào nhụy hoa phấn hồng, ánh mắt hắn hằn lên tia đỏ khiến người ta sợ hãi.
“Tiểu Hà……” Kiều Thiệu Bắc khẩn cầu nỉ non bên tai Cố Khê: “Cũng cho anh được không? Tiểu Hà, anh sắp nghẹn chết rồi, cũng cho anh được không?”
Cố Khê nào còn tâm trí đáp lại hắn, hai chân cậu đang kẹp chặt thắt lưng Triển Tô Nam, trên đỉnh ngọc hành chảy ra giọt nước sung sướng.
Đang va chạm kịch liệt, Triển Tô Nam đột nhiên húc mạnh vài cái, thống khổ rống lên vài tiếng, tiết ra trong cơ thể Cố Khê như cậu mong muốn.
“Tiểu Hà, anh không phải bắn tinh sớm đâu, chỉ vì lần đầu được chạm vào em nên anh thật sự nhịn không được.” Triển Tô Nam cảm thấy mình chỉ trụ được hơn 5 phút rất tổn hại đến lòng tự tộn của đàn ông.
Còn chưa phát tiết nên Cố Khê hừ nhẹ khó chịu, Triển Tô Nam chậm rãi lui ra, nhìn hạ thân cậu không bị thương mới thoáng thả lỏng lùi về sau nhường Kiều Thiệu Bắc. Kiều Thiệu Bắc nhanh chóng cúi đầu ngồi trước hạ thân Cố Khê, nhưng cậu lại khép hai chân lại.
“Tiểu Hà?” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ngây ngốc, nhất là Kiều Thiệu Bắc.
Cố Khê không thể nói ra suy nghĩ của mình, hai tay che bụng, tha thiết nhìn về phía Triển Tô Nam, hy vọng hai người bọn họ có thể hiểu được ý của cậu. Kiều Thiệu Bắc là người đầu tiên hiểu được, ngay sau đó, hốc mắt của Triển Tô Nam cùng dần nóng lên, mũi sụt sịt.
Cố Khê giữ chặt tay Kiều Thiệu Bắc, gắt gao nhắm chặt mắt, đưa đối phương chạm vào hoa cúc phía dưới, khẩn trương đến cứng cả người, lắp bắp: “Đêm đó…… Đêm đó……”
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhanh chóng bóp mũi, bọn họ đêm đó…… Cố Khê buông lỏng tay Kiều Thiệu Bắc ra, bưng kín mặt mình, lí nhí gần như không thành tiếng: “Em…em…có rửa qua rồi.”
Hít sâu liên tục, Kiều Thiệu Bắc hạ người xuống, không gạt cái tay đang che mặt Cố Khê, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng hỏi: “Đêm đó, anh và Tô Nam…… đã ôm em, như vậy sao?”
Cái tay ôm mặt càng thêm dùng sức.
“Tiểu Hà……” Liếm hôn Cố Khê, ánh mắt Kiều Thiệu Bắc ngập tràn tình yêu, “Vậy hôm nay, hãy để ba ta được trở lại đêm đó, trở lại cái đêm trí nhớ chúng ta đều mơ hồ.”
Cố Khê càng thêm dùng sức ôm mặt.
※
Một đêm kia, cậu nhớ sâu nhất chính là đau, đau đớn khi cùng bị hai người đi vào cơ thể. Bọn họ đều uống rượu, hoàn toàn không thể khống chế được dục vọng của chính mình, còn cậu cũng say, tuy bị đau nhưng vẫn đắm chìm sa ngã; mặc kệ bản thân bị men rượu thôi miên, cùng hai người đồng thời giao hợp, dường như muốn chứng mình ba người bọn họ sẽ vĩnh viễn không tách rời.
Ghé vào người Triển Tô Nam, Cố Khê ôm chặt đối phương, vùi mình vào lòng hắn; bộ vị cậu cố ý rửa sạch sẽ đang bị người nhấm nháp, bị khai mở bởi ngón tay. Không phải là không ngượng ngùng, thậm chí còn cảm thấy dọa người; nhưng có đánh chết cậu cũng không nói được lời bày tỏ ý muốn vì Triển Tô Nam sinh con; lại càng nói không nên lời……ý muốn ba người cùng sống bên nhau……hay không cần trở lại đêm hôm đó, một đêm cuồng nhiệt nọ.
“Ưm……”
Cúc nhị co bóp theo phản xạ khi bị ngoại vật xâm nhập, Cố Khê không dám ngẩng đầu, không sao thả lỏng được. Có phải mình đã quá miễn cưỡng Thiệu Bắc không? Thiệu Bắc sẽ tình nguyện chạm vào nơi đó của mình sao? Suy nghĩ miên man khiến Cố Khê không khỏi có chút lo lắng. Cậu chỉ nghĩ bảo đảm mầm mống Tô Nam lưu lại trong cơ thể chứ không hề lường trước được việc sẽ khiến Thiệu Bắc khó xử.
“Thiệu Bắc……”
“Tiểu Hà, Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh…… Anh yêu em…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam……Tiểu Hà đẹp nhất của anh……”
Câu thần chú vang lên, thành công xua tan nỗi bất an trong lòng Cố Khê. Cậu càng không ngừng hít sâu thả lòng bản thân. Thân thể lại một lần nữa bị mở rộng, đau đớn ít hơn hẳn so với lần đó.
“Tiểu Hà, Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh…… Anh yêu em…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam……Tiểu Hà đẹp nhất của anh……”
Có người hôn môi cậu, lại có người hôn lên trán cậu, vuốt ve thân thể cậu. Cố Khê nhịn không được nhẹ rên rỉ ra tiếng, vật cứng đang xỏ xiên trong cơ thể vừa ôn nhu lại vừa kiên quyết thúc mạnh vào trong.
Ánh mắt mê man đẫm mồ hôi, bởi vì bị xâm nhập nên ngọc hành của Cố Khê mềm đi, nhưng ngay lập tức được người nhẹ nhàng xoa nắn. Cậu cảm nhận được vật cứng của Kiều Thiệu Bắc đang từng tấc từng tấc tiến nhập vào trong cơ thể mình, trong đầu Cố Khê đột nhiên lóe lên cảnh ngày đó cậu cuống quít ngồi trong ký túc xá.
“Thiệu Bắc…… Tô Nam…… Tô Nam…… Thiệu Bắc……”
Một đêm kia, là thật …… Ba năm kia, là thật ……
“Tiểu Hà, anh yêu em, anh yêu em……”
Nhụy hoa mềm mại bất tri bất giác cũng bị xâm nhập, Cố Khê nhanh chóng ôm cổ Triển Tô Nam, ý nghĩ của hiện tại cùng hoài niệm của quá khứ dần đan xen. “Một đêm kia…… là thật …… Ba năm kia…… cũng là thật ……”
“Đương nhiên là thật, em là Tiểu Hà của bọn anh, là Tiểu Hà của anh và Thiệu Bắc……”
“Tô Nam…… Thiệu Bắc…… Thiệu Bắc…… Tô Nam……”
“Tiểu Hà, Tiểu Hà của bọn anh, bọn anh yêu em…….”
“A — Tô Nam Tô Nam……”
“Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em……”
“Thiệu Bắc…… là thật …… là thật …… Em không có…… Em không có……”
“Tiểu Hà, Tiểu Hà, Tiểu Hà…… Anh yêu em, anh yêu em……”
Rối loạn, hết thảy đều rối loạn. Đèn không biết tắt từ khi nào, hình ảnh ba người bên nhau, tay chân gắt gao khăng khít. Có một người luôn nói “là thật”, có hai người một mực nói “Anh yêu em”. Vết thương bị xé toạch bởi bão táp thử thách đã được khâu lại vẹn toàn trong cơn lốc tình ái ngọt ngào này.
Mồ hôi, nước mắt cùng tinh dịch hòa quện cùng nhau; tại đây, trong bóng đêm này, bóng ma quá khứ dần tán đi. Không ai suy nghĩ khi nào chấm dứt, bọn họ còn mải đắm chìm trong cơn tình ái cứu rỗi này, chỉ cầu vĩnh viễn gắt kết thân mật với nhau, vĩnh viễn không chia lìa, vĩnh viễn không còn thương tổn.
Sau khi mọi việc chấm dứt, Cố Khê gục đầu nỉ non: “Tô Nam…… Thiệu Bắc……”
“Tiểu Hà, anh yêu em…… Tô Nam / Thiệu Bắc yêu Tiểu Hà.”
Bóng người không hề động đậy, cũng không rời đi, bọn họ gắt gao ôm nhau, hưởng thụ giây phút vô cùng thân mật, thời khắc vô cùng hạnh phúc này.
Tô Nam / Thiệu Bắc yêu Tiểu Hà…. Dòng suối chảy dài cũng có cách dừng chân, chỉ cần ở phía trước, vì nó xây lên một con đê vững chắc…..
/147
|