Đóng cửa lại, Dương Dương và Nhạc Nhạc nôn nóng hỏi: “Mau nói cho bọn anh biết đi, rốt cục là chuyện gì?”
Tom kéo Dương Dương và Nhạc Nhạc ngồi xuống thảm, bắt đầu nói: “Bọn em cũng chỉ vô tình nghe lén được thôi. Hình như cha của Triển thúc và Kiều thúc không thích Cố thúc nên mới lợi dụng em trai Triển thúc để lập mưu hãm hại thúc ấy, khiến hai thúc hiểu lầm ba các anh báo cảnh sát bắt họ. Chính vì việc này nên Cố thúc thúc buộc phải ra đi, hình như em của Triển thúc còn đánh đập Cố thúc thúc nữa cơ.”
Thomas tiếp lời: “Ngay khi Cố thúc thúc bỏ đi, Triển thúc và Kiều thúc đã phát hiện ra chân tướng sự việc, họ muốn đi tìm nhưng lại bị người nhà giam lỏng; Triển thúc còn suýt bị chính cha mình giết chết đó. Cuối cùng thì hai người bị cưỡng ép tới Mỹ. Từ khi Cố thúc thúc bặt âm vô tín, vừa từ Mỹ trở về, Triển thúc và Kiều thúc đã điên cuồng tìm kiếm thúc ấy, may mắn ông trời phù hộ nên cuối cùng họ cũng tìm thấy người.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc cắn miệng, nước mắt tí tách rơi trên thảm. Tom và Thomas tự trách bản thân, Tom nhanh chóng ‘chạy tội’ cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Cha em nói Kiều thúc và Triển thúc là người bị hại. Mười mấy năm nay họ chưa từng dừng tìm kiếm Cố thúc thúc. Triêu Dương, Triêu Nhạc, các anh đừng nên trách cứ hai thúc ấy.”
Thomas gật đầu tán thành: “Người xấu phải là em trai của Triển thúc và cha của họ mới đúng. Hai thúc ấy cũng rất đáng thương. Đúng rồi, dì Sophie còn nói, khi Cố thúc thúc mất tích, vết sẹo trên tay phải của Triển thúc là chính tay thúc ấy tự đâm dao vào. Dù sao sự việc năm đó hình như rất khủng khiếp.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc khóc ngày càng to, Tom và Thomas sợ hãi vỗ về hai đứa: “Cha em nói mọi chuyện đều đã qua rồi, các anh đừng khóc. Hơn nữa các anh là cháu ruột của bọn họ, nếu mấy người đó biết sẽ tuyệt đối không dám làm tổn thương Cố thúc thúc, đừng khóc mà.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc cúi đầu; chúng khóc vì ba ba, vì ba Triển, ba Kiều.
“Đừng khóc mà…… Cha mà biết em và Thomas làm các anh khóc thế này sẽ cấm túc tụi em đó.” Tom gấp đến độ cũng muốn khóc.
“Các anh tuyệt đối đừng để cha em biết hai đứa em lỡ mồm khai ra nhé, bằng không bọn em sẽ thảm lắm đó.” Thomas sợ sệt.
Dương Dương và Nhạc Nhạc lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng.
…
Buổi tối, Tom và Thomas thấp thỏm lo âu nên quyết không rời Triêu Dương, Triêu Nhạc nửa tấc. Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ giường trên còn Tom cùng Thomas ngủ giường dưới.
Giường dưới nhanh chóng im ắng nhưng giường trên vẫn có hai đứa bé nắm chặt tay nhau, đôi mắt trừng to không ngừng chảy lệ.
***
Sớm tinh mơ Dương Dương và Nhạc Nhạc đã tỉnh, Tom cùng Thomas thì vẫn say giấc nồng. Hai đứa nhẹ nhàng trèo xuống, vào phòng vệ sinh. Nhìn trong gương, mắt sưng đỏ, hai cậu nhóc vội vàng xoa nước lạnh vào mắt. Tuyệt đối không thể để mọi người phát hiện mình đã khóc. Mắt đỡ sưng, Nhạc Nhạc giật giật tay anh trai: “Anh, anh sẽ chấp nhận bọn họ sao?”
Dương Dương biết em trai ám chỉ ‘bọn họ’ là ai, mặt không đổi sắc, đáp lời: “Không chấp nhận. Họ không cần ba ba cũng chính là không cần chúng ta. Anh không chấp nhận.”
Nhạc Nhạc sụt sịt: “Em cũng không muốn chấp nhận đâu. Họ…bọn họ còn đánh ba ba.” Nói tới đây, Nhạc Nhạc lại chực khóc.
“Đừng khóc. Không thể để ba phát hiện được.” Dùng khăn lạnh chườm mắt em trai, Dương Dương miễn cưỡng nhoẻn miệng cười: “Nhạc Nhạc, chúng ta phải bảo vệ ba ba, em còn nhớ chứ? Cho nên, hai anh em mình nhất định phải kiên cường, cùng ba Kiều và ba Triển bảo vệ ba ba.”
“VÂNG!” Nhạc Nhạc nén nước mắt, tươi cười.
Điều chỉnh tâm tình thật tốt, Dương Dương và Nhạc Nhạc ra khỏi phòng tắm. Tom và Thomas vẫn chưa tỉnh nên hai đứa nhẹ nhàng ra khỏi phòng, xuống nhà.
Dưới lầu, trong phòng khách đang có tiếng người nói chuyện râm ran, Dương Dương dắt tay em trai đi xuống. Tiếng nói chuyện tạm dừng, hai cậu nhóc chào hỏi mọi người: “Ông bà nội, ba Triển, Rex thúc thúc, Angela thúc thúc. Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Triển Tô Nam vẫy vẫy hai con trai lại gần, thơm mỗi đứa một cái, nói: “Đói bụng chưa, ba lấy bữa sáng cho các con nhé.”
“Để chúng con tự lấy.” Lần đầu tiên chủ động đáp lại nụ hôn buổi sớm của ba Triển, Dương Dương và Nhạc Nhạc đi vào bếp. Triển Tô Nam sờ khuôn mặt, miệng cười ngây ngô.
“Chẹp chẹp chẹp, tình cha con thắm thiết quá ha.” Rex ngồi bên trêu ghẹo.
Triển Tô Nam bật cười ha ha, nói: “Tom và Thomas ngày nào cũng hôn anh còn gì.”
“Èo, ghen tị à.”
“Không có đâu, giờ tôi cũng có con trai rồi.”
“Nhìn cậu vênh váo kìa.”
“Ha ha ha.”
Đứng trong bếp nghe thấy tiếng cười của ba Triển, tâm tình Dương Dương và Nhạc Nhạc não nề, cố gượng uống cốc sữa. Chúng chưa có hứng ăn nên uống mấy ngụm sữa liền đi ra ngoài. Thấy hai con trai tay không ra ngoài, Triển Tô Nam nhăn mày: “Phòng bếp không có điểm tâm à?”
“Chúng con không đói bụng.” Nhạc Nhạc chui vào lòng ba Triển, “Rạng sáng chúng con có ăn rồi. Anh Dương Dương nấu mỳ trứng cà chua nên giờ chẳng thấy đói.”
“Hôm qua bọn con mấy giờ ngủ?” Triển Tô Nam giả bộ không vui, bóp chóp mũi Nhạc Nhạc.
Dương Dương ngồi dựa vào người ba Triển, cười nịnh nọt: “Ăn mỳ xong chúng con ngủ ngay. Tom và Thomas còn chưa dậy đó.”
“Chắc hai con khỉ con kia phải ngủ tới tận trưa.” Rex khoát tay, “Đừng đánh thức chúng, cứ kệ hai đứa nó ngủ đi.”
Triển Tô Nam hiếu kì hỏi: “Tối qua, các con ngủ cùng Tom và Thomas à?”
Dương Dương rất vui vẻ, kể lể: “Vâng. Tom và Thomas cực thích giường tầng của chúng con. Tối qua hai em ấy ngủ tầng dưới, còn con và Nhạc Nhạc ngủ tầng trên. Đêm nay Tom cùng Thomas sẽ ngủ tầng trên, con và Nhạc Nhạc sẽ ngủ tầng dưới.”
“Ha ha, các con thích là được.” Triển Tô Nam hôn Nhạc Nhạc, rồi lại hôn Dương Dương: “Ba ba và ba Kiều đi Phổ Hà, chiều nay sẽ về. Các con có thứ gì cần ba Kiều mang tới không? Khi đến nơi, ba Kiều sẽ điện về, các con cứ nói với ba Kiều là được.”
“Không cần gì đâu ạ.” Nhạc Nhạc tránh khỏi cái ôm của ba Triển, ngồi bên cạnh anh trai.
Angela nhìn đồng hồ, nói với Triển Tô Nam: “Được rồi.”
Triển Tô Nam lập tức đứng lên, đặt Từ lão gia vào xe lăn, rồi đưa ông về phòng. Dương Dương và Nhạc Nhạc vẻ mặt buồn bực, Angela giải thích: “Thúc sẽ châm cứu cho ông các cháu.”
“A, cám ơn thúc thúc.”
Vừa nghe là châm cứu, hai cậu nhóc rất ngạc nhiên.
“Các cháu có muốn vào đây xem thử không?”
“CÓ Ạ!”
Dương Dương và Nhạc Nhạc đi theo, Từ nãi nãi cũng vào phòng ngồi. Angela châm cứu cho Từ lão gia xong thì sẽ quay ra châm cứu thắt lưng cho bà.
Trong khi Angela châm cứu cho Từ nãi nãi và Từ lão gia, Triển Tô Nam lái xe ra ngoài, tự mình đi bốc thuốc Đông y cho hai ông bà. Còn chuyện Cố Khê đề cập tối hôm qua, chờ mấy ngày nữa tính.
Angela vẫn còn bị ảnh hưởng múi giờ nên sau khi châm cứu xong, y chỉ ăn chút cháo rồi lên lầu nghỉ ngơi. Tom và Thomas quả nhiên ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh giấc, hai anh em Dương Nhạc vốn đang định đi ngủ trưa lại bị hai chú khỉ tràn đầy tinh lực lôi kéo đi chơi. Riêng Triển Tô Nam và Rex thì bàn việc trong thư phòng, hắn cùng Kiều Thiệu Bắc có mấy vụ làm ăn hợp tác với Rex, đúng lúc Rex tới Trung Quốc vừa vặn có thể trực tiếp bàn bạc kỹ hơn.
***
Cố Khê trở về Phổ Hà, việc đầu tiên chính là đi gặp hai anh trai, báo cáo tường tận tình hình của cha mẹ cho mọi người trong nhà. Khi biết được tin sau này cha mẹ sẽ ở lại Doanh Hải, trong thâm tâm Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật vừa cảm kích lại vừa thấy áy náy. Thân là con đẻ nhưng bọn họ chưa từng tận hiếu với cha mẹ…
Biết được Cố Khê cần cây tề thái và trứng ngỗng, Lý Trân Mai cùng Quách Nguyệt Nga lập tức dừng những việc còn dang dở, tất bật đi chuẩn bị mọi thứ cho cậu.
Sau đó, Cố Khê tới trường học gặp hiệu trưởng. Đã được Kiều Thiệu Bắc ngầm gọi điện thông báo trước nên khi hiệu trưởng nghe tin Cố Khê muốn thôi việc, ông tỏ ra vô cùng kinh ngạc và tiếc nuối; tất nhiên vẻ nuối tiếc không hẳn chỉ là giả bộ. Nhưng Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đã thuê người đến trường học khảo sát địa thế; tầm cuối năm nay sẽ bắt tay vào khởi công trường mới. Đợi đến khi nhà máy sản xuất thực phẩm bắt đầu đi vào hoạt động, không những giải quyết được tình trạng thất nghiệp ở Phổ Hà, còn có thể đưa kinh tế của huyện nhà phát triển; đến lúc đó tìm kiếm giáo viên cho trường học ắt hẳn sẽ không còn khó khăn nữa. Ngài hiệu trưởng rất cảm tạ việc Cố Khê thân quen với hai người bạn vô cùng có bản lĩnh. Lúc sắp ra về, ông còn cố chấp tặng cậu một ít đặc sản của Phổ Hà, muốn Cố Khê mang về biếu tặng những người bạn ở Doanh Hải.
Tiếp đó, Cố Khê gấp gáp * về Từ gia, tất nhiên là không để Kiều Thiệu Bắc đi cùng, chỉ nói đợi cậu dọn dẹp xong thì hắn tới đón. Trong lòng ngầm biết Cố Khê định làm gì, Kiều Thiệu Bắc lập tức đáp ứng. Sau khi đưa Cố Khê đến trước cửa nhà, hắn quay xe đi thẳng.
(* Nguyên tác 马不停蹄 – mã bất đình đề: ngựa không dừng vó; tiến tới không ngừng. Ý chỉ việc đi lại không ngừng nghỉ.)
Nhìn bóng xe Kiều Thiệu Bắc ngày càng xa, Cố Khê xoay người mở cổng sắt. Khoảnh khắc cổng hé mở, nhìn trong sân không còn lồng gà, lồng ngỗng; vườn rau khô cằn, trống không, trong lòng Cố Khê chồng chất tâm sự.
Đứng trong sân ngây người chốc lát, Cố Khê trực tiếp lên lầu, đi thẳng vào phòng mình. Khóa kỹ cửa phòng, cậu cúi người xuống gầm giường, kéo thùng đồ ra. Nín thở phủi sạch bụi bám trên bề mặt, Cố Khê lấy chìa khóa từ trong ví, đút vào lỗ rồi mở khóa. Nhấc nắp thùng lên, Cố Khê trầm tư nhìn mọi thứ bên trong, khẽ nhíu mày. Xử lý thế nào cho tốt đây?
Cân nhắc suốt nửa ngày, trước tiên, Cố Khê đặt mấy bộ quần áo sơ sinh Dương Dương và Nhạc Nhạc đã mặc khi vừa sinh ra trên giường. Tiếp theo, cậu nhấc đống tã hai con trai đã dùng ra, thư, nhật ký, băng gạc, tất cả những thứ còn lại đều nhét vào đống tã rồi bọc lại.
Cầm bọc tã, Cố Khê đi ra khỏi phòng, vào phòng bếp tìm bật lửa, sau đó đứng trước thùng rác. Cậu lôi thư cùng quyển nhật ký ra; xé từng tờ, từng tờ, châm lửa rồi ném vào thùng…Sau khi đốt sạch sẽ, Cố Khê lại cầm bọc tã ra khỏi phòng; cậu trèo lên chiếc xe đạp đã bám bụi, đạp đi.
Đạp đến tận một con đường mòn đi vào thôn bên cạnh, Cố Khê ngó nghiêng trái phải; thấy không có ai mới lén lút ném dao phẫu thuật, chỉ tự tiêu, kéo…tất cả đều ném hết xuống sông. Cậu đã sớm muốn đem những thứ này đi tiêu hủy, nhưng vì ở cùng cha mẹ nuôi nên chưa tìm thấy cơ hội, mấy thứ này tuyệt đối không thể để ai phát hiện ra được.
Tiêu hủy xong mọi thứ, Cố Khê thở phào nhẹ nhõm, lại lóc cóc đạp xe trở về. Đã giải quyết được một việc lớn nên cậu cũng bớt lo hơn, từ từ sắp xếp một số thứ mình muốn mang đến Doanh Hải. Cha mẹ nuôi tuy sẽ ở lại Doanh Hải, nhưng căn nhà này là đất tổ tiên, tuyệt đối không thể bán. Nhà máy sản xuất thực phẩm chỉ cách đây không xa nên Cố Khê định để lại căn nhà này cho anh hai hoặc người có nhu cầu, dù sao cũng hơn là để không. Dọn dẹp xong xuôi, cậu gọi điện báo Kiều Thiệu Bắc đến đón. Lúc ra đi Cố Khê đã thầm hứa với bản thân là nhất định sẽ quay lại, nào ngờ người tính không bằng trời tính; cuối cùng cậu vẫn nhận mệnh ở lại Doanh Hải.
Ngồi trên thùng đồ, Cố Khê nhìn ngắm căn nhà mình đã ở suốt mười hai năm, từ phòng của cha mẹ đến phòng của hai con trai… Cậu đã gắn bó với mảnh đất này quá lâu rồi…Chỉ sợ lần này rời đi sẽ chẳng còn cơ hội đưa cha mẹ nuôi quay về, trong lòng đầy nuối tiếc...
Tiếng ô tô ngày càng gần, Cố Khê đứng lên, hít một hơi thật sâu, thầm cổ vũ bản thân. Hãy cố gắng.Tới đâu thì hay tới đó. Cậu chỉ còn biết tự nhủ như vậy.
Không ở lại được lâu thêm nữa, Cố Khê giao chìa khóa nhà cho anh cả và anh hai, mỗi người một bộ; chuyển ba giỏ trứng gà, trứng vịt cùng trứng ngỗng, đậu đỗ và táo đỏ, gạo, bột mỳ, kê cùng nhiều loại ngũ cốc khác, còn có hai giỏ tề thái, rau sam cùng rau dại lên xe; tạm biệt hai anh trai và chị dâu rồi lên đường. Trước khi cậu đi, Lý Trân Mai và Quách Nguyệt Nga mỗi người lén đưa hai vạn đồng, đây chính là tiền hai gia đình hiếu kính cha mẹ. Cố Khê không từ chối, âu cũng là hiếu tâm của anh trai và chị dâu. Cậu có gặp mặt cháu trai Từ Hoài Chí, đen đi, béo tốt lên, nhìn qua cũng nhận thấy thằng bé đã thành thật theo chân ba mình lăn lộn; Hiểu Mẫn cũng yên yên ổn ổn sống bên cạnh chồng, không còn nháo loạn đòi ly hôn vì Hoài Chí thất nghiệp nữa. Quách Nguyệt Nga hoàn toàn nhẹ lòng, Cố Khê cũng yên tâm, thầm nhủ có thể trở về báo bình an với cha mẹ nuôi được rồi.
Vẫy tay chào tạm biệt anh chị, Cố Khê quay đầu nhìn hai gia đình dần đi xa, trái tim khẽ nhói đau. Kiều Thiệu Bắc khẽ ôm cậu, nói: “Nếu nhớ anh chị, lúc nào em cũng có thể quay về thăm mọi người được mà. Tết năm nay, anh sẽ đón gia đình anh cả và anh hai lên Doanh Hải. Đại gia đình chúng ta sẽ cùng nhau đón tết.”
Cố Khê ngoái đầu, mỉm cười chân thành với Kiều Thiệu Bắc: “Được.”
Cố Khê không cảm ơn mà chỉ lên tiếng tán thành. Kiều Thiệu Bắc nắm chặt bàn tay cậu, trong lòng dị thường kích động, kích động vì Cố Khê không còn khách sáo với hắn nữa.
“Tiểu Hà, anh muốn hôn em, sao bây giờ?”
Kiều Thiệu Bắc thầm thì bên tai Cố Khê. Cậu hồi hộp liếc nhìn tài xế Trang Phi Phi, đẩy Kiều Thiệu Bắc ra, cầm tay hắn, cúi đầu nhỏ giọng đáp lời: “Về nhà rồi nói sau.”
Ánh mắt Kiều Thiệu Bắc trừng lớn. Không giống chút nào, Tiểu Hà thật không bình thường. Chẳng hơi đâu tìm hiểu sâu xa thái độ thay đổi đột ngột của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc thẳng thừng phớt lờ sự tồn tại của Trang Phi Phi, hôn mạnh lên mặt cậu một cái. Cố Khê sợ tới mức vội vàng nhìn trộm Trang Phi Phi, thấy đối phương hình như không nhìn thấy, cậu lùi sát người ra gần cửa kính, rời xa nhân vật nguy hiểm.
Trang Phi Phi làm bộ không nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của ông chủ vì đạt được chuyện tốt, nói: “Ông chủ, có thể điều Mạn Mạn tới đây được không? Bên tôi đang thiếu người lo tài vụ.”
Cố Khê lập tức nhìn về phía Trang Phi Phi, Kiều Thiệu Bắc hỏi thẳng: “Cậu và Mạn Mạn giờ tiến triển sao rồi? Nếu Mạn Mạn không có ý gì với cậu thì hóa ra tôi tiếp tay làm chuyện xấu à.”
Trang Phi Phi cười đầy tự tin: “Ông chủ và Cố tiên sinh cứ yên tâm, Mạn Mạn giờ đã là bạn gái của tôi rồi, chỉ là cô ấy da mặt mỏng nên không để tôi nói. Vì vậy tôi mới cả gan đề nghị ông chủ điều Mạn Mạn về đây. Bọn tôi yêu đương cách trở ở hai nơi rất khổ sở.”
“CÁI GÌ?!! Mạn Mạn đã là bạn gái của cậu rồi á?” Kiều Thiệu Bắc đấm Trang Phi Phi một quyền, “Thằng nhóc này, hành động nhanh lẹ phết.”
“Thật chứ?!” Cố Khê tới gần, “Cậu và Mạn Mạn đã xác định quan hệ?”
“Rồi ạ.” Trang Phi Phi gật đầu, nói: “Sau dịp tết Mạn Mạn quay về Doanh Hải chúng tôi đã chính thức. Nhưng vì cô ấy vừa qua thời hạn thử việc, không muốn tôi nói ra, sợ người khác bàn tán. Vì vậy, chúng tôi vẫn còn giấu diếm người ngoài. Ngay cả phía bác trai bác gái tôi cũng tính đợi Mạn Mạn chuyển việc về đây sẽ chính thức tới ra mắt, nếu không sẽ không bày tỏ đủ thành ý.”
Cố Khê nở nụ cười, rất vừa lòng: “Thế thì tôi cũng an tâm, vợ chồng anh cả rất ưng cậu, Mạn Mạn cũng nguyện ý thì vẹn cả đôi đường. Nhưng con bé này cũng quá kín tiếng, chẳng lộ chút phong thanh gì cả.” Cảm giác y như gả con gái, tâm tình Cố Khê đột nhiên không nỡ, “Trang Tử, Mạn Mạn là một cô gái tốt, hiểu chuyện lại hiếu thuận. Cậu nhất định phải thương yêu con bé.”
“Cố tiên sinh, ngài hãy an tâm giao Mạn Mạn cho tôi, tôi nhất định sẽ làm cô ấy hạnh phúc.” Trang Phi Phi trịnh trọng hứa hẹn.
“Đừng xưng hô là Cố tiên sinh nữa, gọi giống Mạn Mạn đi.”
“A, tiểu thúc.”
Lập tức, Trang Phi Phi cảm thấy lạnh gáy, nhưng hắn cũng lờ đi.
Mạn Mạn sao không nói gì với mình nhỉ? Trong lòng Cố Khê tự hỏi. Thế mà cứ luôn mồm bảo mình là tiểu thúc gần gũi nhất. Bị cháu gái giấu chuyện yêu đương, Cố Khê có chút mất mát, hụt hẫng. Từ kính chiếu hậu nhìn ra được suy nghĩ của Cố Khê, Trang Phi Phi giải thích: “Tiểu thúc, Mạn Mạn nói trước tết cô ấy có mạnh mồm nói với thúc là không hề có ý gì với cháu, giờ lại làm bạn gái cháu, cô ấy nói rất mất mặt nên định một thời gian nữa mới nói với thúc. Mạn Mạn sợ thúc chê cười.”
“Con bé này thật là, tôi là thúc nó, sao có thể chê cười nó được.” Cố Khê vui vẻ trở lại.
Kiều Thiệu Bắc cũng thở phào nhẹ nhõm, trước kia hắn và Tô Nam cứ cảm thấy người Mạn Mạn thích là Cố Khê, giờ bọn hắn có thể yên tâm rồi: “Nếu vậy, khi trở về tôi sẽ điều Mạn Mạn tới đây.”
“Cám ơn ông chủ.”
Mạn Mạn cũng đã trưởng thành, đến tuổi lập gia đình rồi…… Cố Khê bắt đầu tính toán nên chuẩn bị những gì để Mạn Mạn đi lấy chồng. Chỉ có mỗi một cô cháu gái nên cậu nhất định phải làm thật long trọng, náo nhiệt.
Trong lòng mải mê tính toán những món đồ cưới cho cháu gái nên Cố Khê không nhận thấy cái nhìn chăm chú của Kiều Thiệu Bắc. Trong mắt hắn ánh lên nỗi đau xót nặng nề, Kiều Thiệu Bắc không phải không biết Cố Khê đã đốt đi mấy thứ, cũng không phải không biết cậu đạp xe ra bờ sông. Con người này, dù hắn có dâng hiến cả tính mạng này để yêu thương, chăm sóc thì chỉ sợ cũng không bù đắp hết được.
Tom kéo Dương Dương và Nhạc Nhạc ngồi xuống thảm, bắt đầu nói: “Bọn em cũng chỉ vô tình nghe lén được thôi. Hình như cha của Triển thúc và Kiều thúc không thích Cố thúc nên mới lợi dụng em trai Triển thúc để lập mưu hãm hại thúc ấy, khiến hai thúc hiểu lầm ba các anh báo cảnh sát bắt họ. Chính vì việc này nên Cố thúc thúc buộc phải ra đi, hình như em của Triển thúc còn đánh đập Cố thúc thúc nữa cơ.”
Thomas tiếp lời: “Ngay khi Cố thúc thúc bỏ đi, Triển thúc và Kiều thúc đã phát hiện ra chân tướng sự việc, họ muốn đi tìm nhưng lại bị người nhà giam lỏng; Triển thúc còn suýt bị chính cha mình giết chết đó. Cuối cùng thì hai người bị cưỡng ép tới Mỹ. Từ khi Cố thúc thúc bặt âm vô tín, vừa từ Mỹ trở về, Triển thúc và Kiều thúc đã điên cuồng tìm kiếm thúc ấy, may mắn ông trời phù hộ nên cuối cùng họ cũng tìm thấy người.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc cắn miệng, nước mắt tí tách rơi trên thảm. Tom và Thomas tự trách bản thân, Tom nhanh chóng ‘chạy tội’ cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Cha em nói Kiều thúc và Triển thúc là người bị hại. Mười mấy năm nay họ chưa từng dừng tìm kiếm Cố thúc thúc. Triêu Dương, Triêu Nhạc, các anh đừng nên trách cứ hai thúc ấy.”
Thomas gật đầu tán thành: “Người xấu phải là em trai của Triển thúc và cha của họ mới đúng. Hai thúc ấy cũng rất đáng thương. Đúng rồi, dì Sophie còn nói, khi Cố thúc thúc mất tích, vết sẹo trên tay phải của Triển thúc là chính tay thúc ấy tự đâm dao vào. Dù sao sự việc năm đó hình như rất khủng khiếp.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc khóc ngày càng to, Tom và Thomas sợ hãi vỗ về hai đứa: “Cha em nói mọi chuyện đều đã qua rồi, các anh đừng khóc. Hơn nữa các anh là cháu ruột của bọn họ, nếu mấy người đó biết sẽ tuyệt đối không dám làm tổn thương Cố thúc thúc, đừng khóc mà.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc cúi đầu; chúng khóc vì ba ba, vì ba Triển, ba Kiều.
“Đừng khóc mà…… Cha mà biết em và Thomas làm các anh khóc thế này sẽ cấm túc tụi em đó.” Tom gấp đến độ cũng muốn khóc.
“Các anh tuyệt đối đừng để cha em biết hai đứa em lỡ mồm khai ra nhé, bằng không bọn em sẽ thảm lắm đó.” Thomas sợ sệt.
Dương Dương và Nhạc Nhạc lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng.
…
Buổi tối, Tom và Thomas thấp thỏm lo âu nên quyết không rời Triêu Dương, Triêu Nhạc nửa tấc. Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ giường trên còn Tom cùng Thomas ngủ giường dưới.
Giường dưới nhanh chóng im ắng nhưng giường trên vẫn có hai đứa bé nắm chặt tay nhau, đôi mắt trừng to không ngừng chảy lệ.
***
Sớm tinh mơ Dương Dương và Nhạc Nhạc đã tỉnh, Tom cùng Thomas thì vẫn say giấc nồng. Hai đứa nhẹ nhàng trèo xuống, vào phòng vệ sinh. Nhìn trong gương, mắt sưng đỏ, hai cậu nhóc vội vàng xoa nước lạnh vào mắt. Tuyệt đối không thể để mọi người phát hiện mình đã khóc. Mắt đỡ sưng, Nhạc Nhạc giật giật tay anh trai: “Anh, anh sẽ chấp nhận bọn họ sao?”
Dương Dương biết em trai ám chỉ ‘bọn họ’ là ai, mặt không đổi sắc, đáp lời: “Không chấp nhận. Họ không cần ba ba cũng chính là không cần chúng ta. Anh không chấp nhận.”
Nhạc Nhạc sụt sịt: “Em cũng không muốn chấp nhận đâu. Họ…bọn họ còn đánh ba ba.” Nói tới đây, Nhạc Nhạc lại chực khóc.
“Đừng khóc. Không thể để ba phát hiện được.” Dùng khăn lạnh chườm mắt em trai, Dương Dương miễn cưỡng nhoẻn miệng cười: “Nhạc Nhạc, chúng ta phải bảo vệ ba ba, em còn nhớ chứ? Cho nên, hai anh em mình nhất định phải kiên cường, cùng ba Kiều và ba Triển bảo vệ ba ba.”
“VÂNG!” Nhạc Nhạc nén nước mắt, tươi cười.
Điều chỉnh tâm tình thật tốt, Dương Dương và Nhạc Nhạc ra khỏi phòng tắm. Tom và Thomas vẫn chưa tỉnh nên hai đứa nhẹ nhàng ra khỏi phòng, xuống nhà.
Dưới lầu, trong phòng khách đang có tiếng người nói chuyện râm ran, Dương Dương dắt tay em trai đi xuống. Tiếng nói chuyện tạm dừng, hai cậu nhóc chào hỏi mọi người: “Ông bà nội, ba Triển, Rex thúc thúc, Angela thúc thúc. Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Triển Tô Nam vẫy vẫy hai con trai lại gần, thơm mỗi đứa một cái, nói: “Đói bụng chưa, ba lấy bữa sáng cho các con nhé.”
“Để chúng con tự lấy.” Lần đầu tiên chủ động đáp lại nụ hôn buổi sớm của ba Triển, Dương Dương và Nhạc Nhạc đi vào bếp. Triển Tô Nam sờ khuôn mặt, miệng cười ngây ngô.
“Chẹp chẹp chẹp, tình cha con thắm thiết quá ha.” Rex ngồi bên trêu ghẹo.
Triển Tô Nam bật cười ha ha, nói: “Tom và Thomas ngày nào cũng hôn anh còn gì.”
“Èo, ghen tị à.”
“Không có đâu, giờ tôi cũng có con trai rồi.”
“Nhìn cậu vênh váo kìa.”
“Ha ha ha.”
Đứng trong bếp nghe thấy tiếng cười của ba Triển, tâm tình Dương Dương và Nhạc Nhạc não nề, cố gượng uống cốc sữa. Chúng chưa có hứng ăn nên uống mấy ngụm sữa liền đi ra ngoài. Thấy hai con trai tay không ra ngoài, Triển Tô Nam nhăn mày: “Phòng bếp không có điểm tâm à?”
“Chúng con không đói bụng.” Nhạc Nhạc chui vào lòng ba Triển, “Rạng sáng chúng con có ăn rồi. Anh Dương Dương nấu mỳ trứng cà chua nên giờ chẳng thấy đói.”
“Hôm qua bọn con mấy giờ ngủ?” Triển Tô Nam giả bộ không vui, bóp chóp mũi Nhạc Nhạc.
Dương Dương ngồi dựa vào người ba Triển, cười nịnh nọt: “Ăn mỳ xong chúng con ngủ ngay. Tom và Thomas còn chưa dậy đó.”
“Chắc hai con khỉ con kia phải ngủ tới tận trưa.” Rex khoát tay, “Đừng đánh thức chúng, cứ kệ hai đứa nó ngủ đi.”
Triển Tô Nam hiếu kì hỏi: “Tối qua, các con ngủ cùng Tom và Thomas à?”
Dương Dương rất vui vẻ, kể lể: “Vâng. Tom và Thomas cực thích giường tầng của chúng con. Tối qua hai em ấy ngủ tầng dưới, còn con và Nhạc Nhạc ngủ tầng trên. Đêm nay Tom cùng Thomas sẽ ngủ tầng trên, con và Nhạc Nhạc sẽ ngủ tầng dưới.”
“Ha ha, các con thích là được.” Triển Tô Nam hôn Nhạc Nhạc, rồi lại hôn Dương Dương: “Ba ba và ba Kiều đi Phổ Hà, chiều nay sẽ về. Các con có thứ gì cần ba Kiều mang tới không? Khi đến nơi, ba Kiều sẽ điện về, các con cứ nói với ba Kiều là được.”
“Không cần gì đâu ạ.” Nhạc Nhạc tránh khỏi cái ôm của ba Triển, ngồi bên cạnh anh trai.
Angela nhìn đồng hồ, nói với Triển Tô Nam: “Được rồi.”
Triển Tô Nam lập tức đứng lên, đặt Từ lão gia vào xe lăn, rồi đưa ông về phòng. Dương Dương và Nhạc Nhạc vẻ mặt buồn bực, Angela giải thích: “Thúc sẽ châm cứu cho ông các cháu.”
“A, cám ơn thúc thúc.”
Vừa nghe là châm cứu, hai cậu nhóc rất ngạc nhiên.
“Các cháu có muốn vào đây xem thử không?”
“CÓ Ạ!”
Dương Dương và Nhạc Nhạc đi theo, Từ nãi nãi cũng vào phòng ngồi. Angela châm cứu cho Từ lão gia xong thì sẽ quay ra châm cứu thắt lưng cho bà.
Trong khi Angela châm cứu cho Từ nãi nãi và Từ lão gia, Triển Tô Nam lái xe ra ngoài, tự mình đi bốc thuốc Đông y cho hai ông bà. Còn chuyện Cố Khê đề cập tối hôm qua, chờ mấy ngày nữa tính.
Angela vẫn còn bị ảnh hưởng múi giờ nên sau khi châm cứu xong, y chỉ ăn chút cháo rồi lên lầu nghỉ ngơi. Tom và Thomas quả nhiên ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh giấc, hai anh em Dương Nhạc vốn đang định đi ngủ trưa lại bị hai chú khỉ tràn đầy tinh lực lôi kéo đi chơi. Riêng Triển Tô Nam và Rex thì bàn việc trong thư phòng, hắn cùng Kiều Thiệu Bắc có mấy vụ làm ăn hợp tác với Rex, đúng lúc Rex tới Trung Quốc vừa vặn có thể trực tiếp bàn bạc kỹ hơn.
***
Cố Khê trở về Phổ Hà, việc đầu tiên chính là đi gặp hai anh trai, báo cáo tường tận tình hình của cha mẹ cho mọi người trong nhà. Khi biết được tin sau này cha mẹ sẽ ở lại Doanh Hải, trong thâm tâm Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật vừa cảm kích lại vừa thấy áy náy. Thân là con đẻ nhưng bọn họ chưa từng tận hiếu với cha mẹ…
Biết được Cố Khê cần cây tề thái và trứng ngỗng, Lý Trân Mai cùng Quách Nguyệt Nga lập tức dừng những việc còn dang dở, tất bật đi chuẩn bị mọi thứ cho cậu.
Sau đó, Cố Khê tới trường học gặp hiệu trưởng. Đã được Kiều Thiệu Bắc ngầm gọi điện thông báo trước nên khi hiệu trưởng nghe tin Cố Khê muốn thôi việc, ông tỏ ra vô cùng kinh ngạc và tiếc nuối; tất nhiên vẻ nuối tiếc không hẳn chỉ là giả bộ. Nhưng Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đã thuê người đến trường học khảo sát địa thế; tầm cuối năm nay sẽ bắt tay vào khởi công trường mới. Đợi đến khi nhà máy sản xuất thực phẩm bắt đầu đi vào hoạt động, không những giải quyết được tình trạng thất nghiệp ở Phổ Hà, còn có thể đưa kinh tế của huyện nhà phát triển; đến lúc đó tìm kiếm giáo viên cho trường học ắt hẳn sẽ không còn khó khăn nữa. Ngài hiệu trưởng rất cảm tạ việc Cố Khê thân quen với hai người bạn vô cùng có bản lĩnh. Lúc sắp ra về, ông còn cố chấp tặng cậu một ít đặc sản của Phổ Hà, muốn Cố Khê mang về biếu tặng những người bạn ở Doanh Hải.
Tiếp đó, Cố Khê gấp gáp * về Từ gia, tất nhiên là không để Kiều Thiệu Bắc đi cùng, chỉ nói đợi cậu dọn dẹp xong thì hắn tới đón. Trong lòng ngầm biết Cố Khê định làm gì, Kiều Thiệu Bắc lập tức đáp ứng. Sau khi đưa Cố Khê đến trước cửa nhà, hắn quay xe đi thẳng.
(* Nguyên tác 马不停蹄 – mã bất đình đề: ngựa không dừng vó; tiến tới không ngừng. Ý chỉ việc đi lại không ngừng nghỉ.)
Nhìn bóng xe Kiều Thiệu Bắc ngày càng xa, Cố Khê xoay người mở cổng sắt. Khoảnh khắc cổng hé mở, nhìn trong sân không còn lồng gà, lồng ngỗng; vườn rau khô cằn, trống không, trong lòng Cố Khê chồng chất tâm sự.
Đứng trong sân ngây người chốc lát, Cố Khê trực tiếp lên lầu, đi thẳng vào phòng mình. Khóa kỹ cửa phòng, cậu cúi người xuống gầm giường, kéo thùng đồ ra. Nín thở phủi sạch bụi bám trên bề mặt, Cố Khê lấy chìa khóa từ trong ví, đút vào lỗ rồi mở khóa. Nhấc nắp thùng lên, Cố Khê trầm tư nhìn mọi thứ bên trong, khẽ nhíu mày. Xử lý thế nào cho tốt đây?
Cân nhắc suốt nửa ngày, trước tiên, Cố Khê đặt mấy bộ quần áo sơ sinh Dương Dương và Nhạc Nhạc đã mặc khi vừa sinh ra trên giường. Tiếp theo, cậu nhấc đống tã hai con trai đã dùng ra, thư, nhật ký, băng gạc, tất cả những thứ còn lại đều nhét vào đống tã rồi bọc lại.
Cầm bọc tã, Cố Khê đi ra khỏi phòng, vào phòng bếp tìm bật lửa, sau đó đứng trước thùng rác. Cậu lôi thư cùng quyển nhật ký ra; xé từng tờ, từng tờ, châm lửa rồi ném vào thùng…Sau khi đốt sạch sẽ, Cố Khê lại cầm bọc tã ra khỏi phòng; cậu trèo lên chiếc xe đạp đã bám bụi, đạp đi.
Đạp đến tận một con đường mòn đi vào thôn bên cạnh, Cố Khê ngó nghiêng trái phải; thấy không có ai mới lén lút ném dao phẫu thuật, chỉ tự tiêu, kéo…tất cả đều ném hết xuống sông. Cậu đã sớm muốn đem những thứ này đi tiêu hủy, nhưng vì ở cùng cha mẹ nuôi nên chưa tìm thấy cơ hội, mấy thứ này tuyệt đối không thể để ai phát hiện ra được.
Tiêu hủy xong mọi thứ, Cố Khê thở phào nhẹ nhõm, lại lóc cóc đạp xe trở về. Đã giải quyết được một việc lớn nên cậu cũng bớt lo hơn, từ từ sắp xếp một số thứ mình muốn mang đến Doanh Hải. Cha mẹ nuôi tuy sẽ ở lại Doanh Hải, nhưng căn nhà này là đất tổ tiên, tuyệt đối không thể bán. Nhà máy sản xuất thực phẩm chỉ cách đây không xa nên Cố Khê định để lại căn nhà này cho anh hai hoặc người có nhu cầu, dù sao cũng hơn là để không. Dọn dẹp xong xuôi, cậu gọi điện báo Kiều Thiệu Bắc đến đón. Lúc ra đi Cố Khê đã thầm hứa với bản thân là nhất định sẽ quay lại, nào ngờ người tính không bằng trời tính; cuối cùng cậu vẫn nhận mệnh ở lại Doanh Hải.
Ngồi trên thùng đồ, Cố Khê nhìn ngắm căn nhà mình đã ở suốt mười hai năm, từ phòng của cha mẹ đến phòng của hai con trai… Cậu đã gắn bó với mảnh đất này quá lâu rồi…Chỉ sợ lần này rời đi sẽ chẳng còn cơ hội đưa cha mẹ nuôi quay về, trong lòng đầy nuối tiếc...
Tiếng ô tô ngày càng gần, Cố Khê đứng lên, hít một hơi thật sâu, thầm cổ vũ bản thân. Hãy cố gắng.Tới đâu thì hay tới đó. Cậu chỉ còn biết tự nhủ như vậy.
Không ở lại được lâu thêm nữa, Cố Khê giao chìa khóa nhà cho anh cả và anh hai, mỗi người một bộ; chuyển ba giỏ trứng gà, trứng vịt cùng trứng ngỗng, đậu đỗ và táo đỏ, gạo, bột mỳ, kê cùng nhiều loại ngũ cốc khác, còn có hai giỏ tề thái, rau sam cùng rau dại lên xe; tạm biệt hai anh trai và chị dâu rồi lên đường. Trước khi cậu đi, Lý Trân Mai và Quách Nguyệt Nga mỗi người lén đưa hai vạn đồng, đây chính là tiền hai gia đình hiếu kính cha mẹ. Cố Khê không từ chối, âu cũng là hiếu tâm của anh trai và chị dâu. Cậu có gặp mặt cháu trai Từ Hoài Chí, đen đi, béo tốt lên, nhìn qua cũng nhận thấy thằng bé đã thành thật theo chân ba mình lăn lộn; Hiểu Mẫn cũng yên yên ổn ổn sống bên cạnh chồng, không còn nháo loạn đòi ly hôn vì Hoài Chí thất nghiệp nữa. Quách Nguyệt Nga hoàn toàn nhẹ lòng, Cố Khê cũng yên tâm, thầm nhủ có thể trở về báo bình an với cha mẹ nuôi được rồi.
Vẫy tay chào tạm biệt anh chị, Cố Khê quay đầu nhìn hai gia đình dần đi xa, trái tim khẽ nhói đau. Kiều Thiệu Bắc khẽ ôm cậu, nói: “Nếu nhớ anh chị, lúc nào em cũng có thể quay về thăm mọi người được mà. Tết năm nay, anh sẽ đón gia đình anh cả và anh hai lên Doanh Hải. Đại gia đình chúng ta sẽ cùng nhau đón tết.”
Cố Khê ngoái đầu, mỉm cười chân thành với Kiều Thiệu Bắc: “Được.”
Cố Khê không cảm ơn mà chỉ lên tiếng tán thành. Kiều Thiệu Bắc nắm chặt bàn tay cậu, trong lòng dị thường kích động, kích động vì Cố Khê không còn khách sáo với hắn nữa.
“Tiểu Hà, anh muốn hôn em, sao bây giờ?”
Kiều Thiệu Bắc thầm thì bên tai Cố Khê. Cậu hồi hộp liếc nhìn tài xế Trang Phi Phi, đẩy Kiều Thiệu Bắc ra, cầm tay hắn, cúi đầu nhỏ giọng đáp lời: “Về nhà rồi nói sau.”
Ánh mắt Kiều Thiệu Bắc trừng lớn. Không giống chút nào, Tiểu Hà thật không bình thường. Chẳng hơi đâu tìm hiểu sâu xa thái độ thay đổi đột ngột của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc thẳng thừng phớt lờ sự tồn tại của Trang Phi Phi, hôn mạnh lên mặt cậu một cái. Cố Khê sợ tới mức vội vàng nhìn trộm Trang Phi Phi, thấy đối phương hình như không nhìn thấy, cậu lùi sát người ra gần cửa kính, rời xa nhân vật nguy hiểm.
Trang Phi Phi làm bộ không nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của ông chủ vì đạt được chuyện tốt, nói: “Ông chủ, có thể điều Mạn Mạn tới đây được không? Bên tôi đang thiếu người lo tài vụ.”
Cố Khê lập tức nhìn về phía Trang Phi Phi, Kiều Thiệu Bắc hỏi thẳng: “Cậu và Mạn Mạn giờ tiến triển sao rồi? Nếu Mạn Mạn không có ý gì với cậu thì hóa ra tôi tiếp tay làm chuyện xấu à.”
Trang Phi Phi cười đầy tự tin: “Ông chủ và Cố tiên sinh cứ yên tâm, Mạn Mạn giờ đã là bạn gái của tôi rồi, chỉ là cô ấy da mặt mỏng nên không để tôi nói. Vì vậy tôi mới cả gan đề nghị ông chủ điều Mạn Mạn về đây. Bọn tôi yêu đương cách trở ở hai nơi rất khổ sở.”
“CÁI GÌ?!! Mạn Mạn đã là bạn gái của cậu rồi á?” Kiều Thiệu Bắc đấm Trang Phi Phi một quyền, “Thằng nhóc này, hành động nhanh lẹ phết.”
“Thật chứ?!” Cố Khê tới gần, “Cậu và Mạn Mạn đã xác định quan hệ?”
“Rồi ạ.” Trang Phi Phi gật đầu, nói: “Sau dịp tết Mạn Mạn quay về Doanh Hải chúng tôi đã chính thức. Nhưng vì cô ấy vừa qua thời hạn thử việc, không muốn tôi nói ra, sợ người khác bàn tán. Vì vậy, chúng tôi vẫn còn giấu diếm người ngoài. Ngay cả phía bác trai bác gái tôi cũng tính đợi Mạn Mạn chuyển việc về đây sẽ chính thức tới ra mắt, nếu không sẽ không bày tỏ đủ thành ý.”
Cố Khê nở nụ cười, rất vừa lòng: “Thế thì tôi cũng an tâm, vợ chồng anh cả rất ưng cậu, Mạn Mạn cũng nguyện ý thì vẹn cả đôi đường. Nhưng con bé này cũng quá kín tiếng, chẳng lộ chút phong thanh gì cả.” Cảm giác y như gả con gái, tâm tình Cố Khê đột nhiên không nỡ, “Trang Tử, Mạn Mạn là một cô gái tốt, hiểu chuyện lại hiếu thuận. Cậu nhất định phải thương yêu con bé.”
“Cố tiên sinh, ngài hãy an tâm giao Mạn Mạn cho tôi, tôi nhất định sẽ làm cô ấy hạnh phúc.” Trang Phi Phi trịnh trọng hứa hẹn.
“Đừng xưng hô là Cố tiên sinh nữa, gọi giống Mạn Mạn đi.”
“A, tiểu thúc.”
Lập tức, Trang Phi Phi cảm thấy lạnh gáy, nhưng hắn cũng lờ đi.
Mạn Mạn sao không nói gì với mình nhỉ? Trong lòng Cố Khê tự hỏi. Thế mà cứ luôn mồm bảo mình là tiểu thúc gần gũi nhất. Bị cháu gái giấu chuyện yêu đương, Cố Khê có chút mất mát, hụt hẫng. Từ kính chiếu hậu nhìn ra được suy nghĩ của Cố Khê, Trang Phi Phi giải thích: “Tiểu thúc, Mạn Mạn nói trước tết cô ấy có mạnh mồm nói với thúc là không hề có ý gì với cháu, giờ lại làm bạn gái cháu, cô ấy nói rất mất mặt nên định một thời gian nữa mới nói với thúc. Mạn Mạn sợ thúc chê cười.”
“Con bé này thật là, tôi là thúc nó, sao có thể chê cười nó được.” Cố Khê vui vẻ trở lại.
Kiều Thiệu Bắc cũng thở phào nhẹ nhõm, trước kia hắn và Tô Nam cứ cảm thấy người Mạn Mạn thích là Cố Khê, giờ bọn hắn có thể yên tâm rồi: “Nếu vậy, khi trở về tôi sẽ điều Mạn Mạn tới đây.”
“Cám ơn ông chủ.”
Mạn Mạn cũng đã trưởng thành, đến tuổi lập gia đình rồi…… Cố Khê bắt đầu tính toán nên chuẩn bị những gì để Mạn Mạn đi lấy chồng. Chỉ có mỗi một cô cháu gái nên cậu nhất định phải làm thật long trọng, náo nhiệt.
Trong lòng mải mê tính toán những món đồ cưới cho cháu gái nên Cố Khê không nhận thấy cái nhìn chăm chú của Kiều Thiệu Bắc. Trong mắt hắn ánh lên nỗi đau xót nặng nề, Kiều Thiệu Bắc không phải không biết Cố Khê đã đốt đi mấy thứ, cũng không phải không biết cậu đạp xe ra bờ sông. Con người này, dù hắn có dâng hiến cả tính mạng này để yêu thương, chăm sóc thì chỉ sợ cũng không bù đắp hết được.
/147
|