Mặc dù bắt chước giống như vậy, cũng vẫn là đồ dỏm, sáng nay dùng qua điểm tâm sáng nghĩ tới Thất hoàng tử có thể sắp đến, liền về phòng trước lấy bức tranh, không ngờ bức tranh kia lại bị xé rơi trên đất, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là dựa vào trí nhớ của mình nhái lại một bức, đánh cuộc một lần, xem Thất hoàng tử có thể phân biệt được thật giả hay không.
Giương mắt nhìn Tư Đồ Nhã Nam, vẻ mặt đối phương đang vui vẻ xem kịch vui, nhưng thật sự khiến cho Lạc Diễn sửng sốt, chính là người nọ đứng sau lưng Tư Đồ Nhã Nam, đúng là Vưu Vân? !
Thì ra hôm đó ở chỗ hành lang gấp khúc nàng đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, thật không nhìn lầm, Vưu Vân, Vưu Vân tại sao ở tướng phủ? Nhìn nhìn Quân Thành Duệ bên cạnh, cộng thêm Vưu Vân tổng cộng vừa vặn năm nữ nhân, năm tiểu thiếp, trong bụng cả kinh, chẳng lẽ hôm đó Quân Trình Văn cưới đúng là Vưu Vân? !
Năm nàng sáu tuổi nàng được cữu cữu Vưu Tấn Bằng mang về Vưu phủ, Vưu Vân coi như là em họ nàng, bởi vì cảm ơn tình cảm thu lưu của cữu cữu nên nàng vẫn luôn đối đãi Vưu Vân như thân muội muội của mình, nhưng ngày đó nàng đẻ non Vưu Vân lại bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng của nàng, hơn nữa còn giễu cợt nói cho nàng biết về cái sự thật đằng sau việc thu lưu kia.
Nàng luôn nghĩ, tại sao hôm đó Vưu Vân xuất hiện ở tướng phủ, bây giờ nhìn lại, tất cả đều là hợp lý.
“Uyển nhi, hôm đó con rõ ràng bảo đảm đây là dấu vết thật a! Con. . . . . .”
“Thưa mẹ, hôm đó đúng là bút tích thật, nhưng hôm nay bức này, là đồ dỏm.”
“Tỷ nói em dâu tốt của tỷ, bởi vì tỷ tín nhiệm em mới bằng lòng giao cho em bảo quản bức họa này, phải biết rằng đây cũng là đồ cưới của tỷ, bây giờ lật lọng, em sẽ không phải bởi vì muốn nuốt riêng bức tranh này cho nên cố ý lấy bức dởm tới nghĩ muốn lừa dối để vượt qua kiểm tra chứ? !”
Tư Đồ Nhã Nam thanh âm lên cao nghe giống như là bị đả kích, mang theo chút không dám tin, Lạc Diễn cười lạnh một tiếng, không thể không bội phục tài diễn kịch của nàng ta.
“Hừ!”
Ngọc Hoằng trực tiếp xé bức tranh kia thành hai nửa, sau đó ném xuống đất.
“Ngọc Khuynh Uyển, lá gan cô thật lớn, đừng tưởng rằng ngươi là Tam Quận chúa Ngọc Thân Vương phủ ta sẽ không có biện pháp bắt ngươi, cách làm của ngươi quả thực là tự chui đầu vào rọ, ha hả, có lẽ, ngươi bởi vì ghi hận ta ngày đó cự hôn cho nên mới làm như vậy ? !”
“Thất hoàng tử suy nghĩ nhiều.”
“Đã như thế, mau đem bút tích thực giao ra đây!”
“Uyển nhi, còn không mau nhanh đi mang bức tranh kia tới!”
“Đúng vậy em dâu, em muốn hại chết trên dưới tướng phủ chúng ta a!”
“Tôi không có bút tích thực.”
Lạc Diễn nói đúng sự thật, hôm đó khi bức tranh được giao cho nàng, nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ tới Tư Đồ Nhã Nam lại đem cả tướng phủ làm tiền đặt cược.
“Ngọc Khuynh Uyển, lần trước cô làm khó tôi không sao cả, lần này trước mắt cô người này đường đường chính là Thất hoàng tử, cô tốt nhất thức thời một chút!”
Ngọc Hoằng đẩy Quân Trình văn ra, một tay chế trụ Lạc Diễn.
“Tôi cảnh cáo, hôm nay nếu không giao bức khí thế ngất trời, tôi liền đem tướng phủ này biến thành đất bằng phẳng!”
Lời này vừa nói ra, những nha hoàn kia còn có năm thiếp, Quân Trình Văn còn có Liễu Nhạn Khanh tất cả cũng quỳ xuống.
“Thất hoàng tử thứ tội a, Thất hoàng tử tha mạng a. . . . . .”
“Tha mạng a. . . . . .”
“Ngọc Khuynh Uyển, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đều mang tội danh lớn như vậy? !”
“Vèo”
Đột nhiên từ bên ngoài phòng bay vào một ám khí, Ngọc Hoằng nhanh chóng né tránh, cũng thả luôn Lạc Diễn, Lạc Diễn lui về sau một bước, trọng tâm không vững, tiện đà rơi vào một vòng ôm quen thuộc, xông vào mũi, hương hoa đào nhàn nhạt.
“Quân Thành Duệ ngươi muốn chết!”
Ngọc Hoằng lớn tiếng mắng, nhưng lại nhìn đến ám khí kia sửng sốt một chút, hẳn là một bông hoa đào, hiện tại đang vững vàng cắm ở trên cây cột.
“Nữ nhân của ta ngươi cũng dám đụng? !”
Quân Thành Duệ một tay nắm eo Lạc Diễn, một tay chuyển một bức tranh, khóe miệng khẽ giương lên.
“Đồ ngươi muốn đang ở chỗ ta, biết điều một chút nói xin lỗi nương tử của ta, chuyện hôm nay liền xóa bỏ, nếu không, ta liền phá hủy nó!”
Giương mắt nhìn Tư Đồ Nhã Nam, vẻ mặt đối phương đang vui vẻ xem kịch vui, nhưng thật sự khiến cho Lạc Diễn sửng sốt, chính là người nọ đứng sau lưng Tư Đồ Nhã Nam, đúng là Vưu Vân? !
Thì ra hôm đó ở chỗ hành lang gấp khúc nàng đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, thật không nhìn lầm, Vưu Vân, Vưu Vân tại sao ở tướng phủ? Nhìn nhìn Quân Thành Duệ bên cạnh, cộng thêm Vưu Vân tổng cộng vừa vặn năm nữ nhân, năm tiểu thiếp, trong bụng cả kinh, chẳng lẽ hôm đó Quân Trình Văn cưới đúng là Vưu Vân? !
Năm nàng sáu tuổi nàng được cữu cữu Vưu Tấn Bằng mang về Vưu phủ, Vưu Vân coi như là em họ nàng, bởi vì cảm ơn tình cảm thu lưu của cữu cữu nên nàng vẫn luôn đối đãi Vưu Vân như thân muội muội của mình, nhưng ngày đó nàng đẻ non Vưu Vân lại bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng của nàng, hơn nữa còn giễu cợt nói cho nàng biết về cái sự thật đằng sau việc thu lưu kia.
Nàng luôn nghĩ, tại sao hôm đó Vưu Vân xuất hiện ở tướng phủ, bây giờ nhìn lại, tất cả đều là hợp lý.
“Uyển nhi, hôm đó con rõ ràng bảo đảm đây là dấu vết thật a! Con. . . . . .”
“Thưa mẹ, hôm đó đúng là bút tích thật, nhưng hôm nay bức này, là đồ dỏm.”
“Tỷ nói em dâu tốt của tỷ, bởi vì tỷ tín nhiệm em mới bằng lòng giao cho em bảo quản bức họa này, phải biết rằng đây cũng là đồ cưới của tỷ, bây giờ lật lọng, em sẽ không phải bởi vì muốn nuốt riêng bức tranh này cho nên cố ý lấy bức dởm tới nghĩ muốn lừa dối để vượt qua kiểm tra chứ? !”
Tư Đồ Nhã Nam thanh âm lên cao nghe giống như là bị đả kích, mang theo chút không dám tin, Lạc Diễn cười lạnh một tiếng, không thể không bội phục tài diễn kịch của nàng ta.
“Hừ!”
Ngọc Hoằng trực tiếp xé bức tranh kia thành hai nửa, sau đó ném xuống đất.
“Ngọc Khuynh Uyển, lá gan cô thật lớn, đừng tưởng rằng ngươi là Tam Quận chúa Ngọc Thân Vương phủ ta sẽ không có biện pháp bắt ngươi, cách làm của ngươi quả thực là tự chui đầu vào rọ, ha hả, có lẽ, ngươi bởi vì ghi hận ta ngày đó cự hôn cho nên mới làm như vậy ? !”
“Thất hoàng tử suy nghĩ nhiều.”
“Đã như thế, mau đem bút tích thực giao ra đây!”
“Uyển nhi, còn không mau nhanh đi mang bức tranh kia tới!”
“Đúng vậy em dâu, em muốn hại chết trên dưới tướng phủ chúng ta a!”
“Tôi không có bút tích thực.”
Lạc Diễn nói đúng sự thật, hôm đó khi bức tranh được giao cho nàng, nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ tới Tư Đồ Nhã Nam lại đem cả tướng phủ làm tiền đặt cược.
“Ngọc Khuynh Uyển, lần trước cô làm khó tôi không sao cả, lần này trước mắt cô người này đường đường chính là Thất hoàng tử, cô tốt nhất thức thời một chút!”
Ngọc Hoằng đẩy Quân Trình văn ra, một tay chế trụ Lạc Diễn.
“Tôi cảnh cáo, hôm nay nếu không giao bức khí thế ngất trời, tôi liền đem tướng phủ này biến thành đất bằng phẳng!”
Lời này vừa nói ra, những nha hoàn kia còn có năm thiếp, Quân Trình Văn còn có Liễu Nhạn Khanh tất cả cũng quỳ xuống.
“Thất hoàng tử thứ tội a, Thất hoàng tử tha mạng a. . . . . .”
“Tha mạng a. . . . . .”
“Ngọc Khuynh Uyển, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đều mang tội danh lớn như vậy? !”
“Vèo”
Đột nhiên từ bên ngoài phòng bay vào một ám khí, Ngọc Hoằng nhanh chóng né tránh, cũng thả luôn Lạc Diễn, Lạc Diễn lui về sau một bước, trọng tâm không vững, tiện đà rơi vào một vòng ôm quen thuộc, xông vào mũi, hương hoa đào nhàn nhạt.
“Quân Thành Duệ ngươi muốn chết!”
Ngọc Hoằng lớn tiếng mắng, nhưng lại nhìn đến ám khí kia sửng sốt một chút, hẳn là một bông hoa đào, hiện tại đang vững vàng cắm ở trên cây cột.
“Nữ nhân của ta ngươi cũng dám đụng? !”
Quân Thành Duệ một tay nắm eo Lạc Diễn, một tay chuyển một bức tranh, khóe miệng khẽ giương lên.
“Đồ ngươi muốn đang ở chỗ ta, biết điều một chút nói xin lỗi nương tử của ta, chuyện hôm nay liền xóa bỏ, nếu không, ta liền phá hủy nó!”
/25
|