Ngọc Hoằng nở nụ cười
“Ngươi nằm mơ, hơn nữa, ta làm sao biết được trên tay ngươi có phải một … bức đồ dỏm khác hay không a!”
Quân Thành Duệ ngón tay cởi bỏ dây đỏ trên bức họa, hơi dùng sức ném về trước, đầu kia bức tranh bay về phía Ngọc Hoằng, Ngọc Hoằng đưa tay nhận lấy, một bức vẽ Khí Thế Ngất Trời hiển hiện ở trước mắt.
Lạc Diễn ngẩn ra, tranh này, không phải bị phá hủy rồi sao?
Ngọc Hoằng cẩn thận nhìn một lần, sau đó chạm từng chút một, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, từ nhỏ hắn đã yêu tranh thành si, để có danh họa cũng không tiếc phải bỏ ra bao nhiêu tiền, nhất là họa tác của Bạch Ngọc công tử.
“Như thế nào?”
“Đúng là bút tích thật.”
Liễu Nhạn Khanh cùng Quân Trình Văn hai người coi như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ bức họa kia một đầu ở trong tay Ngọc Hoằng, một chỗ khác thì còn đang trong tay Quân Thành Duệ, hơn nữa hắn ta không một chút biểu hiện muốn thả tay.
“Hừ, mặc dù là bút tích thực, nhưng Quân Thành Duệ, vừa rồi các ngươi cố ý dùng đồ dỏm để lừa gạt bổn hoàng tử, sổ sách này nên tính thế nào đây? !”
“Ai nha Thất hoàng tử, chuyện này nhất định có hiểu lầm, kính xin Thất hoàng tử bớt giận a!”
Liễu Nhạn Khanh có chút lo lắng nói, Lạc Diễn bình tĩnh thảnh thơi, cười nói
“Thất hoàng tử, nếu dân phụ nhớ không lầm, mới bắt đầu dân phụ đã nói là thỉnh giáo, bởi vì Thất hoàng tử là người yêu tranh, vừa hay dân phụ đối với tranh cũng rất si mê, cho nên mới không nhịn được muốn thỉnh giáo một phen .”
“Ngươi nói là có ý gì?”
“Trước dân phụ dùng đồ dỏm, thật ra trong lòng rõ ràng với tài trí của Thất hoàng tử cùng với việc hiểu rõ tranh, nhất định có thể phân biệt ra được, mà ngày trước dân phụ luôn luôn bị một số đồ dởm rất tinh sảo lừa, cho nên mới muốn thỉnh giáo một phen, xem Thất Hoàng tử có thể truyền thụ một chút công phu phân biệt bút tích thực hay không, cho nên mẹ không cần lo lắng, Thất hoàng tử là nhân trung long phượng, định sẽ không so đo với con dâu .”
“Thật như thế không? Vậy thì tốt quá, trên dưới tướng phủ ta ở chỗ này tạ ơn Thất hoàng tử.”
Ngọc Hoằng giận đến nghiến răng nghiến lợi, cố gắng áp chế tính tình của mình, thứ nhất là bởi vì Lạc Diễn nói như vậy, hắn nếu còn không chịu tha thứ, chắc chắn là sẽ mất mặt mũi, mà một chỗ khác của tranh này còn đang trong tay Quân Thành Duệ, hắn cũng không muốn danh họa tới tay liền bị hủy liễu.
“Hừ, bổn hoàng tử tất nhiên sẽ không so đo, lúc nãy cũng chỉ đùa mọi người một chút thôi.”
Nói xong liền muốn cầm lấy bức họa kia, Quân Thành Duệ đã dự đoán trước vẫn là không có chịu buông tay.
“Phu quân, còn không mau đưa cho Thất Hoàng tử phần còn lại của bức tranh? !”
Lạc Diễn ngẩng đầu nhẹ nói, Quân Thành Duệ nhảy lên lông mày, từ từ buông lỏng tay, vốn là Ngọc Hoằng không xin lỗi hắn quyết sẽ không buông tay , nhưng nhìn vào gương mặt này một tiếng “Phu quân” mềm mại, liền tạm thời bỏ qua cho người này sao!
“Cáo từ!”
“Cung tiễn Thất hoàng tử.”
Cuối cùng cũng tống xuất được Thất hoàng tử tai họa này ra khỏi tướng phủ, Liễu Nhạn Khanh xoa xoa mồ hôi lạnh bên trán, nhìn Lạc Diễn.
“Sau này cái gì nên làm cái gì không nên làm, ghi nhớ một chút.”
“Dạ, mẹ.”
**
Trên đường trở về Lâm quân Uyển, Lạc Diễn không chỉ một lần muốn hỏi Quân Thành Duệ bức tranh kia là từ đâu mà đến , nhưng lại không biết nên mở miệng ra sao.
Vừa về tới phòng, quả nhiên thấy bức tranh bị xé bỏ kia còn đang trên mặt đất, Lạc Diễn đi tới nhặt lên những trang giấy kia, vừa cẩn thận nhìn một lần, lần nữa xác nhận đây đúng là bút tích thực, nhưng vừa mới nhìn cái kia, bức họa Quân Thành Duệ cầm kia rõ ràng cũng là bút tích thực a!
Quay đầu lại nhìn về người ngồi ở trên giường êm.
“Ngươi, bức họa kia là như thế nào?”
Quân Thành Duệ vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, hướng ngón tay ngoắc ngoắc Lạc Diễn, Lạc Diễn có chút nghi ngờ đến gần hắn, mới vừa nhích tới gần liền bị kéo qua, trực tiếp ngã ngồi trên đùi hắn, hai má ửng đỏ, muốn đứng dậy nhưng lại bị ôm lấy, đầu hắn tựa trên vai nàng, nhìn gần khuôn mặt nghiêng của nàng.
“Ta thấy sắc mặt ở chính sảnh của nàng có cái gì đó không bình thường, liền biết bức tranh có vấn đề, trở về phòng vừa thấy trang giấy trên mặt đất liền hiểu , cho nên tạm thời mô phỏng theo bức họa.”
“Mô phỏng? Con dấu kia?”
“Trên bàn kia không phải có củ cải khắc thành con dấu sao? !”
Con dấu củ cải là Lạc Diễn để làm giả bức tranh, nhưng con dấu ở bức họa kia của Quân Thành Duệ là chân thực không thế nào giống như là con dấu củ cải này in ra .
“Bức tranh kia rõ ràng là bút tích thực.”
“Ta họa so với nàng tốt hơn, cho nên ngay cả Thất hoàng tử cũng bị lừa gạt, nàng cũng không ngoại lệ.”
Lạc Diễn chau lên đôi mi thanh tú, biểu tình trên mặt giống như không thể nào tin được lời của hắn, hắn khe khẽ thổi một hơi vào lỗ tai của nàng, mềm nhẹ hỏi
“Chẳng lẽ tiểu Ngọc nhi dám khẳng định 100% bức họa kia là thật? !”
Lạc Diễn sửng sốt, vừa nãy chỉ tựa trong lồng ngực hắn nhìn thoáng qua, cách một đoạn, cộng thêm không khí bên trong chính sảnh không tốt, lòng của nàng cũng không bình tĩnh như thế, cho nên bây giờ muốn nàng khẳng định 100%, hình như có chút. . . . . .
Chẳng lẽ bức tranh kia, đúng là đồ dởm?
“Ngươi nằm mơ, hơn nữa, ta làm sao biết được trên tay ngươi có phải một … bức đồ dỏm khác hay không a!”
Quân Thành Duệ ngón tay cởi bỏ dây đỏ trên bức họa, hơi dùng sức ném về trước, đầu kia bức tranh bay về phía Ngọc Hoằng, Ngọc Hoằng đưa tay nhận lấy, một bức vẽ Khí Thế Ngất Trời hiển hiện ở trước mắt.
Lạc Diễn ngẩn ra, tranh này, không phải bị phá hủy rồi sao?
Ngọc Hoằng cẩn thận nhìn một lần, sau đó chạm từng chút một, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, từ nhỏ hắn đã yêu tranh thành si, để có danh họa cũng không tiếc phải bỏ ra bao nhiêu tiền, nhất là họa tác của Bạch Ngọc công tử.
“Như thế nào?”
“Đúng là bút tích thật.”
Liễu Nhạn Khanh cùng Quân Trình Văn hai người coi như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ bức họa kia một đầu ở trong tay Ngọc Hoằng, một chỗ khác thì còn đang trong tay Quân Thành Duệ, hơn nữa hắn ta không một chút biểu hiện muốn thả tay.
“Hừ, mặc dù là bút tích thực, nhưng Quân Thành Duệ, vừa rồi các ngươi cố ý dùng đồ dỏm để lừa gạt bổn hoàng tử, sổ sách này nên tính thế nào đây? !”
“Ai nha Thất hoàng tử, chuyện này nhất định có hiểu lầm, kính xin Thất hoàng tử bớt giận a!”
Liễu Nhạn Khanh có chút lo lắng nói, Lạc Diễn bình tĩnh thảnh thơi, cười nói
“Thất hoàng tử, nếu dân phụ nhớ không lầm, mới bắt đầu dân phụ đã nói là thỉnh giáo, bởi vì Thất hoàng tử là người yêu tranh, vừa hay dân phụ đối với tranh cũng rất si mê, cho nên mới không nhịn được muốn thỉnh giáo một phen .”
“Ngươi nói là có ý gì?”
“Trước dân phụ dùng đồ dỏm, thật ra trong lòng rõ ràng với tài trí của Thất hoàng tử cùng với việc hiểu rõ tranh, nhất định có thể phân biệt ra được, mà ngày trước dân phụ luôn luôn bị một số đồ dởm rất tinh sảo lừa, cho nên mới muốn thỉnh giáo một phen, xem Thất Hoàng tử có thể truyền thụ một chút công phu phân biệt bút tích thực hay không, cho nên mẹ không cần lo lắng, Thất hoàng tử là nhân trung long phượng, định sẽ không so đo với con dâu .”
“Thật như thế không? Vậy thì tốt quá, trên dưới tướng phủ ta ở chỗ này tạ ơn Thất hoàng tử.”
Ngọc Hoằng giận đến nghiến răng nghiến lợi, cố gắng áp chế tính tình của mình, thứ nhất là bởi vì Lạc Diễn nói như vậy, hắn nếu còn không chịu tha thứ, chắc chắn là sẽ mất mặt mũi, mà một chỗ khác của tranh này còn đang trong tay Quân Thành Duệ, hắn cũng không muốn danh họa tới tay liền bị hủy liễu.
“Hừ, bổn hoàng tử tất nhiên sẽ không so đo, lúc nãy cũng chỉ đùa mọi người một chút thôi.”
Nói xong liền muốn cầm lấy bức họa kia, Quân Thành Duệ đã dự đoán trước vẫn là không có chịu buông tay.
“Phu quân, còn không mau đưa cho Thất Hoàng tử phần còn lại của bức tranh? !”
Lạc Diễn ngẩng đầu nhẹ nói, Quân Thành Duệ nhảy lên lông mày, từ từ buông lỏng tay, vốn là Ngọc Hoằng không xin lỗi hắn quyết sẽ không buông tay , nhưng nhìn vào gương mặt này một tiếng “Phu quân” mềm mại, liền tạm thời bỏ qua cho người này sao!
“Cáo từ!”
“Cung tiễn Thất hoàng tử.”
Cuối cùng cũng tống xuất được Thất hoàng tử tai họa này ra khỏi tướng phủ, Liễu Nhạn Khanh xoa xoa mồ hôi lạnh bên trán, nhìn Lạc Diễn.
“Sau này cái gì nên làm cái gì không nên làm, ghi nhớ một chút.”
“Dạ, mẹ.”
**
Trên đường trở về Lâm quân Uyển, Lạc Diễn không chỉ một lần muốn hỏi Quân Thành Duệ bức tranh kia là từ đâu mà đến , nhưng lại không biết nên mở miệng ra sao.
Vừa về tới phòng, quả nhiên thấy bức tranh bị xé bỏ kia còn đang trên mặt đất, Lạc Diễn đi tới nhặt lên những trang giấy kia, vừa cẩn thận nhìn một lần, lần nữa xác nhận đây đúng là bút tích thực, nhưng vừa mới nhìn cái kia, bức họa Quân Thành Duệ cầm kia rõ ràng cũng là bút tích thực a!
Quay đầu lại nhìn về người ngồi ở trên giường êm.
“Ngươi, bức họa kia là như thế nào?”
Quân Thành Duệ vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, hướng ngón tay ngoắc ngoắc Lạc Diễn, Lạc Diễn có chút nghi ngờ đến gần hắn, mới vừa nhích tới gần liền bị kéo qua, trực tiếp ngã ngồi trên đùi hắn, hai má ửng đỏ, muốn đứng dậy nhưng lại bị ôm lấy, đầu hắn tựa trên vai nàng, nhìn gần khuôn mặt nghiêng của nàng.
“Ta thấy sắc mặt ở chính sảnh của nàng có cái gì đó không bình thường, liền biết bức tranh có vấn đề, trở về phòng vừa thấy trang giấy trên mặt đất liền hiểu , cho nên tạm thời mô phỏng theo bức họa.”
“Mô phỏng? Con dấu kia?”
“Trên bàn kia không phải có củ cải khắc thành con dấu sao? !”
Con dấu củ cải là Lạc Diễn để làm giả bức tranh, nhưng con dấu ở bức họa kia của Quân Thành Duệ là chân thực không thế nào giống như là con dấu củ cải này in ra .
“Bức tranh kia rõ ràng là bút tích thực.”
“Ta họa so với nàng tốt hơn, cho nên ngay cả Thất hoàng tử cũng bị lừa gạt, nàng cũng không ngoại lệ.”
Lạc Diễn chau lên đôi mi thanh tú, biểu tình trên mặt giống như không thể nào tin được lời của hắn, hắn khe khẽ thổi một hơi vào lỗ tai của nàng, mềm nhẹ hỏi
“Chẳng lẽ tiểu Ngọc nhi dám khẳng định 100% bức họa kia là thật? !”
Lạc Diễn sửng sốt, vừa nãy chỉ tựa trong lồng ngực hắn nhìn thoáng qua, cách một đoạn, cộng thêm không khí bên trong chính sảnh không tốt, lòng của nàng cũng không bình tĩnh như thế, cho nên bây giờ muốn nàng khẳng định 100%, hình như có chút. . . . . .
Chẳng lẽ bức tranh kia, đúng là đồ dởm?
/25
|