Lạc Diễn cố gắng bình tĩnh tim mình một chút, sau đó cất bước đi vào chính sảnh, Khuyết nhi ở phía sau bị làm cho sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, đôi tay túm lấy quần áo của mình thật chặt, Quân Thành Duệ nhìn Lạc Diễn có chút mất tự nhiên.
“Hừ, khiến cho bổn hoàng tử cũng không có tâm tình xem họa.”
Ngọc Hoằng khuôn mặt có chút tức giận, Quân Thành Duệ bỗng nhiên đứng lên.
“Để không quấy rầy nhã hứng của Thất hoàng tử, tôi thấy tôi có lẽ nên về trước.”
Dứt lời liền rời đi trước, đang đi qua bên người Lạc Diễn , như có thâm ý nhìn nàng một cái, sau đó mới bước ra cửa phòng, Lạc Diễn đi tới trước mặt Thất hoàng tử.
“Đã là người yêu thích tranh, đối mặt với danh họa, tại sao lại không có tâm tình chứ, sợ là mặc dù tâm tình có kém hơn nữa cũng sẽ tốt hơn thôi.”
Tiếng nói Lạc Diễn nhàn nhạt từ từ vang lên, nghe làm cho người ta có một cảm giác rất thoải mái, Ngọc Hoằng xoay người nhìn về phía nàng, liền sững sờ đứng tại chỗ.
Mọi người thấy Thất hoàng tử hình như ngây ngẩn cả người, đều có chút khó hiểu, Lạc Diễn tránh ánh mắt của hắn cười yếu ớt một chút, giơ lên bức họa trong tay.
“Thất hoàng tử, đối tượng ngài cần phải sững sờ ở chỗ này.”
Ngọc Hoằng lấy lại tinh thần, âm thầm nắm chặc quả đấm, trong lòng không khỏi có chút tức giận, là kẻ không có mắt nào lại nói cho hắn, Tam quận chúa Ngọc thân vương phủ diện mạo xấu xí, không chỉ có cái miệng to như chậu máu hơn nữa trên mặt còn có cái bớt dài, vừa thấp vừa mập, điêu ngoa tùy hứng không thể nói lý ? ! Cô gái trước mắt này một bộ váy dài màu thủy lam, đai lưng bằng gấm xinh đẹp quấn quanh eo thật sự là Ngọc Khuynh Uyển? !
Trên mặt nàng mặc dù có cái bớt, nhưng lại đặc biệt sao sáu cánh màu lam, hoàn toàn không ảnh hưởng dung mạo của nàng, hơn nữa tính tình nhìn qua đạm như nước, yên lặng như bầu trời cốc U Lan.
Sớm biết, lúc trước nên tự mình gặp mặt rồi mới quyết định có muốn cưới hay không .
“Xem ra hôm nay Thất hoàng tử thật không có tâm tình rồi, thế thì không bằng ngày khác lại nhìn?”
“Không cần.”
Hắn nhận lấy hộp gấm trong tay Lạc Diễn, đặt ở trên bàn, liền muốn mở ra để thấy phong thái bức họa.
“Chờ một chút. . . . . .”
Lại bị Lạc Diễn gọi lại, xoay người nghi ngờ nhìn Lạc Diễn, Lạc Diễn thần sắc có chút mất tự nhiên
“Dân phụ nghe nói Thất hoàng tử yêu tranh thành si, chắc là đã chứng kiến không ít danh họa, cũng là muốn thỉnh giáo một chút, Thất hoàng tử cảm thấy ai mới là người họa tác xuất sắc đặc biệt nhất?”
“Cái này còn phải nói, tất nhiên là Bạch Ngọc công tử .”
“Như vậy, Thất hoàng tử đã cất dấu không ít họa tác của Bạch Ngọc công tử rồi?”
“Thật kia chưa từng, Bạch Ngọc công tử họa tác vốn là không nhiều, ta bây giờ mới thôi, cũng chỉ cất dấu không quá hai bức mà thôi, cộng thêm bức khí thế ngất trời này, liền có ba bức rồi.”
Lạc Diễn tay khẽ nắm thành hình quả đấm, cũng chứng minh, Ngọc Hoằng có thể phân biệt ra họa tác là thực hay giả.
“Tam Quận chúa còn có những vấn đề khác sao? Nếu đã là không có vậy ta phải thỏa sức thưởng thức một phen rồi.”
“Không có.”
Ngọc Hoằng gật đầu, xoay người mở hộp gấm ra, lấy ra bức họa bên trong, đặt ở trên bàn trải mở ra, Liễu Nhạn Khanh thấy Thất hoàng tử rốt cục lại có tâm tình thưởng thức bức tranh, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, mà Tư Đồ Nhã Nam cùng tân thiếp của Quân Thành Duệ liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều có chút kinh ngạc.
Ngọc Hoằng nhìn thoáng qua, đưa tay sờ xuống dưới, khóe miệng gợi lên vẻ cười lạnh.
“Lão phu nhân, tướng phủ các bà hôm nay xem như cho ta đủ mặt mũi.”
“Thất hoàng tử nói thế là ý gì?”
“Hừ, ý gì? Đầu tiên là con trai ngoan của bà trong mắt không có người cho tôi một bữa nhục nhã, nữa là con dâu tốt của bà cho tôi một bức đồ dởm nhìn tôi chê cười, lão phu nhân, bà cũng nên giải thích, nói một chút đây là ý gì?”
Lạc Diễn cả kinh, anh ta đúng thật là nhìn một cái là có thể nhận ra, không trách được mọi người đều nói anh ta yêu tranh thành si, Liễu Nhạn Khanh cùng Quân Trình Văn bỗng chốc đều sợ run .
“này, tranh này là đồ dởm? ! Làm sao có thể. . . . . .”
“Hả? Xem ra lão phu nhân thật đang hoài nghi bổn hoàng tử không có khả năng coi xét tranh? !”
“Không không không, chẳng qua là, Uyển nhi, đây là chuyện gì? Ba ngày trước không phải cô trả lời thề son sắt nói bức tranh có dấu tích là thật sao? !”
Lạc Diễn khẽ rũ mi mắt.
“Tranh này thật là đồ dởm!”
“Hừ, khiến cho bổn hoàng tử cũng không có tâm tình xem họa.”
Ngọc Hoằng khuôn mặt có chút tức giận, Quân Thành Duệ bỗng nhiên đứng lên.
“Để không quấy rầy nhã hứng của Thất hoàng tử, tôi thấy tôi có lẽ nên về trước.”
Dứt lời liền rời đi trước, đang đi qua bên người Lạc Diễn , như có thâm ý nhìn nàng một cái, sau đó mới bước ra cửa phòng, Lạc Diễn đi tới trước mặt Thất hoàng tử.
“Đã là người yêu thích tranh, đối mặt với danh họa, tại sao lại không có tâm tình chứ, sợ là mặc dù tâm tình có kém hơn nữa cũng sẽ tốt hơn thôi.”
Tiếng nói Lạc Diễn nhàn nhạt từ từ vang lên, nghe làm cho người ta có một cảm giác rất thoải mái, Ngọc Hoằng xoay người nhìn về phía nàng, liền sững sờ đứng tại chỗ.
Mọi người thấy Thất hoàng tử hình như ngây ngẩn cả người, đều có chút khó hiểu, Lạc Diễn tránh ánh mắt của hắn cười yếu ớt một chút, giơ lên bức họa trong tay.
“Thất hoàng tử, đối tượng ngài cần phải sững sờ ở chỗ này.”
Ngọc Hoằng lấy lại tinh thần, âm thầm nắm chặc quả đấm, trong lòng không khỏi có chút tức giận, là kẻ không có mắt nào lại nói cho hắn, Tam quận chúa Ngọc thân vương phủ diện mạo xấu xí, không chỉ có cái miệng to như chậu máu hơn nữa trên mặt còn có cái bớt dài, vừa thấp vừa mập, điêu ngoa tùy hứng không thể nói lý ? ! Cô gái trước mắt này một bộ váy dài màu thủy lam, đai lưng bằng gấm xinh đẹp quấn quanh eo thật sự là Ngọc Khuynh Uyển? !
Trên mặt nàng mặc dù có cái bớt, nhưng lại đặc biệt sao sáu cánh màu lam, hoàn toàn không ảnh hưởng dung mạo của nàng, hơn nữa tính tình nhìn qua đạm như nước, yên lặng như bầu trời cốc U Lan.
Sớm biết, lúc trước nên tự mình gặp mặt rồi mới quyết định có muốn cưới hay không .
“Xem ra hôm nay Thất hoàng tử thật không có tâm tình rồi, thế thì không bằng ngày khác lại nhìn?”
“Không cần.”
Hắn nhận lấy hộp gấm trong tay Lạc Diễn, đặt ở trên bàn, liền muốn mở ra để thấy phong thái bức họa.
“Chờ một chút. . . . . .”
Lại bị Lạc Diễn gọi lại, xoay người nghi ngờ nhìn Lạc Diễn, Lạc Diễn thần sắc có chút mất tự nhiên
“Dân phụ nghe nói Thất hoàng tử yêu tranh thành si, chắc là đã chứng kiến không ít danh họa, cũng là muốn thỉnh giáo một chút, Thất hoàng tử cảm thấy ai mới là người họa tác xuất sắc đặc biệt nhất?”
“Cái này còn phải nói, tất nhiên là Bạch Ngọc công tử .”
“Như vậy, Thất hoàng tử đã cất dấu không ít họa tác của Bạch Ngọc công tử rồi?”
“Thật kia chưa từng, Bạch Ngọc công tử họa tác vốn là không nhiều, ta bây giờ mới thôi, cũng chỉ cất dấu không quá hai bức mà thôi, cộng thêm bức khí thế ngất trời này, liền có ba bức rồi.”
Lạc Diễn tay khẽ nắm thành hình quả đấm, cũng chứng minh, Ngọc Hoằng có thể phân biệt ra họa tác là thực hay giả.
“Tam Quận chúa còn có những vấn đề khác sao? Nếu đã là không có vậy ta phải thỏa sức thưởng thức một phen rồi.”
“Không có.”
Ngọc Hoằng gật đầu, xoay người mở hộp gấm ra, lấy ra bức họa bên trong, đặt ở trên bàn trải mở ra, Liễu Nhạn Khanh thấy Thất hoàng tử rốt cục lại có tâm tình thưởng thức bức tranh, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, mà Tư Đồ Nhã Nam cùng tân thiếp của Quân Thành Duệ liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều có chút kinh ngạc.
Ngọc Hoằng nhìn thoáng qua, đưa tay sờ xuống dưới, khóe miệng gợi lên vẻ cười lạnh.
“Lão phu nhân, tướng phủ các bà hôm nay xem như cho ta đủ mặt mũi.”
“Thất hoàng tử nói thế là ý gì?”
“Hừ, ý gì? Đầu tiên là con trai ngoan của bà trong mắt không có người cho tôi một bữa nhục nhã, nữa là con dâu tốt của bà cho tôi một bức đồ dởm nhìn tôi chê cười, lão phu nhân, bà cũng nên giải thích, nói một chút đây là ý gì?”
Lạc Diễn cả kinh, anh ta đúng thật là nhìn một cái là có thể nhận ra, không trách được mọi người đều nói anh ta yêu tranh thành si, Liễu Nhạn Khanh cùng Quân Trình Văn bỗng chốc đều sợ run .
“này, tranh này là đồ dởm? ! Làm sao có thể. . . . . .”
“Hả? Xem ra lão phu nhân thật đang hoài nghi bổn hoàng tử không có khả năng coi xét tranh? !”
“Không không không, chẳng qua là, Uyển nhi, đây là chuyện gì? Ba ngày trước không phải cô trả lời thề son sắt nói bức tranh có dấu tích là thật sao? !”
Lạc Diễn khẽ rũ mi mắt.
“Tranh này thật là đồ dởm!”
/25
|