Sau đó, cả Hogwarts rơi vào tình trạng giới nghiêm, tất cả các học sinh đều trở lại ký túc xá và chờ ở đó cho tới hết ngày, sau khi nhà trường kiểm tra sau.
Tuy rất đáng tiếc vì giải đấu bị hủy ngay trước khi tìm ra nhà vô địch, nhưng chuyền này không thể phủ nhận sự xuất sắc, vị thế cầm đầu cả trường của hai câu lạc bộ Invention club và Dueling Club.
Ngay thứ hai ngày hôm sau, bọn học sinh nhận được thông tin khá bất ngờ, Câu lạc bộ Đấu tay đôi tuyển thành viên.
Đây là lần đầu tiên câu lạc bộ này tuyển nhận thành viên không phải nhà Slytherin. Chính vì lẽ đó mà có rất nhiều học sinh nộp đơn đăng kí vào câu lạc bộ. Và điều kì lạ hơn nữa là Fayola không từ chối bất kỳ ai, ai cũng được đăng kí và nhận vào sinh hoạt.
Bình luận đến sự kiện này trong cuộc họp tất cả thành viên Invention Club cuối tháng, Ambrose chỉ nói một câu:
“Fayola, cô ta sắp bành trướng tới toàn bộ Hogwarts rồi, nếu câu lạc bộ chúng ta muốn thắng được họ, thì tất cả các cậu phải cố gắng hơn rất nhiều.”
….
Chuyện của hai câu lạc bộ coi như gác ở một bên, trong trường lúc nào cũng có chuyện để nói… Một tin mới bau:
“Giáo sư Quirrell không biết đi đâu mà để giáo sư Snape dạy thay.”
Tin này như một cơn ác mộng với bọn học sinh nhà sư tử rồi. Bọn chúng phải đối mặt với ông thầy đáng ghét nhất trường gấp đôi thời gian trong một tuần, điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng có cơ hội bị ông giáo sư mũi khoằm trừ điểm nhiều hơn.
Rồi, không biết từ đâu lại có một tin tức khác liên quan tới chuyện trên râm ran trong đám học sinh, có đứa được người nhà gửi thư hỏi chuyện về giáo sư Quirrell, rằng ông ta đang nằm liệt giường ở trong viện Thánh Mungo.
Có tận cả một bức ảnh nữa… về một người đàn ông toàn thân bị băng bó, chỉ hở ra hai lỗ mũi để thở và một cái miệng để ăn.
(Tác: Không biết tên này đi vệ sinh kiểu gì nhỉ?)
Lại thêm một sự thật kinh hoàng nữa, Ron Weasley, một thằng nhóc vô danh nhà sư tử khẳng định nó đã thấy thầy Quirrell được giáo sư Flitwick mang tới bệnh xá, trong tình trạng cả người cháy đen.
Bọn này còn nói nhỏ với nhau kẻ chủ mưu tất cả là giáo sư Snape, tuy nhiên, ông giáo sư độc dược nào không biết, thế là kể từ đó, thằng nhóc Ron đã được đối xử đặc biệt không khác gì nhóc Potter.
Khổ lỗi hai thằng nhóc này luôn đi cùng nhau, nên mỗi khi lão Snape thấy hai cái đinh trong mắt lại càng tức hơn, thế là hai nhóc này bị ăn đủ.
Cuộc sống dường như địa ngục của chúng kéo dài trong suốt hai tháng, đến đầu tháng tư, cuối cùng ông giáo sư Quirrell đã trở về.
Trông ông ta tái nhợt thiếu máu trầm trọng, nhưng vẫn đủ sức khỏe để giảng dạy tiếp.
Việc tên này phục hồi nhanh như vậy cũng nhờ một phần rất lớn công của Ambrose, ngày trước, khi trang vên Karling bị tập kích, Ambrose sống sót nhưng với một thân thể bỏng nặng - về cả bỏng nhiệt lẫn bỏng lạnh. Nhưng cậu đã hồi phục rất nhanh nhờ phương thuốc Dues tặng cho.
Và chính cái đơn thuốc này đã được Lương y Andrews phổ biến rộng ra ngoài, nên tên giáo sư gián điệp hưởng lợi mới sống lại nhanh như vậy.
Có điều, trong buổi họp đầu tiên Ambrose gặp lại hắn, cậu đã cảm thấy có thứ gì đó thay đổi, không ổn. Một cỗ ma lực khá mạnh ở trên đầu hắn…
Chuyện này Fayola cũng nhận ra, hai đứa lập tức tiến hành một buổi tụ họp, cả Takagi và Max cũng có mặt.
Fayola tay thả xuống một tách trà nói:
“Mọi người đều học phép minh tưởng, lên cũng cảm thấy cỗ ma lực trên đầu giáo sư Quirrell chứ.”
Max thành thực gật đầu, còn Takagi lại nói rõ hơn:
“Đúng vậy, tuy cỗ ma lực này khá mạnh, nhưng mình cũng cảm thấy nó yếu ớt… chuyện này thật kì lạ.”
Max nghe vậy tiếp tục thành thực gật đầu.
Fayola tiếp tục nói:
“Chuyện này có thể dễ dàng giải thích rằng, có một linh hồn đã bám vào ông thầy giáo của chúng ta rồi.”
Bốn người ai cũng biết ma lực bắt nguồn từ linh hồn và thân thể, nên nếu không phải thân thể phát ra na lực thì đương nhiên là linh hồn.
“Nhưng là của ai… không lẽ thầy Quirrell không biết.” Max nói.
“Hắn ta có biết, và mình tin rằng hắn đang vui sướng và cảm thấy vinh hạnh lắm.” Ambrose giọng chế giễu nói.
Takagi và Max đều không phải ngu, chúng nhận ra ngay Ambrose đang ám chỉ thứ gì, trong đó Takagi là phản ứng mạnh nhất nói:
“Chuyện này… không… không lẽ Kẻ mà ai cũng biết là ai tới Hogwarts.”
“Phải, là hắn. tên Tôm kia.” Ambrose nói.Trong khi Fayola cả người rung động như sắp bùng nổ, Max và Takagi thấy vậy theo bản năng nghiêng người theo hướng ngược lại.
Fayola cho bọn chúng cảm giác quá nguy hiểm.
Ngược lại, Ambrose nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh băng băng của cô bé nói:
“Bình tĩnh, Fayola. Chúng ta đã đoán trước là hắn sẽ tới phải không?”
Fayola nghe vậy, lại cảm thấy cái nhiệt độ ấm áp của Ambrose truyền sang, trong long theo bản năng bình tĩnh trở lại.
Sự liên kết giữa Ambrose và Fayola đã vượt qua cái trình độ cần lời nói để hiểu nhau rồi, cả hai bây giờ chỉ cần một cử chỉ, một ánh mắt, hoặc chỉ cần đứng cạnh nhau thôi là biết đối phương muốn nói gì.
Biết cô bạn từ nhỏ của mình trở lại, Ambrose nói thêm:
“Tuy hắn là Voldemort, nhưng hắn bây giờ rất yếu, không cần mình và Fayola ra tay, chỉ cần Max cũng đủ xử lý hắn, nên chúng ta không phải sợ. Hừ, người sợ phải là hắn.”
Dừng một lúc, Ambrose nói tiếp:
“Chỉ là linh hồn của hắn quá yếu, không biết có chịu nổi khi bị đọc ký ức không nữa.”
Đúng vậy, tên chúa tể này đâu còn thân thể hay có các Nơ tơ ron thần kinh nào đâu là có ký ức trong đó, bây giờ muốn biến hắn và cha của Fayola có mối liên hệ gì chỉ có cách cưỡng ép đọc ký ức từ linh hồn, hoặc dùng lợi ích để trao đổi.
Nói thật, Ambrose không muốn phải giao dịch với tên này chút nào, còn nếu mạnh mẽ đọc ký ức, thì cái linh hồn yếu ớt của hắn sẽ bị cháy thành tro mất và chưa chắc tìm được thông tin hữu ích nào cả.
Nhưng vẫn còn một nơi có thể có manh mối khác về cha của Fayola, đó là ngôi nhà của dòng họ Black, một nơi rất bí ẩn ở Luân Đôn.
Ambrose và Fayola hai người chỉ cần chờ ông bác của cô ấy ra tù, là có thể tìm tới đó. Nhắc mới nhớ, chuyện về con chuột bọn họ đã nói với ông hiệu trường từ khá lâu rồi, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy kết quả… có lẽ Bộ pháp thuật vẫn đang xử lý cái bê bối ‘Tàu tốc hành Hogwarts’ nên hơi bị chậm.
Takagi cũng hơi nghe nói qua chuyện của Fayola, nên cô bé cố khơi sang chuyện khác nói:
“Chuyện này cũng liên quan tới thầy Hiệu trưởng nữa, không phải ông ta dụ Kẻ mà ai cũng biết là ai tới đây để tiêu diệt sao?”
“Không, mình nghĩ bây giờ ông ta cũng chưa biết đâu, Voldemort, hắn dấu rất kỹ, nên ông ta chỉ chờ hắn chui đầu vào cái bẫy Ma pháp thạch của ổng thôi.”
Nghe đến đây, Takagi lo lắng nói:
“Vậy giáo sư Dumbledore thật liều, dụ dỗ kẻ nguy hiểm như vật tới Hogwarts. Thầy ấy không sợ học sinh bị làm hại sao.”
Cả bọn im lặng lại, trong mắt Takagi, Dumbledore bất chấp nguy hiểm của học sinh đẻ tóm được tên tội phạm tội ác nhất thế kỉ này.
Đó là nói dễ nghe, nhưng nói khó nghe và hiện thực hơn là ông ta bất chấp tính mạng của người khác để thực hiện mục đích của mình, mặc kệ mục đích đó là tốt hay xấu.
Lúc này, Fayola mới lên tiếng:
“Không, giáo sư Dumbledore hiểu Voldemort hơn nhiều, nghĩ lại xem, từ thời hắn còn tung hoành trên cái xứ Á nhĩ lan này, hắn chưa bao giờ động tay tới Hogwarts, vì hắn sợ giáo sư Dumbledore, bây giờ, hắn ở thế yếu, hắn lại càng sợ hơn. Nên tên này không ngu gì mà bại lộ chính mình.”
“Nếu có học sinh nguy hiểm, chắc chỉ là thằng nhóc Harry Potter thôi.”
Cả bốn người đều không bình luận về thằng nhóc này, chuyện này quá rõ ràng rồi, với cái ân oán giữa hai người.
Thời gian sau đó, bốn người bàn bạc xem có nên bắt Voldemort luôn không hay thả cho hắn ở trong Hogwarts một lúc.
Đối với bốn người, việc bắt được tên Chúa tể hắc ám này dễ dàng như lấy ba ba trong hũ, nhưng bọn chúng cần tính toán xem tên chúa tể đó còn giá trị lợi dụng gì không.
Và cái giá trị lù lù trước mắt là về Hòn đá phù thủy.
Ambrose muốn sở hữu viên đá này, nhưng cũng không muốn đối đầu với ông giáo sư hiệu trưởng.
Không phải vì bọn họ sợ, mà là làm thế sẽ gây rất nhiều phiền phức cho việc thống trị thế giới của Ambrose sau này.
Đó chỉ là một việc nhỏ, còn một việc khác quan trong hơn là Hogwarts. Ngôi trường này, tòa lâu đài này có thể nắm giữ bí mật của nhà Karling, đừng quên, một nửa số manh mối để tìm ra kho báu hoặc truyền thừa của nhà Karling đều có liên quan tới Hogwarts.
Cuối cùng, cả bọn quyết định đứng ở một bên theo dõi kế hoạch của ông thầy hiệu trưởng, khi ông ta ra tay với Voldemort thì Ambrose và Fayola sẽ xuất hiện.
Chuyện chính đã xong, bốn nhóc lại chuyển sang máy chuyện linh tinh, thường này, đang nói giờ thì một cô nhóc chạy tới, đó là Hermione.
Trông cô bé rất vội vã, cả người cô bé đỏ lên vì dùng quá nhiều sức khi chạy.
Tuy rất đáng tiếc vì giải đấu bị hủy ngay trước khi tìm ra nhà vô địch, nhưng chuyền này không thể phủ nhận sự xuất sắc, vị thế cầm đầu cả trường của hai câu lạc bộ Invention club và Dueling Club.
Ngay thứ hai ngày hôm sau, bọn học sinh nhận được thông tin khá bất ngờ, Câu lạc bộ Đấu tay đôi tuyển thành viên.
Đây là lần đầu tiên câu lạc bộ này tuyển nhận thành viên không phải nhà Slytherin. Chính vì lẽ đó mà có rất nhiều học sinh nộp đơn đăng kí vào câu lạc bộ. Và điều kì lạ hơn nữa là Fayola không từ chối bất kỳ ai, ai cũng được đăng kí và nhận vào sinh hoạt.
Bình luận đến sự kiện này trong cuộc họp tất cả thành viên Invention Club cuối tháng, Ambrose chỉ nói một câu:
“Fayola, cô ta sắp bành trướng tới toàn bộ Hogwarts rồi, nếu câu lạc bộ chúng ta muốn thắng được họ, thì tất cả các cậu phải cố gắng hơn rất nhiều.”
….
Chuyện của hai câu lạc bộ coi như gác ở một bên, trong trường lúc nào cũng có chuyện để nói… Một tin mới bau:
“Giáo sư Quirrell không biết đi đâu mà để giáo sư Snape dạy thay.”
Tin này như một cơn ác mộng với bọn học sinh nhà sư tử rồi. Bọn chúng phải đối mặt với ông thầy đáng ghét nhất trường gấp đôi thời gian trong một tuần, điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng có cơ hội bị ông giáo sư mũi khoằm trừ điểm nhiều hơn.
Rồi, không biết từ đâu lại có một tin tức khác liên quan tới chuyện trên râm ran trong đám học sinh, có đứa được người nhà gửi thư hỏi chuyện về giáo sư Quirrell, rằng ông ta đang nằm liệt giường ở trong viện Thánh Mungo.
Có tận cả một bức ảnh nữa… về một người đàn ông toàn thân bị băng bó, chỉ hở ra hai lỗ mũi để thở và một cái miệng để ăn.
(Tác: Không biết tên này đi vệ sinh kiểu gì nhỉ?)
Lại thêm một sự thật kinh hoàng nữa, Ron Weasley, một thằng nhóc vô danh nhà sư tử khẳng định nó đã thấy thầy Quirrell được giáo sư Flitwick mang tới bệnh xá, trong tình trạng cả người cháy đen.
Bọn này còn nói nhỏ với nhau kẻ chủ mưu tất cả là giáo sư Snape, tuy nhiên, ông giáo sư độc dược nào không biết, thế là kể từ đó, thằng nhóc Ron đã được đối xử đặc biệt không khác gì nhóc Potter.
Khổ lỗi hai thằng nhóc này luôn đi cùng nhau, nên mỗi khi lão Snape thấy hai cái đinh trong mắt lại càng tức hơn, thế là hai nhóc này bị ăn đủ.
Cuộc sống dường như địa ngục của chúng kéo dài trong suốt hai tháng, đến đầu tháng tư, cuối cùng ông giáo sư Quirrell đã trở về.
Trông ông ta tái nhợt thiếu máu trầm trọng, nhưng vẫn đủ sức khỏe để giảng dạy tiếp.
Việc tên này phục hồi nhanh như vậy cũng nhờ một phần rất lớn công của Ambrose, ngày trước, khi trang vên Karling bị tập kích, Ambrose sống sót nhưng với một thân thể bỏng nặng - về cả bỏng nhiệt lẫn bỏng lạnh. Nhưng cậu đã hồi phục rất nhanh nhờ phương thuốc Dues tặng cho.
Và chính cái đơn thuốc này đã được Lương y Andrews phổ biến rộng ra ngoài, nên tên giáo sư gián điệp hưởng lợi mới sống lại nhanh như vậy.
Có điều, trong buổi họp đầu tiên Ambrose gặp lại hắn, cậu đã cảm thấy có thứ gì đó thay đổi, không ổn. Một cỗ ma lực khá mạnh ở trên đầu hắn…
Chuyện này Fayola cũng nhận ra, hai đứa lập tức tiến hành một buổi tụ họp, cả Takagi và Max cũng có mặt.
Fayola tay thả xuống một tách trà nói:
“Mọi người đều học phép minh tưởng, lên cũng cảm thấy cỗ ma lực trên đầu giáo sư Quirrell chứ.”
Max thành thực gật đầu, còn Takagi lại nói rõ hơn:
“Đúng vậy, tuy cỗ ma lực này khá mạnh, nhưng mình cũng cảm thấy nó yếu ớt… chuyện này thật kì lạ.”
Max nghe vậy tiếp tục thành thực gật đầu.
Fayola tiếp tục nói:
“Chuyện này có thể dễ dàng giải thích rằng, có một linh hồn đã bám vào ông thầy giáo của chúng ta rồi.”
Bốn người ai cũng biết ma lực bắt nguồn từ linh hồn và thân thể, nên nếu không phải thân thể phát ra na lực thì đương nhiên là linh hồn.
“Nhưng là của ai… không lẽ thầy Quirrell không biết.” Max nói.
“Hắn ta có biết, và mình tin rằng hắn đang vui sướng và cảm thấy vinh hạnh lắm.” Ambrose giọng chế giễu nói.
Takagi và Max đều không phải ngu, chúng nhận ra ngay Ambrose đang ám chỉ thứ gì, trong đó Takagi là phản ứng mạnh nhất nói:
“Chuyện này… không… không lẽ Kẻ mà ai cũng biết là ai tới Hogwarts.”
“Phải, là hắn. tên Tôm kia.” Ambrose nói.Trong khi Fayola cả người rung động như sắp bùng nổ, Max và Takagi thấy vậy theo bản năng nghiêng người theo hướng ngược lại.
Fayola cho bọn chúng cảm giác quá nguy hiểm.
Ngược lại, Ambrose nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh băng băng của cô bé nói:
“Bình tĩnh, Fayola. Chúng ta đã đoán trước là hắn sẽ tới phải không?”
Fayola nghe vậy, lại cảm thấy cái nhiệt độ ấm áp của Ambrose truyền sang, trong long theo bản năng bình tĩnh trở lại.
Sự liên kết giữa Ambrose và Fayola đã vượt qua cái trình độ cần lời nói để hiểu nhau rồi, cả hai bây giờ chỉ cần một cử chỉ, một ánh mắt, hoặc chỉ cần đứng cạnh nhau thôi là biết đối phương muốn nói gì.
Biết cô bạn từ nhỏ của mình trở lại, Ambrose nói thêm:
“Tuy hắn là Voldemort, nhưng hắn bây giờ rất yếu, không cần mình và Fayola ra tay, chỉ cần Max cũng đủ xử lý hắn, nên chúng ta không phải sợ. Hừ, người sợ phải là hắn.”
Dừng một lúc, Ambrose nói tiếp:
“Chỉ là linh hồn của hắn quá yếu, không biết có chịu nổi khi bị đọc ký ức không nữa.”
Đúng vậy, tên chúa tể này đâu còn thân thể hay có các Nơ tơ ron thần kinh nào đâu là có ký ức trong đó, bây giờ muốn biến hắn và cha của Fayola có mối liên hệ gì chỉ có cách cưỡng ép đọc ký ức từ linh hồn, hoặc dùng lợi ích để trao đổi.
Nói thật, Ambrose không muốn phải giao dịch với tên này chút nào, còn nếu mạnh mẽ đọc ký ức, thì cái linh hồn yếu ớt của hắn sẽ bị cháy thành tro mất và chưa chắc tìm được thông tin hữu ích nào cả.
Nhưng vẫn còn một nơi có thể có manh mối khác về cha của Fayola, đó là ngôi nhà của dòng họ Black, một nơi rất bí ẩn ở Luân Đôn.
Ambrose và Fayola hai người chỉ cần chờ ông bác của cô ấy ra tù, là có thể tìm tới đó. Nhắc mới nhớ, chuyện về con chuột bọn họ đã nói với ông hiệu trường từ khá lâu rồi, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy kết quả… có lẽ Bộ pháp thuật vẫn đang xử lý cái bê bối ‘Tàu tốc hành Hogwarts’ nên hơi bị chậm.
Takagi cũng hơi nghe nói qua chuyện của Fayola, nên cô bé cố khơi sang chuyện khác nói:
“Chuyện này cũng liên quan tới thầy Hiệu trưởng nữa, không phải ông ta dụ Kẻ mà ai cũng biết là ai tới đây để tiêu diệt sao?”
“Không, mình nghĩ bây giờ ông ta cũng chưa biết đâu, Voldemort, hắn dấu rất kỹ, nên ông ta chỉ chờ hắn chui đầu vào cái bẫy Ma pháp thạch của ổng thôi.”
Nghe đến đây, Takagi lo lắng nói:
“Vậy giáo sư Dumbledore thật liều, dụ dỗ kẻ nguy hiểm như vật tới Hogwarts. Thầy ấy không sợ học sinh bị làm hại sao.”
Cả bọn im lặng lại, trong mắt Takagi, Dumbledore bất chấp nguy hiểm của học sinh đẻ tóm được tên tội phạm tội ác nhất thế kỉ này.
Đó là nói dễ nghe, nhưng nói khó nghe và hiện thực hơn là ông ta bất chấp tính mạng của người khác để thực hiện mục đích của mình, mặc kệ mục đích đó là tốt hay xấu.
Lúc này, Fayola mới lên tiếng:
“Không, giáo sư Dumbledore hiểu Voldemort hơn nhiều, nghĩ lại xem, từ thời hắn còn tung hoành trên cái xứ Á nhĩ lan này, hắn chưa bao giờ động tay tới Hogwarts, vì hắn sợ giáo sư Dumbledore, bây giờ, hắn ở thế yếu, hắn lại càng sợ hơn. Nên tên này không ngu gì mà bại lộ chính mình.”
“Nếu có học sinh nguy hiểm, chắc chỉ là thằng nhóc Harry Potter thôi.”
Cả bốn người đều không bình luận về thằng nhóc này, chuyện này quá rõ ràng rồi, với cái ân oán giữa hai người.
Thời gian sau đó, bốn người bàn bạc xem có nên bắt Voldemort luôn không hay thả cho hắn ở trong Hogwarts một lúc.
Đối với bốn người, việc bắt được tên Chúa tể hắc ám này dễ dàng như lấy ba ba trong hũ, nhưng bọn chúng cần tính toán xem tên chúa tể đó còn giá trị lợi dụng gì không.
Và cái giá trị lù lù trước mắt là về Hòn đá phù thủy.
Ambrose muốn sở hữu viên đá này, nhưng cũng không muốn đối đầu với ông giáo sư hiệu trưởng.
Không phải vì bọn họ sợ, mà là làm thế sẽ gây rất nhiều phiền phức cho việc thống trị thế giới của Ambrose sau này.
Đó chỉ là một việc nhỏ, còn một việc khác quan trong hơn là Hogwarts. Ngôi trường này, tòa lâu đài này có thể nắm giữ bí mật của nhà Karling, đừng quên, một nửa số manh mối để tìm ra kho báu hoặc truyền thừa của nhà Karling đều có liên quan tới Hogwarts.
Cuối cùng, cả bọn quyết định đứng ở một bên theo dõi kế hoạch của ông thầy hiệu trưởng, khi ông ta ra tay với Voldemort thì Ambrose và Fayola sẽ xuất hiện.
Chuyện chính đã xong, bốn nhóc lại chuyển sang máy chuyện linh tinh, thường này, đang nói giờ thì một cô nhóc chạy tới, đó là Hermione.
Trông cô bé rất vội vã, cả người cô bé đỏ lên vì dùng quá nhiều sức khi chạy.
/565
|