Nếu vậy thì vụ nổ này kiểu gì cũng có thân ảnh của tên giáo sư gián điệp Quirrell phía sau. Ngẫm lại mấy hành động của hắn gần đây, Ambrose cảm thất Voldemort hay là gần chết nên trí thông minh giảm xuống không.
Ai lại cử một tên vụng về, ngu ngốc như Quirrell vào Hogwarts chứ. Đầu tiên là về cái sự thể hiện mình quá vô dụng của lão, Ambrose đã lật lại tư liệu về Quirrell, trong đó có ghi rõ ràng tên này là một học sinh xuất sắc của nhà Ravenclaw…
chỉ người không biết hoặc giả ngu mới không nhìn ra sở hở. Sau đó là một trận niệm chú nguyền rủa công khai Harry Potter trước toàn trường. Phải nói là quá liều lĩnh.
Giờ… không biết tên này đã làm gì để gây ra vụ nổ…
Ambrose và Fayola hai người nhẹ nhàng chạy theo sau lưng ông hiểu trường, cả hai đều yếm phép tàng hình trên người để không ai nhìn thấy, khi tới cái hành lang phía tây tầng ba, hai cô cậu bé phải trợn mắt há mồm vì…
Bây giờ, Ambrose không thể nhận ra cái hành lang nữa, gạch đã vụn rơi vãi khắp nơi, một ngọn lửa không lồ đáng gào thét, ở đó… một con quỷ lửa.
Bên cạnh đó, ở một góc khá xa là con chó ba đầu của lão Hagrid, còn có cả mấy sợi dây cây leo cuộn tròn tròn lại như đang sống, bọn chúng run rẩy vì sợ đám quỷ lửa kia.
Giáo sư Dumbledore và Flitwick ngay lập tức niệm chú khống chế ngọn quỷ lửa, và ép nó sát vào một vách lâu đài.
Cho đến khi ngọn lửa được kiềm chế, ông hiệu trưởng nói:
“Giáo sư Flitwick, ông xử lý ngọn lửa từ đây.”
“Vâng, ngài hiệu trưởng.”
Nói xong, Dumbledore quay đầu lại bước trước trước cái đống dây leo kia, ông chĩa đua thần vào nó và nói:
“Lumos Solem.” (ND - Thái Dương Phát Quang)
Một tia sáng vĩ đại phóng ra từ cây đũa thần ông ta, tía sáng này chiếu tới đâu thì đám dây cây leo lập tức chạy mất tới đó.
Đến khi không còn cái dây leo nào, thì hiện ra một người đàn ông đang nằm ôm đầu, co mình lại - đó là giáo sư Snape. Ông ta bất tỉnh nhân sự.
Thầy hiệu trưởng lại chĩa đũa phép và niệm:
“Rennervate.” (ND - Bùa thức tỉnh)
“Severus… chuyện gì đã xảy ra?”
Ông giáo sư môn độc dược hai mắt vừa lim lim liền trợn trừng nói:
“Quirrell, hắn…”
Ông giáo sư chỉ tay về phía ngọn lửa quỷ đang rên rỉ. Ông hiệu trưởng thấy vậy nghi hoặc nhìn lại, nhưng rất nhanh ông ta biết câu trả lời.
Giáo sư Flitwick đã triệt để dập tắt ngọn lửa, và ở bên trong nó là một người đang co quắp lại, nằm ôm thành một cục. Ông giáo sư yêu tinh thốt lên:
“Đây là giáo sư Quirrell… chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Người chấn động nhất là Dumbledore, ông ta cứ tưởng trận ồn ào này là do tên gián điệp này tạo ra chứ, nhưng tại sao hắn lại nằm bị thương thế kia.
Nhìn cái đống đen đen như than kia, giáo sư Dumbledore e rằng Quirrell đã chết… nhưng tạo sao lại như vậy? Trong đầu ông hiện lên hàng vạn câu hỏi.
“Không lẽ là do Snape?” Dumbledore nhìn giáo sư mũi khoằm hỏi thăm.
Tên giáo sư này thấy vậy lặc đầu nói:
“Lúc tôi tới thì mọi chuyện đã thế rồi.”
Giáo sư Dumbledore có thể nhìn ra có chuyện gì đó Snape không tiện nói ở đây, dù sao cũng có mặt của ông thầy Flitwick.
“Thôi vậy, chờ khi trở lại hỏi sau.” Dumbledore quyết định.
Thì đúng lúc này, giáo sư yêu tinh hét lên:
“Ngài hiệu trưởng, Quirrell, anh ta còn sống…”
“Cái gì… Nhanh, giáo sư Flitwick phiền ông mang cậu ta tới bệnh xá, sau đó có tới viện Thánh Mungo không thì nhờ cô Poppy Pomfrey quyết định. Còn cậu, Snape, đi với tôi một chuyến tới Văn phòng Hiệu trưởng.”
Nói rồi, mấy vị giáo sư chia làm hai đường rời khỏi khu vực, trước khi đi, ông hiểu trưởng không quên biến lại tất cả đống đổ nát trở lại nguyên trạng.
Tới lúc này, Ambrose và Fayola hai người mới hiện hình, cả hai nhìn ngó xung quanh, nhất là cái chỗ con chó ba đầu kia đang ngồi.
Ambrose mãi mới nói:
“Chuyện này là thế nào… Không lẽ thầy Snape và lão Quirrell có một trận đánh nhau nhưng không thành…”
“Chuyện này tớ không rõ… Nhưng nó không liên quan gì tới chúng mình. Chỉ là… không biết Voldemort có tới đây không?” Fayola giọng hơi tức giận nói.
Ambrose nhìn cô bạn gái mình, không giống cậu đang muốn trêu đùa hai tên chủ tớ này một lúc rồi giết chết, Fayola có lẽ muốn nhiều hơn từ tên Chúa tể này…
Có thể là tung tích của cha cô bé, Regulus Black… dù sao người cuối cùng gặp cha của cô là hắn.
Hai người đứng trầm lặng một lúc, thì cái cánh cửa nối khu hành lang cấm với bên ngaoif lại mở ra. Lần này là ba tên nhóc nhà sư tử, Harry, Ron và Hermione.
Cô bé vừa đi vừa hậm hực nói:
“Có chuyện gì mà hai bồ dẫn mình tới đây…”
Potter quay lại, giơ ngón trỏ lên miệng nói
“Bạn nói nhỏ thôi, vừa rồi trong này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.”
Ron ở bên khó chịu nói:
“Phải, tụi này nghe rõ ràng tiếng nổ phát ra từ trong này… không là từ hướng này.”
Hermione nghe vậy cau mày giọng phán xét nói:
“Thế thì liên quan gì tới tụi mình, mà nếu để anh Ambrose biết mình không nghe lời trốn ra đây thì hai cậu biết tay đấy…”
Potter nói ngay:
“Có liên quan… Chuyện là thế này…”
Vừa rồi, trong lúc nghỉ giải lao giữa hai vòng đấu, hai tên nhóc này mắc tiểu nên rủ nhau cùng đi vệ sinh.
(Nghe tới chỗ này, Ambrose suýt phì cười một tiếng… đi vệ sinh bầy đàn nữa chứ…)
Vốn cả hai định giải quyết lỗi buồn ngay ở toa lét tầng một, nhưng ai ngờ, nó lại bị chặn lại do con ma yêu tinh Peeves phá hoại.
Nên chúng phải chạy lên tầng hai. Thì chính lúc đó, chúng thấy giáo sư Snape đang gì cổ, định dùng bạo lực với ông giáo sư lắp bắp.
Sau đó, cả hai ngươi kéo ta, ta kéo nhau vào trong khu vực hành lang câm, nơi mà cả bọn nhất trí là chỗ dấu Hòn đá phù thủy, bọn chúng muốn đi vào theo nhưng của khóa mất rồi.
Không có cách nào khác chúng đành phải trở lại, nhưng vừa rồi, trong lúc vừa tập trung vừa hóng hớt, hai tên này nhìn thấy giáo sư bùa chú mang theo một cục than đi qua.
Nhưng bọn chúng nhận ra được cái mũ cuốn đầu bốc mùi tỏi đặc trưng của giáo sư Quirrell… Lúc đó chúng thật hoảng, không lẽ lão Snape đã động thủ… và giáo sư Quirrell bị ông ta khử.
Nghĩ vậy, chúng cần gấp một cái đầu suy luận bây giờ, chúng cần Hermione.
“Thế là lý do hai người gọi mình lên đây à.”
“Phải. Chúng ta có thể tìm thấy một vài manh mối.. lúc đó lão Snape sẽ phải đền tội.”
“Phải phải… lão ta nên bị đá ra khỏi ngôi trường này… đồ đáng ghét.” Ron ở một bên nhổ nước bọt nói.
Đang ngồi nghe lén, Ambrose không khỏi lắc đầu nói:
“Hai đứa nhóc này quá ngây thơ rồi.”
“Phải.” Fayola đồng ý.
Hiển nhiên, Hermione cũng nhìn ra chuyện này cô bé không vui nói:
“Hai bạn thật là ngốc. Nếu dễ dàng như vậy thì làm sao thầy Snape có thể ở lại Hogwarts được. Hơn nữa, không phải bác Hagrid đã nói rồi sao…”
“Không… bạn chưa biết thôi, bọn này cũng vừa nghe được tin mới về ông ta xong. Ông ta đã từng nộp đơn xin làm giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám… nhưng bị giáo sư Dumbledore chối.”
Ron cũng chen vào nói:
“Nghe anh trai mình nói, là Fred và George, lão Snape đang cố đầu độc thầy Quirrell. Còn nữa, hai năm trước cũng có một giáo sư bị mất tích trước ngày khai giảng - ông ta tên là Paines gì đó… Ông ta biến mất thể nào cũng liên quan tới lão Snape.”
Bị hai thằng bạn lải nhải không yên, cuối cùng Hermione nói:
“Thôi được rồi, chúng ta đi vào kiểm tra xem. Nếu không có manh mối gì chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay. Biết không?”
“Rõ… nhanh đi thôi.”
Hai đứa bé trai chạy trước, bọn chúng vui sướng như sắp có một cuộc hành trình phiêu lưu mới vậy, khổ thân Hermione phải lẽo đẽo theo sau.
Ai lại cử một tên vụng về, ngu ngốc như Quirrell vào Hogwarts chứ. Đầu tiên là về cái sự thể hiện mình quá vô dụng của lão, Ambrose đã lật lại tư liệu về Quirrell, trong đó có ghi rõ ràng tên này là một học sinh xuất sắc của nhà Ravenclaw…
chỉ người không biết hoặc giả ngu mới không nhìn ra sở hở. Sau đó là một trận niệm chú nguyền rủa công khai Harry Potter trước toàn trường. Phải nói là quá liều lĩnh.
Giờ… không biết tên này đã làm gì để gây ra vụ nổ…
Ambrose và Fayola hai người nhẹ nhàng chạy theo sau lưng ông hiểu trường, cả hai đều yếm phép tàng hình trên người để không ai nhìn thấy, khi tới cái hành lang phía tây tầng ba, hai cô cậu bé phải trợn mắt há mồm vì…
Bây giờ, Ambrose không thể nhận ra cái hành lang nữa, gạch đã vụn rơi vãi khắp nơi, một ngọn lửa không lồ đáng gào thét, ở đó… một con quỷ lửa.
Bên cạnh đó, ở một góc khá xa là con chó ba đầu của lão Hagrid, còn có cả mấy sợi dây cây leo cuộn tròn tròn lại như đang sống, bọn chúng run rẩy vì sợ đám quỷ lửa kia.
Giáo sư Dumbledore và Flitwick ngay lập tức niệm chú khống chế ngọn quỷ lửa, và ép nó sát vào một vách lâu đài.
Cho đến khi ngọn lửa được kiềm chế, ông hiệu trưởng nói:
“Giáo sư Flitwick, ông xử lý ngọn lửa từ đây.”
“Vâng, ngài hiệu trưởng.”
Nói xong, Dumbledore quay đầu lại bước trước trước cái đống dây leo kia, ông chĩa đua thần vào nó và nói:
“Lumos Solem.” (ND - Thái Dương Phát Quang)
Một tia sáng vĩ đại phóng ra từ cây đũa thần ông ta, tía sáng này chiếu tới đâu thì đám dây cây leo lập tức chạy mất tới đó.
Đến khi không còn cái dây leo nào, thì hiện ra một người đàn ông đang nằm ôm đầu, co mình lại - đó là giáo sư Snape. Ông ta bất tỉnh nhân sự.
Thầy hiệu trưởng lại chĩa đũa phép và niệm:
“Rennervate.” (ND - Bùa thức tỉnh)
“Severus… chuyện gì đã xảy ra?”
Ông giáo sư môn độc dược hai mắt vừa lim lim liền trợn trừng nói:
“Quirrell, hắn…”
Ông giáo sư chỉ tay về phía ngọn lửa quỷ đang rên rỉ. Ông hiệu trưởng thấy vậy nghi hoặc nhìn lại, nhưng rất nhanh ông ta biết câu trả lời.
Giáo sư Flitwick đã triệt để dập tắt ngọn lửa, và ở bên trong nó là một người đang co quắp lại, nằm ôm thành một cục. Ông giáo sư yêu tinh thốt lên:
“Đây là giáo sư Quirrell… chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Người chấn động nhất là Dumbledore, ông ta cứ tưởng trận ồn ào này là do tên gián điệp này tạo ra chứ, nhưng tại sao hắn lại nằm bị thương thế kia.
Nhìn cái đống đen đen như than kia, giáo sư Dumbledore e rằng Quirrell đã chết… nhưng tạo sao lại như vậy? Trong đầu ông hiện lên hàng vạn câu hỏi.
“Không lẽ là do Snape?” Dumbledore nhìn giáo sư mũi khoằm hỏi thăm.
Tên giáo sư này thấy vậy lặc đầu nói:
“Lúc tôi tới thì mọi chuyện đã thế rồi.”
Giáo sư Dumbledore có thể nhìn ra có chuyện gì đó Snape không tiện nói ở đây, dù sao cũng có mặt của ông thầy Flitwick.
“Thôi vậy, chờ khi trở lại hỏi sau.” Dumbledore quyết định.
Thì đúng lúc này, giáo sư yêu tinh hét lên:
“Ngài hiệu trưởng, Quirrell, anh ta còn sống…”
“Cái gì… Nhanh, giáo sư Flitwick phiền ông mang cậu ta tới bệnh xá, sau đó có tới viện Thánh Mungo không thì nhờ cô Poppy Pomfrey quyết định. Còn cậu, Snape, đi với tôi một chuyến tới Văn phòng Hiệu trưởng.”
Nói rồi, mấy vị giáo sư chia làm hai đường rời khỏi khu vực, trước khi đi, ông hiểu trưởng không quên biến lại tất cả đống đổ nát trở lại nguyên trạng.
Tới lúc này, Ambrose và Fayola hai người mới hiện hình, cả hai nhìn ngó xung quanh, nhất là cái chỗ con chó ba đầu kia đang ngồi.
Ambrose mãi mới nói:
“Chuyện này là thế nào… Không lẽ thầy Snape và lão Quirrell có một trận đánh nhau nhưng không thành…”
“Chuyện này tớ không rõ… Nhưng nó không liên quan gì tới chúng mình. Chỉ là… không biết Voldemort có tới đây không?” Fayola giọng hơi tức giận nói.
Ambrose nhìn cô bạn gái mình, không giống cậu đang muốn trêu đùa hai tên chủ tớ này một lúc rồi giết chết, Fayola có lẽ muốn nhiều hơn từ tên Chúa tể này…
Có thể là tung tích của cha cô bé, Regulus Black… dù sao người cuối cùng gặp cha của cô là hắn.
Hai người đứng trầm lặng một lúc, thì cái cánh cửa nối khu hành lang cấm với bên ngaoif lại mở ra. Lần này là ba tên nhóc nhà sư tử, Harry, Ron và Hermione.
Cô bé vừa đi vừa hậm hực nói:
“Có chuyện gì mà hai bồ dẫn mình tới đây…”
Potter quay lại, giơ ngón trỏ lên miệng nói
“Bạn nói nhỏ thôi, vừa rồi trong này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.”
Ron ở bên khó chịu nói:
“Phải, tụi này nghe rõ ràng tiếng nổ phát ra từ trong này… không là từ hướng này.”
Hermione nghe vậy cau mày giọng phán xét nói:
“Thế thì liên quan gì tới tụi mình, mà nếu để anh Ambrose biết mình không nghe lời trốn ra đây thì hai cậu biết tay đấy…”
Potter nói ngay:
“Có liên quan… Chuyện là thế này…”
Vừa rồi, trong lúc nghỉ giải lao giữa hai vòng đấu, hai tên nhóc này mắc tiểu nên rủ nhau cùng đi vệ sinh.
(Nghe tới chỗ này, Ambrose suýt phì cười một tiếng… đi vệ sinh bầy đàn nữa chứ…)
Vốn cả hai định giải quyết lỗi buồn ngay ở toa lét tầng một, nhưng ai ngờ, nó lại bị chặn lại do con ma yêu tinh Peeves phá hoại.
Nên chúng phải chạy lên tầng hai. Thì chính lúc đó, chúng thấy giáo sư Snape đang gì cổ, định dùng bạo lực với ông giáo sư lắp bắp.
Sau đó, cả hai ngươi kéo ta, ta kéo nhau vào trong khu vực hành lang câm, nơi mà cả bọn nhất trí là chỗ dấu Hòn đá phù thủy, bọn chúng muốn đi vào theo nhưng của khóa mất rồi.
Không có cách nào khác chúng đành phải trở lại, nhưng vừa rồi, trong lúc vừa tập trung vừa hóng hớt, hai tên này nhìn thấy giáo sư bùa chú mang theo một cục than đi qua.
Nhưng bọn chúng nhận ra được cái mũ cuốn đầu bốc mùi tỏi đặc trưng của giáo sư Quirrell… Lúc đó chúng thật hoảng, không lẽ lão Snape đã động thủ… và giáo sư Quirrell bị ông ta khử.
Nghĩ vậy, chúng cần gấp một cái đầu suy luận bây giờ, chúng cần Hermione.
“Thế là lý do hai người gọi mình lên đây à.”
“Phải. Chúng ta có thể tìm thấy một vài manh mối.. lúc đó lão Snape sẽ phải đền tội.”
“Phải phải… lão ta nên bị đá ra khỏi ngôi trường này… đồ đáng ghét.” Ron ở một bên nhổ nước bọt nói.
Đang ngồi nghe lén, Ambrose không khỏi lắc đầu nói:
“Hai đứa nhóc này quá ngây thơ rồi.”
“Phải.” Fayola đồng ý.
Hiển nhiên, Hermione cũng nhìn ra chuyện này cô bé không vui nói:
“Hai bạn thật là ngốc. Nếu dễ dàng như vậy thì làm sao thầy Snape có thể ở lại Hogwarts được. Hơn nữa, không phải bác Hagrid đã nói rồi sao…”
“Không… bạn chưa biết thôi, bọn này cũng vừa nghe được tin mới về ông ta xong. Ông ta đã từng nộp đơn xin làm giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám… nhưng bị giáo sư Dumbledore chối.”
Ron cũng chen vào nói:
“Nghe anh trai mình nói, là Fred và George, lão Snape đang cố đầu độc thầy Quirrell. Còn nữa, hai năm trước cũng có một giáo sư bị mất tích trước ngày khai giảng - ông ta tên là Paines gì đó… Ông ta biến mất thể nào cũng liên quan tới lão Snape.”
Bị hai thằng bạn lải nhải không yên, cuối cùng Hermione nói:
“Thôi được rồi, chúng ta đi vào kiểm tra xem. Nếu không có manh mối gì chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay. Biết không?”
“Rõ… nhanh đi thôi.”
Hai đứa bé trai chạy trước, bọn chúng vui sướng như sắp có một cuộc hành trình phiêu lưu mới vậy, khổ thân Hermione phải lẽo đẽo theo sau.
/565
|