Chuyện kể là sau khi Harry bọn chúng thấy giáo sư Quirrell trở lại, liền tiếp tục kế hoạch theo dõi lão Snape.
Theo bọn nhóc này, giáo sư Snape đã suýt giết thầy Quirrell chỉ vì dò hỏi cách vượt qua các tầng bảo vệ Hòn đá phù thủy.
Mỗi lần đi ngang hành lang tuần thứ ba, bọn Ron, Harry và Hermione đều ép tai mình sát cánh cửa để kiểm tra xem con Fluffy vẫn còn gầm gừ bên trong không.
Thầy Snape vẫn nổi cơn tam bành thường xuyên, điều này chứng tỏ Hòn đá có thể vẫn còn nguyên vẹn.
Những ngày này, mỗi lần Harry có dịp đi ngang thầy Quirrell, nó đều tìm cách nhìn thầy, nở một nụ cười có thể hiểu ngầm là nụ cười động viên khích lệ, còn Ron đã bắt đầu biết mắng bạn bè: “Im đi”, mỗi khi có đứa nhái giọng cà lăm của thầy Quirrell.
Theo chúng, giáo sư gián điệp này đã rất dũng cảm khi suýt chết bởi tay Snape.
Thời gian qua đi, lão Snape không thấy có hành động gì, càng ngày càng gần tới thời gian thi cuối năm, Hermione với tư cách con ngoan trò giỏi liên tục dục hai đứa bạn phải ôn tập, khiến hai đứa kia phàn nàn không thôi.
Lúc đó, cả ba đang ôm đống sách vở chất như núi trong thư viện, Ron không chịu nổi nữa gầm lên:
“Không thể nào nhớ nổi ba cái mớ tùm lum này!”
Rồi thằng nhóc nhìn Hermione giọng khẩn cầu:
“Hermione ơi, còn cả thế kỷ nữa mới tới kỳ thi mà… Hôm nay chủ nhật, chúng ta ra ngoài chơi đi…”
Đây có lẽ là lần thứ mười trong tuần, lần thứ ba trong ngày, thằng nhóc tóc đỏ nói vậy, thằng bạn gay của nó, Harry Potter không thèm nhìn rồi.
Nhóc này đang mải tìm kiếm mục “Rau húng” trong cuốn Một ngàn thảo dược và nấm mốc pháp thuật, nên không ừ hử gì khi nghe Ron than. Nhưng nó lập tức ngẩng đầu lên khi nghe Ron hỏi:
“Bác Hagrid, bác làm gì trong thư viện vậy?”
Cả ba đều chăm chú nhìn Người giữ khóa cho lâu đài, đây có lẽ là lần đâu tiên chúng thấy ông ta ở trong thư viện mà còn đọc sách nữa.
Hermione nhanh tay chạy tới cầm một cuốn lên nói:
“Rồng. Hagrid, bác sao tra cứu toàn sách nói về rồng! Coi nè: “Các giống rồng ở nước Anh và Ái Nhĩ Lan”, “Từ trứng đến khạc lửa-hướng dẫn dành cho người nuôi rồng”.
Một bên, Harry đưa ra lời giải thích cho ông bác đang gãy đầu không biết nói sao:
“Xưa nay bác Hagrid vẫn thích có một con rồng, bác có nói với mình như vậy hồi mình gặp bác ấy lần đầu tiên.”
“Sở hữu một con rồng.” Rin hét lên với vẻ kinh dị, nó nói với vẻ hiểu biết lắm:
“Nhưng chuyện đó là phạm pháp! Ron kêu lên. Ai cũng biết là Hội nghị Warlocks vào năm 1709 đã cấm nuôi rồng.”
“Với lại, mình cũng đâu thể thuần hóa rồng, nguy hiểm lắm. Mấy bồ mà nhìn thấy mấy vết phỏng của anh Charlie vì để sổng mấy con rồng hoang ở Rumani kìa! Kinh lắm!”
Hermione nêu lại vấn đề:
“Thế thì bác Hagrid giấu giếm cái gì?”
Cô bé ánh mắt săm soi nhìn ông bác khổng lồ, khiến lão Hagrid ấp úng nói:
“Thì là… ừ… ta có một quả trứng rồng.”
“Cái gì… Một quả…” Ron suýt thì lại hét lên, may là Harry ở bên cạnh nhanh tay bóp mồm nó lại, không thì lớn việc.
Hermione nhìn lão Hagrid như nhìn một tên tội phạm nói:
“Bác sau có thể làm vậy, bác hiểu luật mà…”
“Suỵt… chuyện này, lúc đó ta không kìm nén được… nên… Nhưng mà nó qua rồi, hôm này là ngày rồng nở, các con có muốn xem không?”
….
Một giờ sau, bọn trẻ gõ lên cánh cửa của túp lều người giữ khóa. Chúng rất ngạc nhiên khi thấy tất cả cửa sổ, cửa cái đều kéo màn kín mít. Từ trong nhà, lão Hagrid hỏi vọng ra:
“Ai đó?”
“Là chúng cháu.. bác mở cửa ra đi.”
“Ồ là Harry Ron và Hermione hả… vào đi.”
Hai đứa con trai khi tại thư viện muốn chạy ngay tới túp lều của bác Hagrid để ngắm viên trứng rồng, nhưng bị Hermione nhất quyết bắt ở lại nốt chỗ bài tập. Nên giờ chúng mới tới.
Bên trong nóng bức vô cùng. Mặc dù hôm ấy ngoài trời khá ấm, nhưng trong nhà lão Hagrid vẫn đốt lò sưởi.
Lão pha trà và mời bọn trẻ ăn bánh mì thịt chồn. Bọn trẻ bây giờ đã quá thân thiết với lão Hagrid nên lập tức từ chối ngay món bánh mì cứng như đá lão thường dùng tiếp khách.
Vừa ngồi một lúc, thì ở bên lò sưởi vang lên mấy tiếng cạnh cạnh, Hagrid nghe thế giọng hí hửng và hồi hộp nói:
“Nó gần chui ra rồi!.”
Rồi ông ta trong sự tò mò của ba nhóc năm nhất, tay đeo bộ găng tay tô cộ, rồi cầm lấy một quả trứng đang bị đốt trên bếp lửa. Đó là một quả trứng rồng.
“Nó được ấp một cách rất đặc biệt, không biết khi mở ra có thành trứng nướng không nữa.” Ron kinh nghi nói.“Im ngay. Cháu nói dở gì vậy, ta đã thực hiện theo đúng trong sách… khà khà thấy chưa nó lại rung lên kia.” Hagrid vừa hớn hở nói vừa đặt ngay ngắn quả trứng đen thui, bóng loáng lên trên mặt bàn.
“Cạch… Cạch…”
Trên vỏ trứng có vết nứt sâu. Có cái gì đó bên trong đang ngọ nguậy. Nó phát ra tiếng lách cách nghe hết sức buồn cười.
Thình lình có tiếng rào rạo nghe như tiếng cào bời bên trong vỏ trứng, và cái trứng vỡ banh ra. Chú rồng con bước lạch bạch trên bàn.
Tuy nó còn bé con nhưng trông chẳng xinh tí nào. Những cái cánh lởm chởm rai của nó quá to so với thân hình thuôn dẹp giơ xương.
Mõm nó lại quá dài với những cái lỗ mũi quá to, lại thêm đôi mắt lồi màu cam, và những sừng non nhu nhú khiến cái đầu nó lồi lõm mấp mô.
Lão Hagrid sướng qua, mặt cúi xuống nói:
“Ôi… con trai… lại đây với ba nào…”
Dường như nghe hiểu tiếng người, con nhóc tí hon quay đầu, hai mắt chớp chớp nhìn lão người khổng lồ.
Phải phải lại đây con trai… thế nào, ta định đặt tên cho nó là Norbert, hay không..”
Ông ta định nói tiếp thì con rồng bỗng khịt mũi vài ba tia lửa xẹt ra từ mõm nó. Đám lửa bắt lên đống râu rậm rạp của người giữ khóa, khiên ông ta suýt thì cháy cả khuôn mặt.
Vậy mà lão Hagrid xuýt xoa:
“Thấy nó đẹp chưa?”
Lão giơ tay vỗ nhẹ vào đầu con rồng. Nó nhe mấy răng nanh nhọn hoắt, táp ngay ngón tay lão. Lão Hagrid nói:
“Coi kìa, nó nhận má nó đó!”
Xem ra cả hai khá thân với nha. Nhưng lão ta không cười được lâu thốt lên:
“Có kẻ nào đó rình bên ngoài, nó lén nhìn qua khe hở của tấm màn… Một đứa con nít… Nó chạy về trường rồi.”
Harry phóng ra cửa nhìn quanh. Dù khoảng cách đã khá xa, nó vẫn không thể nào lầm được:
“Là Malfoy đã nhìn thấy con rồng.”
…
Nghe đến đây, Ambrose ngắt lời kể của Hermione nói:
“Không lẽ em định nhờ tụi anh xử lý con rồng này…”
Takagi và Fayola đều nhìn cô bé chờ đợi câu trả lời (còn Max đã dùng bua tàng hình chuồn đi trước rồi, giờ chưa thể là thời gian để cậu ta gặp cô bé này), Hermione thấy vậy vội nói ngay:
“Không… mới đầu em cũng muốn nhờ anh chị, nhưng hai tên nhóc kia không đồng ý, và bác Hagrid cũng vậy. Bác ấy nói là không muốn làm phiền cậu.”
Dừng một lúc, cô bé nói tiếp:
“Với lại, Ron cũng đã liên hệ với anh trai của cậu ta, Charlie đang nghiên cứu về rồng, và anh ta sẽ tiếp nhận con rồng Norbert đó.”
“Charlie…” Ambrose nhắc lại.
Bên cạnh, Fayola nói:
“Là tên tóc đỏ bọn mình gặp trong toa tàu lần đầu tiên tới Hogwarts, cùng với cặp sinh đôi và Percy.”
“Ồ, hóa ra là anh ta, vậy mọi chuyện được giải quyết rồi còn gì, em sao phải lo lắng như vậy, Hermione.”
Cô bé lúc này mới nói tớ ý chính:
“Là về Malfoy, như em kể rồi đó, cậu ta biết về con rồng, và tối nay con ròng sẽ được chuyển ra khỏi trường… em sợ có chuyện gì không may xảy ra.”
Fayola nghe vậy nói luôn:
“Nên em muốn chị xem chừng thằng nhóc đó.”
Cô bé tóc xù gật đầu liên tục, cô bé định nói gì nhưng đã bị Fayola ngăn lại:
“Xin lỗi, nhưng chị không thể đồng ý với em được.”
Bị Fayola thẳng thừng từ chối, Hermione bông cảm thấy như bước chân hụt xuống một cái ổ gà, cô bé chỉ biết ánh mắt đáng thương nhìn Ambrose…
Nhưng lần này, đáp trả cô bé không phải là một cánh mắt đồng cảm hay cưng chìu nữa, mà là một ánh mắt nghiêm khắc.
Anh Ambrose lại đang nghiêm khắc với mình, Hermione bất an nghĩ, cô cố nhớ lại xem mình đã làm sai ở đâu mà bị anh Ambrose và chị Fayola không vừa ý.
Vấn đề là nghĩ đi nghĩ lại cô bé cũng không nghĩ ra được thứ gì có lý. Cuối cùng, cô bé giọng e dè nói:
“Em làm sai gì ạ….”
Theo bọn nhóc này, giáo sư Snape đã suýt giết thầy Quirrell chỉ vì dò hỏi cách vượt qua các tầng bảo vệ Hòn đá phù thủy.
Mỗi lần đi ngang hành lang tuần thứ ba, bọn Ron, Harry và Hermione đều ép tai mình sát cánh cửa để kiểm tra xem con Fluffy vẫn còn gầm gừ bên trong không.
Thầy Snape vẫn nổi cơn tam bành thường xuyên, điều này chứng tỏ Hòn đá có thể vẫn còn nguyên vẹn.
Những ngày này, mỗi lần Harry có dịp đi ngang thầy Quirrell, nó đều tìm cách nhìn thầy, nở một nụ cười có thể hiểu ngầm là nụ cười động viên khích lệ, còn Ron đã bắt đầu biết mắng bạn bè: “Im đi”, mỗi khi có đứa nhái giọng cà lăm của thầy Quirrell.
Theo chúng, giáo sư gián điệp này đã rất dũng cảm khi suýt chết bởi tay Snape.
Thời gian qua đi, lão Snape không thấy có hành động gì, càng ngày càng gần tới thời gian thi cuối năm, Hermione với tư cách con ngoan trò giỏi liên tục dục hai đứa bạn phải ôn tập, khiến hai đứa kia phàn nàn không thôi.
Lúc đó, cả ba đang ôm đống sách vở chất như núi trong thư viện, Ron không chịu nổi nữa gầm lên:
“Không thể nào nhớ nổi ba cái mớ tùm lum này!”
Rồi thằng nhóc nhìn Hermione giọng khẩn cầu:
“Hermione ơi, còn cả thế kỷ nữa mới tới kỳ thi mà… Hôm nay chủ nhật, chúng ta ra ngoài chơi đi…”
Đây có lẽ là lần thứ mười trong tuần, lần thứ ba trong ngày, thằng nhóc tóc đỏ nói vậy, thằng bạn gay của nó, Harry Potter không thèm nhìn rồi.
Nhóc này đang mải tìm kiếm mục “Rau húng” trong cuốn Một ngàn thảo dược và nấm mốc pháp thuật, nên không ừ hử gì khi nghe Ron than. Nhưng nó lập tức ngẩng đầu lên khi nghe Ron hỏi:
“Bác Hagrid, bác làm gì trong thư viện vậy?”
Cả ba đều chăm chú nhìn Người giữ khóa cho lâu đài, đây có lẽ là lần đâu tiên chúng thấy ông ta ở trong thư viện mà còn đọc sách nữa.
Hermione nhanh tay chạy tới cầm một cuốn lên nói:
“Rồng. Hagrid, bác sao tra cứu toàn sách nói về rồng! Coi nè: “Các giống rồng ở nước Anh và Ái Nhĩ Lan”, “Từ trứng đến khạc lửa-hướng dẫn dành cho người nuôi rồng”.
Một bên, Harry đưa ra lời giải thích cho ông bác đang gãy đầu không biết nói sao:
“Xưa nay bác Hagrid vẫn thích có một con rồng, bác có nói với mình như vậy hồi mình gặp bác ấy lần đầu tiên.”
“Sở hữu một con rồng.” Rin hét lên với vẻ kinh dị, nó nói với vẻ hiểu biết lắm:
“Nhưng chuyện đó là phạm pháp! Ron kêu lên. Ai cũng biết là Hội nghị Warlocks vào năm 1709 đã cấm nuôi rồng.”
“Với lại, mình cũng đâu thể thuần hóa rồng, nguy hiểm lắm. Mấy bồ mà nhìn thấy mấy vết phỏng của anh Charlie vì để sổng mấy con rồng hoang ở Rumani kìa! Kinh lắm!”
Hermione nêu lại vấn đề:
“Thế thì bác Hagrid giấu giếm cái gì?”
Cô bé ánh mắt săm soi nhìn ông bác khổng lồ, khiến lão Hagrid ấp úng nói:
“Thì là… ừ… ta có một quả trứng rồng.”
“Cái gì… Một quả…” Ron suýt thì lại hét lên, may là Harry ở bên cạnh nhanh tay bóp mồm nó lại, không thì lớn việc.
Hermione nhìn lão Hagrid như nhìn một tên tội phạm nói:
“Bác sau có thể làm vậy, bác hiểu luật mà…”
“Suỵt… chuyện này, lúc đó ta không kìm nén được… nên… Nhưng mà nó qua rồi, hôm này là ngày rồng nở, các con có muốn xem không?”
….
Một giờ sau, bọn trẻ gõ lên cánh cửa của túp lều người giữ khóa. Chúng rất ngạc nhiên khi thấy tất cả cửa sổ, cửa cái đều kéo màn kín mít. Từ trong nhà, lão Hagrid hỏi vọng ra:
“Ai đó?”
“Là chúng cháu.. bác mở cửa ra đi.”
“Ồ là Harry Ron và Hermione hả… vào đi.”
Hai đứa con trai khi tại thư viện muốn chạy ngay tới túp lều của bác Hagrid để ngắm viên trứng rồng, nhưng bị Hermione nhất quyết bắt ở lại nốt chỗ bài tập. Nên giờ chúng mới tới.
Bên trong nóng bức vô cùng. Mặc dù hôm ấy ngoài trời khá ấm, nhưng trong nhà lão Hagrid vẫn đốt lò sưởi.
Lão pha trà và mời bọn trẻ ăn bánh mì thịt chồn. Bọn trẻ bây giờ đã quá thân thiết với lão Hagrid nên lập tức từ chối ngay món bánh mì cứng như đá lão thường dùng tiếp khách.
Vừa ngồi một lúc, thì ở bên lò sưởi vang lên mấy tiếng cạnh cạnh, Hagrid nghe thế giọng hí hửng và hồi hộp nói:
“Nó gần chui ra rồi!.”
Rồi ông ta trong sự tò mò của ba nhóc năm nhất, tay đeo bộ găng tay tô cộ, rồi cầm lấy một quả trứng đang bị đốt trên bếp lửa. Đó là một quả trứng rồng.
“Nó được ấp một cách rất đặc biệt, không biết khi mở ra có thành trứng nướng không nữa.” Ron kinh nghi nói.“Im ngay. Cháu nói dở gì vậy, ta đã thực hiện theo đúng trong sách… khà khà thấy chưa nó lại rung lên kia.” Hagrid vừa hớn hở nói vừa đặt ngay ngắn quả trứng đen thui, bóng loáng lên trên mặt bàn.
“Cạch… Cạch…”
Trên vỏ trứng có vết nứt sâu. Có cái gì đó bên trong đang ngọ nguậy. Nó phát ra tiếng lách cách nghe hết sức buồn cười.
Thình lình có tiếng rào rạo nghe như tiếng cào bời bên trong vỏ trứng, và cái trứng vỡ banh ra. Chú rồng con bước lạch bạch trên bàn.
Tuy nó còn bé con nhưng trông chẳng xinh tí nào. Những cái cánh lởm chởm rai của nó quá to so với thân hình thuôn dẹp giơ xương.
Mõm nó lại quá dài với những cái lỗ mũi quá to, lại thêm đôi mắt lồi màu cam, và những sừng non nhu nhú khiến cái đầu nó lồi lõm mấp mô.
Lão Hagrid sướng qua, mặt cúi xuống nói:
“Ôi… con trai… lại đây với ba nào…”
Dường như nghe hiểu tiếng người, con nhóc tí hon quay đầu, hai mắt chớp chớp nhìn lão người khổng lồ.
Phải phải lại đây con trai… thế nào, ta định đặt tên cho nó là Norbert, hay không..”
Ông ta định nói tiếp thì con rồng bỗng khịt mũi vài ba tia lửa xẹt ra từ mõm nó. Đám lửa bắt lên đống râu rậm rạp của người giữ khóa, khiên ông ta suýt thì cháy cả khuôn mặt.
Vậy mà lão Hagrid xuýt xoa:
“Thấy nó đẹp chưa?”
Lão giơ tay vỗ nhẹ vào đầu con rồng. Nó nhe mấy răng nanh nhọn hoắt, táp ngay ngón tay lão. Lão Hagrid nói:
“Coi kìa, nó nhận má nó đó!”
Xem ra cả hai khá thân với nha. Nhưng lão ta không cười được lâu thốt lên:
“Có kẻ nào đó rình bên ngoài, nó lén nhìn qua khe hở của tấm màn… Một đứa con nít… Nó chạy về trường rồi.”
Harry phóng ra cửa nhìn quanh. Dù khoảng cách đã khá xa, nó vẫn không thể nào lầm được:
“Là Malfoy đã nhìn thấy con rồng.”
…
Nghe đến đây, Ambrose ngắt lời kể của Hermione nói:
“Không lẽ em định nhờ tụi anh xử lý con rồng này…”
Takagi và Fayola đều nhìn cô bé chờ đợi câu trả lời (còn Max đã dùng bua tàng hình chuồn đi trước rồi, giờ chưa thể là thời gian để cậu ta gặp cô bé này), Hermione thấy vậy vội nói ngay:
“Không… mới đầu em cũng muốn nhờ anh chị, nhưng hai tên nhóc kia không đồng ý, và bác Hagrid cũng vậy. Bác ấy nói là không muốn làm phiền cậu.”
Dừng một lúc, cô bé nói tiếp:
“Với lại, Ron cũng đã liên hệ với anh trai của cậu ta, Charlie đang nghiên cứu về rồng, và anh ta sẽ tiếp nhận con rồng Norbert đó.”
“Charlie…” Ambrose nhắc lại.
Bên cạnh, Fayola nói:
“Là tên tóc đỏ bọn mình gặp trong toa tàu lần đầu tiên tới Hogwarts, cùng với cặp sinh đôi và Percy.”
“Ồ, hóa ra là anh ta, vậy mọi chuyện được giải quyết rồi còn gì, em sao phải lo lắng như vậy, Hermione.”
Cô bé lúc này mới nói tớ ý chính:
“Là về Malfoy, như em kể rồi đó, cậu ta biết về con rồng, và tối nay con ròng sẽ được chuyển ra khỏi trường… em sợ có chuyện gì không may xảy ra.”
Fayola nghe vậy nói luôn:
“Nên em muốn chị xem chừng thằng nhóc đó.”
Cô bé tóc xù gật đầu liên tục, cô bé định nói gì nhưng đã bị Fayola ngăn lại:
“Xin lỗi, nhưng chị không thể đồng ý với em được.”
Bị Fayola thẳng thừng từ chối, Hermione bông cảm thấy như bước chân hụt xuống một cái ổ gà, cô bé chỉ biết ánh mắt đáng thương nhìn Ambrose…
Nhưng lần này, đáp trả cô bé không phải là một cánh mắt đồng cảm hay cưng chìu nữa, mà là một ánh mắt nghiêm khắc.
Anh Ambrose lại đang nghiêm khắc với mình, Hermione bất an nghĩ, cô cố nhớ lại xem mình đã làm sai ở đâu mà bị anh Ambrose và chị Fayola không vừa ý.
Vấn đề là nghĩ đi nghĩ lại cô bé cũng không nghĩ ra được thứ gì có lý. Cuối cùng, cô bé giọng e dè nói:
“Em làm sai gì ạ….”
/565
|