Đêm khuya, Sở Niệm cùng Thương Sùng kéo quỷ mập theo đến nơi dự kiến. Chỗ này còn không có đèn ngay đường cái, màn đêm đen phủ một lớp thâm trầm lên khắp nơi.
Thương Sùng đứng yên, động nhẹ cánh mũi, hắn nói. “Có quỷ khí nhưng không có quỷ ảnh, nơi này linh hồn hẳn là đều đã bị cẩu linh bắt mất.”
Sở Niệm không hé lời, chỉ là mặt càng khẩn trương. Thương Sùng nhìn cô, hỏi. “Lúc trưa em nói có biện pháp là gì? Em có nắm chắc trăm phần trăm không?”
Sở Niệm gật đầu, đảo mắt nhìn quanh. “Thương Sùng, anh thủ tại đây một lát. Phải nhớ, không được để cho nó chạy thoát từ đây đó nha.”
“Vậy còn em thì sao?”
“Em tới phía trước.”
“Làm sao mà được?” Cẩu linh kia hiện tại như con chim sợ cành cong, sẽ rất dễ chó cùng giứt giậu. Thương Sùng tuyệt đối sẽ không để cho Sở Niệm mạo hiểm một mình.
Hắn giữ chặt tay Sở Niệm, chắn trước mặt cô. “Em một đi một mình vào trong, anh không đồng ý! Trừ phi em để cho anh đi vào cùng em.”
“Anh yên tâm, em có biện pháp khiến cho nó không thương tổn được em. Em để anh trấn ở chỗ này, cũng là có nguyên nhân mà.”
“Vậy cũng không được!”
Sở Niệm thở dài, giơ tay chỉ về phía trước bọn họ. “Như vậy đi, em đứng ở ngay đó. Nếu nó thực sự chạy ra công kích em, anh có thể bảo hộ em, nhanh chóng chạy tới.”
Thương Sùng cau mày, hắn có thể cảm nhận được đây là nhượng bộ lớn nhất mà Sở Niệm có thể cho hắn. Hắn cũng biết nha đầu này một khi quyết định việc gì thì nhất định sẽ theo ý mình, không có cách nào làm cho cô thay đổi.
Quay đầu nhìn theo hướng ngón tay cô, hắn cố gắng dặn dò thêm. “Chỉ được đứng ở đó thôi, không được bước về phía trước thêm nữa, nghe rõ không?”
“Nghe rồi.”
“Nếu biện pháp của em thật sự có thể dẫn dụ cẩu linh ra, không cần thiết phải đối cứng với nó, xoay người chạy về phía anh ngay, hiểu rõ chưa!”
Sở Niệm cong cong khóe môi, quay người ôm chầm lấy Thương Sùng. “Những gì anh nói em biết rồi, anh thật tốt, em hoàn toàn hiểu rõ rồi. Anh yên tâm, em chỉ đứng ở đó. Em còn trông chờ được anh bảo hộ mà, làm sao dám thoát khỏi tầm mắt anh?”
Thương Sùng ôm chặt cô, vài phút sau mới chậm rãi buông tay. Hắn yên lặng đứng một bên nhìn Sở Niệm.
Sở Niệm hướng hắn cười, xoay người đi đến chỗ chỉ định. Trong lòng cô rõ ràng, không chỉ có con đường này không có linh hồn, trong mấy km phụ cận đều không có u hồn do bị cẩu linh bắt mất. Như vậy cũng tốt, vừa vặn tránh được rất nhiều phiền toái cho bản thân.
Giơ tay sờ nhẹ chính giữa vòng cổ của mình, Sở Niệm nhẹ mở khóa, cẩn thận gỡ vòng cổ xuống.
Cô đã từng hứa với bà nội, sẽ không tùy ý gỡ vòng cổ này ra. Nhưng hiện tại đây là cách duy nhất có thể giúp cô nhanh chóng tìm ra cẩu linh và dụ nó tới.
Nhắm hai mắt, Sở Niệm thầm niệm một khẩu quyết.
Kế tiếp, cô cắt đầu ngón tay của mình, để cho máu nhỏ lên trên viên ngọc bích lấp lánh.
Đứng ở phía sau, Thương Sùng sửng sốt. Hắn nghĩ cũng không nghĩ ra cô lại dùng chính máu của mình để dẫn dụ cẩu linh.
Máu của người đuổi ma đối với oánh linh thì đúng thực là đáng sợ, nhưng với yêu hoặc là ma vật khác, thì đó chính là đồ bổ khó tìm được.
Nguyên thần Cẩu linh đang bị thương, trốn đi và tấn công các du hồn chỉ vì muốn chữa trị mau chóng khỏi hẳn. Nếu lúc này nó ngửi thấy mùi máu của người đuổi ma thì lý trí sẽ không chống cự lại nổi, đây đúng là một cơ hội không sai.
Hơn nữa, không có ngọc bích áp chế, cơ thể Sở Niệm tựa như một món ăn thật mê người. Ngay cả đối với ngừoi đứng phía sau cô cũng cảm thấy không có cách nào nén nhịn.
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua. Mùi máu tinh khiết vô song của Sở Niệm cùng mùi tự nhiên của cơ thể cô trong nháy mắt làm cho đôi mắt Thương Sùng nhiễm đỏ, răng nanh trong miệng hắn gào thét mọc dài ra, màu đỏ tươi dần thay thế màu đen trong đôi mắt hắn.
Thương Sùng nắm chặt hai tay, hắn không thể để cho Sở Niệm nhìn thấy bộ dạng này của hắn vào lúc này!
Xoay người về hướng khác, hắn gần như phẫn nộ gào to: “Sở Niệm, mau chóng đeo vòng cổ lên!”
Sở Niệm cắn môi, cô có thể cảm nhận được âm khí xung quanh càng lúc càng dày đặc. Săp thanh công rồi! Cô tuyệt đối không thể từ bỏ vào lúc này!
Tim đập mạnh, cô bóp ngón tay ép thêm máu chảy vào phía trên viên đá xanh. Sở Niệm có thể cảm giác viên đá đang hút máu của mình, giống như một cái miệng nhỏ tham lam đang cắn ngón tay cô, một miếng cũng không lãng phí.
Sắc mặt Sở Niệm bắt đầu tái nhợt đi, lúc này đây bất kể phải trả giá lớn thế nào, cô cũng sẽ không thử bỏ.
Quỷ mập cần giúp gấp, những oan hồn đó cũng cần được giúp, nhưng trong thâm tâm cô muốn làm nhất là phải trả thù!
Không phải là mất chút máu sao, chị đây còn chịu được!
Ngước mắt nhìn thấy làn sương đen tích tụ càng lúc càng dày, Sở Niệm giương khóe môi cười châm chọc.
“Cuối cùng ngươi đã tới rồi.”
Tiếng cười lạnh từ làn sương đen, nó cuộn lưỡi ẩm ướt, liếm khóe miệng. Đôi mắt vẫn mang màu xanh lá cây, ngay cả khi nó không có thực thể cũng không thể dấu được mùi hôi thối tanh tưởi trên người.
Nó tham lam đánh giá Sở Niệm. “Hóa ra ngươi lại là một món ăn cực phẩm như vậy, biết vậy ta đã sớm mang ngươi nuốt vào bụng rồi.”
Sở Niệm nhướng mày, “Muốn ăn ta ư, cũng phải có bản lĩnh đó đã. Đã bị ta đánh cho một trận thảm như vậy mà đã quên rồi ư, đúng là đồ cẩu bất giáo***!”
“Ta thua trên tay các ngươi một lần, là do đám nhân loại các người là đồ gian trá giảo hoạt.”
“Gian trá thì cũng là con người, không giống như người chỉ là loài súc sinh. Lừa ngươi một lần ta còn cho là ít đó.”
Sở Niệm đem vòng cổ để vào trong túi, phủi tay lấy hàng ma bổng ra.
Máu cô nhiễm đỏ kim long trên hàng ma bổng, màu đen trong tròng mắt lấp lóe sĩ khí quyết thắng.
Cũng không cho cẩu linh có bất cứ cơ hội nào mở miệng, cô cúi người phóng đi.
Ngay lúc cô muốn ra tay giao đấu cùng cổ linh, phía sau cổ nhói đau làm trước mắt cô tối sầm, không kịp xoay người cô đã hoàn toàn ngất đi.
Cẩu linh nhíu mày, cúi đầu nhìn nam nhân đang đỡ lấy Sở Niệm té xỉu trong lòng. Giống như hiểu rõ gì đó, nó cười sằng sặc. “Ta sớm biết nhân loại các ngươi gian trá mà, tâm địa tàn nhân! Có lợi cho mình là không buông tha, lúc trước ta còn cho là ngươi có cảm tình với cô ta.”
Thương Sùng cúi đầu, mái tóc hỗn loạn che dấu biểu tình hắc ám trên gương mặt hắn. Hắn lạnh lùng lên tiếng. “Ngươi thật sự là không có đánh giá sai, ta đã từng vì người con gái này mà tha cho ngươi một mạng. Chính là…”
“Chính là cái gì?”
“Chính là ta hiện tại rất đói bụng.” Thương Sùng ngâng đầu, hai tròng mắt đỏ như máu ngước nhìn cẩu linh.
Hắn đặt Sở Niệm thật cẩn thận trên mặt đất, giống như thẩm phán, từng bước từng bước tới gần cẩu linh.
Hắn nói. “Là ngươi đã khiến ta lên cơn đói, không chỉ những oán linh trong cơ thể ngươi, đối với ta mà nói, ngươi cũng là đồ ăn của ta.”
Cẩu linh hoàn toàn choáng váng, không dám tin nhìn người nam nhân trước mặt.
“Ngươi, ngươi làm sao có thể là…”
Thương Sùng đứng yên, động nhẹ cánh mũi, hắn nói. “Có quỷ khí nhưng không có quỷ ảnh, nơi này linh hồn hẳn là đều đã bị cẩu linh bắt mất.”
Sở Niệm không hé lời, chỉ là mặt càng khẩn trương. Thương Sùng nhìn cô, hỏi. “Lúc trưa em nói có biện pháp là gì? Em có nắm chắc trăm phần trăm không?”
Sở Niệm gật đầu, đảo mắt nhìn quanh. “Thương Sùng, anh thủ tại đây một lát. Phải nhớ, không được để cho nó chạy thoát từ đây đó nha.”
“Vậy còn em thì sao?”
“Em tới phía trước.”
“Làm sao mà được?” Cẩu linh kia hiện tại như con chim sợ cành cong, sẽ rất dễ chó cùng giứt giậu. Thương Sùng tuyệt đối sẽ không để cho Sở Niệm mạo hiểm một mình.
Hắn giữ chặt tay Sở Niệm, chắn trước mặt cô. “Em một đi một mình vào trong, anh không đồng ý! Trừ phi em để cho anh đi vào cùng em.”
“Anh yên tâm, em có biện pháp khiến cho nó không thương tổn được em. Em để anh trấn ở chỗ này, cũng là có nguyên nhân mà.”
“Vậy cũng không được!”
Sở Niệm thở dài, giơ tay chỉ về phía trước bọn họ. “Như vậy đi, em đứng ở ngay đó. Nếu nó thực sự chạy ra công kích em, anh có thể bảo hộ em, nhanh chóng chạy tới.”
Thương Sùng cau mày, hắn có thể cảm nhận được đây là nhượng bộ lớn nhất mà Sở Niệm có thể cho hắn. Hắn cũng biết nha đầu này một khi quyết định việc gì thì nhất định sẽ theo ý mình, không có cách nào làm cho cô thay đổi.
Quay đầu nhìn theo hướng ngón tay cô, hắn cố gắng dặn dò thêm. “Chỉ được đứng ở đó thôi, không được bước về phía trước thêm nữa, nghe rõ không?”
“Nghe rồi.”
“Nếu biện pháp của em thật sự có thể dẫn dụ cẩu linh ra, không cần thiết phải đối cứng với nó, xoay người chạy về phía anh ngay, hiểu rõ chưa!”
Sở Niệm cong cong khóe môi, quay người ôm chầm lấy Thương Sùng. “Những gì anh nói em biết rồi, anh thật tốt, em hoàn toàn hiểu rõ rồi. Anh yên tâm, em chỉ đứng ở đó. Em còn trông chờ được anh bảo hộ mà, làm sao dám thoát khỏi tầm mắt anh?”
Thương Sùng ôm chặt cô, vài phút sau mới chậm rãi buông tay. Hắn yên lặng đứng một bên nhìn Sở Niệm.
Sở Niệm hướng hắn cười, xoay người đi đến chỗ chỉ định. Trong lòng cô rõ ràng, không chỉ có con đường này không có linh hồn, trong mấy km phụ cận đều không có u hồn do bị cẩu linh bắt mất. Như vậy cũng tốt, vừa vặn tránh được rất nhiều phiền toái cho bản thân.
Giơ tay sờ nhẹ chính giữa vòng cổ của mình, Sở Niệm nhẹ mở khóa, cẩn thận gỡ vòng cổ xuống.
Cô đã từng hứa với bà nội, sẽ không tùy ý gỡ vòng cổ này ra. Nhưng hiện tại đây là cách duy nhất có thể giúp cô nhanh chóng tìm ra cẩu linh và dụ nó tới.
Nhắm hai mắt, Sở Niệm thầm niệm một khẩu quyết.
Kế tiếp, cô cắt đầu ngón tay của mình, để cho máu nhỏ lên trên viên ngọc bích lấp lánh.
Đứng ở phía sau, Thương Sùng sửng sốt. Hắn nghĩ cũng không nghĩ ra cô lại dùng chính máu của mình để dẫn dụ cẩu linh.
Máu của người đuổi ma đối với oánh linh thì đúng thực là đáng sợ, nhưng với yêu hoặc là ma vật khác, thì đó chính là đồ bổ khó tìm được.
Nguyên thần Cẩu linh đang bị thương, trốn đi và tấn công các du hồn chỉ vì muốn chữa trị mau chóng khỏi hẳn. Nếu lúc này nó ngửi thấy mùi máu của người đuổi ma thì lý trí sẽ không chống cự lại nổi, đây đúng là một cơ hội không sai.
Hơn nữa, không có ngọc bích áp chế, cơ thể Sở Niệm tựa như một món ăn thật mê người. Ngay cả đối với ngừoi đứng phía sau cô cũng cảm thấy không có cách nào nén nhịn.
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua. Mùi máu tinh khiết vô song của Sở Niệm cùng mùi tự nhiên của cơ thể cô trong nháy mắt làm cho đôi mắt Thương Sùng nhiễm đỏ, răng nanh trong miệng hắn gào thét mọc dài ra, màu đỏ tươi dần thay thế màu đen trong đôi mắt hắn.
Thương Sùng nắm chặt hai tay, hắn không thể để cho Sở Niệm nhìn thấy bộ dạng này của hắn vào lúc này!
Xoay người về hướng khác, hắn gần như phẫn nộ gào to: “Sở Niệm, mau chóng đeo vòng cổ lên!”
Sở Niệm cắn môi, cô có thể cảm nhận được âm khí xung quanh càng lúc càng dày đặc. Săp thanh công rồi! Cô tuyệt đối không thể từ bỏ vào lúc này!
Tim đập mạnh, cô bóp ngón tay ép thêm máu chảy vào phía trên viên đá xanh. Sở Niệm có thể cảm giác viên đá đang hút máu của mình, giống như một cái miệng nhỏ tham lam đang cắn ngón tay cô, một miếng cũng không lãng phí.
Sắc mặt Sở Niệm bắt đầu tái nhợt đi, lúc này đây bất kể phải trả giá lớn thế nào, cô cũng sẽ không thử bỏ.
Quỷ mập cần giúp gấp, những oan hồn đó cũng cần được giúp, nhưng trong thâm tâm cô muốn làm nhất là phải trả thù!
Không phải là mất chút máu sao, chị đây còn chịu được!
Ngước mắt nhìn thấy làn sương đen tích tụ càng lúc càng dày, Sở Niệm giương khóe môi cười châm chọc.
“Cuối cùng ngươi đã tới rồi.”
Tiếng cười lạnh từ làn sương đen, nó cuộn lưỡi ẩm ướt, liếm khóe miệng. Đôi mắt vẫn mang màu xanh lá cây, ngay cả khi nó không có thực thể cũng không thể dấu được mùi hôi thối tanh tưởi trên người.
Nó tham lam đánh giá Sở Niệm. “Hóa ra ngươi lại là một món ăn cực phẩm như vậy, biết vậy ta đã sớm mang ngươi nuốt vào bụng rồi.”
Sở Niệm nhướng mày, “Muốn ăn ta ư, cũng phải có bản lĩnh đó đã. Đã bị ta đánh cho một trận thảm như vậy mà đã quên rồi ư, đúng là đồ cẩu bất giáo***!”
“Ta thua trên tay các ngươi một lần, là do đám nhân loại các người là đồ gian trá giảo hoạt.”
“Gian trá thì cũng là con người, không giống như người chỉ là loài súc sinh. Lừa ngươi một lần ta còn cho là ít đó.”
Sở Niệm đem vòng cổ để vào trong túi, phủi tay lấy hàng ma bổng ra.
Máu cô nhiễm đỏ kim long trên hàng ma bổng, màu đen trong tròng mắt lấp lóe sĩ khí quyết thắng.
Cũng không cho cẩu linh có bất cứ cơ hội nào mở miệng, cô cúi người phóng đi.
Ngay lúc cô muốn ra tay giao đấu cùng cổ linh, phía sau cổ nhói đau làm trước mắt cô tối sầm, không kịp xoay người cô đã hoàn toàn ngất đi.
Cẩu linh nhíu mày, cúi đầu nhìn nam nhân đang đỡ lấy Sở Niệm té xỉu trong lòng. Giống như hiểu rõ gì đó, nó cười sằng sặc. “Ta sớm biết nhân loại các ngươi gian trá mà, tâm địa tàn nhân! Có lợi cho mình là không buông tha, lúc trước ta còn cho là ngươi có cảm tình với cô ta.”
Thương Sùng cúi đầu, mái tóc hỗn loạn che dấu biểu tình hắc ám trên gương mặt hắn. Hắn lạnh lùng lên tiếng. “Ngươi thật sự là không có đánh giá sai, ta đã từng vì người con gái này mà tha cho ngươi một mạng. Chính là…”
“Chính là cái gì?”
“Chính là ta hiện tại rất đói bụng.” Thương Sùng ngâng đầu, hai tròng mắt đỏ như máu ngước nhìn cẩu linh.
Hắn đặt Sở Niệm thật cẩn thận trên mặt đất, giống như thẩm phán, từng bước từng bước tới gần cẩu linh.
Hắn nói. “Là ngươi đã khiến ta lên cơn đói, không chỉ những oán linh trong cơ thể ngươi, đối với ta mà nói, ngươi cũng là đồ ăn của ta.”
Cẩu linh hoàn toàn choáng váng, không dám tin nhìn người nam nhân trước mặt.
“Ngươi, ngươi làm sao có thể là…”
/535
|