“Không, đừng giết ta. Yêu cùng ma từ xưa nước giếng không phạm nước sông, cùng lắm thì, cùng lắm thì ta về sau sẽ không bao giờ xuất hiện lại trước mặt ngươi.” Cẩu linh run rẩy hai chân, ý đồ hướng Thương Sùng xin tha.
Thương Sùng cười lạnh, cúi người đi tới trước mặt nó. Đầu ngón tay lạnh như băng sờ lên người cẩu linh, thanh âm trầm thấp quỷ mị. “Trước kia đúng là nước sông không phạm nước giếng,… nhưng mà, thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé. Trước kia ngươi bị người ta ăn, so với bây giờ cũng giống nhau vậy thôi.”
Cẩu linh tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, nó biết nếu hôm nay người nam nhân này đã quyết định muốn giết chính mình. Nó lập tức tìm cách chạy trốn, nhưng mà không tài nào thoát được.
Đưa mắt nhìn Sở Niệm đang nằm một bên, cẩu linh dời tầm mắt về phía Thương Sùng. “Cô gái kia là người đuổi ma, nếu hôm nay ngươi giết ta, ngươi không sợ ngày nào đó cô ấy sẽ biết thân phận của ngươi ư? Ta từng thấy lần trước ngươi rất để ý đến cô ta, nếu ngươi không muốn sự tình bị lộ, chúng ta lập giao dịch đi được không?”
“Nói ta nghe thử xem.”
“Ta biết hai tiểu quỷ sáng nay ta bắt được có biết cô gái kia, giờ ta liền đưa tụi nó cho ngươi. Như vậy, ngươi cũng có cái để nói với cô ta, mà ta, ta nguyện dùng nguyên thần của ta mà thề rằng, trong vòng 300 năm tới ta sẽ không bước chân vào Mộ Thành một bước nào.”
Cẩu linh dùng nguyên thần mà thề bồi cũng giống như cương thi thề dưới ánh mặt trời vậy, nó không tin rằng mình nguyện làm như vậy mà nam nhân này còn không chịu nhượng bộ.
Thương Sùng cong môi, “Ngươi thật đúng là biết tính toán.”
“Bằng không chúng ta đánh một trận, tất yếu thì cũng sẽ ngươi sống ta chết mà thôi. Ngươi chỉ cần mấy thứ này, ta đưa ngươi là được chứ sao.”
“Đúng là không tồi. Nhưng mà…” Thương Sùng xuyên bàn tay qua thân thể cẩu linh, nhíu mày. “Ta cho rằng ngươi không có tư cách để cò kè mặc cả cùng ta.”
Cẩu linh ngẩn ra, gần như ngây dại nhìn Thương Sùng đưa răng nanh trong miệng cắn cổ mình. Nó hiểu rõ rằng huyết nhục trong cơ thể đang bị hút dần, khoảng cách với cái chết của nó không hề xa xôi.
Cảm giác lạnh băng đầy sợ hãi trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ đại não, cẩu linh không rõ rốt cuộc nó đã làm sai cái gì, nó chỉ dùng biện pháp đi trừng trị người xấu, nó cũng chưa từng cho phép cẩu nô làm hại bất kỳ người tốt nào.
Rốt cuộc là vì sao mà cuối cùng nó lại phải chịu một kết cục giống như vậy?
Nó nói, “Ngươi sẽ không lừa gạt được cô ta lâu dài.”
Nó nói, “Ta sẽ ở dưới kia nhìn các ngươi quyết chiến, ta chờ đến ngày các người giết hại lẫn nhau.”
Cẩu linh ác độc mở miệng nguyền rủa, Tương Sùng vẫn bình tĩnh cắn hút cơ thể nó. Đưa tay nắm lấy nguyên thần của nó, tiếng cười của Thương Sùng cùng tiếng nguyên thần vỡ vụn quanh quẩn nơi góc đường.
Âm trầm, bạo nộ, rồi lại bình tĩnh…dường như chưa từng có điều gì phát sinh.
Thương Sùng cười lạnh, cúi người đi tới trước mặt nó. Đầu ngón tay lạnh như băng sờ lên người cẩu linh, thanh âm trầm thấp quỷ mị. “Trước kia đúng là nước sông không phạm nước giếng,… nhưng mà, thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé. Trước kia ngươi bị người ta ăn, so với bây giờ cũng giống nhau vậy thôi.”
Cẩu linh tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, nó biết nếu hôm nay người nam nhân này đã quyết định muốn giết chính mình. Nó lập tức tìm cách chạy trốn, nhưng mà không tài nào thoát được.
Đưa mắt nhìn Sở Niệm đang nằm một bên, cẩu linh dời tầm mắt về phía Thương Sùng. “Cô gái kia là người đuổi ma, nếu hôm nay ngươi giết ta, ngươi không sợ ngày nào đó cô ấy sẽ biết thân phận của ngươi ư? Ta từng thấy lần trước ngươi rất để ý đến cô ta, nếu ngươi không muốn sự tình bị lộ, chúng ta lập giao dịch đi được không?”
“Nói ta nghe thử xem.”
“Ta biết hai tiểu quỷ sáng nay ta bắt được có biết cô gái kia, giờ ta liền đưa tụi nó cho ngươi. Như vậy, ngươi cũng có cái để nói với cô ta, mà ta, ta nguyện dùng nguyên thần của ta mà thề rằng, trong vòng 300 năm tới ta sẽ không bước chân vào Mộ Thành một bước nào.”
Cẩu linh dùng nguyên thần mà thề bồi cũng giống như cương thi thề dưới ánh mặt trời vậy, nó không tin rằng mình nguyện làm như vậy mà nam nhân này còn không chịu nhượng bộ.
Thương Sùng cong môi, “Ngươi thật đúng là biết tính toán.”
“Bằng không chúng ta đánh một trận, tất yếu thì cũng sẽ ngươi sống ta chết mà thôi. Ngươi chỉ cần mấy thứ này, ta đưa ngươi là được chứ sao.”
“Đúng là không tồi. Nhưng mà…” Thương Sùng xuyên bàn tay qua thân thể cẩu linh, nhíu mày. “Ta cho rằng ngươi không có tư cách để cò kè mặc cả cùng ta.”
Cẩu linh ngẩn ra, gần như ngây dại nhìn Thương Sùng đưa răng nanh trong miệng cắn cổ mình. Nó hiểu rõ rằng huyết nhục trong cơ thể đang bị hút dần, khoảng cách với cái chết của nó không hề xa xôi.
Cảm giác lạnh băng đầy sợ hãi trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ đại não, cẩu linh không rõ rốt cuộc nó đã làm sai cái gì, nó chỉ dùng biện pháp đi trừng trị người xấu, nó cũng chưa từng cho phép cẩu nô làm hại bất kỳ người tốt nào.
Rốt cuộc là vì sao mà cuối cùng nó lại phải chịu một kết cục giống như vậy?
Nó nói, “Ngươi sẽ không lừa gạt được cô ta lâu dài.”
Nó nói, “Ta sẽ ở dưới kia nhìn các ngươi quyết chiến, ta chờ đến ngày các người giết hại lẫn nhau.”
Cẩu linh ác độc mở miệng nguyền rủa, Tương Sùng vẫn bình tĩnh cắn hút cơ thể nó. Đưa tay nắm lấy nguyên thần của nó, tiếng cười của Thương Sùng cùng tiếng nguyên thần vỡ vụn quanh quẩn nơi góc đường.
Âm trầm, bạo nộ, rồi lại bình tĩnh…dường như chưa từng có điều gì phát sinh.
/535
|