Chậm chạp nhích lại gần cô, Thương Sùng cố ý đặt tay ở gần tay Sở Niệm trên ghế sô pha. Hắn cất lời, “Còn giận vì chuyện tối hôm đó hử?”
”Không có.” Sở Niệm liếc mắt nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn không bị khống chế mà đỏ lên.
Thương Sùng bất đắc dĩ, duỗi tay ôm cô vào trong lòng. Đúng như hắn dự liệu, nha đầu này không chịu cho hắn chạm vào mình. Nếu như bình thường, hắn khẳng định sẽ buông tay, nhưng lúc này… “Niệm Niệm, em đừng cáu kỉnh mà. Tối đó anh làm vậy, là có lý do mà.”
“Em không nghe! Em không nghe!” Nếu không phải còn cố kỵ vết thương sau lưng hắn chưa bình phục , Sở Niệm đã sớm đạp cho hắn một phát rồi.
Sự tình tối đó như tảng đá to đùng đè nặng trong ngực Sở Niệm, thở dốc cũng sẽ làm cô đau.
Cô không hiểu rõ vì lý do gì đêm đó Thương Sùng lại ngừng lại, nếu đã không muốn cô, thì vì đâu lại muốn bắt đầu? Trần truồng lõa thể nằm ở bên cạnh nam nhân này, đúng là sỉ nhục mà!
“Niệm Niệm, không phải là anh không muốn em. Anh chỉ là cảm thấy chúng ta phía trước còn rất nhiều thời gian, anh không muốn trong tình huống đó khiến em phải làm như vậy. Anh sợ sau này em sẽ hối hận.” Thương Sùng ghì chặt Sở Niệm trong ngực, ánh mắt khổ sở của cô giống như con dao nhỏ sắc bén, cắt vào trong trái tim hắn làm hắn đau đớn.
Hắn tiếp, “Anh có thể chờ em tốt nghiệp, rồi chờ em lớn lên. Chờ đến khi em thật sự quyết định ở cùng bên anh, chúng ta sẽ kết hôn. Niệm Niệm, em biết không? Anh thực sự yêu em.”
Trong vòng tay ôm chặt của hắn, Sở Niệm có chút nghe không rõ những điều Thương Sùng nói, nhưng cảm xúc của cô vẫn rất rõ ràng.
Không còn giãy dụa nữa, an an tĩnh tĩnh tựa vào ngực hắn. Hồi lâu sau cô mới mở miệng. “Anh không chạm vào em, cũng chỉ là vì sợ sau này em sẽ hối hận sao?”
“Ừ.”
“Đồ ngốc.” Sở Niệm thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn. “Nếu em hối hận thì lúc trước đã không hướng anh thổ lộ. Thương Sùng, em yêu anh. Mặc dù em không làm được gì nhiều cho anh như anh đã làm cho em, nhưng thực sự em cũng rất thật lòng yêu anh.”
“Anh biết.” Thương Sùng cúi đầu hôn lên trái Sở Niệm.
“Cho nên, anh lo lắng nhiều như vậy căn bản là dư thừa mà.”
“Vậy anh lỡ sai rồi phải làm sao? Tiếp theo, anh sẽ đem em ăn sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của Sở đại tiểu thư nhà chúng ta.”
Sở Niệm cười, ngẩng đầu cắn nhẹ vào cằm Thương Sùng. “Thật là bốc mùi đó.”
Thương Sùng thở dài, “Hiện tại hết giận chưa?”
“Anh đã xin lỗi rồi, còn giận nữa không phải em hẹp hòi quá sao?”
Sở Niệm tìm một tư thế thoải mái, dựa vào trong lòng Thương Sùng.
“Vậy là tốt rồi, nếu không còn tức giận nữa thì ở lại đây với anh thêm vài ngày đi, dù sao Cẩm Mặc và Hoa Lệ cũng chưa về ngay, em sẽ không thực sự bỏ anh ném ở đây một mình chứ?”
Thương Sùng nhìn Sở Niệm, bộ dáng “Ta Thực Đáng Thương”.
Sở Niệm do dự, trong lòng cô rất muốn cùng Thương Sùng ở bên cạnh nhau. Chính là bà nội còn ở nhà…thực sự không có vấn đề gì sao?
Hai ngày nay chỉ lo chăm sóc Thương Sùng, tin tức của Cẩu linh đến giờ vẫn chưa có, cô hạ kết giới trong nhà, nhưng ai biết được vạn nhất…
“Niệm Niệm, em đang lo lắng cái gì?” Thương Sùng xoa xoa trán của Sở Niệm đã nhăn tít lại.
Sở Niệm ngẩng đầu, “Không lo lắng gì, chỉ là cảm thấy chuyện cẩu linh không kết thúc đơn giản như vậy. Cẩu nô bị mình giết, nó bị anh gây thương tích, với cá tính của nó thì không có khả năng sẽ dừng tay như vậy.”
Cẩu linh bênh vực người của nó, điều này chính cô cùng Thương Sùng đã chính mắt nhìn thấy. Tối hôm đó Sở Niệm thừa dịp xe cứu thương chưa đến, liền dùng Hồng Phù hỏa thiêu thân thể Tưởng Ba. (truyện đăng tại Gacsach.com, edit bởi Meo_mup)
Linh hồn Tưởng Ba cũng bị cô đánh tan, Thương Sùng dùng quyền cước đánh bị thương, cẩu linh nếu không báo thù thì thật sự rất kỳ quái.
Hai ngày qua Vương Lượng cũng không gọi điện liên lạc, điều này cũng cho thấy không có án mạng nào phát sinh mới tại Mộ Thành. Cẩu linh kia không hành động, vậy nó hiện tại đang trốn ở đâu?
Sở Niệm cảm thấy cẩu linh hiện tại như quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, phải mau chóng diệt trừ nếu không sẽ để lại hậu hoạn khó lường.
Thương Sùng nhướng mày, “Nếu nó có thể đến tìm mình báo thù, chẳng phải là càng tốt hay sao?”
“Lỡ đâu nó đi tìm người khác thì sao?”
Thương Sùng suy tư một lát vừa định mở miệng thì cảm thấy trong phòng khách có tồn tại một sinh vật khác.
Hắn cùng Sở Niệm đồng thời đứng lên, nhìn chằm chằm vào mức màn phía sau.
“Dám đến tận đây cơ á, ngươi không sợ chết sao?”
Bức màn rung động vài cái, tiếng dạ vâng vang lên trong phòng khách. “Ta, ta chỉ là tới tìm Sở Niệm thôi.”
“Tìm ta ư?” Sở Niệm chỉ vào trán mình, nhìn sang Thương Sùng rồi nhìn về phía bức màn. “Ngươi là ai?”
“Ta là mập, quỷ mập nè.” Rôt cuộc nghe thấy tiếng Sở Niệm, quỷ mập run rẩy khóc, run run rẩy rẩy bay ra từ sau bức màn.
Hắn cẩn thật dừng tầm mắt phía trước Thương Sùng, đáng thương hề hề dùng mu bàn tay xoa xoa khóe mắt.
Sở Niệm buồn bực bước tới. “Mắc gì ngươi đến đây tìm ta vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”
Quỷ mập vốn là linh hồn hết thọ tự nhiên, bởi vì không muốn chuyển thế đầu thai nên mới du đãng trên trần thế. Một lần ngẫu nhiên tương ngộ cùng Sở Niệm, hai người có khế ước hợp tác, hắn có thể hỗ trợ cho cô trong vài phương diện, cũng chưa bao giờ đòi Sở Niệm cái gì quá đáng.
Một linh hồn không e ngại ánh mặt trời, giữa ban ngày mà đi ra ngoài thì cũng bình thường. Nhưng cái chính là tự nhiên quỷ mập mò tới tìm mình, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ư?
Quỷ mập nói, “Cao và Gầy đã xảy ra chuyện, sáng nay ba chúng ta đang lang thang trên đường, tự dưng ở đâu chạy ra một cẩu yêu nhào tới đánh tụi ta, Cao vì cứu ta, cùng với Gầy bị cái thứ kia kéo nhanh vào rừng cây. Sở Niệm, ngươi nhất định phải giúp ta cứu bọn họ. Ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.”
Cẩu yêu ư?Sở Niệm nghĩ ngợi, quay sang bảo quỷ mập kể lại sự tình phát sinh lúc sáng cho cô và Thương Sùng nghe.
Quỷ mập nói đứt quãng, kể lại rành mạch chuyện buổi sáng sớm bị tấn công cho hai người nghe, Sở Niệm nghe mà lo lắng về việc cẩu linh.
Trách sao Cẩm Mặc không tìm được nó, thì ra nó trốn đông trốn tây, đi hút linh hồn để chữa thương cho mình.
Thương Sùng lạnh lẽo nhìn, bộ dáng dọa quỷ mập nhảy dựng. Sở Niệm an ủi nó, cũng bảo nó mấy ngày này đừng chạy loạn. Việc của Cao và Gầy, cô sẽ mau chóng nghĩ cách.
Quỷ mập hít hít mũi, cung kính hướng Sở Niệm cúi người, sau đó biến mất trong phòng.
Sở Niệm quay đầu lại nhìn Thương Sùng, vô cùng nghiêm túc nói.
“Chúng ta phải bắt được con súc sinh kia, bằng không rất nhiều linh hồn lương thiện sẽ bị biến mất vì nó.”
Thương Sùng gật đầu, “Đúng là cái đồ phiền toái. Bất quá… em có nghĩ ra cách gì dẫn dụ nó ra chưa?”
Cẩu linh đã bị hai người bọn họ dụ ra hết một lần, lúc này mà còn muốn dẫn dụ nó sẽ không dễ dàng như vậy.
Sở Niệm suy nghĩ, sau khi thông suốt thì nói “Anh yên tâm, em có cách. Rạng sáng, chúng ta sẽ hành động.”
“Được.”
”Không có.” Sở Niệm liếc mắt nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn không bị khống chế mà đỏ lên.
Thương Sùng bất đắc dĩ, duỗi tay ôm cô vào trong lòng. Đúng như hắn dự liệu, nha đầu này không chịu cho hắn chạm vào mình. Nếu như bình thường, hắn khẳng định sẽ buông tay, nhưng lúc này… “Niệm Niệm, em đừng cáu kỉnh mà. Tối đó anh làm vậy, là có lý do mà.”
“Em không nghe! Em không nghe!” Nếu không phải còn cố kỵ vết thương sau lưng hắn chưa bình phục , Sở Niệm đã sớm đạp cho hắn một phát rồi.
Sự tình tối đó như tảng đá to đùng đè nặng trong ngực Sở Niệm, thở dốc cũng sẽ làm cô đau.
Cô không hiểu rõ vì lý do gì đêm đó Thương Sùng lại ngừng lại, nếu đã không muốn cô, thì vì đâu lại muốn bắt đầu? Trần truồng lõa thể nằm ở bên cạnh nam nhân này, đúng là sỉ nhục mà!
“Niệm Niệm, không phải là anh không muốn em. Anh chỉ là cảm thấy chúng ta phía trước còn rất nhiều thời gian, anh không muốn trong tình huống đó khiến em phải làm như vậy. Anh sợ sau này em sẽ hối hận.” Thương Sùng ghì chặt Sở Niệm trong ngực, ánh mắt khổ sở của cô giống như con dao nhỏ sắc bén, cắt vào trong trái tim hắn làm hắn đau đớn.
Hắn tiếp, “Anh có thể chờ em tốt nghiệp, rồi chờ em lớn lên. Chờ đến khi em thật sự quyết định ở cùng bên anh, chúng ta sẽ kết hôn. Niệm Niệm, em biết không? Anh thực sự yêu em.”
Trong vòng tay ôm chặt của hắn, Sở Niệm có chút nghe không rõ những điều Thương Sùng nói, nhưng cảm xúc của cô vẫn rất rõ ràng.
Không còn giãy dụa nữa, an an tĩnh tĩnh tựa vào ngực hắn. Hồi lâu sau cô mới mở miệng. “Anh không chạm vào em, cũng chỉ là vì sợ sau này em sẽ hối hận sao?”
“Ừ.”
“Đồ ngốc.” Sở Niệm thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn. “Nếu em hối hận thì lúc trước đã không hướng anh thổ lộ. Thương Sùng, em yêu anh. Mặc dù em không làm được gì nhiều cho anh như anh đã làm cho em, nhưng thực sự em cũng rất thật lòng yêu anh.”
“Anh biết.” Thương Sùng cúi đầu hôn lên trái Sở Niệm.
“Cho nên, anh lo lắng nhiều như vậy căn bản là dư thừa mà.”
“Vậy anh lỡ sai rồi phải làm sao? Tiếp theo, anh sẽ đem em ăn sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của Sở đại tiểu thư nhà chúng ta.”
Sở Niệm cười, ngẩng đầu cắn nhẹ vào cằm Thương Sùng. “Thật là bốc mùi đó.”
Thương Sùng thở dài, “Hiện tại hết giận chưa?”
“Anh đã xin lỗi rồi, còn giận nữa không phải em hẹp hòi quá sao?”
Sở Niệm tìm một tư thế thoải mái, dựa vào trong lòng Thương Sùng.
“Vậy là tốt rồi, nếu không còn tức giận nữa thì ở lại đây với anh thêm vài ngày đi, dù sao Cẩm Mặc và Hoa Lệ cũng chưa về ngay, em sẽ không thực sự bỏ anh ném ở đây một mình chứ?”
Thương Sùng nhìn Sở Niệm, bộ dáng “Ta Thực Đáng Thương”.
Sở Niệm do dự, trong lòng cô rất muốn cùng Thương Sùng ở bên cạnh nhau. Chính là bà nội còn ở nhà…thực sự không có vấn đề gì sao?
Hai ngày nay chỉ lo chăm sóc Thương Sùng, tin tức của Cẩu linh đến giờ vẫn chưa có, cô hạ kết giới trong nhà, nhưng ai biết được vạn nhất…
“Niệm Niệm, em đang lo lắng cái gì?” Thương Sùng xoa xoa trán của Sở Niệm đã nhăn tít lại.
Sở Niệm ngẩng đầu, “Không lo lắng gì, chỉ là cảm thấy chuyện cẩu linh không kết thúc đơn giản như vậy. Cẩu nô bị mình giết, nó bị anh gây thương tích, với cá tính của nó thì không có khả năng sẽ dừng tay như vậy.”
Cẩu linh bênh vực người của nó, điều này chính cô cùng Thương Sùng đã chính mắt nhìn thấy. Tối hôm đó Sở Niệm thừa dịp xe cứu thương chưa đến, liền dùng Hồng Phù hỏa thiêu thân thể Tưởng Ba. (truyện đăng tại Gacsach.com, edit bởi Meo_mup)
Linh hồn Tưởng Ba cũng bị cô đánh tan, Thương Sùng dùng quyền cước đánh bị thương, cẩu linh nếu không báo thù thì thật sự rất kỳ quái.
Hai ngày qua Vương Lượng cũng không gọi điện liên lạc, điều này cũng cho thấy không có án mạng nào phát sinh mới tại Mộ Thành. Cẩu linh kia không hành động, vậy nó hiện tại đang trốn ở đâu?
Sở Niệm cảm thấy cẩu linh hiện tại như quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, phải mau chóng diệt trừ nếu không sẽ để lại hậu hoạn khó lường.
Thương Sùng nhướng mày, “Nếu nó có thể đến tìm mình báo thù, chẳng phải là càng tốt hay sao?”
“Lỡ đâu nó đi tìm người khác thì sao?”
Thương Sùng suy tư một lát vừa định mở miệng thì cảm thấy trong phòng khách có tồn tại một sinh vật khác.
Hắn cùng Sở Niệm đồng thời đứng lên, nhìn chằm chằm vào mức màn phía sau.
“Dám đến tận đây cơ á, ngươi không sợ chết sao?”
Bức màn rung động vài cái, tiếng dạ vâng vang lên trong phòng khách. “Ta, ta chỉ là tới tìm Sở Niệm thôi.”
“Tìm ta ư?” Sở Niệm chỉ vào trán mình, nhìn sang Thương Sùng rồi nhìn về phía bức màn. “Ngươi là ai?”
“Ta là mập, quỷ mập nè.” Rôt cuộc nghe thấy tiếng Sở Niệm, quỷ mập run rẩy khóc, run run rẩy rẩy bay ra từ sau bức màn.
Hắn cẩn thật dừng tầm mắt phía trước Thương Sùng, đáng thương hề hề dùng mu bàn tay xoa xoa khóe mắt.
Sở Niệm buồn bực bước tới. “Mắc gì ngươi đến đây tìm ta vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”
Quỷ mập vốn là linh hồn hết thọ tự nhiên, bởi vì không muốn chuyển thế đầu thai nên mới du đãng trên trần thế. Một lần ngẫu nhiên tương ngộ cùng Sở Niệm, hai người có khế ước hợp tác, hắn có thể hỗ trợ cho cô trong vài phương diện, cũng chưa bao giờ đòi Sở Niệm cái gì quá đáng.
Một linh hồn không e ngại ánh mặt trời, giữa ban ngày mà đi ra ngoài thì cũng bình thường. Nhưng cái chính là tự nhiên quỷ mập mò tới tìm mình, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ư?
Quỷ mập nói, “Cao và Gầy đã xảy ra chuyện, sáng nay ba chúng ta đang lang thang trên đường, tự dưng ở đâu chạy ra một cẩu yêu nhào tới đánh tụi ta, Cao vì cứu ta, cùng với Gầy bị cái thứ kia kéo nhanh vào rừng cây. Sở Niệm, ngươi nhất định phải giúp ta cứu bọn họ. Ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.”
Cẩu yêu ư?Sở Niệm nghĩ ngợi, quay sang bảo quỷ mập kể lại sự tình phát sinh lúc sáng cho cô và Thương Sùng nghe.
Quỷ mập nói đứt quãng, kể lại rành mạch chuyện buổi sáng sớm bị tấn công cho hai người nghe, Sở Niệm nghe mà lo lắng về việc cẩu linh.
Trách sao Cẩm Mặc không tìm được nó, thì ra nó trốn đông trốn tây, đi hút linh hồn để chữa thương cho mình.
Thương Sùng lạnh lẽo nhìn, bộ dáng dọa quỷ mập nhảy dựng. Sở Niệm an ủi nó, cũng bảo nó mấy ngày này đừng chạy loạn. Việc của Cao và Gầy, cô sẽ mau chóng nghĩ cách.
Quỷ mập hít hít mũi, cung kính hướng Sở Niệm cúi người, sau đó biến mất trong phòng.
Sở Niệm quay đầu lại nhìn Thương Sùng, vô cùng nghiêm túc nói.
“Chúng ta phải bắt được con súc sinh kia, bằng không rất nhiều linh hồn lương thiện sẽ bị biến mất vì nó.”
Thương Sùng gật đầu, “Đúng là cái đồ phiền toái. Bất quá… em có nghĩ ra cách gì dẫn dụ nó ra chưa?”
Cẩu linh đã bị hai người bọn họ dụ ra hết một lần, lúc này mà còn muốn dẫn dụ nó sẽ không dễ dàng như vậy.
Sở Niệm suy nghĩ, sau khi thông suốt thì nói “Anh yên tâm, em có cách. Rạng sáng, chúng ta sẽ hành động.”
“Được.”
/535
|