Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 76 - Chương 68

/112


Giết kẻ chủ mưu đứng sau màn, và giết kẻ đã xuống tay giết người, đối với mấy người Thượng Quan Dũng mà nói, đều là chuyện không thể không làm.

Khánh Nam trước tiên gật đầu với Thượng Quan Dũng, nói: Đại ca không cần lấy thân mình dấn vào chốn hiểm nguy, huynh xuất thành trước, bọn đệ ở lại đây là được rồi.

Những huynh đệ khác cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì giết người phải đền mạng, đám bọn họ không quan tâm tôn ti khác biệt, đều nói với Thượng Quan Dũng, Đại ca xuất thành trước đi, lũ khốn đó để bọn đệ tới giết!

Thượng Quan Dũng lại thấp giọng nói: Thù của ta, ta sao có thể rời đi? Khánh bất tử nói đúng, nếu ta không tự tay giết kẻ thù, sau này xuống hoàng tuyền, ta cũng không có mặt mũi gặp đại tẩu bọn họ.

Huynh đệ đều nghẹn lời, ngẫm lại thì đúng là đạo lý này, làm gì có chuyện gia thù của mình, mình chạy trước, để người khác đi báo?

Khánh Nam đảo mắt, nói: Cái này cũng đơn giản, chúng ta cùng ở ngoài thành đợi đám kia, chỉ cần không ở trong kinh thành, chúng ta báo thù xong, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.

Hình dáng của lũ đó ngươi vẫn nhớ chứ? Thượng Quan Dũng lại hỏi Khánh Nam.

Đệ nhớ bộ dáng của tên cầm đầu, Khánh Nam nói: Chỉ cần bắt được tên đó, những tên còn lại, chúng ta không sợ tìm không thấy.

Có vị huynh đệ nói: Vậy chuyện này cứ làm như vậy? Chúng ta liền ra ngoài đường lớn kêu tin đại ca trở về thành?

Đợi chúng ta thả tin xong rồi, thời gian để xuất thành lần nữa sẽ không đủ, Khánh Nam thương lượng với Thượng Quan Dũng: Ngày mai chúng ta hành sự, bọn đại tẩu đợi thêm một ngày, ta nghĩ bọn họ cũng không trách chúng ta đâu.

Thượng Quan Dũng gật đầu, để bọn Khánh Nam đi nghỉ ngơi.

Thượng Quan Dũng nói hôm qua đi giải sầu một mình, Khánh Nam không tin lời này. Người đi uống rượu giải sầu cả đêm, sao trên người lại không có chút hơi rượu nào? Nhưng lúc này, Khánh Nam không hỏi thêm Thượng Quan Dũng điều gì, nam tử hán đại trượng phu, có đau thương buồn bã hơn nữa, rơi lệ cũng được, gào thét cũng được, bộ dáng ấy sẽ không để cho người khác nhìn thấy.

Uống rượu cả đêm rồi thì ngủ một giấc thật ngon, Khánh Nam là người là người cuối cùng ra khỏi cửa, trước khi rời khỏi, nói với Thượng Quan Dũng: Ngày mai chúng ta phải đi làm chuyện quan trọng, đại ca cũng phải bồi dưỡng tinh thần cho tốt mới được.

Thượng Quan Dũng ừ một tiếng, sau khi Khánh Nam đi ra ngoài liền khóa trái cửa, sau đó suy sụp nằm trên giường. Không cần biết An Cẩm Tú còn sống hay không, có ở trong am ni cô không, hắn phải báo thù xong mới đi gặp tiểu thê tử của hắn được. An Cẩm Tú sẽ không phản bội hắn, đây là chuyện Thượng Quan Dũng tin chắc trong lòng.

Đêm qua Thượng Quan Dũng thậm chí đã tính đến khả năng xấu nhất, cho dù Thế Tông thật sự cưỡng đoạt An Cẩm Tú, hắn có liều cái mạng này cũng phải mang An Cẩm Tú đi.

Một đêm ấy, Thượng Quan Dũng đứng ngoài am ni cô, thậm chí còn thủ ở đó cả đêm, nhưng An Cẩm Tú trong am ni cô lại không cảm giác được, người nàng tương tư đến khắc cốt ghi tâm chỉ cách nàng một bức tường.

Một đêm này, Thế Tông không đến, nhưng sai người mang đến cho nàng không ít đồ, trong đó còn có khung thêu làm từ gốc san hô, cũng khiến người ta phải tặc lưỡi. Người trong cung thủ tại am ni cô đều đoán, An Cẩm Tú một ngày không nhập cung, Thế Tông hoàng đế có phải muốn đem hết bảo vật hiếm có trong cung đem đến am ni cô này.

Cát Lợi bắt đầu tìm chuyện để nói với An Cẩm Tú, một lòng muốn lấy lòng nàng. Bất kể nữ nhân này sau khi tiến cung sống được bao lâu, chỉ dựa vào tâm tư của Thế Tông với An Cẩm Tú, chỉ cần An Cẩm Tú nói tốt cho mình vài câu trước mặt Thế Tông, chưa biết chừng lửa giận của Thế Tông với hắn sẽ vơi đi nhanh một chút.

An Cẩm Tú cũng hiểu rõ tính toán này của Cát Lợi. Hai ngày này thái giám này ở đây, vậy thì người hầu hạ bên người thế Tông hai ngày này nhất định nghĩ cạn cả tâm tự, tranh thủ lúc Cát Lợi không có ở đó, muốn trèo lên một bước lại thêm một bước. Đại tổng quản Cát Lợi liền gấp gáp rồi. An Cẩm Tú cũng không đuổi Cát Lợi đi mà cùng nói chút chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhắc đến chuyện quá khứ còn rơi nước mắt.

Khi An Cẩm Tú nói đến chỗ thương tâm, Cát Lợi cũng phối hợp rơi xuống vài giọt nước mắt, nói vài lời an ủi khuyên giải An Cẩm Tú.

Hai người đều biết diễn kịch, đem vở kịch mà người ngoài nhìn vào rất ôn tình này diễn đến tận nửa đêm.

Cho đến khi Cát Lợi từ phòng dành cho khách rời khỏi, nụ cười trên mặt An Cẩm Tú mới biến mất. Cát Lợi là kẻ thù của mình, cũng vĩnh viễn không bị mình sử dụng được. Điểm này An Cẩm Tú rất rõ ràng. Người này không thể dùng, nhưng nàng

/112

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status