Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 75 - Chương 67

/112


Người bị nhốt ở Hạ Nô viện trong cung, đều là nữ quyến của quan viên và thế tộc bị hoạch tội. Nếu không phải là gia tộc bị định tội thì những nữ nhân này cũng là quý phu nhân, thiên kim tiểu thư. Cái tên Yêu Đào, đối với An Cẩm Tú mà nói, không tính là khắc ghi sâu sắc. Chỉ là lúc Thế Tông nói trẫm sẽ cho nàng một nhi tử, An Cẩm Tú mới nhớ ra cái tên này.

Kiếp trước trong lúc hoàng tộc tranh giành chi chính, Bạch Thừa Trạch tố giác với Thế Tông hoàng hậu Hạng thị tàn hại long tự. Nô tài trong Hạ Nô viện - Đào Yêu, sau mấy đêm hầu hạ, đã kết châu thai, cuối cùng bị hoàng hậu phát hiện trượng tễ đến chết trong hình phòng của Hạ Nô viện, một xác hai mạng. Đó là lúc hoàng đế và hoàng hậu bắt đầu bất hòa, cũng là bước đầu tiên Bạch Thừa Trạch từng bước ép sát thái tử.

Nói ra thì Đào Yêu này cũng không phải là nữ nhi của quan viên có tội mà chỉ là một nữ nhi xuất thân thương hộ, chỉ vì dung mạo nàng quá xinh đẹp nên bị Bạch Thừa Trạch nhìn trúng, đem tiến cung để lấy lòng hoàng thượng, lại không ngờ bị hoàng hậu ngáng đường, cuối cùng chỉ có thể lấy thân phận tội nô tiến vào Hạ Nô viện.

An Cẩm Tú nhẩm tính trong lòng, nếu như nàng không tính nhầm, lúc này Đào Yêu nhất định đã mang long thai trong bụng rồi. Để nàng ta đang sống sờ sờ bị hoàng hậu đánh chết, không bằng đem nữ nhân này đến bên cạnh mình, cho nàng ta một con đường sống, nàng ta sẽ cho nàng một long thai.

Lúc Tử Uyên bưng đồ ăn vào phòng, An Cẩm Tú đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tiểu thư, ăn cơm thôi, Tử Uyên gọi Cẩm Tú một tiếng.

An Cẩm Tú không lên tiếng , giống như không nghe thấy lời cuả Tử Uyên.

Tử Uyên đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài. Phòng khách ngoài cửa sổ trồng một cây hoa quế, “Là quế hoa” Tử Uyên nói với An Cẩm Tú: “Ngoài cửa Tú các trong viện chúng ta trước đây cũng trồng hoa quế.”

An Cẩm Tú đứng dậy, nói với Tử Uyên:” Không cần nói chuyện chúng ta trước đây nữa, có nói thì chúng ta cũng không thể trở về.”

Tử Uyên vâng một tiếng, cúi thấp đầu, không thể nghĩ đến chuyện ngày trước. Hậu viện của Thương Quan gia quả thực cũng có một cũng có một gốc hoa quế rất nhỏ, nghe nhị thiếu gia nói đó là do cô gia vì tiểu thư gả đến mà trồng, trước khi thành thân hắn tự tay trồng xuống. Tử Uyên dụi mắt, chạy đến trước bàn để đồ ăn, nói với An Cẩm Tú: “Đây là đồ ăn em làm, tiểu thư người nếm thử xem.”

Hương vị đồ ăn Tử Uyên nấu, An Cẩm Tú đã không thể quen thuộc hơn. Nhìn thấy trong các món còn có thịt, An Cẩm Tú hỏi: “Ni cô trong am đâu cả rồi?”

Cát tổng quản để họ ở tiền viện, không cho họ đến hậu viện nữa” Tử Uyên nói: “Hôm nay em gặp lão trụ trì ở tiền viện, bà ấy nhìn thấy em liền chạy, cứ như là trông thấy quỷ vậy.”

“Sau này em nhìn thấy bọn họ thì làm như không quen biết, đừng đi nói chuyện với bọn họ,’ An Cẩm Tú nói với Tử Uyên.

“Tại sao?”

“Chuyện của chúng ta bọn họ không biết là tốt nhất.”

Tử Uyên nói: “Bọn họ nhất định là biết, nếu không sao trụ trì vừa nhìn thấy em là chạy?”

“Coi như là bọn họ không biết,” An Cẩm Tú để Tử Uyên ngồi xuống cùng dùng cơm vối mình, nói: “Ta không muốn hại đến đến tính mạng của bọn họ.”

Tử Uyên run rẩy cả người, lập tức hiểu lời của An Cẩm Tú.

Cơm nhai trong miệng, cảm giác như không hề có vị, nhưng An Cẩm Tú vẫn gắng nuốt xuống một bát. Đã quyết định sẽ sống tiếp rồi, nàng phải để mình có một thân thể tốt. Người không thể ra gió sau khi tiến cung nhất định không thể lâu dài, một người không thể sống lâu thì làm sao nhìn thấy hoàng hậu và An Cẩm Nhan chết? Ít nhất nàng cũng phải sống lâu hơn hai người này.

Một đêm này, Thế Tông không đến am ni cô, nhưng y sai người mang đồ bổ trong cung tới, còn tặng cho An Cẩm Tú một viên dạ minh châu có thể phát sáng trong bóng tối.

Cát Lợi nhìn thấy viên dạ minh châu của An Cẩm Tú, thái độ với An Cẩm Tú càng thêm cung kính, đây là một trong những bảo vật của hoàng hậu Bạch thị, vẫn luôn chỉ dành cho đế vương, ngay cả hoàng hậu cũng không có duyên được dùng, không ngờ lúc này lại được Thế Tông tặng đến chỗ của An Cẩm Tú. Hiện tại Cát Lợi đã chắc chắn địa vị của An Cẩm Tú trong lòng Thế Tông, nữ nhân luôn tâm tâm niệm niệm nhưng không thể có, bây giờ người đã ở trong tay, lại là người trong lòng hằng mong nhớ.

Trước mặt Cát Lợi và cung nhân, An Cẩm Tú làm ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, chỉ là đến lúc trong phòng không có ai, nàng không thèm liếc mắt đến viên dạ minh châu đó.

An Cẩm Tú nằm trên giường nhìn sợi dây đỏ vẫn luôn buộc trên người. Nhà đã bị thiêu rụi, sợi dây đỏ nàng buộc trên người vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu. Nhớ tới đêm tân hôn của mình và Thượng Quan Dũng,


/112

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status