Rốt cuộc nương của ta vì sao lại chết? An Nguyên Chí từng bước ép An thái sư lùi bước: Một người đang sống tốt đẹp lại chết, người không thể cho ta một lời giải thích sao?
Nàng ta, An thái sư nói: Biết tin tỷ tỷ của ngươi chết, nhất thời không thể chấp nhận, liền nhảy giếng tự vận.
Vừa nghe mẫu thân sinh ra mình tự vận, An Nguyên Chí lại càng không thể chấp nhận, Chuyện này không thể nào! Hắn nói với An thái sư: Nương không thể nào bỏ ta lại không quản nữa, nhất định là ông, nhất định là ông hại chết nương của ta!
Hỗn xược! Cho dù An thái sư trong lòng có hổ thẹn với An Nguyên Chí, cũng không dễ dàng tha thứ nhi tử lấy tay chỉ vào mặt mình.
Ta phải mở quan, An Nguyên Chí nói: Ta không tin nương của ta tự sát.
Mở quan? Lão thái quân được An Nguyên Văn đỡ vào linh đường, nói với An Nguyên Chí: Ngươi đây là nói chúng ta hại chết Tú di nương? Vậy không bằng ngươi đi báo quan, để Đại Lý Tự tới xét án này là được rồi.
Người cho rẳng ta không dám? An Nguyên Chí nhìn thấy lão thái quân cũng không hành lễ, bây giờ mẫu thân và tỷ tỷ đều không còn nữa rồi, cái nhà này đối với hắn không còn là gì cả.
Tránh đường, Lão thái quân quay đầu nói với An thái sư: Hắn muốn mẫu thân sinh ra hắn ra đi không yên ổn thì tùy ý hắn, để hắn đi, tùy hán đi cáo trạng. Ngược lại ta lại muốn xem xem, trên đời này thật sự có thể nói trắng thành đen hay không! Một nữ nhân nhảy giếng có thể tra ra thành bị người giết hại.
Ngũ thiếu gia, Phùng di nương canh giữ ở linh đường lúc đó to gan nói với An Nguyên Chí: Tú di nương thật sự là tự sát, rất nhiều người trong phủ đều nhìn thấy, bà ấy nhảy xuống miệng giếng trong viện giặt giũ, chính là trong cái đêm nhị cô nãi nãi chết,
Phùng di nương vừa mở miệng, hạ nhân trong linh đường đều mở miệng chứng minh với An Nguyên Chí, Tú di nương thật sự là nhảy giếng tự sát.
Lúc này Viên Nghĩa kéo An Nguyên Chí nói: Ở linh đường không thể nháo như vậy được, ngươi vẫn nên để các nàng an tâm mà đi.
An Nguyên Chí vùng ra khỏi tay Viên Nghĩa, mắt đỏ rực, bước tới trước quan tài, không tận mắt nhìn thấy thi thể của bọn họ, hắn sẽ không tin người thân của hắn đã chết.
Mở quan tài cho hắn xem, Lúc này lão thái quân nói.
Mẫu thân, An thái sư vội nói: Người đừng tức giận Nguyên Chí làm loạn, hắn không hiểu chuyện, để Nguyên Văn đỡ người về nghỉ ngơi trước, chỗ này có nhi tử là được rồi.
Ta phải đem bọn họ đi, Lúc này An Nguyên Chí đột nhiên lại nói: Tang sự của bọn họ không phiền đến các người.
Ngươi mang bọn họ đi đâu? An Nguyên Văn không nhịn được mà phát hỏa với An Nguyên Chí: Là thánh thượng hạ chỉ để nhà ta thay Thượng Quan gia lo tang sự này, Tú di nương là thiếp thất của phụ thân, cho dù là sống hay chết, bà ta đều không thể rời khỏi An gia, ngươi muốn mang bà đi?
An Nguyên Chí trừng mắt An Nguyên Văn.
An Nguyên Văn không có loại áy náy trong lòng với An Nguyên Chí như An thái sư, nói với An Nguyên Chí: Bây giờ ngươi biết hiếu thuận rồi? Lúc bọn họ xảy ra chuyện ngươi ở đâu? Phụ mẫu còn thì không viễn du, ngươi không thích đọc sách, đạo lý này ngươi cũng không hiểu?
An Nguyên Văn hối tiếc. Nếu như hắn biết sau khi hắn đi, mẫu thân và An Cẩm Tú sẽ xảy ra chuyện như vậy, có đánh chết hắn cũng không đi. Chỉ là trên thế gian này không có nơi nào bán thuốc hối hận, lúc này An Nguyên Văn cũng không biết mình nên làm thể nào. Hắn muốn tòng quân, chính là muốn giành lấy một công danh, để mẫu thân và An Cẩm Tú có thể trải qua những tháng ngày tốt đẹp. Bây giờ hai người ấy đều đã không còn, một An Nguyên Chí mười năm tuổi đột nhiên không biết mình còn có thể làm gì. Người là động lực để hắn phấn đấu đã không còn, mục tiêu trước mắt tự nhiên cũng không còn tồn tại.
Đây là mệnh của bọn họ. Hai ngày này An Nguyên Văn bị dày vò đến tình tình khó chịu, hàm hồ nói với An Nguyên Chí: Ngươi có thương tâm cũng vô dụng.
Ngươi nói mệnh của bọn họ không tốt? Chút lý trí cuối cùng còn sót lại của An Nguyên Chí bay tuốt đến chín tầng mây, Vậy để ta xem xem mệnh của ngươi tốt đến thế nào? An Nguyên Chí vung bảo kiếm đeo bên hông, không ngần ngại chém thẳng về phía An Nguyên Văn.
Thiếu gia! Viên Nghĩa, Viên Uy đồng thời xuất thủ kéo An NGuyên Chí lại, vị đại công tử của An phủ này tuy nói chuyện rất đáng đánh đòn, nhưng bọn họ cũng không thể đứng nhìn An Nguyên Chí vì thế mà giết huynh, cả tính mạng của mình cũng vứt bỏ.
An Nguyên Văn là một kẻ đọc sách, đây là lần đầu hắn bị người ta chĩa kiếm vào, vừa nhìn kiếm của An Nguyên Chí vung lên hắn đã đứng ngây ra tại chỗ, kiếm của An Nguyên Chí chạm vào đến ngực áo hắn cũng không biết đường mà trốn chạy. Nhìn thấy mũi kiếm dừng lại ngay trước ngực mình, toàn thân An Nguyên Văn
Nàng ta, An thái sư nói: Biết tin tỷ tỷ của ngươi chết, nhất thời không thể chấp nhận, liền nhảy giếng tự vận.
Vừa nghe mẫu thân sinh ra mình tự vận, An Nguyên Chí lại càng không thể chấp nhận, Chuyện này không thể nào! Hắn nói với An thái sư: Nương không thể nào bỏ ta lại không quản nữa, nhất định là ông, nhất định là ông hại chết nương của ta!
Hỗn xược! Cho dù An thái sư trong lòng có hổ thẹn với An Nguyên Chí, cũng không dễ dàng tha thứ nhi tử lấy tay chỉ vào mặt mình.
Ta phải mở quan, An Nguyên Chí nói: Ta không tin nương của ta tự sát.
Mở quan? Lão thái quân được An Nguyên Văn đỡ vào linh đường, nói với An Nguyên Chí: Ngươi đây là nói chúng ta hại chết Tú di nương? Vậy không bằng ngươi đi báo quan, để Đại Lý Tự tới xét án này là được rồi.
Người cho rẳng ta không dám? An Nguyên Chí nhìn thấy lão thái quân cũng không hành lễ, bây giờ mẫu thân và tỷ tỷ đều không còn nữa rồi, cái nhà này đối với hắn không còn là gì cả.
Tránh đường, Lão thái quân quay đầu nói với An thái sư: Hắn muốn mẫu thân sinh ra hắn ra đi không yên ổn thì tùy ý hắn, để hắn đi, tùy hán đi cáo trạng. Ngược lại ta lại muốn xem xem, trên đời này thật sự có thể nói trắng thành đen hay không! Một nữ nhân nhảy giếng có thể tra ra thành bị người giết hại.
Ngũ thiếu gia, Phùng di nương canh giữ ở linh đường lúc đó to gan nói với An Nguyên Chí: Tú di nương thật sự là tự sát, rất nhiều người trong phủ đều nhìn thấy, bà ấy nhảy xuống miệng giếng trong viện giặt giũ, chính là trong cái đêm nhị cô nãi nãi chết,
Phùng di nương vừa mở miệng, hạ nhân trong linh đường đều mở miệng chứng minh với An Nguyên Chí, Tú di nương thật sự là nhảy giếng tự sát.
Lúc này Viên Nghĩa kéo An Nguyên Chí nói: Ở linh đường không thể nháo như vậy được, ngươi vẫn nên để các nàng an tâm mà đi.
An Nguyên Chí vùng ra khỏi tay Viên Nghĩa, mắt đỏ rực, bước tới trước quan tài, không tận mắt nhìn thấy thi thể của bọn họ, hắn sẽ không tin người thân của hắn đã chết.
Mở quan tài cho hắn xem, Lúc này lão thái quân nói.
Mẫu thân, An thái sư vội nói: Người đừng tức giận Nguyên Chí làm loạn, hắn không hiểu chuyện, để Nguyên Văn đỡ người về nghỉ ngơi trước, chỗ này có nhi tử là được rồi.
Ta phải đem bọn họ đi, Lúc này An Nguyên Chí đột nhiên lại nói: Tang sự của bọn họ không phiền đến các người.
Ngươi mang bọn họ đi đâu? An Nguyên Văn không nhịn được mà phát hỏa với An Nguyên Chí: Là thánh thượng hạ chỉ để nhà ta thay Thượng Quan gia lo tang sự này, Tú di nương là thiếp thất của phụ thân, cho dù là sống hay chết, bà ta đều không thể rời khỏi An gia, ngươi muốn mang bà đi?
An Nguyên Chí trừng mắt An Nguyên Văn.
An Nguyên Văn không có loại áy náy trong lòng với An Nguyên Chí như An thái sư, nói với An Nguyên Chí: Bây giờ ngươi biết hiếu thuận rồi? Lúc bọn họ xảy ra chuyện ngươi ở đâu? Phụ mẫu còn thì không viễn du, ngươi không thích đọc sách, đạo lý này ngươi cũng không hiểu?
An Nguyên Văn hối tiếc. Nếu như hắn biết sau khi hắn đi, mẫu thân và An Cẩm Tú sẽ xảy ra chuyện như vậy, có đánh chết hắn cũng không đi. Chỉ là trên thế gian này không có nơi nào bán thuốc hối hận, lúc này An Nguyên Văn cũng không biết mình nên làm thể nào. Hắn muốn tòng quân, chính là muốn giành lấy một công danh, để mẫu thân và An Cẩm Tú có thể trải qua những tháng ngày tốt đẹp. Bây giờ hai người ấy đều đã không còn, một An Nguyên Chí mười năm tuổi đột nhiên không biết mình còn có thể làm gì. Người là động lực để hắn phấn đấu đã không còn, mục tiêu trước mắt tự nhiên cũng không còn tồn tại.
Đây là mệnh của bọn họ. Hai ngày này An Nguyên Văn bị dày vò đến tình tình khó chịu, hàm hồ nói với An Nguyên Chí: Ngươi có thương tâm cũng vô dụng.
Ngươi nói mệnh của bọn họ không tốt? Chút lý trí cuối cùng còn sót lại của An Nguyên Chí bay tuốt đến chín tầng mây, Vậy để ta xem xem mệnh của ngươi tốt đến thế nào? An Nguyên Chí vung bảo kiếm đeo bên hông, không ngần ngại chém thẳng về phía An Nguyên Văn.
Thiếu gia! Viên Nghĩa, Viên Uy đồng thời xuất thủ kéo An NGuyên Chí lại, vị đại công tử của An phủ này tuy nói chuyện rất đáng đánh đòn, nhưng bọn họ cũng không thể đứng nhìn An Nguyên Chí vì thế mà giết huynh, cả tính mạng của mình cũng vứt bỏ.
An Nguyên Văn là một kẻ đọc sách, đây là lần đầu hắn bị người ta chĩa kiếm vào, vừa nhìn kiếm của An Nguyên Chí vung lên hắn đã đứng ngây ra tại chỗ, kiếm của An Nguyên Chí chạm vào đến ngực áo hắn cũng không biết đường mà trốn chạy. Nhìn thấy mũi kiếm dừng lại ngay trước ngực mình, toàn thân An Nguyên Văn
/112
|