Mùa thu trôi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, Trần San vừa mới nói chuyện xong với Trần mẹ, dậm chân một cái đi qua đi lại hai vòng quanh cái bàn học, nhìn cái máy tính, cũng mất một ít tiền a, nhưng mà Trần San lại nhớ đến hiện giờ cô cũng có ít gia sản, tuy rằng tất cả đang ở ngân hàng. Bình thường Trần San không tiêu xài gì, chỉ dùng một ít để mua sách vở, quần áo thì không cần mua, ăn thì ăn ở căn tin, sinh hoạt phí mỗi tháng còn dư rất nhiều, thỉnh thoảng Trần mẹ cũng cho cô một ít vào tài khoản, còn Trần San thì cũng làm ra được hai sản phẩm thiết kế, còn có chút ít trợ cấp của trường, lần trước kiểm tra tài khoản còn chừng bốn vạn ba ngàn, không tính thêm số lẻ.
Có tiền thật tốt, Trần San suy nghĩ, tiếp tục cố gắng nào, cô nắm chặt tay.
Lễ giáng sinh đến nhanh chóng, sau đó là tết Nguyên Đán, kỳ nghỉ cũng tới gần. Ba người kia ở ký túc xá cũng hưng phấn.
Được nghỉ tết Nguyên Đán thì có lẽ Tâm Á vui vẻ nhất, có thể về nhà một lần.
“Tam, lần này đến nhà mình chơi đi, lần trước lễ Quốc khánh cậu cũng chưa đến.” Tâm Á nằm trên giường Trần San nhắc.
“Không đi, rất lạnh, cậu cũng biết huấn luyện mỗi sáng đều làm cho mình chết hơn nửa người.” Trần San nói, không nhúc nhích nằm trên giường, nhìn tài liệu tiếng Anh.
“Vậy mình ở lại cùng cậu.” Tâm Á trông mong nhìn Trần San: “Dù sao mỗi lần nghỉ đều có thể về nhà, lần này ở với cậu.”
“Mẹ cậu đồng ý sao, nhưng mà nếu cậu ở lại mình sẽ mời cậu ăn đại tiệc.”
“Vậy nha, không trở về, mỗi ngày mẹ cứ xem mình như đứa trẻ.”
“Không trở về cùng nhau liên hoan nha.” Văn Lôi ở bên canh nghe hai người nói chuyện cũng cọ cọ tiến tới.
“Oke, cùng nhau mới náo nhiệt, đúng không Tam?”
“Nếu là người mời khách thì nói trở về mới là tốt.” Trần San nói với hai cô gái.
“Mình mời, khó có khi được làm chủ.” Tâm Á nắm tay biểu đạt sự kiên định.
Trần San nghĩ: “Mình không có ý kiến.”
“Mình cũng không có ý kiến, giờ cơm mình sẽ sắp xếp.” Văn Lôi nói.
“Ok, dùng xe của mình đi.” Cuối cùng Trần San tổng kết: “Nếu như chơi quá muộn trường học đóng cửa thì đến lúc đó tính sau.”
“Nhưng mà sao khoảng thời gian này lại không thấy Phương Ngôn?” Trần San nhìn Văn Lôi, hai cô gái như trẻ sinh đôi này sao lại thiếu mất một người rồi.
“Không biết dạo này cậu ấy bận gì, đợi tí nữa cậu ấy về hỏi đi.” Văn Lôi muốn nói gì đó lại thôi.
Tới ngày nghỉ, mọi người thay đổi quần áo rồi xuất phát, cuối cùng Phương Ngôn không đi cùng các cô mà ở lại ký túc xá.
Trần San bình thường ra ngoài cũng có ít nguyên tắc, thích đi ở nơi vắng người, không giống Văn Lôi cùng Phương Ngôn đều thích đến trung tâm thành phố.
Sau khi mua một ít đồ, Tâm Á mang theo các cô đến cửa hàng cơm Tây quen thuộc. Chạng vạng có rất nhiều khách nhưng vẫn còn chỗ trống.
Ăn uống no đủ, Trần San nghĩ, vẫn nên thỉnh thoảng ra ngoài cải thiện bữa ăn, đồ ăn trong trường học dù sao vẫn không bằng với hương vị bên ngoài.
Ba người thảo luận một lát, Trần San có chút không muốn đi chơi, không bằng trở về, trời hôm nay rất lạnh. Hôm nay Trần San mặc cái áo lông lớn màu đen, là do lần trước lạnh chịu không nổi mà đi mua về. Văn Lôi mặc áo len còn Tâm Á mặc áo lông màu đỏ.
Cuối cùng hai lớn hơn một, Văn Lôi đề nghị đi quán bar, Tâm Á thấy có hứng thú với đề nghị này, còn Trần San thì đã sớm mất hứng muốn trở về, thiểu số phục tùng đa số, chỉ có thể đi cùng các cô, nhưng mà cô đề nghị tìm nơi nào yên tĩnh một chút, quá ầm ỹ thì quả thật là chịu không nổi.
Cứ như vậy ba người đến quán bar, cả ba ló đầu nhìn: “Các cậu mang đủ tiền sao?” Chưa tiến vào quán Trần San đã hỏi.
“Hơn hai nghìn, chắc đủ.” Văn Lôi chỉ đếm tiền của mình, cảm thấy tiêu tiền ở thành phố B chắc là không khác gì với thành phố N, đều là đô thị lớn, ngoại trừ thành phố B là thủ đô thôi.
“Không sao, dù sao trên người mình cùng Tâm Á cũng còn một chút.”
“Tốn nhiều tiền vậy sao?” Tâm Á chưa bao giờ tới quán bar nên không biết.
Có tiền thật tốt, Trần San suy nghĩ, tiếp tục cố gắng nào, cô nắm chặt tay.
Lễ giáng sinh đến nhanh chóng, sau đó là tết Nguyên Đán, kỳ nghỉ cũng tới gần. Ba người kia ở ký túc xá cũng hưng phấn.
Được nghỉ tết Nguyên Đán thì có lẽ Tâm Á vui vẻ nhất, có thể về nhà một lần.
“Tam, lần này đến nhà mình chơi đi, lần trước lễ Quốc khánh cậu cũng chưa đến.” Tâm Á nằm trên giường Trần San nhắc.
“Không đi, rất lạnh, cậu cũng biết huấn luyện mỗi sáng đều làm cho mình chết hơn nửa người.” Trần San nói, không nhúc nhích nằm trên giường, nhìn tài liệu tiếng Anh.
“Vậy mình ở lại cùng cậu.” Tâm Á trông mong nhìn Trần San: “Dù sao mỗi lần nghỉ đều có thể về nhà, lần này ở với cậu.”
“Mẹ cậu đồng ý sao, nhưng mà nếu cậu ở lại mình sẽ mời cậu ăn đại tiệc.”
“Vậy nha, không trở về, mỗi ngày mẹ cứ xem mình như đứa trẻ.”
“Không trở về cùng nhau liên hoan nha.” Văn Lôi ở bên canh nghe hai người nói chuyện cũng cọ cọ tiến tới.
“Oke, cùng nhau mới náo nhiệt, đúng không Tam?”
“Nếu là người mời khách thì nói trở về mới là tốt.” Trần San nói với hai cô gái.
“Mình mời, khó có khi được làm chủ.” Tâm Á nắm tay biểu đạt sự kiên định.
Trần San nghĩ: “Mình không có ý kiến.”
“Mình cũng không có ý kiến, giờ cơm mình sẽ sắp xếp.” Văn Lôi nói.
“Ok, dùng xe của mình đi.” Cuối cùng Trần San tổng kết: “Nếu như chơi quá muộn trường học đóng cửa thì đến lúc đó tính sau.”
“Nhưng mà sao khoảng thời gian này lại không thấy Phương Ngôn?” Trần San nhìn Văn Lôi, hai cô gái như trẻ sinh đôi này sao lại thiếu mất một người rồi.
“Không biết dạo này cậu ấy bận gì, đợi tí nữa cậu ấy về hỏi đi.” Văn Lôi muốn nói gì đó lại thôi.
Tới ngày nghỉ, mọi người thay đổi quần áo rồi xuất phát, cuối cùng Phương Ngôn không đi cùng các cô mà ở lại ký túc xá.
Trần San bình thường ra ngoài cũng có ít nguyên tắc, thích đi ở nơi vắng người, không giống Văn Lôi cùng Phương Ngôn đều thích đến trung tâm thành phố.
Sau khi mua một ít đồ, Tâm Á mang theo các cô đến cửa hàng cơm Tây quen thuộc. Chạng vạng có rất nhiều khách nhưng vẫn còn chỗ trống.
Ăn uống no đủ, Trần San nghĩ, vẫn nên thỉnh thoảng ra ngoài cải thiện bữa ăn, đồ ăn trong trường học dù sao vẫn không bằng với hương vị bên ngoài.
Ba người thảo luận một lát, Trần San có chút không muốn đi chơi, không bằng trở về, trời hôm nay rất lạnh. Hôm nay Trần San mặc cái áo lông lớn màu đen, là do lần trước lạnh chịu không nổi mà đi mua về. Văn Lôi mặc áo len còn Tâm Á mặc áo lông màu đỏ.
Cuối cùng hai lớn hơn một, Văn Lôi đề nghị đi quán bar, Tâm Á thấy có hứng thú với đề nghị này, còn Trần San thì đã sớm mất hứng muốn trở về, thiểu số phục tùng đa số, chỉ có thể đi cùng các cô, nhưng mà cô đề nghị tìm nơi nào yên tĩnh một chút, quá ầm ỹ thì quả thật là chịu không nổi.
Cứ như vậy ba người đến quán bar, cả ba ló đầu nhìn: “Các cậu mang đủ tiền sao?” Chưa tiến vào quán Trần San đã hỏi.
“Hơn hai nghìn, chắc đủ.” Văn Lôi chỉ đếm tiền của mình, cảm thấy tiêu tiền ở thành phố B chắc là không khác gì với thành phố N, đều là đô thị lớn, ngoại trừ thành phố B là thủ đô thôi.
“Không sao, dù sao trên người mình cùng Tâm Á cũng còn một chút.”
“Tốn nhiều tiền vậy sao?” Tâm Á chưa bao giờ tới quán bar nên không biết.
/80
|