Hội diễn quốc khánh diễn ra ở phòng hội nghị của trường, Trần San cùng bạn học đến sớm đến quân ở vị trí dành cho khoa của họ. Bắt đầu buổi diễn luôn có một số nghi thức bắt buộc, Trần San cùng mọi người đứng dậy cúi chào mới yên ổn ngồi xuống.
Chủ đề đêm diễn là yêu tổ quốc, yêu dân, các tiết mục hát múa lần lượt biểu diễn, khi đến tiết mục của Văn Lôi, Trần San đã có chút buồn ngủ. Văn Lôi khiêu vũ dân tộc, xoay xoay cái eo nhỏ.
“Tam, mau nhìn, phấn khích thật.” Tâm Á ở bên cạnh đẩy đẩy Trần San.
Trần San mở to hai mắt, mỉm cười với Tâm Á ở bên cạnh.
“Cậu nha, ngồi mà cũng có thể ngủ.” Tâm Á thấp giọng nói.
Một nam một nữ giới thiệu chương trình lui xuống, màn che sân khấu mở ra, cô liền thấy một anh chàng đẹp trai ngồi sau cây đàn dương cầm, cũng không phải là rất đẹp, tối thiểu trong mắt Trần San thì ở học viện này chưa có ai có khí chất như vậy. Ngũ quan rõ ràng, vóc dáng hiện tại chưa thể nhìn được, nhưng có thể vào học viện quân y thì chắc chắn không thấp, nói thế nào nhỉ, nhìn có vẻ rất có tư chất, đúng, là một chàng trai thực thụ.
Trần San chăm chú nghe khúc dương cầm, ánh mắt ngắm mặt anh đẹp trai, sau đó liếc nhìn Tâm Á, khi thu hồi ánh mắt thì lại thấy khóe miệng Phương Ngôn hơi nhếch lên, thật là a, ánh mắt hàm xuân, trong veo như nước.
Khi kết thúc bản nhạc đứng lên chào, lấy ánh mắt đánh giá của Trần San, người này cao trên 1m8, khí chất tốt, xem ra là một chàng trai chất lương. Trần San lập tức cảm tạ trời xanh đã không biến cô thành đàn ông, nếu là đàn ông gặp người này thì đừng nhắc đến chuyện có bạn gái, chỉ sợ bản thân không có mặt mũi gặp cha mẹ.
Hội diễn chấm dứt, Trần San vừa đi vừa hỏi Tâm Á: “Cái người đàn dương cầm chất lượng tốt kia là ai?”
Trần San hỏi như vậy là khẳng định Tâm Á biết cô nhắc đến người nào, bằng không sẽ Tâm Á sẽ không nhắc cô xem tiết mục đó.
“Cậu không biết sao, Tam, còn nhớ rõ có một lần Văn Lôi có nhắc đến thái tử của thủ đô không?”
“Hắn sao, thì ra là thế, hiểu rồi.”
“Thế nào, tâm lòng không?” Tâm Á chớp mắt vài cái nhiều chuyện hỏi.
“Nhìn từ xa thì được.”
“Lần trước nói xong thì Văn Lôi luôn đi hỏi thăm, mấy ngày này đều lải nhải bên miệng.”
“Không phải cậu biết hết sao, cậu ấy không tìm hỏi cậu thì hỏi ai?”
“Đi tìm Dương Tuệ, đến giờ cũng chỉ biết mỗi cái tên, ngày nào cũng nhắc.”
“Tên gì?”
“Nhưng cậu đừng nói trước mặt Văn Lôi nha.” Tâm Á vỗ vai Trần San: “Anh ta là người của Hàn gia ở thủ đô, đời thứ ba, con út, đứng thứ tư, ở bên ngoài người ta đều gọi là Tứ thiếu gia, tên đầy đủ là Hàn Song Lăng, năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh, còn hai năm tiến sĩ nữa.”
“Bây giờ còn có thiếu gia, Tâm Á, mình cảm thấy mình không còn ở trên trái đất a.” Trần San ai oán nhìn Tâm Á.
“Dù sao đó là chuyện của người ta, khi nào rảnh rỗi thì mình lại nói với cậu, nhưng mà cậu đừng truyền tin tức lung tung a.”
“Hiểu rồi, cậu thấy mình không có hứng thú nên mới nói với mình, nếu mình có hứng thú không chừng cậu chạy đi rồi.”
“Tam, người kia không phải là người có thể đi cùng đường với chúng ta.”
“Biết rồi Tâm Á.” Trần San vểnh vểnh khóe miệng, cười với Tâm Á.
Trở lại ký túc xá, Trần San thầm nghĩ tắm rửa nhanh rồi đi ngủ, mê man vài giờ nhưng vẫn chưa hết buồn ngủ.
Nhưng mà Văn Lôi lại chụp cô lại nói chuyện: “Mình ở sau khán đài thấy Hàn Song Lăng, thật là quá đẹp trai.”
“Uh, thật ra mà nói, cho dù hắn không có gia thế thì cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng ở trường chúng ta.” Phương Ngôn tiếp tục lời của Văn Lôi.
“Không biết hắn có bạn gái chưa nha?” Văn Lôi nhìn gương tháo trang sức nói.
“Có khả năng là có, nhưng mà có lẽ không phải ở trường chúng ta, mỗi cuối tuần đều đi ra ngoài.” Phương Ngôn đáp Văn Lôi.
“Ai, vậy thì không còn hi vọng.”
Phương Ngôn nghe thế mỉm cười.
Trần San cùng Tâm Á cũng cười.
Chủ đề đêm diễn là yêu tổ quốc, yêu dân, các tiết mục hát múa lần lượt biểu diễn, khi đến tiết mục của Văn Lôi, Trần San đã có chút buồn ngủ. Văn Lôi khiêu vũ dân tộc, xoay xoay cái eo nhỏ.
“Tam, mau nhìn, phấn khích thật.” Tâm Á ở bên cạnh đẩy đẩy Trần San.
Trần San mở to hai mắt, mỉm cười với Tâm Á ở bên cạnh.
“Cậu nha, ngồi mà cũng có thể ngủ.” Tâm Á thấp giọng nói.
Một nam một nữ giới thiệu chương trình lui xuống, màn che sân khấu mở ra, cô liền thấy một anh chàng đẹp trai ngồi sau cây đàn dương cầm, cũng không phải là rất đẹp, tối thiểu trong mắt Trần San thì ở học viện này chưa có ai có khí chất như vậy. Ngũ quan rõ ràng, vóc dáng hiện tại chưa thể nhìn được, nhưng có thể vào học viện quân y thì chắc chắn không thấp, nói thế nào nhỉ, nhìn có vẻ rất có tư chất, đúng, là một chàng trai thực thụ.
Trần San chăm chú nghe khúc dương cầm, ánh mắt ngắm mặt anh đẹp trai, sau đó liếc nhìn Tâm Á, khi thu hồi ánh mắt thì lại thấy khóe miệng Phương Ngôn hơi nhếch lên, thật là a, ánh mắt hàm xuân, trong veo như nước.
Khi kết thúc bản nhạc đứng lên chào, lấy ánh mắt đánh giá của Trần San, người này cao trên 1m8, khí chất tốt, xem ra là một chàng trai chất lương. Trần San lập tức cảm tạ trời xanh đã không biến cô thành đàn ông, nếu là đàn ông gặp người này thì đừng nhắc đến chuyện có bạn gái, chỉ sợ bản thân không có mặt mũi gặp cha mẹ.
Hội diễn chấm dứt, Trần San vừa đi vừa hỏi Tâm Á: “Cái người đàn dương cầm chất lượng tốt kia là ai?”
Trần San hỏi như vậy là khẳng định Tâm Á biết cô nhắc đến người nào, bằng không sẽ Tâm Á sẽ không nhắc cô xem tiết mục đó.
“Cậu không biết sao, Tam, còn nhớ rõ có một lần Văn Lôi có nhắc đến thái tử của thủ đô không?”
“Hắn sao, thì ra là thế, hiểu rồi.”
“Thế nào, tâm lòng không?” Tâm Á chớp mắt vài cái nhiều chuyện hỏi.
“Nhìn từ xa thì được.”
“Lần trước nói xong thì Văn Lôi luôn đi hỏi thăm, mấy ngày này đều lải nhải bên miệng.”
“Không phải cậu biết hết sao, cậu ấy không tìm hỏi cậu thì hỏi ai?”
“Đi tìm Dương Tuệ, đến giờ cũng chỉ biết mỗi cái tên, ngày nào cũng nhắc.”
“Tên gì?”
“Nhưng cậu đừng nói trước mặt Văn Lôi nha.” Tâm Á vỗ vai Trần San: “Anh ta là người của Hàn gia ở thủ đô, đời thứ ba, con út, đứng thứ tư, ở bên ngoài người ta đều gọi là Tứ thiếu gia, tên đầy đủ là Hàn Song Lăng, năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh, còn hai năm tiến sĩ nữa.”
“Bây giờ còn có thiếu gia, Tâm Á, mình cảm thấy mình không còn ở trên trái đất a.” Trần San ai oán nhìn Tâm Á.
“Dù sao đó là chuyện của người ta, khi nào rảnh rỗi thì mình lại nói với cậu, nhưng mà cậu đừng truyền tin tức lung tung a.”
“Hiểu rồi, cậu thấy mình không có hứng thú nên mới nói với mình, nếu mình có hứng thú không chừng cậu chạy đi rồi.”
“Tam, người kia không phải là người có thể đi cùng đường với chúng ta.”
“Biết rồi Tâm Á.” Trần San vểnh vểnh khóe miệng, cười với Tâm Á.
Trở lại ký túc xá, Trần San thầm nghĩ tắm rửa nhanh rồi đi ngủ, mê man vài giờ nhưng vẫn chưa hết buồn ngủ.
Nhưng mà Văn Lôi lại chụp cô lại nói chuyện: “Mình ở sau khán đài thấy Hàn Song Lăng, thật là quá đẹp trai.”
“Uh, thật ra mà nói, cho dù hắn không có gia thế thì cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng ở trường chúng ta.” Phương Ngôn tiếp tục lời của Văn Lôi.
“Không biết hắn có bạn gái chưa nha?” Văn Lôi nhìn gương tháo trang sức nói.
“Có khả năng là có, nhưng mà có lẽ không phải ở trường chúng ta, mỗi cuối tuần đều đi ra ngoài.” Phương Ngôn đáp Văn Lôi.
“Ai, vậy thì không còn hi vọng.”
Phương Ngôn nghe thế mỉm cười.
Trần San cùng Tâm Á cũng cười.
/80
|