Người gác cổng mở cửa, phục vụ đứng thành một hàng chào đón. Phía trong có cảm giác xa hoa, ngọn đèn mờ ảo xoay tròn, tính tình của Tâm Á bình thường đã gào to lên nhưng hôm nay lại bình tĩnh yên lặng, Mai Tâm Á lần đầu đến đây nên có chút không thích ứng. Văn Lôi thì có vẻ thoải mái, có thể đã từng đến bar chơi qua, trực tiếp tiến tới chỗ phục vụ nói ra yêu cầu. Trần San lại bị Tâm Á nắm tay chậm rãi đi theo sau Văn Lôi.
Đi qua đại sảnh ầm ỹ, đi vào một căn phòng nhỏ bằng thủy tinh ở lầu hai, từ đây nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh, toàn bộ căn phòng ở lầu hai đều làm bằng thủy tinh, phòng này nhìn qua phòng khác có thể nhìn toàn bộ rõ ràng, trừ khi kéo rèm che qua. Nhìn lên trên lại có tầng ba. Trần San xác định nó vẫn làm bằng thủy tinh, tuy rằng ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong nhưng bên trong có thể nhìn bên ngoài rõ ràng.
Quán bar này cũng quá xa hoa nha, có lẽ gọi là câu lạc bộ thì đúng hơn, bởi vì nhìn xuống lầu có thang máy, nhìn lên lầu thì có nhiều tầng nữa
Khi Trần San đánh giá cảnh vật xung quanh thì Văn Lôi cùng Tâm Á đã gọi rượu ra rồi tính tiền luôn.
May mắn, tiền của Văn Lôi vừa đủ, còn lại không bao nhiêu nhưng cũng đủ trả.
“Hôm nay chảy thật nhiều máu a (tiêu tiền nhiều ý), Tâm Á, cậu cùng Tam phải đêm nay không say không về với mình.”
“Không thành vấn đề, khi còn nhỏ ông bà ở nhà đã đút rượu cho mình.” Tâm Á khôi phục trạng thái quyết tâm: “Tam, cậu có thể uống bao nhiêu?”
“Có thể uống một chút, nhưng phải có người uống ít hơn, bằng không không thể trở về.”
“Hôm nay khẳng định sẽ ở bên ngoài, trường học đã sớm đóng cửa, nhưng nếu có kiểm tra phòng thì làm sao bây giờ?” Tâm Á hỏi.
“Mình đã xin phép giúp các cậu, có thể không trở về, mình sợ không trở về nên đã báo cáo trước.” Trần San nói với cô gái kia.
“A nha, Tam, cậu thật thiên tài, cậu là thần tượng của mình nha.” Tâm Á lập tức chạy tới ôm thắt lưng của cô.
“Tam, cậu thật lợi hại.” Văn Lôi cũng chạy tới, ba người ôm thành một vòng.
Trần San cảm thấy Văn Lôi có tâm sự gì đó, nếu không cũng không đến quán bar uống rượu, nha đầu này cũng không phải là người thường xuyên đi ăn chơi như vậy. Nhưng mà thỉnh thoảng uống cũng không sao, dù sao có cô trông chừng, hơn nữa ngồi ở phòng riêng cũng an toàn hơn chút.
Sau khi ba người uống một chút bia thì Văn Lôi nhảy theo nhạc, Tâm Á gọi tới gọi lui, nhìn thấy một đống hỗn loạn dưới lầu thì cũng kéo Văn Lôi xuống.
Trần San nhìn ngọn đèn mê ly chậm rãi uống rượu, nhìn hai cô gái vui đùa ầm ỹ, đã bao lâu không ở trong trường hợp thế này. Nhớ rõ sau những ngày chia tay, Trần San hàng đêm đều ngâm mình ở quán rượu, uống bao nhiêu cũng không say. Hiện tại đặc tính này cũng theo cô đến thân thể này, nhìn ly rượu trong tay, cô uống rượu không khác gì uống nước.
Mà lúc này trong một căn phòng xa hoa ở lầu ba, Phương Ngôn đang ngồi bên cạnh của Hàn Song Lăng, rúc vào trong lòng hắn. Hàn Song Lăng cùng với một người bên cạnh thấp giọng bàn chuyện, một tay ôm lấy thắt lưng của Phương Ngôn, chậm rãi vuốt ve.
“Cô gái bên cạnh Tứ thiếu đã đổi mới sao?” Dương Việt hỏi Đinh Giai ở bên cạnh.
Đinh Giai đẩy cái kính trên mũi, mắt nhìn về ghế dài bên kia: “Hình như là học cùng trường với Tứ thiếu.”
“Tứ thiếu của chúng ta bắt đầu ăn cỏ gần hang khi nào vậy, hắc hắc.”
“Cô gái lần trước đã cho ai, nói nghe xem.” Vẻ mặt Dương Việt hưng phấn, nghĩ lại do lần trước có việc nên kết cục không thấy được chuyện vui.
“Cho Hàn đại, bắt đầu với nhau mới được vài ngày đã quăng người ta.” Đinh Giai nói: “Cậu nói xem, anh em bọn họ sao có thể chơi cùng một cô gái a.”
“Chỉ cần họ thấy hứng thú, muốn loại phụ nữ nào là không có, không có gì mới mẻ cả.” Dương Việt đánh bi vào ba lỗ nói: “Ván này thua năm vạn.”
“Ok, đã biết, tiền không phải đặt trên bàn sao.” Đinh Giai đẩy mắt kính lên đánh bida.
Đi qua đại sảnh ầm ỹ, đi vào một căn phòng nhỏ bằng thủy tinh ở lầu hai, từ đây nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh, toàn bộ căn phòng ở lầu hai đều làm bằng thủy tinh, phòng này nhìn qua phòng khác có thể nhìn toàn bộ rõ ràng, trừ khi kéo rèm che qua. Nhìn lên trên lại có tầng ba. Trần San xác định nó vẫn làm bằng thủy tinh, tuy rằng ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong nhưng bên trong có thể nhìn bên ngoài rõ ràng.
Quán bar này cũng quá xa hoa nha, có lẽ gọi là câu lạc bộ thì đúng hơn, bởi vì nhìn xuống lầu có thang máy, nhìn lên lầu thì có nhiều tầng nữa
Khi Trần San đánh giá cảnh vật xung quanh thì Văn Lôi cùng Tâm Á đã gọi rượu ra rồi tính tiền luôn.
May mắn, tiền của Văn Lôi vừa đủ, còn lại không bao nhiêu nhưng cũng đủ trả.
“Hôm nay chảy thật nhiều máu a (tiêu tiền nhiều ý), Tâm Á, cậu cùng Tam phải đêm nay không say không về với mình.”
“Không thành vấn đề, khi còn nhỏ ông bà ở nhà đã đút rượu cho mình.” Tâm Á khôi phục trạng thái quyết tâm: “Tam, cậu có thể uống bao nhiêu?”
“Có thể uống một chút, nhưng phải có người uống ít hơn, bằng không không thể trở về.”
“Hôm nay khẳng định sẽ ở bên ngoài, trường học đã sớm đóng cửa, nhưng nếu có kiểm tra phòng thì làm sao bây giờ?” Tâm Á hỏi.
“Mình đã xin phép giúp các cậu, có thể không trở về, mình sợ không trở về nên đã báo cáo trước.” Trần San nói với cô gái kia.
“A nha, Tam, cậu thật thiên tài, cậu là thần tượng của mình nha.” Tâm Á lập tức chạy tới ôm thắt lưng của cô.
“Tam, cậu thật lợi hại.” Văn Lôi cũng chạy tới, ba người ôm thành một vòng.
Trần San cảm thấy Văn Lôi có tâm sự gì đó, nếu không cũng không đến quán bar uống rượu, nha đầu này cũng không phải là người thường xuyên đi ăn chơi như vậy. Nhưng mà thỉnh thoảng uống cũng không sao, dù sao có cô trông chừng, hơn nữa ngồi ở phòng riêng cũng an toàn hơn chút.
Sau khi ba người uống một chút bia thì Văn Lôi nhảy theo nhạc, Tâm Á gọi tới gọi lui, nhìn thấy một đống hỗn loạn dưới lầu thì cũng kéo Văn Lôi xuống.
Trần San nhìn ngọn đèn mê ly chậm rãi uống rượu, nhìn hai cô gái vui đùa ầm ỹ, đã bao lâu không ở trong trường hợp thế này. Nhớ rõ sau những ngày chia tay, Trần San hàng đêm đều ngâm mình ở quán rượu, uống bao nhiêu cũng không say. Hiện tại đặc tính này cũng theo cô đến thân thể này, nhìn ly rượu trong tay, cô uống rượu không khác gì uống nước.
Mà lúc này trong một căn phòng xa hoa ở lầu ba, Phương Ngôn đang ngồi bên cạnh của Hàn Song Lăng, rúc vào trong lòng hắn. Hàn Song Lăng cùng với một người bên cạnh thấp giọng bàn chuyện, một tay ôm lấy thắt lưng của Phương Ngôn, chậm rãi vuốt ve.
“Cô gái bên cạnh Tứ thiếu đã đổi mới sao?” Dương Việt hỏi Đinh Giai ở bên cạnh.
Đinh Giai đẩy cái kính trên mũi, mắt nhìn về ghế dài bên kia: “Hình như là học cùng trường với Tứ thiếu.”
“Tứ thiếu của chúng ta bắt đầu ăn cỏ gần hang khi nào vậy, hắc hắc.”
“Cô gái lần trước đã cho ai, nói nghe xem.” Vẻ mặt Dương Việt hưng phấn, nghĩ lại do lần trước có việc nên kết cục không thấy được chuyện vui.
“Cho Hàn đại, bắt đầu với nhau mới được vài ngày đã quăng người ta.” Đinh Giai nói: “Cậu nói xem, anh em bọn họ sao có thể chơi cùng một cô gái a.”
“Chỉ cần họ thấy hứng thú, muốn loại phụ nữ nào là không có, không có gì mới mẻ cả.” Dương Việt đánh bi vào ba lỗ nói: “Ván này thua năm vạn.”
“Ok, đã biết, tiền không phải đặt trên bàn sao.” Đinh Giai đẩy mắt kính lên đánh bida.
/80
|