TRỜI THU THÁNG CHÍN, TÔI ĐỢI EM

Chương 2: Người qua đường

/3



Chương 2: Người qua đường

Cô bắt đầu công cuộc chuẩn bị cho một công việc mới. Nộp hồ sơ vào khá nhiều công ty nhưng đến giờ chưa có công ty nào hồi âm. Tâm trạng thật ảo não. Bây giờ muốn có một công việc tốt mà dựa vào thực lực của mình âu cũng khó. Trước hết họ cần bạn có một gương mặt đẹp, thân hình đẹp để đi ra ngoài có thể làm rạng danh công ty. Sau đó họ cần bạn có một quan hệ vững chắc, một thế lực chống lưng hùng hậu, tựa như tiểu thuyết cung đấu vậy. Mà cô….gì cũng không có. Nhan sắc thuộc loại phổ thông, ném vào giữa một đám người không thể nhận ra, chiều cao tầm trung, thế lực chống lưng là gia đình ở nhà, sẵn sàng động viên cô khi thất bại…..và chỉ vậy. Thế nên cô tự nhủ với lòng “Không sao, cố lên cố lên Diệp Chi, nếu mày bị từ chối, không phải do năng lực mày kém, mà là do con mắt thẩm mỹ của họ không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mĩ của mày”. Thay vì ngồi nha check mail liên tục, cô quyết định đi siêu thị, kiếm chút đồ ăn cho cái tủ lạnh trống trơn.
Đang là tháng 3 mà cái nắng cái nóng đã len lỏi khắp mặt đất kẽ lá, con đường không một bóng cây che phủ này cảm giác như đang thiêu đốt con người ta. Dòng xe vẫn đang từ từ cố gắng chen chúc nhau, còn cô thì đang từ từ mà chết trên đám đông xe bus. Nhiệt độ xấp xỉ 30 độ C, mùi mồ hôi, mùi xăng xe bốc lên khiến con người ta cảm giác chỉ muốn độn thổ. Vất vả 30 phút sau cô mới xuống đến nơi. Chân vừa chạm đất mà cảm giác vừa trải qua cơn sinh tử vậy. Bước vào siêu thị mà cảm giác như bước những bước chân đầu tiên lên thiên đường, thật sảng khoái! Cô đẩy xe đẩy hàng, nhặt vào xe bánh mì, sữa, kẹo, sữa chua, dầu gội,….. Kinh tế vẫn phụ thuộc vào bố mẹ nên cô cố gắng chi tiêu hết sức tiết kiệm. Mua xong, cô đứng xếp hàng chờ thanh toán thì thấy cặp đôi phía trước to tiếng.
-     Anh không khen em quá giỏi quá dũng cảm thì thôi còn mắng em. Anh nghĩ lấy được tờ séc này của lão là dễ à.
-     Nhưng chẳng nhẽ với con của mình mà hắn ta đưa em chút đây thôi sao?
-     Anh nói thế là có ý gì?
-     Anh không có ý gì cả, chỉ là…
-     Chỉ là cái con khỉ! Cái thai này là của anh, là con anh, anh đã không chi đồng nào nuôi nó rồi, giờ còn có gan mở mồm chê tiền ít à, anh có thấy xấu hổ không vậy. Anh nghĩ lừa được hắn những từng này tiền là ít? Nếu không phải có người giúp, thì hắn đã cho tôi ly nước vào mặt rồi…
Nói xong cô nàng tức khí bỏ đi, để lại xe đẩy hàng chứa đầy hàng, còn chàng trai tội nghiệp này chỉ biết méo mó kêu to:
-     Khoan đã, Linh….Linh, còn thanh toán…
Mọi người bàn tán xôn xao, còn cô thì đứng như mất hồn. Cái cô nàng kia không phải người đẹp hôm trước trong quán café sao??? Sao giờ lại nhảy ra đây với một tên khác rồi…
Còn đang suy nghĩ với mớ hỗn loạn trong đầu thì người đang sau đẩy đẩy:
-     Cô gì ơi..
-     Dạ dạ ….
Cô đẩy xe lên thanh toán, miệng không ngừng lẩm bẩm. Đứng gọn vào một bên, cô rút điện thoại gọi cho Nhàn- bạn thân cô
-     Cô đừng rủ tôi ra đường, giờ này nằm nhà bật quạt là thích nhất
Cô phì cười, trả lời:
-     Tôi không rảnh rủ cô dạo phố giờ này, nghe đay bà có chuyện tâm sự
Sau một hồi tóm tắt lại câu chuyện cho đối phương, đối diện là một hồi trầm lặng, mồ hôi khẽ rơi ….
-     Hahahahaaaaaaaa…………..
Tiếng cười như đòi mạng đập vào tai, cô giật mình giơ điện thoại ra xa
-     Đồ điên này, cười gì mà cười
-     Không cười mới là lạ. Cô đọc xuyên không cổ đại quá nhiều chăng. Thích ra vẻ ta đây anh hùng hảo hán ra tay tương trợ giữa đường à hahahahaaaaaaa. May mắn cho cô là người không quen biết, tôi mà là anh ta, tôi đập bẹp mỏ cô
-     Đồ bạn xấu xa. Hừ….tôi mà gặp lại đôi gian phu dâm phụ kia lần nữa, tôi mới là người đập bẹp mỏ chúng.
Nói chuyện thêm lúc nữa, cô tắt máy, xách đống đồ đi về. Về đến nhà, nằm bẹp ra giường, chân bật quạt. Nhắm mắt thưởng thụ làn gió mát rượi, cô nhẩm thầm “ Lần sau dù có thấy gì cũng phải giữ tâm thế người qua đường mà nhìn nhận quan sát, dù là chuyện gì cũng không can hệ đến mình, khôn can hệ đến mình….”
………….. Cô giật mình tỉnh dậy cầm điện thoại lên, lời bài hát bắt đầu cất “All I hear is raindrops falling on the rooftop. Oh baby, tell me why'd you have to go. 'Cause this pain I feel it won't go away. And today I'm officially missin' you”. Là số lạ, cô nhận cuộc gọi
-     Alo ạ?
-     Xin chào, tôi là XXX ở công ty A, chúng tôi đã xem xét hồ sơ của bạn, mời bạn đến công ty vào ngày 20 tháng 3 để tiến hành phỏng vấn. Cuộc phỏng vấn sẽ tiến hành tại tầng 7 phòng 704 lúc 8h.
Cô im lặng không nói gì, ngơ ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn chói chang như vậy, quạt vẫn chạy đều đều và tất nhiên tim vẫn đạp bình thường
-     Alo…….
-     Dạ dạ - Cô giật mình- Cảm ơn chị ạ, e sẽ đến đúng giờ ạ, cảm ơn chị, cảm ơn chị….
-     Không có gì
Họ cúp máy. Cô bần thần nhìn vào màn hình điện thoại……Nên làm gì bây giờ nhỉ? Ngủ tiếp hay không ngủ? Nên gọi điện thoại cho bố mẹ báo tin mừng này không? Nhỡ đi phỏng vấn mà không qua thì sao? Nghĩ như vậy nhưng khoé miệng vẫn từ từ nhếch nhếch lên.
“Yeahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh” Cô ném luôn gối ra sau, nằm kềnh ra giường cười to. Ai  bảo mình là số xui xẻo không may? Ai còn dám bảo nữa? Là công ty A đó, công ty A đó. Cô nhéo mấy phát vào tay, tiếp tục cười to…..
Khoan đã, thế chẳng phải là ngày kia rồi sao? Thực tế kéo cô trở lại trái đất. Mình nên mặc gì nhỉ??
Cô mở tủ quần áo, đa phần là áo phông freesize, quần bò. Khó khăn lắm mới lôi ra được chiếc áo sơ mi trắng. Giơ nó lên, cô nhìn chăm chú….



/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status