Mộc Ly thở dài trong lòng, Vũ Tiêu Nhiên ơi Vũ Tiêu Nhiên, cái người này cần gì phải như vậy chứ? Bên ngoài mấy trăm ám vệ, sợ Anh Mộc Ly nàng có mọc thêm đôi cánh cũng bay không thoát được? Huống chi nàng còn chưa có mọc cánh mà!!
Kêu nàng qua, vì sao hắn không đi tới chứ?!!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bước chân Mộc Ly đã từ từ ngoan ngoãn đi tới, để coi người nào đó còn nói nàng kêu căng nữa không?!!
Có lẽ, đây chỉ là tự mình tìm một cái cớ mà thôi, mắt thấy sắp phải chia lìa. . . . . . Mặc kệ như thế nào, dù sao cuối cùng vẫn tới được nơi cần tới.
Ngay lúc nàng còn chưa đứng vững, Vũ Tiêu Nhiên đã vội vươn tay ôm lấy nàng, hà hơi ở bên tai nàng, cười toe toét: "Ly nhi, có nhớ lời tối hôm qua ta nói với nàng không? Chờ ta, ta nhất định sẽ không phụ nàng."
Hắn nói, Ly nhi, cho ta thời gian hai tháng để giải quyết tất cả, đến lúc đó, nắm vững thiên hạ trong tay, ta và nàng vĩnh viễn không chia lìa.
Câu nói vô cùng đơn giản, mang theo cả trái tim nam nhi, giang sơn mỹ nhân, mà hắn, thân phận đã là một Đế Vương, là hậu duệ được lựa chọn. Nói như vậy, rất đơn giản, nhưng cũng tuyệt đối nặng nề, bây giờ Mộc Ly nhớ lại, cảm thấy mũi mình đầy sự chua xót.
Bản thân mình luôn chờ đợi điều gì? Không phải là một tình yêu như vậy sao?
Không phải nàng không yêu, chẳng qua không dám thôi, ở nơi phong kiến cổ đại, đề xướng chính là chế độ đa thê, mà nàng, lại chỉ muốn cả đời này tìm một bờ vai có thể dựa vào. Hôm nay, vị Đế Vương này cũng đã cho nàng hứa hẹn như vậy, nàng còn có cái gì không hài long nữa chứ?
Chẳng qua, cuối cùng, nàng có chiếm được hay không? Hoặc, trăng trong nước, kết quả vẫn là công dã tràng. . . . . .
Đêm qua, hắn dịu dàng tuyên thệ, hôm nay vẫn còn vọng rõ ở trước tai chính mình. . . . . .
Mộc Ly ngước mắt, nhìn dung mạo tuấn tú của hắn, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn hắn như vậy, cổ họng hơi khô sáp trả lời: "Được! Nếu như. . . Quá thời hạn, như vậy. . . . . ."
Nếu như quá thời hạn, như vậy từ nay về sau chúng ta sẽ gần nhau trong gan tất nhưng biển trời cách mặt, hai tháng sao? Nàng có thể đợi, nàng cũng cho mình hai tháng thời gian để thanh lọc cảm xúc lộn xộn của mình.
Kêu nàng qua, vì sao hắn không đi tới chứ?!!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bước chân Mộc Ly đã từ từ ngoan ngoãn đi tới, để coi người nào đó còn nói nàng kêu căng nữa không?!!
Có lẽ, đây chỉ là tự mình tìm một cái cớ mà thôi, mắt thấy sắp phải chia lìa. . . . . . Mặc kệ như thế nào, dù sao cuối cùng vẫn tới được nơi cần tới.
Ngay lúc nàng còn chưa đứng vững, Vũ Tiêu Nhiên đã vội vươn tay ôm lấy nàng, hà hơi ở bên tai nàng, cười toe toét: "Ly nhi, có nhớ lời tối hôm qua ta nói với nàng không? Chờ ta, ta nhất định sẽ không phụ nàng."
Hắn nói, Ly nhi, cho ta thời gian hai tháng để giải quyết tất cả, đến lúc đó, nắm vững thiên hạ trong tay, ta và nàng vĩnh viễn không chia lìa.
Câu nói vô cùng đơn giản, mang theo cả trái tim nam nhi, giang sơn mỹ nhân, mà hắn, thân phận đã là một Đế Vương, là hậu duệ được lựa chọn. Nói như vậy, rất đơn giản, nhưng cũng tuyệt đối nặng nề, bây giờ Mộc Ly nhớ lại, cảm thấy mũi mình đầy sự chua xót.
Bản thân mình luôn chờ đợi điều gì? Không phải là một tình yêu như vậy sao?
Không phải nàng không yêu, chẳng qua không dám thôi, ở nơi phong kiến cổ đại, đề xướng chính là chế độ đa thê, mà nàng, lại chỉ muốn cả đời này tìm một bờ vai có thể dựa vào. Hôm nay, vị Đế Vương này cũng đã cho nàng hứa hẹn như vậy, nàng còn có cái gì không hài long nữa chứ?
Chẳng qua, cuối cùng, nàng có chiếm được hay không? Hoặc, trăng trong nước, kết quả vẫn là công dã tràng. . . . . .
Đêm qua, hắn dịu dàng tuyên thệ, hôm nay vẫn còn vọng rõ ở trước tai chính mình. . . . . .
Mộc Ly ngước mắt, nhìn dung mạo tuấn tú của hắn, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn hắn như vậy, cổ họng hơi khô sáp trả lời: "Được! Nếu như. . . Quá thời hạn, như vậy. . . . . ."
Nếu như quá thời hạn, như vậy từ nay về sau chúng ta sẽ gần nhau trong gan tất nhưng biển trời cách mặt, hai tháng sao? Nàng có thể đợi, nàng cũng cho mình hai tháng thời gian để thanh lọc cảm xúc lộn xộn của mình.
/228
|