Trần Tuyệt và Vũ Tiêu Nhiên vốn là sư huynh đệ đồng môn, trừ những trường hợp cần thiết, bọn họ vẫn luôn rất tùy ý, về phần Tuyết Lê, mặc dù mới đầu hơi băn khoăn một chút, cuối cùng dưới sự khích lệ của Mộc Ly, đã có thể thoải mái tự nhiên ứng phó.
Mộc Ly là người không hề phân biệt địa vị, tự nhiên rất vui khi ở những hoàn cảnh như thế, về phần Vũ Tiêu Nhiên, thấy Mộc Ly ăn vui vẻ, hắn cũng không để ý tới.
Ăn một bữa cơm, ít đi ngang ngược càn rỡ ngày thường, nhiều hơn phần ấm áp ngọt ngào, có thể nói đây là bữa cơm thoải mái nhất của Mộc Ly trong khoảng thời gian này. Ngay cả Vũ Tiêu Nhiên bình thường nụ cười cũng lười bố thí cho người khác. Hiện tại, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Nhìn Tuyết Lê mở to mắt, thậm chí khuôn mặt băng sơn ngàn năm của Trần Tuyệt, tựa như bị sét đánh trúng bở chính sư huynh mình.
Hai ngày sau Vũ Tiêu Nhiên rời đi, ngày đó Vũ Tiêu Nhiên bố trí hai thị nữ cho Mộc Ly, Trần Tuyệt cũng nhận lệnh của hắn ở đây ‘bảo vệ’ Mộc Ly, hắn lời nói như thế này.
"Các ngươi một tấc cũng không rời chăm sóc tốt tiểu thư, nếu không chờ đưa đầu tới gặp trẫm!" Giọng nói lạnh lẽo, tuyệt đối quyền uy.
"Nô tỳ tuân mệnh!" Hai thị nữ vâng dạ gật đầu, sợ hãi nhìn chủ tử sau này của bọn họ—— Anh Mộc Ly.
Mộc Ly ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, con ngươi đảo đảo, ý gì đây, các ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng là người bị hại.
Lời này của Vũ Tiêu Nhiên cũng thật quyết tuyệt, hắn muốn nói cho ai biết? Sợ là cả hai bên đều có?
Bề ngoài là để người lại chăm sóc tốt Mộc Ly, kì thực chính là lấy mạng hai người họ âm thầm uy hiếp Mộc Ly. Nếu sơ ý để Mộc Ly biến mất không thấy nữa, đoán chừng mạng hai người này cũng chỉ đến đó rồi kết thúc.
"Tuyệt, nơi này về sau giao cho ngươi, đừng để ta thất vọng!" Vũ Tiêu Nhiên chuyển hướng sang Trần Tuyệt, hai người trao đổi một cái ánh mắt, hết thảy vô cùng ăn ý, không cần nói.
Cuối cùng Vũ Tiêu Nhiên mới quay đầu nhìn về phía Mộc Ly đứng cách xa hắn ba thước, âm thầm cau mày, không vui nói: "Tới đây."
Mộc Ly là người không hề phân biệt địa vị, tự nhiên rất vui khi ở những hoàn cảnh như thế, về phần Vũ Tiêu Nhiên, thấy Mộc Ly ăn vui vẻ, hắn cũng không để ý tới.
Ăn một bữa cơm, ít đi ngang ngược càn rỡ ngày thường, nhiều hơn phần ấm áp ngọt ngào, có thể nói đây là bữa cơm thoải mái nhất của Mộc Ly trong khoảng thời gian này. Ngay cả Vũ Tiêu Nhiên bình thường nụ cười cũng lười bố thí cho người khác. Hiện tại, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Nhìn Tuyết Lê mở to mắt, thậm chí khuôn mặt băng sơn ngàn năm của Trần Tuyệt, tựa như bị sét đánh trúng bở chính sư huynh mình.
Hai ngày sau Vũ Tiêu Nhiên rời đi, ngày đó Vũ Tiêu Nhiên bố trí hai thị nữ cho Mộc Ly, Trần Tuyệt cũng nhận lệnh của hắn ở đây ‘bảo vệ’ Mộc Ly, hắn lời nói như thế này.
"Các ngươi một tấc cũng không rời chăm sóc tốt tiểu thư, nếu không chờ đưa đầu tới gặp trẫm!" Giọng nói lạnh lẽo, tuyệt đối quyền uy.
"Nô tỳ tuân mệnh!" Hai thị nữ vâng dạ gật đầu, sợ hãi nhìn chủ tử sau này của bọn họ—— Anh Mộc Ly.
Mộc Ly ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, con ngươi đảo đảo, ý gì đây, các ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng là người bị hại.
Lời này của Vũ Tiêu Nhiên cũng thật quyết tuyệt, hắn muốn nói cho ai biết? Sợ là cả hai bên đều có?
Bề ngoài là để người lại chăm sóc tốt Mộc Ly, kì thực chính là lấy mạng hai người họ âm thầm uy hiếp Mộc Ly. Nếu sơ ý để Mộc Ly biến mất không thấy nữa, đoán chừng mạng hai người này cũng chỉ đến đó rồi kết thúc.
"Tuyệt, nơi này về sau giao cho ngươi, đừng để ta thất vọng!" Vũ Tiêu Nhiên chuyển hướng sang Trần Tuyệt, hai người trao đổi một cái ánh mắt, hết thảy vô cùng ăn ý, không cần nói.
Cuối cùng Vũ Tiêu Nhiên mới quay đầu nhìn về phía Mộc Ly đứng cách xa hắn ba thước, âm thầm cau mày, không vui nói: "Tới đây."
/228
|