Chương 172:
"Đã tỉnh rồi hả?" Tiếng cười thật khẽ bật ra khỏi miệng, Vũ Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt nàng ngủ, không nhịn được cảm thấy thương xót trong tim.
Mộc Ly mở nửa mắt ở trước ngưc hắn ngẩng đầu lên, liếc hắn một cái, sau đó nhảy từ trên người hắn ra xa ba thước. Lúc xe ngựa thả chậm tốc độ nàng đã tỉnh rồi, chẳng qua không muốn mở mắt mà thôi. Nếu khi đó mở mắt, sẽ chẳng phải trơ mắt nhìn hắn ôm mình đến chỗ này nhốt lại? Vì vậy nàng âm thầm khinh bỉ bản than mình.
Chỉ có điều như vậy thì tính là cái gì đâu?
Anh Mộc Ly ơi Anh Mộc Ly, lúc nào thì ngươi thay đổi không có tiền đồ như vậy!
"Ly nhi, thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Vũ Tiêu Nhiên bị nàng trừng không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn không nhịn được quan tâm nàng.
"Đều là tại ngươi làm hại, ngươi tránh ra." Mộc Ly bĩu môi, khó chịu quay mặt sang chỗ khác, nàng thực sự không còn mặt mũi nhìn người nữa rồi!
"Lỗi của ta?" Vũ Tiêu Nhiên cố ý đem gương mặt tuấn tú tới, thu hết biểu tình của nàng vào mắt, thật ra thì, lấy công lực của hắn há lại không biết hành động mờ ám của nàng?
Chẳng qua. . . Cuối cùng vẫn khó mở miệng nói gì đó, hắn có thể làm, chính là giải quyết hết thảy, không còn lo liệu trước sau, mới có thể an tâm cùng nàng sống bạc đầu giai lão. Nhưng, sau khi nhìn thấy động tác của nàng, trong lòng rất ngọt ngào và lo lắng trước đây đã trở thành hư không.
Hazi. . . Thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng có thể giữ được phần nhớ nhung trong lòng này không? Có thể hay không. . . . . .
Kiên quyết siết chặt quả đấm, nhìn gương mặt rạng rỡ trước mắt, nhất định phải. Cho dù, phải trả giá bằng cả tính mạng, hắn cũng bằng lòng!
Bởi vì trái tim trong lồng ngực kia, luôn lạnh lẽo không có tình cảm, chỉ đập vì nàng.
Cho tới bây giờ hắn vẫn cố chấp như vậy, mà nàng, cũng quật cường như vậy, hai người ngoan cố giống nhau, lúc tất cả đều kết thúc, cuối cùng bọn họ có thể đến được với nhau hay không? Đáp án là không biết . . . . . .
Nhép nhép miệng, Mộc Ly còn muốn nói tiếp để trút hết những bất mãn trong lòng, nhưng khi chứng kiến gương mặt lạnh lẽo của Trần Tuyệt và ánh mắt tò mò quan sát căn phòng của Tuyết Lê thì lời sắp sửa nói ra đều bị nuốt xuống hết.
Bây giờ đã gần nửa đêm, phân phó người làm chuẩn bị bữa ăn tối, bốn người bọn họ, không phân biệt thân phận cùng ngồi chung một chỗ ăn cơm.
"Đã tỉnh rồi hả?" Tiếng cười thật khẽ bật ra khỏi miệng, Vũ Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt nàng ngủ, không nhịn được cảm thấy thương xót trong tim.
Mộc Ly mở nửa mắt ở trước ngưc hắn ngẩng đầu lên, liếc hắn một cái, sau đó nhảy từ trên người hắn ra xa ba thước. Lúc xe ngựa thả chậm tốc độ nàng đã tỉnh rồi, chẳng qua không muốn mở mắt mà thôi. Nếu khi đó mở mắt, sẽ chẳng phải trơ mắt nhìn hắn ôm mình đến chỗ này nhốt lại? Vì vậy nàng âm thầm khinh bỉ bản than mình.
Chỉ có điều như vậy thì tính là cái gì đâu?
Anh Mộc Ly ơi Anh Mộc Ly, lúc nào thì ngươi thay đổi không có tiền đồ như vậy!
"Ly nhi, thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Vũ Tiêu Nhiên bị nàng trừng không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn không nhịn được quan tâm nàng.
"Đều là tại ngươi làm hại, ngươi tránh ra." Mộc Ly bĩu môi, khó chịu quay mặt sang chỗ khác, nàng thực sự không còn mặt mũi nhìn người nữa rồi!
"Lỗi của ta?" Vũ Tiêu Nhiên cố ý đem gương mặt tuấn tú tới, thu hết biểu tình của nàng vào mắt, thật ra thì, lấy công lực của hắn há lại không biết hành động mờ ám của nàng?
Chẳng qua. . . Cuối cùng vẫn khó mở miệng nói gì đó, hắn có thể làm, chính là giải quyết hết thảy, không còn lo liệu trước sau, mới có thể an tâm cùng nàng sống bạc đầu giai lão. Nhưng, sau khi nhìn thấy động tác của nàng, trong lòng rất ngọt ngào và lo lắng trước đây đã trở thành hư không.
Hazi. . . Thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng có thể giữ được phần nhớ nhung trong lòng này không? Có thể hay không. . . . . .
Kiên quyết siết chặt quả đấm, nhìn gương mặt rạng rỡ trước mắt, nhất định phải. Cho dù, phải trả giá bằng cả tính mạng, hắn cũng bằng lòng!
Bởi vì trái tim trong lồng ngực kia, luôn lạnh lẽo không có tình cảm, chỉ đập vì nàng.
Cho tới bây giờ hắn vẫn cố chấp như vậy, mà nàng, cũng quật cường như vậy, hai người ngoan cố giống nhau, lúc tất cả đều kết thúc, cuối cùng bọn họ có thể đến được với nhau hay không? Đáp án là không biết . . . . . .
Nhép nhép miệng, Mộc Ly còn muốn nói tiếp để trút hết những bất mãn trong lòng, nhưng khi chứng kiến gương mặt lạnh lẽo của Trần Tuyệt và ánh mắt tò mò quan sát căn phòng của Tuyết Lê thì lời sắp sửa nói ra đều bị nuốt xuống hết.
Bây giờ đã gần nửa đêm, phân phó người làm chuẩn bị bữa ăn tối, bốn người bọn họ, không phân biệt thân phận cùng ngồi chung một chỗ ăn cơm.
/228
|