Nếu như quá thời hạn, như vậy từ nay về sau chúng ta sẽ gần nhau trong gan tất nhưng biển trời cách mặt, hai tháng sao? Nàng có thể đợi, nàng cũng cho mình hai tháng thời gian để thanh lọc cảm xúc lộn xộn của mình.
Sự nghiêm túc của nam nhi, cộng thêm được phát ra từ miệng một thiên tử cao cao tại thượng, nhất định là tôn quý nhất, nàng lựa chọn tin lời của hắn.
Chẳng qua, không ai ngờ tới, sau này khi gặp lại, cũng là ở dưới tình huống như thế.
Lời nói còn dư lại bị nụ hôn của Vũ Tiêu Nhiên nuốt trọn, người hai bên cũng thức thời rối rít lui ra, để lại hai người đang hết sức triền miên.
Gió Đông kéo qua, mang theo cả sự rét lạnh thổi tới gò má Mộc Ly, nàng không nhịn được rùng mình, cảm nhận được nàng đang lạnh, Vũ Tiêu Nhiên tăng thêm sức lực trên tay, ôm chặt nàng.
Lần đầu tiên, Mộc Ly cảm thấy ngực của hắn ấm áp như vậy, loại ấm áp này tựa như cái ôm lúc ngủ cùng hắn hàng đêm, ấm đến trong lòng, tới mức nàng không nỡ buông tay rời đi.
Vũ Tiêu Nhiên sờ sờ gương mặt nàng, cho dù luyến tiếc, nhưng vẫn phải rời đi. Bây giờ rời đi, chẳng qua vì tương lai về sau tốt hơn, chính là bởi vì loại tin tưởng này, tất cả, mới có thể quyết tâm rời đi.
"Ly Nhi, lần sau lúc gặp nàng, hi vọng chúng ta có thể thân thiết với nhau, chờ ta."
Lúc rời khỏi, câu nói thân thiết với nhau của Vũ Tiêu Nhiên, tựa như một cái búa nện vào trong lòng Mộc Ly, một búa đi xuống, thật mạnh, không nghe được bất kỳ tiếng vang nào, thậm chí có thể hiểu rõ, tim của mình, cũng theo đó mà chìm xuống theo.
Mộc Ly xót xa nghĩ, cuối cùng nàng cũng chỉ là một thế than. Chẳng qua vì sao lúc biết rõ kết cục, mình lại vẫn cứ trầm luân như thế? Nàng rất không tiền đồ, có lẽ đã bị hắn dụ dỗ rồi chăng?
Đôi mắt thâm trầm như hắc bảo thạch, cái nhìn vạn năm kia, có lẽ đã sớm bị hút vào? Chẳng qua là mình cũng chẳng hề hay biết?
Hoặc là, bởi vì lúc trước hắn lạnh lùng, nàng thì quật cường, cho nên, cho dù đã biết rõ, nhưng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận, cho nên, lúc hắn tỏ ra yếu thế, mình mới có thể dễ dàng trầm luân trong sự dịu dàng của hắn như vậy. . . . . .
Sự nghiêm túc của nam nhi, cộng thêm được phát ra từ miệng một thiên tử cao cao tại thượng, nhất định là tôn quý nhất, nàng lựa chọn tin lời của hắn.
Chẳng qua, không ai ngờ tới, sau này khi gặp lại, cũng là ở dưới tình huống như thế.
Lời nói còn dư lại bị nụ hôn của Vũ Tiêu Nhiên nuốt trọn, người hai bên cũng thức thời rối rít lui ra, để lại hai người đang hết sức triền miên.
Gió Đông kéo qua, mang theo cả sự rét lạnh thổi tới gò má Mộc Ly, nàng không nhịn được rùng mình, cảm nhận được nàng đang lạnh, Vũ Tiêu Nhiên tăng thêm sức lực trên tay, ôm chặt nàng.
Lần đầu tiên, Mộc Ly cảm thấy ngực của hắn ấm áp như vậy, loại ấm áp này tựa như cái ôm lúc ngủ cùng hắn hàng đêm, ấm đến trong lòng, tới mức nàng không nỡ buông tay rời đi.
Vũ Tiêu Nhiên sờ sờ gương mặt nàng, cho dù luyến tiếc, nhưng vẫn phải rời đi. Bây giờ rời đi, chẳng qua vì tương lai về sau tốt hơn, chính là bởi vì loại tin tưởng này, tất cả, mới có thể quyết tâm rời đi.
"Ly Nhi, lần sau lúc gặp nàng, hi vọng chúng ta có thể thân thiết với nhau, chờ ta."
Lúc rời khỏi, câu nói thân thiết với nhau của Vũ Tiêu Nhiên, tựa như một cái búa nện vào trong lòng Mộc Ly, một búa đi xuống, thật mạnh, không nghe được bất kỳ tiếng vang nào, thậm chí có thể hiểu rõ, tim của mình, cũng theo đó mà chìm xuống theo.
Mộc Ly xót xa nghĩ, cuối cùng nàng cũng chỉ là một thế than. Chẳng qua vì sao lúc biết rõ kết cục, mình lại vẫn cứ trầm luân như thế? Nàng rất không tiền đồ, có lẽ đã bị hắn dụ dỗ rồi chăng?
Đôi mắt thâm trầm như hắc bảo thạch, cái nhìn vạn năm kia, có lẽ đã sớm bị hút vào? Chẳng qua là mình cũng chẳng hề hay biết?
Hoặc là, bởi vì lúc trước hắn lạnh lùng, nàng thì quật cường, cho nên, cho dù đã biết rõ, nhưng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận, cho nên, lúc hắn tỏ ra yếu thế, mình mới có thể dễ dàng trầm luân trong sự dịu dàng của hắn như vậy. . . . . .
/228
|