Tô Hoa Hàm lẩm bẩm: “Đây không phải ảo ảnh?”
Chiêu Nhạc cũng ngẩn người nhìn nữ tử ấy, gọi: “Sư phụ…” Thập Nhị Nương thấy nàng ấy định bước qua đó thì giơ tay kéo lại, đẩy ra phía sau mình.
“Chiêu Nhạc,đó là ảo ảnh.”
“Không phải đâu!” Chiêu Nhạc kích động bước lên hai bước chỉ Liên Hề Vi đó nói: “Không phải ảo ảnh, sư phụ trong trí nhớ của ta chính là thế này, người không có thay đổi gì cả, thì ra lời đồn người sống lại là thật, người thật sự ở đây!”
Thập Nhị Nương: “…” Sống lại thì đúng là sống lại thật nhưng thay đổi nhiều lắm, vả lại cũng chẳng ở bên đó.
Giờ phút này nói đạo lý cũng nói không lọt nữa, Thập Nhị Nương kiềm chặt Chiêu Nhạc không cho nàng ấy đến gần ‘Liên Hề Vi’ kia. Mà Liên Hề Vi đó hình như cũng không nhận ra bọn họ, ánh mắt lạnh lùng và xa lạ lướt qua từng người. Nàng ta chẳng nói một lời, nhanh chóng rút Hi Vi kiếm ra nhắm về phía quả phụ nhền nhện Tôn Nhất Liên.
Bị Hi Vi kiếm chỉ thẳng vào, Tôn Nhất Liên bất giác run rẩy. Nàng ta cũng từng bị giáo huấn thế này, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cắn răng nghênh chiến.
Trong lúc hai người giao chiến, những người khác mau chóng lui ra khỏi vòng chiến. Nhưng chỉ qua mấy chiêu, mọi người đã nhìn ra có gì đó không đúng.
“Cái này… Hề Vi thượng tiên đã đạt cảnh giới Hóa Tiên từ lâu rồi mà, Tôn Nhất Liên chỉ mới kỳ Linh Hư thì sao làm sao mà đánh ngang tay được?” Đậu Hạnh nghi vấn nói.
“Hay là vì mới sống lại nên tu vi bị thụt lùi?” Tô Hoa Hàm nói.
Chiêu Nhạc bên cạnh lo lắng nhìn về phía đó, tay đặt lên kiếm. Thập Nhị Nương vỗ vỗ tay nàng ấy, “Nhìn thôi, chớ nghĩ tới chuyện nhúng tay vào.” Nàng thật không hiểu, mấy người này trông cũng có phải mấy đứa ngốc đâu, sao lại tin người trước mặt kia thật sự là Hề Vi thượng tiên chứ.
Tôn Nhất Liên trong vòng chiến lúc đầu còn hơi do dự nhưng sau khi đánh một hồi, nàng ta bất chấp tất cả, cứ thấy gương mặt Hề Vi thượng tiên lượn lờ trước mặt là cơn tức giận của nàng ta lại dâng lên, ác ý trong lòng không tài nào khống chế được. Bất tri bất giác, đôi mắt nàng ta biến thành màu đỏ, cả người cũng trở nên điên cuồng.
“Ngươi đáng chết! Ngươi đáng chết! Dựa vào đâu mà sống lại chứ, ngươi đi chết đi!” Tôn Nhất Liên hét lên, ảo ảnh nhền nhện khổng lồ xuất hiện sau lưng nàng ta, nó đang há miệng phun ra một con nhền nhện nhỏ như ngọc huyết.
“Quả phụ nhền nhện này sắp dùng chiêu thức lợi hại nhất của mình rồi. Dùng tới chiêu này thì chính nàng ta cũng phải trọng thương.” Tô Hoa Hàm vui sướng khi người gặp họa, hoàn toàn không có ý định lên giúp một tay.
Những người khác cũng không ai muốn lên giúp Tôn Nhất Liên, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Liên Hề Vi kia. Chỉ có Thập Nhị Nương chú ý thấy trạng thái của Tôn Nhất Liên không được ổn, dường như có thứ gì đó mê hoặc tâm trí nàng ta. Khốn trận bình thường sẽ không có lực sát thương quá lớn, nhưng khốn trận này không phải bình thường, Thập Nhị Nương đoán nơi này có khả năng phóng đại cảm xúc của con người, khiến người ta lạc lối trong mê trận trùng trùng, và ‘Liên Hề Vi’ kia có thể chính là ảo giác của Tôn Nhất Liên.
Hay nói cách khác, bây giờ Tôn Nhất Liên càng điên cuồng thì chết càng nhanh, nếu nàng ta giết Liên Hề Vi đó thì nàng ta cũng phải chết. Nhền nhện vừa xuất hiện, Tôn Nhất Liên không còn ở thế bị động, chân nhền nhện xoẹt qua cánh tay Liên Hề Vi, máu tươi lập tức nhiễm đỏ tay áo nhưng nàng ta không chút để ý, Hi Vi kiếm bay múa với tốc độ càng nhanh.
Thập Nhị Nương kéo mạnh Chiêu Nhạc đang định bước lên, còn trừng mắt với nàng ấy một cái. Chiêu Nhạc định giãy tay ra nhưng không hiểu sao bị nàng trừng đến ngây người tại chỗ. Còn Đậu Hạnh kế bên nàng ấy cũng không chờ được nữa, thấy Liên Hề Vi mình đầy thương tích bên kia, hắn ta lập tức bước qua.
Thập Nhị Nương liếc một cái rồi thuận tay kéo hắn ta lại. “Tiên hữu, đó là ảo ảnh, khuyên ngươi đừng nên đi.”
Đậu Hạnh nói, “Ta biết nhưng dù sao thì nàng ta cũng có khuôn mặt giống với Hề Vi thượng tiên, có khi có quan hệ nào đó. Tóm lại không thể trơ mắt nhìn nàng ta bị một tà tu giết được. Với lại giết một tà tu thì bớt đi một kẻ thôi, Hề Vi thượng tiên nói rồi, tu sĩ chính đạo như chúng ta phải lấy trừ gian diệt ác làm trách nhiệm của bản thân.”
Thập Nhị Nương không còn gì để nói. Nàng của lúc trước đích thực là một người cả ngày bận rộn đi diệt trừ cái ác. Mỗi kỳ đại hội tiên môn nàng đều được xướng danh là hình mẫu của tiên môn chính đạo.
Nàng buông tay, “Được thôi,tùy ngươi.”
Đậu Hạnh vừa nhấc kiếm đi lên mấy bước thì đột nhiên dừng lại rồi lui trở về. Thập Nhị Nương không hỏi vì sao hắn ta quay lại, bởi nàng cũng nhìn thấy rồi.
“Lại một Hề Vi thượng tiên nữa à? Không, hai người á?!”
“… Bây giờ bốn người luôn rồi. Tính luôn cả của quả phụ nhền nhện thì năm người rồi, không tính thằng bé người phàm thì vừa đủ với năm người chúng ta.” Đậu Hạnh nói.
Bốn Hề Vi thượng tiên lần lượt xuất hiện từ một con đường nhỏ, trong rừng, bên hồ và từ trên đường núi. Mỗi người đều giống y chang người trước mặt Tôn Nhất Liên.
Tô Hoa Hàm nhìn các Hề Vi thượng tiên bao vây tứ phía, biểu cảm trên mặt chẳng biết là khóc hay cười. “Bị mấy Hề Vi thượng tiên liền bao vây, nói ra không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ ta nữa. Nhưng mà nhiều quá thì sao mà chịu nổi, một Hề Vi thượng tiên là đủ rồi.” Nói xong, vô số bươm bướm màu sắc sặc sỡ xuất hiện bên cạnh hắn.
Chiêu Nhạc nhìn mấy Hề Vi thượng tiên vừa xuất hiện, thở dài, “Quả nhiên là giả.” Trong tích tắc, sự vui mừng kích động mà Thập Nhị Nương nhìn thấy trong mắt nàng ấy hoàn toàn tan biến. Sau đó nàng ấy rút kiếm ra, nhưng mũi kiếm lại hướng xuống dưới.
“À, sao bây giờ, đối mặt với Hề Vi thượng tiên ta không nỡ ra tay. Người là động lực tu luyện của ta, là kính ngưỡng cả đời của ta mà.” Đậu Hạnh khổ sở nói.
Bấy giờ, quả phụ nhền nhện chém giết đỏ mắt bên kia bỗng thét lên một tiếng thảm thiết. Mọi người nhìn sang thì thấy Hi Vi kiếm cắm trước ngực nàng ta, còn người đã ngã xuống mất mạng. Liên Hề Vi kia cũng chết dưới con nhền nhện của nàng ta.
Thập Nhị Nương quan sát bốn Hề Vi thượng tiên còn lại. Liên Hề Vi đấu với Chiêu Nhạc có tu vi ở kỳ đầu Linh Hư, giống như Chiêu Nhạc. Liên Hề Vi đấu với Tô Hoa Hàm và Đậu Hạnh cũng có tu vi ngang ngửa bọn họ, đều là đỉnh cao của kỳ Linh Hư. Còn Liên Hề Vi trước mặt nàng, tu vi kỳ Đại Thành.
Dưới Hóa Tiên là Đại Thành, dưới Đại Thành là Linh Hư.
Tu vi của Thập Nhị Nương lúc trước là Hóa Tiên, đã thành tiên thân, nhưng sau khi trên người có thêm mệnh chú thì tu vi bị áp chế chỉ còn ở kỳ đầu Đại Thành.
“Thập Nhị Nương, ta biết trước kia ngươi cố ý che giấu tu vi trước mặt ta, bây giờ không thể giấu nữa rồi. Đối mặt với sư phụ ta, nếu không dùng toàn lực ứng phó thì chỉ có nước rơi vào kết cục giống như Tôn Nhất Liên.” Chiêu Nhạc nói: “Hi Vi kiếm của sư phụ ta vô cùng lợi hại, ngươi cẩn thận đó.”
Thập Nhị Nương thở dài: “… Ta biết.”
“Chiêu Nhạc.”
Chiêu Nhạc quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ đã thấy trong lòng nằng nặng, Kim Bảo mới nãy còn ngoan ngoãn sau lưng Thập Nhị Nương đã nằm gọn trong vòng tay nàng ấy.
“Đứng phía sau ta, ngươi trông chừng Kim Bảo là được rồi.” Thập Nhị Nương nói rồi gỡ khăn che mặt ra nhét vào trong tay áo.
Chiêu Nhạc nghe vậy, nhíu mày nói: “Ngươi muốn một mình đối phó hai người? Quá cậy mạnh rồi đó!”
Thập Nhị Nương không đáp, nàng quay lưng lại với Chiêu Nhạc, xé hết những vết sẹo giả trên mặt. Chiêu Nhạc không nhìn thấy nhưng Tô Hoa Hàm và Đậu Hạnh lại nhìn chính diện. Vốn dĩ ánh mắt Tô Hoa Hàm còn đầy vẻ chê bai trước gương mặt đầy sẹo của nàng, nhưng khi nàng tháo bỏ lớp mặt giả, lộ ra gương mặt thật chằng chịt mệnh chú đỏ bên dưới, hắn ta nhất thời ngơ ngác cả người.
Đậu Hạnh cũng vậy, hắn ta kinh ngạc nhìn gương mặt Thập Nhị Nương. Ngoài những hoa văn mệnh chủ đỏ thì gương mặt đó giống y đúc mấy Hề Vi thượng tiên xung quanh.
“Ngươi… ngươi là… không, người… là người?” Đậu Hạnh nói năng lộn xộn.
Chiêu Nhạc không nhận ra, một tay ôm Kim Bảo, một tay kéo áo Thập Nhị Nương ý bảo nàng quay lại. Thập Nhị Nương theo đó quay đầu lại nhìn nàng ấy, Chiêu Nhạc cũng tức khắc ngây người tại chỗ.
Không giống lúc nhìn thấy Liên Hề Vi trước, lần này Chiêu Nhạc chỉ mới nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của Thập Nhị Nương, trong lòng như có một âm thanh nói với nàng ấy, đây mới chính là Liên Hề Vi thật sự, là sư phụ thật sự.
“Sư phụ, sư phụ?” Khóe mắt Chiêu Nhạc đỏ lên, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt, chẳng còn đâu biểu cảm lạnh lùng trước đó.
Thập Nhị Nương vỗ vỗ tay nàng ấy, quay đầu đi, giọng nói hơi bất lực, “Nhạc Nhạc đừng khóc, bây giờ sư phụ không có thời gian dỗ con.”
Dứt lời, nàng lướt ngón tay qua những hoa văn mệnh chú trên mặt, hoa văn cuộn trào rồi chầm chậm ẩn xuống, chỉ còn lại một vài đường nét đo đỏ kỳ dị. Sau khi hoa văn mệnh chú biến mất, khí thế trên người nàng cũng tăng mạnh, nhanh chóng đạt tới Hóa Tiên cảnh.
Pháp thuật áp chế mệnh chú tạm thời này là cách nàng tự mày mò ra mấy năm trở lại đây, nhưng hậu di chứng hơi nghiêm trọng nên nàng hiếm khi sử dụng.
Chuyện sau này thì để sau này hãy nói, Thập Nhị Nương nghĩ thầm, giải quyết hết đám người giả trước mắt này rồi tính tiếp. Nàng tập trung ngưng thần, phất tay qua trước mắt, gọi Hi Vi kiếm xuất hiện. Cầm Hi Vi kiếm trong tay, nàng nhìn Tô Hoa Hàm và Đậu Hạnh còn đang ngớ người bên kia, cười nói: “Còn ngây ra đó rồi bị chúng nó đánh chết thì đừng có tính lên đầu ta đó.”
Vốn dĩ hai người họ sắp tỉnh táo rồi, tự nhiên thấy nàng cười, thế là lại ngơ ngẩn. Trong tình huống này, suy nghĩ đầu tiên của Tô Hoa Hàm là: “Hề Vi thượng tiên không cười với người ngoài trong truyền thuyết cười với mình rồi kìa, lần này có chết cũng đáng cuộc đời rồi.”
Lúc nãy hắn ta còn chẳng thèm nhìn thẳng Thập Nhị Nương, ấn tượng đại khái chỉ là một tán tu luộm thà luộm thuộm, y phục vừa xấu vừa rộng thùng thình, tóc cũng chả thấy chải gọn gàng, mặt thì đầy sẹo. Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên có cảm giác lạ lùng đó là so với mấy Hề Vi thượng tiên áo trắng phiêu dật xung quanh thì Hề Vi thượng tiên ăn mặc tùy ý, mặt còn có hoa văn màu đỏ này càng đẹp hơn, càng hấp dẫn hơn, đến cả bộ y phục nàng mặc trên người cũng trở nên đặc biệt.
Đây chẳng lẽ chính là sự khác nhau giữa hàng thật và hàng giả? Tô Hoa Hàm nghĩ thầm trong bụng, đến thanh Hi Vi kiếm kiếm nàng cầm cũng khác một trời một vực. Còn đôi mắt kia nữa, nhìn kỹ thì đôi mắt của đám hàng giả kia ảm đạm không có ánh sáng, còn lâu mới bì kịp ánh mắt long lanh có thần của người thật.
Tô Hoa Hàm lại nhìn Thập Nhị Nương, trong lòng cứ lâng lâng. Đám ngu xuẩn chạy tới Chướng Âm Sơn kia làm gì may mắn được như hắn. Bây giờ hắn đang ở cùng với Hề Vi thượng tiên đây, tội nghiệp mấy tên đó ghê, chắc còn đang bận tìm kiếm tung tích Hề Vi thượng tiên khắp nơi nữa kìa. Nghĩ tới đây thôi Tô Hoa Hàm đã muốn bật cười thành tiếng rồi.
Đậu Hạnh cũng cực kỳ kích động, thiếu mỗi cái nhảy cẫng lên thôi. Hắn ta quên béng luôn Hề Vi thượng tiên giả còn đang cầm kiếm đứng trước mặt mình, chỉ lo quơ tay, “Ha ha ha! Ta đúng là quá may mắn mà, Hề Vi thượng tiên, tiền bối ơi, người còn nhớ vãn bối không? Vãn bối là Đậu Hạnh đây, Đậu Hạnh từng được người cứu ba lần á!”
Thập Nhị Nương: sao lần nào giới thiệu bản thân cũng nhắc tới chuyện mình được Hề Vi thượng tiên cứu ba lần vậy nhỉ?
Bốn Hề Vi thượng tiên kia mặt không cảm xúc, cũng chẳng nói năng gì, giống như con rối chỉ biết chiến đấu. Bọn chúng nhắm thẳng người cùng tu vi mới mình, bắt đầu tấn công.
Thập Nhị Nương phất tay trái, một cơn gió ập tới thổi bay Liên Hề Vi đang định vượt qua nàng tấn công Chiêu Nhạc phía sau.
“Chiêu Nhạc, coi chừng Kim Bảo đó.”
Chiêu Nhạc đáp: “Vâng, sư phụ.” Nói xong nàng ấy ngoan ngoãn rút sau lưng nàng, mắt sáng như vì sao nhìn bóng lưng Thập Nhị Nương.
Từ nhỏ nàng ấy đã đi theo Hề Vi thượng tiên, Liên Hề Vi không chỉ là sư phụ của nàng mà còn là một người mẹ, là người nàng sùng bái và tin tưởng nhất.
Một khi Thập Nhị Nương tiến vào trạng thái chiến đấu thì vẻ lười nhác nuôi dưỡng suốt mấy mươi năm qua tan biến hoàn toàn. Dáng vẻ cầm kiếm của nàng không hề khác gì so với Hề Vi thượng tiên lúc trước. Nhìn thế này, không ai nghi ngờ nàng chính là Hề Vi thượng tiên thật sự.
– Hết chương 031 –
Chiêu Nhạc cũng ngẩn người nhìn nữ tử ấy, gọi: “Sư phụ…” Thập Nhị Nương thấy nàng ấy định bước qua đó thì giơ tay kéo lại, đẩy ra phía sau mình.
“Chiêu Nhạc,đó là ảo ảnh.”
“Không phải đâu!” Chiêu Nhạc kích động bước lên hai bước chỉ Liên Hề Vi đó nói: “Không phải ảo ảnh, sư phụ trong trí nhớ của ta chính là thế này, người không có thay đổi gì cả, thì ra lời đồn người sống lại là thật, người thật sự ở đây!”
Thập Nhị Nương: “…” Sống lại thì đúng là sống lại thật nhưng thay đổi nhiều lắm, vả lại cũng chẳng ở bên đó.
Giờ phút này nói đạo lý cũng nói không lọt nữa, Thập Nhị Nương kiềm chặt Chiêu Nhạc không cho nàng ấy đến gần ‘Liên Hề Vi’ kia. Mà Liên Hề Vi đó hình như cũng không nhận ra bọn họ, ánh mắt lạnh lùng và xa lạ lướt qua từng người. Nàng ta chẳng nói một lời, nhanh chóng rút Hi Vi kiếm ra nhắm về phía quả phụ nhền nhện Tôn Nhất Liên.
Bị Hi Vi kiếm chỉ thẳng vào, Tôn Nhất Liên bất giác run rẩy. Nàng ta cũng từng bị giáo huấn thế này, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cắn răng nghênh chiến.
Trong lúc hai người giao chiến, những người khác mau chóng lui ra khỏi vòng chiến. Nhưng chỉ qua mấy chiêu, mọi người đã nhìn ra có gì đó không đúng.
“Cái này… Hề Vi thượng tiên đã đạt cảnh giới Hóa Tiên từ lâu rồi mà, Tôn Nhất Liên chỉ mới kỳ Linh Hư thì sao làm sao mà đánh ngang tay được?” Đậu Hạnh nghi vấn nói.
“Hay là vì mới sống lại nên tu vi bị thụt lùi?” Tô Hoa Hàm nói.
Chiêu Nhạc bên cạnh lo lắng nhìn về phía đó, tay đặt lên kiếm. Thập Nhị Nương vỗ vỗ tay nàng ấy, “Nhìn thôi, chớ nghĩ tới chuyện nhúng tay vào.” Nàng thật không hiểu, mấy người này trông cũng có phải mấy đứa ngốc đâu, sao lại tin người trước mặt kia thật sự là Hề Vi thượng tiên chứ.
Tôn Nhất Liên trong vòng chiến lúc đầu còn hơi do dự nhưng sau khi đánh một hồi, nàng ta bất chấp tất cả, cứ thấy gương mặt Hề Vi thượng tiên lượn lờ trước mặt là cơn tức giận của nàng ta lại dâng lên, ác ý trong lòng không tài nào khống chế được. Bất tri bất giác, đôi mắt nàng ta biến thành màu đỏ, cả người cũng trở nên điên cuồng.
“Ngươi đáng chết! Ngươi đáng chết! Dựa vào đâu mà sống lại chứ, ngươi đi chết đi!” Tôn Nhất Liên hét lên, ảo ảnh nhền nhện khổng lồ xuất hiện sau lưng nàng ta, nó đang há miệng phun ra một con nhền nhện nhỏ như ngọc huyết.
“Quả phụ nhền nhện này sắp dùng chiêu thức lợi hại nhất của mình rồi. Dùng tới chiêu này thì chính nàng ta cũng phải trọng thương.” Tô Hoa Hàm vui sướng khi người gặp họa, hoàn toàn không có ý định lên giúp một tay.
Những người khác cũng không ai muốn lên giúp Tôn Nhất Liên, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Liên Hề Vi kia. Chỉ có Thập Nhị Nương chú ý thấy trạng thái của Tôn Nhất Liên không được ổn, dường như có thứ gì đó mê hoặc tâm trí nàng ta. Khốn trận bình thường sẽ không có lực sát thương quá lớn, nhưng khốn trận này không phải bình thường, Thập Nhị Nương đoán nơi này có khả năng phóng đại cảm xúc của con người, khiến người ta lạc lối trong mê trận trùng trùng, và ‘Liên Hề Vi’ kia có thể chính là ảo giác của Tôn Nhất Liên.
Hay nói cách khác, bây giờ Tôn Nhất Liên càng điên cuồng thì chết càng nhanh, nếu nàng ta giết Liên Hề Vi đó thì nàng ta cũng phải chết. Nhền nhện vừa xuất hiện, Tôn Nhất Liên không còn ở thế bị động, chân nhền nhện xoẹt qua cánh tay Liên Hề Vi, máu tươi lập tức nhiễm đỏ tay áo nhưng nàng ta không chút để ý, Hi Vi kiếm bay múa với tốc độ càng nhanh.
Thập Nhị Nương kéo mạnh Chiêu Nhạc đang định bước lên, còn trừng mắt với nàng ấy một cái. Chiêu Nhạc định giãy tay ra nhưng không hiểu sao bị nàng trừng đến ngây người tại chỗ. Còn Đậu Hạnh kế bên nàng ấy cũng không chờ được nữa, thấy Liên Hề Vi mình đầy thương tích bên kia, hắn ta lập tức bước qua.
Thập Nhị Nương liếc một cái rồi thuận tay kéo hắn ta lại. “Tiên hữu, đó là ảo ảnh, khuyên ngươi đừng nên đi.”
Đậu Hạnh nói, “Ta biết nhưng dù sao thì nàng ta cũng có khuôn mặt giống với Hề Vi thượng tiên, có khi có quan hệ nào đó. Tóm lại không thể trơ mắt nhìn nàng ta bị một tà tu giết được. Với lại giết một tà tu thì bớt đi một kẻ thôi, Hề Vi thượng tiên nói rồi, tu sĩ chính đạo như chúng ta phải lấy trừ gian diệt ác làm trách nhiệm của bản thân.”
Thập Nhị Nương không còn gì để nói. Nàng của lúc trước đích thực là một người cả ngày bận rộn đi diệt trừ cái ác. Mỗi kỳ đại hội tiên môn nàng đều được xướng danh là hình mẫu của tiên môn chính đạo.
Nàng buông tay, “Được thôi,tùy ngươi.”
Đậu Hạnh vừa nhấc kiếm đi lên mấy bước thì đột nhiên dừng lại rồi lui trở về. Thập Nhị Nương không hỏi vì sao hắn ta quay lại, bởi nàng cũng nhìn thấy rồi.
“Lại một Hề Vi thượng tiên nữa à? Không, hai người á?!”
“… Bây giờ bốn người luôn rồi. Tính luôn cả của quả phụ nhền nhện thì năm người rồi, không tính thằng bé người phàm thì vừa đủ với năm người chúng ta.” Đậu Hạnh nói.
Bốn Hề Vi thượng tiên lần lượt xuất hiện từ một con đường nhỏ, trong rừng, bên hồ và từ trên đường núi. Mỗi người đều giống y chang người trước mặt Tôn Nhất Liên.
Tô Hoa Hàm nhìn các Hề Vi thượng tiên bao vây tứ phía, biểu cảm trên mặt chẳng biết là khóc hay cười. “Bị mấy Hề Vi thượng tiên liền bao vây, nói ra không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ ta nữa. Nhưng mà nhiều quá thì sao mà chịu nổi, một Hề Vi thượng tiên là đủ rồi.” Nói xong, vô số bươm bướm màu sắc sặc sỡ xuất hiện bên cạnh hắn.
Chiêu Nhạc nhìn mấy Hề Vi thượng tiên vừa xuất hiện, thở dài, “Quả nhiên là giả.” Trong tích tắc, sự vui mừng kích động mà Thập Nhị Nương nhìn thấy trong mắt nàng ấy hoàn toàn tan biến. Sau đó nàng ấy rút kiếm ra, nhưng mũi kiếm lại hướng xuống dưới.
“À, sao bây giờ, đối mặt với Hề Vi thượng tiên ta không nỡ ra tay. Người là động lực tu luyện của ta, là kính ngưỡng cả đời của ta mà.” Đậu Hạnh khổ sở nói.
Bấy giờ, quả phụ nhền nhện chém giết đỏ mắt bên kia bỗng thét lên một tiếng thảm thiết. Mọi người nhìn sang thì thấy Hi Vi kiếm cắm trước ngực nàng ta, còn người đã ngã xuống mất mạng. Liên Hề Vi kia cũng chết dưới con nhền nhện của nàng ta.
Thập Nhị Nương quan sát bốn Hề Vi thượng tiên còn lại. Liên Hề Vi đấu với Chiêu Nhạc có tu vi ở kỳ đầu Linh Hư, giống như Chiêu Nhạc. Liên Hề Vi đấu với Tô Hoa Hàm và Đậu Hạnh cũng có tu vi ngang ngửa bọn họ, đều là đỉnh cao của kỳ Linh Hư. Còn Liên Hề Vi trước mặt nàng, tu vi kỳ Đại Thành.
Dưới Hóa Tiên là Đại Thành, dưới Đại Thành là Linh Hư.
Tu vi của Thập Nhị Nương lúc trước là Hóa Tiên, đã thành tiên thân, nhưng sau khi trên người có thêm mệnh chú thì tu vi bị áp chế chỉ còn ở kỳ đầu Đại Thành.
“Thập Nhị Nương, ta biết trước kia ngươi cố ý che giấu tu vi trước mặt ta, bây giờ không thể giấu nữa rồi. Đối mặt với sư phụ ta, nếu không dùng toàn lực ứng phó thì chỉ có nước rơi vào kết cục giống như Tôn Nhất Liên.” Chiêu Nhạc nói: “Hi Vi kiếm của sư phụ ta vô cùng lợi hại, ngươi cẩn thận đó.”
Thập Nhị Nương thở dài: “… Ta biết.”
“Chiêu Nhạc.”
Chiêu Nhạc quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ đã thấy trong lòng nằng nặng, Kim Bảo mới nãy còn ngoan ngoãn sau lưng Thập Nhị Nương đã nằm gọn trong vòng tay nàng ấy.
“Đứng phía sau ta, ngươi trông chừng Kim Bảo là được rồi.” Thập Nhị Nương nói rồi gỡ khăn che mặt ra nhét vào trong tay áo.
Chiêu Nhạc nghe vậy, nhíu mày nói: “Ngươi muốn một mình đối phó hai người? Quá cậy mạnh rồi đó!”
Thập Nhị Nương không đáp, nàng quay lưng lại với Chiêu Nhạc, xé hết những vết sẹo giả trên mặt. Chiêu Nhạc không nhìn thấy nhưng Tô Hoa Hàm và Đậu Hạnh lại nhìn chính diện. Vốn dĩ ánh mắt Tô Hoa Hàm còn đầy vẻ chê bai trước gương mặt đầy sẹo của nàng, nhưng khi nàng tháo bỏ lớp mặt giả, lộ ra gương mặt thật chằng chịt mệnh chú đỏ bên dưới, hắn ta nhất thời ngơ ngác cả người.
Đậu Hạnh cũng vậy, hắn ta kinh ngạc nhìn gương mặt Thập Nhị Nương. Ngoài những hoa văn mệnh chủ đỏ thì gương mặt đó giống y đúc mấy Hề Vi thượng tiên xung quanh.
“Ngươi… ngươi là… không, người… là người?” Đậu Hạnh nói năng lộn xộn.
Chiêu Nhạc không nhận ra, một tay ôm Kim Bảo, một tay kéo áo Thập Nhị Nương ý bảo nàng quay lại. Thập Nhị Nương theo đó quay đầu lại nhìn nàng ấy, Chiêu Nhạc cũng tức khắc ngây người tại chỗ.
Không giống lúc nhìn thấy Liên Hề Vi trước, lần này Chiêu Nhạc chỉ mới nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của Thập Nhị Nương, trong lòng như có một âm thanh nói với nàng ấy, đây mới chính là Liên Hề Vi thật sự, là sư phụ thật sự.
“Sư phụ, sư phụ?” Khóe mắt Chiêu Nhạc đỏ lên, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt, chẳng còn đâu biểu cảm lạnh lùng trước đó.
Thập Nhị Nương vỗ vỗ tay nàng ấy, quay đầu đi, giọng nói hơi bất lực, “Nhạc Nhạc đừng khóc, bây giờ sư phụ không có thời gian dỗ con.”
Dứt lời, nàng lướt ngón tay qua những hoa văn mệnh chú trên mặt, hoa văn cuộn trào rồi chầm chậm ẩn xuống, chỉ còn lại một vài đường nét đo đỏ kỳ dị. Sau khi hoa văn mệnh chú biến mất, khí thế trên người nàng cũng tăng mạnh, nhanh chóng đạt tới Hóa Tiên cảnh.
Pháp thuật áp chế mệnh chú tạm thời này là cách nàng tự mày mò ra mấy năm trở lại đây, nhưng hậu di chứng hơi nghiêm trọng nên nàng hiếm khi sử dụng.
Chuyện sau này thì để sau này hãy nói, Thập Nhị Nương nghĩ thầm, giải quyết hết đám người giả trước mắt này rồi tính tiếp. Nàng tập trung ngưng thần, phất tay qua trước mắt, gọi Hi Vi kiếm xuất hiện. Cầm Hi Vi kiếm trong tay, nàng nhìn Tô Hoa Hàm và Đậu Hạnh còn đang ngớ người bên kia, cười nói: “Còn ngây ra đó rồi bị chúng nó đánh chết thì đừng có tính lên đầu ta đó.”
Vốn dĩ hai người họ sắp tỉnh táo rồi, tự nhiên thấy nàng cười, thế là lại ngơ ngẩn. Trong tình huống này, suy nghĩ đầu tiên của Tô Hoa Hàm là: “Hề Vi thượng tiên không cười với người ngoài trong truyền thuyết cười với mình rồi kìa, lần này có chết cũng đáng cuộc đời rồi.”
Lúc nãy hắn ta còn chẳng thèm nhìn thẳng Thập Nhị Nương, ấn tượng đại khái chỉ là một tán tu luộm thà luộm thuộm, y phục vừa xấu vừa rộng thùng thình, tóc cũng chả thấy chải gọn gàng, mặt thì đầy sẹo. Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên có cảm giác lạ lùng đó là so với mấy Hề Vi thượng tiên áo trắng phiêu dật xung quanh thì Hề Vi thượng tiên ăn mặc tùy ý, mặt còn có hoa văn màu đỏ này càng đẹp hơn, càng hấp dẫn hơn, đến cả bộ y phục nàng mặc trên người cũng trở nên đặc biệt.
Đây chẳng lẽ chính là sự khác nhau giữa hàng thật và hàng giả? Tô Hoa Hàm nghĩ thầm trong bụng, đến thanh Hi Vi kiếm kiếm nàng cầm cũng khác một trời một vực. Còn đôi mắt kia nữa, nhìn kỹ thì đôi mắt của đám hàng giả kia ảm đạm không có ánh sáng, còn lâu mới bì kịp ánh mắt long lanh có thần của người thật.
Tô Hoa Hàm lại nhìn Thập Nhị Nương, trong lòng cứ lâng lâng. Đám ngu xuẩn chạy tới Chướng Âm Sơn kia làm gì may mắn được như hắn. Bây giờ hắn đang ở cùng với Hề Vi thượng tiên đây, tội nghiệp mấy tên đó ghê, chắc còn đang bận tìm kiếm tung tích Hề Vi thượng tiên khắp nơi nữa kìa. Nghĩ tới đây thôi Tô Hoa Hàm đã muốn bật cười thành tiếng rồi.
Đậu Hạnh cũng cực kỳ kích động, thiếu mỗi cái nhảy cẫng lên thôi. Hắn ta quên béng luôn Hề Vi thượng tiên giả còn đang cầm kiếm đứng trước mặt mình, chỉ lo quơ tay, “Ha ha ha! Ta đúng là quá may mắn mà, Hề Vi thượng tiên, tiền bối ơi, người còn nhớ vãn bối không? Vãn bối là Đậu Hạnh đây, Đậu Hạnh từng được người cứu ba lần á!”
Thập Nhị Nương: sao lần nào giới thiệu bản thân cũng nhắc tới chuyện mình được Hề Vi thượng tiên cứu ba lần vậy nhỉ?
Bốn Hề Vi thượng tiên kia mặt không cảm xúc, cũng chẳng nói năng gì, giống như con rối chỉ biết chiến đấu. Bọn chúng nhắm thẳng người cùng tu vi mới mình, bắt đầu tấn công.
Thập Nhị Nương phất tay trái, một cơn gió ập tới thổi bay Liên Hề Vi đang định vượt qua nàng tấn công Chiêu Nhạc phía sau.
“Chiêu Nhạc, coi chừng Kim Bảo đó.”
Chiêu Nhạc đáp: “Vâng, sư phụ.” Nói xong nàng ấy ngoan ngoãn rút sau lưng nàng, mắt sáng như vì sao nhìn bóng lưng Thập Nhị Nương.
Từ nhỏ nàng ấy đã đi theo Hề Vi thượng tiên, Liên Hề Vi không chỉ là sư phụ của nàng mà còn là một người mẹ, là người nàng sùng bái và tin tưởng nhất.
Một khi Thập Nhị Nương tiến vào trạng thái chiến đấu thì vẻ lười nhác nuôi dưỡng suốt mấy mươi năm qua tan biến hoàn toàn. Dáng vẻ cầm kiếm của nàng không hề khác gì so với Hề Vi thượng tiên lúc trước. Nhìn thế này, không ai nghi ngờ nàng chính là Hề Vi thượng tiên thật sự.
– Hết chương 031 –
/139
|