Phía sau tượng thần là một cánh cửa gỗ màu đen đỏ đan xen, lúc bấy giờ cửa đang mở toang, phía sau là một đoạn hành lang dài và cánh cửa sắt cao lớn.
Ngôi miếu Sơn Thần tựa vào núi này là lối vào địa cung mà đám ác phỉ kia xây dựng năm mươi năm trước và hiển nhiên cửa vào địa cung đang ở ngay đây. Khi Chiêu Nhạc vừa la lên câu đó Thập Nhị Nương đã quay người đuổi theo ‘Vi Hành’.
So với sự kích động của những người khác, Thập Nhị Nương bình tĩnh hơn. Nàng dám chắc ‘Vi Hành’ đó là giả. Vào khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã chắc chắn thứ đó là một cái bóng.
Còn việc vì sao nàng đuổi theo thứ đó nhanh như vậy, bởi vì đối mặt với nó còn thoải mái hơn đối mặt với Lạc Dương.
Thập Nhị Nương chạy đi rồi, những người khác không đời nào để một mình nàng giành được người trước, nên cũng bất chấp tất cả lũ lượt chạy theo. Người đã đông, lại thêm là phe đối địch của nhau nên chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Mọi người đều đến vì Hề Vi thượng tiên, bớt đi một đối thủ thì thêm một hy vọng, trong lúc tình hình hỗn loạn khó tránh khỏi những người thừa nước đục thả câu.
Tu sĩ chính đạo còn hơi kiêng kị nên chỉ ra tay với tà đạo, còn phía tu sĩ tà đạo tuy số lượng nhiều hơn nhưng không hề đồng tâm chống địch, trái lại còn nhân cơ hội này đối phó với những người tu tà đạo như mình, thậm chí ra tay càng ác độc hơn.
Những tà tu ở đây thường có thói quen độc lai độc vãng, bảo bọn họ hợp tác với nhau còn khó hơn chuyện bảo bọn họ chung sống hòa bình với tiên môn chính đạo.
Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn. Thập Nhị Nương cũng bị công kích nhưng nàng không chủ động phản kích lại người khác như bọn họ mà chỉ cố gắng tránh né, trường hợp bất đắc dĩ phải phản kích cũng chỉ dùng thuật pháp và pháp quyết bình thường.
Những người ở đây đều từng giao thủ qua với nàng, nếu nàng dám động thủ thật với bọn họ ở đây thì phải dùng đến Hi Vi kiếm. Hi Vi kiếm mà xuất hiện chẳng phải đồng nghĩa với việc lột bộ mặt giả của mình ra phơi bày cho bọn họ biết mình chính là Liên Hề Vi chết đi sống lại đấy à.
Nghĩ thôi cũng thấy không ổn.
Nàng không muốn dây dưa đấu đá với bọn họ quá nhiều nhưng không hiểu sao có vẻ như Lạc Dương có hứng thú lạ kỳ với nàng, không quan tâm ai khác, trực tiếp đuổi theo nàng, còn có Chiêu Nhạc cũng nghiêm túc đuổi theo.
Chỉ trong chớp mắt mọi người đã đi vào đoạn hành lang kia. Những người ở đây đều là tu sĩ có tiếng tăm, chẳng ai buồn để mắt với nơi chiếm cứ của bọn ác phỉ tạp nham lúc trước, bởi thế bọn họ chỉ bận đấu đá nội bộ, không ai phòng bị. Vừa bước vào hành lang, thấy bóng ‘Vi Hành’ xoẹt qua ở cuối con đường, bọn họ còn chưa kịp chạy đến đầu bên đó thì đã bị một trận pháp sáng vây lấy.
Lạc Dương nhận ra nhưng không quan tâm, chỉ mỉm cười đi lên trước túm lấy Thập Nhị Nương. Nhưng mà, khi nàng ta sắp tóm được Thập Nhị Nương thì sư huynh Cát Âm đột nhiên túm y phục nàng ta kéo về. Vài người khác cũng cảm nhận được sự dao động của trận pháp nên lần lượt rút ra khỏi hành lang.
Thập Nhị Nương cũng cảm nhận được nhưng nàng không định lui lại, bởi vì nàng phát hiện trận pháp này cũng là của Chấp Đình, tác dụng là truyền tin. Tránh khỏi chỗ này là chuyện tốt đối với nàng nên nàng vẫn an tâm ở lại trong trận pháp.
Ngoại trừ Thập Nhị Nương và Kim Bảo sau lưng nàng còn có Chiêu Nhạc. Nàng ấy nhân lúc Lạc Dương không chú ý xông thẳng về phía Thập Nhị Nương và Kim Bảo sau đó kéo lấy bọn họ rồi cùng rơi vào trong trận pháp. Ngoài ra còn ba người nữa cũng không may rơi vào trong trận.
Ba người đó gồm hai nam một nữ, một người là tu sĩ may mắn được Thập Nhị Nương cứu ba lần, sau đó bái nhập Phương Hồ tiên sơn. Một người là nam tu kiều diễm mê người hơn cả nữ tử trong giới tà tu, tên là Tô Hoa Hàm. Người cuối cùng là nữ tu tà đạo có chàng người yêu ái mộ Hề Vi thượng tiên rồi bị nàng giết, bởi vì thù hằn nên đến đây, nàng ta tên Tôn Nhất Liên. Ba người này mặc dù có phát giác ra điều dị thường nhưng đúng lúc ấy ba người đang đánh nhau, không ai chịu nhường ai nên chậm một bước bị cuốn vào trong trận pháp.
Từ lúc trận pháp khởi động cho đến khi biến mất chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trận pháp trên hành lang biến mất, những người trong trận cũng chẳng còn bóng dáng đâu, dịch chuyển hoàn toàn đứt đoạn, người bên ngoài không thể nào biết được những người kia rốt cuộc rơi đến nơi nào.
“Sư huynh, huynh đột nhiên kéo muội lại làm gì.” Lạc Dương nhìn hành lang dài, dậm dậm chân bày tỏ không vui.
Cát Âm không đáp, giơ tay chỉ về trước, ý là tiếp tục đi. Lạc Dương không dám cãi sư huynh, chỉ hứ một tiếng, nhưng khi quay đầu sang nhìn thấy hai đệ tử Doanh Châu tiên sơn bị sư huynh kéo theo, nàng ta sực nhớ tới biểu cảm kỳ lạ của bọn họ khi thấy Thập Nhị Nương, bèn giải cấm ngôn quyết cho bọn họ rồi hỏi: “Ta hỏi các ngươi, các ngươi có quen nữ tử mặt đầy sẹo kia không?”
Thịnh sư huynh và Hạnh sư huynh có tu vi thấp nhất ở đây, mới vừa đặt chân vào Chướng Âm Sơn đã bị bắt, ấm ức biết mấy. Hai người không trả lời câu hỏi của Lạc Dương mà hỏi: “Nghe nói hai vị tiền bối trên Âm Dương Nhai là bạn tốt của lão tổ Hề Vi thượng tiên chúng ta, không biết duyên cớ gì lại bắt hai vãn bối ta?”
Lạc Dương nhìn bọn họ, “Ta là bạn tốt của Hề Vi thì có liên quan gì tới các ngươi? Nếu ta mà không vui thì giết các ngươi cũng không ngại đâu.”
Quả nhiên là con người khó hiểu trong truyền thuyết, hai sư huynh đệ nhìn nhau, ăn ý quay đầu đi không nói nữa.
“Các ngươi không muốn nói hả? Nhưng ta nghe được đó nha.” Lạc Dương lắng tai nghe một hồi, “Ồ, thì ra Thập Nhị Nương đó quen tiểu Chiêu Nhạc, chả trách lúc nãy tiểu Chiêu Nhạc gấp gáp kéo bọn họ lại như vậy. À, trận pháp to thế cũng do nàng ta phá à? Có bản lĩnh đấy.”
Thịnh sư huynh và Hạnh sư huynh cực kỳ kinh ngạc, cố khống chế bản thân, tiếp tục cắn răng giữ im lặng.
“Đi.” Cát Âm đột nhiên nói.
“Được được được, đi ngay. Bỏ đi, lần sau tìm Thập Nhị Nương đó sau, chúng ta đi gặp Hề Vi quan trọng hơn.” Lạc Dương lại vui tươi trở lại, hai tay lôi hai tên đệ tử xui xẻo đi vào trong hành lang, bước vào trong địa cung rối loạn phức tạp.
Những người còn lại cũng tiếp tục đi, trong đó Ảnh Vu nở nụ cười kỳ dị nói, “Tên đệ tử Đậu Hạnh của Phương Hồ tiên sơn các ngươi giết không ít người của chúng ta, hôm nay không chừng sẽ chết trong tay hoa trùng nương và quả phụ nhền nhện kia.”
Hoa trùng nương là nam tu kiều diễm Tô Hoa Hàm, hắn ta có sở trường về luyện và sử dụng trùng(*), dù tu vi thấp hơn những người ở đây nhưng ít ai dám đi chọc vào hắn, bởi vì muốn đối phó với mấy con trùng của hắn không hề dễ đâu. Còn về quả phụ nhền nhện Tôn Nhất Liên, danh xưng lúc trước của nàng ta là Hồng Tru(**) nhưng sau khi người nàng ta yêu là Hắc Yết (***) chết dưới tay Liên Hề Vi thì người trong tà đạo đổi lại, gọi nàng ta là quả phụ nhền nhện. Sở trường của Tôn Nhất Liên là dùng nhền nhện và dùng độc. Nếu phải đối phó với cả hai người họ thì không ổn lắm, cũng chẳng trách Ảnh Vu vui sướng khi người gặp họa như thế.
Diêu Cố không quan tâm, phì cười nói: “Tên tiểu tử Đậu Hạnh trông rất lười nhưng tâm không tốt lành gì đâu, cuối cùng là ai giết ai ngươi cứ chờ xem.”
Đám người Lạc Dương đi vào địa cung, còn mấy người Thập Nhị Nương bị đưa tới một nơi khác. Vừa đứng vững, hoa trùng nương Tô Hoa Hàm và quả phụ nhền nhện Tôn Nhất Liên đã tách nhau ra một khoảng xa, cảnh giác nhìn đối phương. Thập Nhị Nương, Kim Bảo và Chiêu Nhạc đứng chung với nhau, đệ tử Phương Hồ tiên sơn Đậu Hạnh một mình đứng một bên, hình thành thế tứ giác.
Thập Nhị Nương quan sát xung quanh, nàng hơi bất ngờ khi nhận ra mình đang ở trên một vùng non xanh nước biếc, đằng xa có một khe suối nhỏ, gần gần có hoa dại nở rộ. Rừng núi cây cỏ chân thật vô ngần, xung quanh còn có chim hót hương hoa và cánh bướm bay lượn. Khung cảnh bình yên như thế ngoại đào nguyên.
Nhưng Thập Nhị Nương không bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc. Chân thật thì chân thật nhưng cũng không thể che lấp một sự thật là nơi này lại là một trận pháp khác.
“Đây là khốn trận(*) nhỉ.” Tô Hoa Hàm lên tiếng trước. Hắn ta cẩn thận quan sát bốn bề rồi xoay hai bàn tay, triệu ra một con bươm bướm to đủ màu sắc, “Đi nào bảo bối, đi ăn mấy thứ kia xem mùi vị ra sao.”
Con bướm màu sắc rực rỡ bay đi, khi đến trên vùng hoa dại nó đột nhiên thè một cái lưỡi thật dài ra như ếch, công kích những con bướm màu trắng vàng bình thường. Những chú bướm sinh động nhanh chóng bị đâm nát nhưng không thấy máu thịt bắn ra, chúng chỉ hóa thành rất nhiều đốm sáng màu xanh, sau đó lại chầm chậm hòa vào nhau, thành hình một con bươm bướm lần nữa, tiếp tục bay lượn trên khóm hoa.
“Trận pháp tạo thành từ linh lực. Làm nhiều thứ thế này thật là phí sức, ai rảnh rỗi đi tạo ra nó thế này.” Tô Hoa Hàm giơ ngón tay ra để con bướm sặc sỡ kia dừng lại, sau đó nhíu mày ngắt đứt một đóa hoa. Đóa hoa đó cũng hóa thành đốm sáng xanh như vậy, một lúc sau lại khôi phục hình dạng như cũ.
Đây là khốn trận nhưng không phải trận pháp đơn giản. Thập Nhị Nương cũng cẩn thận xem xét xung quanh, trận pháp này không phải của Chấp Đình. Nếu là khốn trận bình thường thì chỉ cần tìm ra một vật chân thật rồi phá hủy nó là có thể thoát. Nhưng khốn trận này không dễ như vậy, bên trong còn dung hòa trận pháp khác.
“Có vẻ không phải khốn trận đơn giản.” Chiêu Nhạc nói, nàng ấy nhíu mày nhìn Thập Nhị Nương, cũng không hỏi nàng lên Chướng Âm Sơn làm gì chỉ nói: “Nhất định phải cẩn thận đề phòng.”
Thập Nhị Nương gật gật đầu, bước lên một bước, bảo vệ Chiêu Nhạc phía sau.
Mọi người vẫn đứng im, không ai đi trước, tất cả đều đang đợi phản ứng của người khác. Cuối cùng là Đậu Hạnh có hành động trước, hắn ta có một gương mặt thiếu niên trông rất thân thiện. Hắn sáp tới gần Thập Nhị Nương bọn họ, nói: “Tiên hữu, chúng ta cùng nhau tới đây âu cũng là duyên phận. Bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta, không biết ở đây sẽ xảy ra chuyện gì, hay là chúng ta kết bạn tương trợ lẫn nhau?” Thấy ánh mắt sắc bén của Chiêu Nhạc, hắn ta xoa xoa đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Chiêu Nhạc tiên hữu đừng khẩn trương, tiên hữu là đệ tử của Hề Vi thượng tiên, ta sẽ không làm hại ngươi đâu.”
“À phải rồi, vị tiên hữu đây, ngươi lợi hại quá, có thể đến miếu Sơn Thần đầu tiên, tiên hữu có biết ai phá đại trận ngoài Chướng Âm Sơn không? Tiên hữu có thấy không? Kỳ lạ ghê, lần đầu tiên gặp tiên hữu ta đã thấy rất thân thiết, không biết tiên hữu có thể cho ta biết danh tính? À à, quên nữa, ta họ Đậu tên Hạnh, là đệ tử của Phương Hồ tiên sơn, người cũng như tên, ta luôn rất may mắn, còn từng được Hề Vi thượng tiên cứu ba lần.”
Thập Nhị Nương khàn giọng đáp: “Thập Nhị Nương.”
“Ồ, Thập Nhị Nương à, chúng ta kết bạn đi, ngươi thấy sao? Tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Có phải đi lòng vòng tìm xem có thứ gì kỳ lạ không? Ha ha ha nói ra thì hổ thẹn quá, ta chỉ có sở trường dùng kiếm, không quen thuộc với trận pháp lắm.” Đậu Hạnh nói rồi vỗ vỗ thanh kiếm bên hông mình.
Thập Nhị Nương cười, “Khéo quá, ta cũng không tinh thông trận pháp.”
Lúc các nàng nói chuyện, hai tu sĩ tà đạo bên kia cũng bắt đầu thảo luận. Quả phụ nhền nhện Tôn Nhất Liên liếc mấy người Thập Nhị Nương, nói với hoa trùng nương Tô Hoa Hàm: “Sao nào, bọn họ đông người, chúng ta tạm thời hợp tác không?”
Tô Hoa Hàm nghịch con bướm trên tay, “Ta lại không muốn hợp tác với ngươi.”
Tôn Nhất Liên nghiến răng, “Một mình ngươi có khi đã bị bọn tu sĩ tiên môn chính đạo giả tạo kia hại chết từ lâu rồi.”
Tô Hoa Hàm không hề khách khí đáp: “Ở với ngươi ta cũng sợ bị ngươi hại chết vậy, ngươi quên rồi hả, trước kia ngươi muốn ta chết lắm mà.”
Tôn Nhất Liên cạn lời. Năm xưa nàng ta tưởng Tô Hoa Hàm là nữ, lại thấy hắn ta thân thiết với người mình yêu nên sinh lòng ghen ghét, ra tay ám hại. Sau này không thành công nên mối thù của bọn họ chấm dứt tại đó.
“Thay vì đi với các ngươi chi bằng ta đi một mình. Thật là xúi quẩy, tự nhiên rơi vào cái trận pháp này, cũng không biết có được gặp lại Hề Vi thượng tiên không.” Tô Hoa Hàm nói xong thì xoay lưng bỏ đi. Nhưng cùng lúc ấy, hắn ta bỗng nhiên trông thấy một người xuất hiện bên khe suối, nhìn rõ gương mặt của người đó hắn ta lập tức hét lên: “Hề Vi thượng tiên!”
Người đó cầm Hi Vi kiếm, thần sắc lạnh lùng, đang đi xuống núi. Cây hoa trên vách núi đung đưa, cánh hoa rơi xuống vai nàng. Đó thật sự là một gương mặt tuyệt đẹp, cho dù chẳng có biểu cảm gì cũng khiến người ta say mê.
“Không đúng, đây chắc chắn là ảo giác!” Tô Hoa Hàm nhanh chóng hoàn hồn nhưng ánh mắt sáng rực vẫn nhìn về phía Hề Vi thượng tiên bên kia.
Tôn Nhất Liên thấy ‘Hề Vi thượng tiên’ xuất hiện thì đỏ cả mắt, chẳng thèm quan tâm có phải ảo ảnh bay không, lập tức đi lên định đánh tan.
“Keng!”
Tiếng vũ khí va vào nhau vang lên, Tôn Nhất Liên bay ngược trở lại, lảo đảo tiếp đất. Nàng ta ngạc nhiên, nhìn Liên Hề Vi ánh mắt lạnh lùng, giơ kiếm chặn trước ngực kia. Nàng ta hét lên: “Sao có thể! Đây không phải ảo ảnh sao!”
– Hết chương 030 –
Ngôi miếu Sơn Thần tựa vào núi này là lối vào địa cung mà đám ác phỉ kia xây dựng năm mươi năm trước và hiển nhiên cửa vào địa cung đang ở ngay đây. Khi Chiêu Nhạc vừa la lên câu đó Thập Nhị Nương đã quay người đuổi theo ‘Vi Hành’.
So với sự kích động của những người khác, Thập Nhị Nương bình tĩnh hơn. Nàng dám chắc ‘Vi Hành’ đó là giả. Vào khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã chắc chắn thứ đó là một cái bóng.
Còn việc vì sao nàng đuổi theo thứ đó nhanh như vậy, bởi vì đối mặt với nó còn thoải mái hơn đối mặt với Lạc Dương.
Thập Nhị Nương chạy đi rồi, những người khác không đời nào để một mình nàng giành được người trước, nên cũng bất chấp tất cả lũ lượt chạy theo. Người đã đông, lại thêm là phe đối địch của nhau nên chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Mọi người đều đến vì Hề Vi thượng tiên, bớt đi một đối thủ thì thêm một hy vọng, trong lúc tình hình hỗn loạn khó tránh khỏi những người thừa nước đục thả câu.
Tu sĩ chính đạo còn hơi kiêng kị nên chỉ ra tay với tà đạo, còn phía tu sĩ tà đạo tuy số lượng nhiều hơn nhưng không hề đồng tâm chống địch, trái lại còn nhân cơ hội này đối phó với những người tu tà đạo như mình, thậm chí ra tay càng ác độc hơn.
Những tà tu ở đây thường có thói quen độc lai độc vãng, bảo bọn họ hợp tác với nhau còn khó hơn chuyện bảo bọn họ chung sống hòa bình với tiên môn chính đạo.
Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn. Thập Nhị Nương cũng bị công kích nhưng nàng không chủ động phản kích lại người khác như bọn họ mà chỉ cố gắng tránh né, trường hợp bất đắc dĩ phải phản kích cũng chỉ dùng thuật pháp và pháp quyết bình thường.
Những người ở đây đều từng giao thủ qua với nàng, nếu nàng dám động thủ thật với bọn họ ở đây thì phải dùng đến Hi Vi kiếm. Hi Vi kiếm mà xuất hiện chẳng phải đồng nghĩa với việc lột bộ mặt giả của mình ra phơi bày cho bọn họ biết mình chính là Liên Hề Vi chết đi sống lại đấy à.
Nghĩ thôi cũng thấy không ổn.
Nàng không muốn dây dưa đấu đá với bọn họ quá nhiều nhưng không hiểu sao có vẻ như Lạc Dương có hứng thú lạ kỳ với nàng, không quan tâm ai khác, trực tiếp đuổi theo nàng, còn có Chiêu Nhạc cũng nghiêm túc đuổi theo.
Chỉ trong chớp mắt mọi người đã đi vào đoạn hành lang kia. Những người ở đây đều là tu sĩ có tiếng tăm, chẳng ai buồn để mắt với nơi chiếm cứ của bọn ác phỉ tạp nham lúc trước, bởi thế bọn họ chỉ bận đấu đá nội bộ, không ai phòng bị. Vừa bước vào hành lang, thấy bóng ‘Vi Hành’ xoẹt qua ở cuối con đường, bọn họ còn chưa kịp chạy đến đầu bên đó thì đã bị một trận pháp sáng vây lấy.
Lạc Dương nhận ra nhưng không quan tâm, chỉ mỉm cười đi lên trước túm lấy Thập Nhị Nương. Nhưng mà, khi nàng ta sắp tóm được Thập Nhị Nương thì sư huynh Cát Âm đột nhiên túm y phục nàng ta kéo về. Vài người khác cũng cảm nhận được sự dao động của trận pháp nên lần lượt rút ra khỏi hành lang.
Thập Nhị Nương cũng cảm nhận được nhưng nàng không định lui lại, bởi vì nàng phát hiện trận pháp này cũng là của Chấp Đình, tác dụng là truyền tin. Tránh khỏi chỗ này là chuyện tốt đối với nàng nên nàng vẫn an tâm ở lại trong trận pháp.
Ngoại trừ Thập Nhị Nương và Kim Bảo sau lưng nàng còn có Chiêu Nhạc. Nàng ấy nhân lúc Lạc Dương không chú ý xông thẳng về phía Thập Nhị Nương và Kim Bảo sau đó kéo lấy bọn họ rồi cùng rơi vào trong trận pháp. Ngoài ra còn ba người nữa cũng không may rơi vào trong trận.
Ba người đó gồm hai nam một nữ, một người là tu sĩ may mắn được Thập Nhị Nương cứu ba lần, sau đó bái nhập Phương Hồ tiên sơn. Một người là nam tu kiều diễm mê người hơn cả nữ tử trong giới tà tu, tên là Tô Hoa Hàm. Người cuối cùng là nữ tu tà đạo có chàng người yêu ái mộ Hề Vi thượng tiên rồi bị nàng giết, bởi vì thù hằn nên đến đây, nàng ta tên Tôn Nhất Liên. Ba người này mặc dù có phát giác ra điều dị thường nhưng đúng lúc ấy ba người đang đánh nhau, không ai chịu nhường ai nên chậm một bước bị cuốn vào trong trận pháp.
Từ lúc trận pháp khởi động cho đến khi biến mất chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trận pháp trên hành lang biến mất, những người trong trận cũng chẳng còn bóng dáng đâu, dịch chuyển hoàn toàn đứt đoạn, người bên ngoài không thể nào biết được những người kia rốt cuộc rơi đến nơi nào.
“Sư huynh, huynh đột nhiên kéo muội lại làm gì.” Lạc Dương nhìn hành lang dài, dậm dậm chân bày tỏ không vui.
Cát Âm không đáp, giơ tay chỉ về trước, ý là tiếp tục đi. Lạc Dương không dám cãi sư huynh, chỉ hứ một tiếng, nhưng khi quay đầu sang nhìn thấy hai đệ tử Doanh Châu tiên sơn bị sư huynh kéo theo, nàng ta sực nhớ tới biểu cảm kỳ lạ của bọn họ khi thấy Thập Nhị Nương, bèn giải cấm ngôn quyết cho bọn họ rồi hỏi: “Ta hỏi các ngươi, các ngươi có quen nữ tử mặt đầy sẹo kia không?”
Thịnh sư huynh và Hạnh sư huynh có tu vi thấp nhất ở đây, mới vừa đặt chân vào Chướng Âm Sơn đã bị bắt, ấm ức biết mấy. Hai người không trả lời câu hỏi của Lạc Dương mà hỏi: “Nghe nói hai vị tiền bối trên Âm Dương Nhai là bạn tốt của lão tổ Hề Vi thượng tiên chúng ta, không biết duyên cớ gì lại bắt hai vãn bối ta?”
Lạc Dương nhìn bọn họ, “Ta là bạn tốt của Hề Vi thì có liên quan gì tới các ngươi? Nếu ta mà không vui thì giết các ngươi cũng không ngại đâu.”
Quả nhiên là con người khó hiểu trong truyền thuyết, hai sư huynh đệ nhìn nhau, ăn ý quay đầu đi không nói nữa.
“Các ngươi không muốn nói hả? Nhưng ta nghe được đó nha.” Lạc Dương lắng tai nghe một hồi, “Ồ, thì ra Thập Nhị Nương đó quen tiểu Chiêu Nhạc, chả trách lúc nãy tiểu Chiêu Nhạc gấp gáp kéo bọn họ lại như vậy. À, trận pháp to thế cũng do nàng ta phá à? Có bản lĩnh đấy.”
Thịnh sư huynh và Hạnh sư huynh cực kỳ kinh ngạc, cố khống chế bản thân, tiếp tục cắn răng giữ im lặng.
“Đi.” Cát Âm đột nhiên nói.
“Được được được, đi ngay. Bỏ đi, lần sau tìm Thập Nhị Nương đó sau, chúng ta đi gặp Hề Vi quan trọng hơn.” Lạc Dương lại vui tươi trở lại, hai tay lôi hai tên đệ tử xui xẻo đi vào trong hành lang, bước vào trong địa cung rối loạn phức tạp.
Những người còn lại cũng tiếp tục đi, trong đó Ảnh Vu nở nụ cười kỳ dị nói, “Tên đệ tử Đậu Hạnh của Phương Hồ tiên sơn các ngươi giết không ít người của chúng ta, hôm nay không chừng sẽ chết trong tay hoa trùng nương và quả phụ nhền nhện kia.”
Hoa trùng nương là nam tu kiều diễm Tô Hoa Hàm, hắn ta có sở trường về luyện và sử dụng trùng(*), dù tu vi thấp hơn những người ở đây nhưng ít ai dám đi chọc vào hắn, bởi vì muốn đối phó với mấy con trùng của hắn không hề dễ đâu. Còn về quả phụ nhền nhện Tôn Nhất Liên, danh xưng lúc trước của nàng ta là Hồng Tru(**) nhưng sau khi người nàng ta yêu là Hắc Yết (***) chết dưới tay Liên Hề Vi thì người trong tà đạo đổi lại, gọi nàng ta là quả phụ nhền nhện. Sở trường của Tôn Nhất Liên là dùng nhền nhện và dùng độc. Nếu phải đối phó với cả hai người họ thì không ổn lắm, cũng chẳng trách Ảnh Vu vui sướng khi người gặp họa như thế.
Diêu Cố không quan tâm, phì cười nói: “Tên tiểu tử Đậu Hạnh trông rất lười nhưng tâm không tốt lành gì đâu, cuối cùng là ai giết ai ngươi cứ chờ xem.”
Đám người Lạc Dương đi vào địa cung, còn mấy người Thập Nhị Nương bị đưa tới một nơi khác. Vừa đứng vững, hoa trùng nương Tô Hoa Hàm và quả phụ nhền nhện Tôn Nhất Liên đã tách nhau ra một khoảng xa, cảnh giác nhìn đối phương. Thập Nhị Nương, Kim Bảo và Chiêu Nhạc đứng chung với nhau, đệ tử Phương Hồ tiên sơn Đậu Hạnh một mình đứng một bên, hình thành thế tứ giác.
Thập Nhị Nương quan sát xung quanh, nàng hơi bất ngờ khi nhận ra mình đang ở trên một vùng non xanh nước biếc, đằng xa có một khe suối nhỏ, gần gần có hoa dại nở rộ. Rừng núi cây cỏ chân thật vô ngần, xung quanh còn có chim hót hương hoa và cánh bướm bay lượn. Khung cảnh bình yên như thế ngoại đào nguyên.
Nhưng Thập Nhị Nương không bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc. Chân thật thì chân thật nhưng cũng không thể che lấp một sự thật là nơi này lại là một trận pháp khác.
“Đây là khốn trận(*) nhỉ.” Tô Hoa Hàm lên tiếng trước. Hắn ta cẩn thận quan sát bốn bề rồi xoay hai bàn tay, triệu ra một con bươm bướm to đủ màu sắc, “Đi nào bảo bối, đi ăn mấy thứ kia xem mùi vị ra sao.”
Con bướm màu sắc rực rỡ bay đi, khi đến trên vùng hoa dại nó đột nhiên thè một cái lưỡi thật dài ra như ếch, công kích những con bướm màu trắng vàng bình thường. Những chú bướm sinh động nhanh chóng bị đâm nát nhưng không thấy máu thịt bắn ra, chúng chỉ hóa thành rất nhiều đốm sáng màu xanh, sau đó lại chầm chậm hòa vào nhau, thành hình một con bươm bướm lần nữa, tiếp tục bay lượn trên khóm hoa.
“Trận pháp tạo thành từ linh lực. Làm nhiều thứ thế này thật là phí sức, ai rảnh rỗi đi tạo ra nó thế này.” Tô Hoa Hàm giơ ngón tay ra để con bướm sặc sỡ kia dừng lại, sau đó nhíu mày ngắt đứt một đóa hoa. Đóa hoa đó cũng hóa thành đốm sáng xanh như vậy, một lúc sau lại khôi phục hình dạng như cũ.
Đây là khốn trận nhưng không phải trận pháp đơn giản. Thập Nhị Nương cũng cẩn thận xem xét xung quanh, trận pháp này không phải của Chấp Đình. Nếu là khốn trận bình thường thì chỉ cần tìm ra một vật chân thật rồi phá hủy nó là có thể thoát. Nhưng khốn trận này không dễ như vậy, bên trong còn dung hòa trận pháp khác.
“Có vẻ không phải khốn trận đơn giản.” Chiêu Nhạc nói, nàng ấy nhíu mày nhìn Thập Nhị Nương, cũng không hỏi nàng lên Chướng Âm Sơn làm gì chỉ nói: “Nhất định phải cẩn thận đề phòng.”
Thập Nhị Nương gật gật đầu, bước lên một bước, bảo vệ Chiêu Nhạc phía sau.
Mọi người vẫn đứng im, không ai đi trước, tất cả đều đang đợi phản ứng của người khác. Cuối cùng là Đậu Hạnh có hành động trước, hắn ta có một gương mặt thiếu niên trông rất thân thiện. Hắn sáp tới gần Thập Nhị Nương bọn họ, nói: “Tiên hữu, chúng ta cùng nhau tới đây âu cũng là duyên phận. Bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta, không biết ở đây sẽ xảy ra chuyện gì, hay là chúng ta kết bạn tương trợ lẫn nhau?” Thấy ánh mắt sắc bén của Chiêu Nhạc, hắn ta xoa xoa đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Chiêu Nhạc tiên hữu đừng khẩn trương, tiên hữu là đệ tử của Hề Vi thượng tiên, ta sẽ không làm hại ngươi đâu.”
“À phải rồi, vị tiên hữu đây, ngươi lợi hại quá, có thể đến miếu Sơn Thần đầu tiên, tiên hữu có biết ai phá đại trận ngoài Chướng Âm Sơn không? Tiên hữu có thấy không? Kỳ lạ ghê, lần đầu tiên gặp tiên hữu ta đã thấy rất thân thiết, không biết tiên hữu có thể cho ta biết danh tính? À à, quên nữa, ta họ Đậu tên Hạnh, là đệ tử của Phương Hồ tiên sơn, người cũng như tên, ta luôn rất may mắn, còn từng được Hề Vi thượng tiên cứu ba lần.”
Thập Nhị Nương khàn giọng đáp: “Thập Nhị Nương.”
“Ồ, Thập Nhị Nương à, chúng ta kết bạn đi, ngươi thấy sao? Tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Có phải đi lòng vòng tìm xem có thứ gì kỳ lạ không? Ha ha ha nói ra thì hổ thẹn quá, ta chỉ có sở trường dùng kiếm, không quen thuộc với trận pháp lắm.” Đậu Hạnh nói rồi vỗ vỗ thanh kiếm bên hông mình.
Thập Nhị Nương cười, “Khéo quá, ta cũng không tinh thông trận pháp.”
Lúc các nàng nói chuyện, hai tu sĩ tà đạo bên kia cũng bắt đầu thảo luận. Quả phụ nhền nhện Tôn Nhất Liên liếc mấy người Thập Nhị Nương, nói với hoa trùng nương Tô Hoa Hàm: “Sao nào, bọn họ đông người, chúng ta tạm thời hợp tác không?”
Tô Hoa Hàm nghịch con bướm trên tay, “Ta lại không muốn hợp tác với ngươi.”
Tôn Nhất Liên nghiến răng, “Một mình ngươi có khi đã bị bọn tu sĩ tiên môn chính đạo giả tạo kia hại chết từ lâu rồi.”
Tô Hoa Hàm không hề khách khí đáp: “Ở với ngươi ta cũng sợ bị ngươi hại chết vậy, ngươi quên rồi hả, trước kia ngươi muốn ta chết lắm mà.”
Tôn Nhất Liên cạn lời. Năm xưa nàng ta tưởng Tô Hoa Hàm là nữ, lại thấy hắn ta thân thiết với người mình yêu nên sinh lòng ghen ghét, ra tay ám hại. Sau này không thành công nên mối thù của bọn họ chấm dứt tại đó.
“Thay vì đi với các ngươi chi bằng ta đi một mình. Thật là xúi quẩy, tự nhiên rơi vào cái trận pháp này, cũng không biết có được gặp lại Hề Vi thượng tiên không.” Tô Hoa Hàm nói xong thì xoay lưng bỏ đi. Nhưng cùng lúc ấy, hắn ta bỗng nhiên trông thấy một người xuất hiện bên khe suối, nhìn rõ gương mặt của người đó hắn ta lập tức hét lên: “Hề Vi thượng tiên!”
Người đó cầm Hi Vi kiếm, thần sắc lạnh lùng, đang đi xuống núi. Cây hoa trên vách núi đung đưa, cánh hoa rơi xuống vai nàng. Đó thật sự là một gương mặt tuyệt đẹp, cho dù chẳng có biểu cảm gì cũng khiến người ta say mê.
“Không đúng, đây chắc chắn là ảo giác!” Tô Hoa Hàm nhanh chóng hoàn hồn nhưng ánh mắt sáng rực vẫn nhìn về phía Hề Vi thượng tiên bên kia.
Tôn Nhất Liên thấy ‘Hề Vi thượng tiên’ xuất hiện thì đỏ cả mắt, chẳng thèm quan tâm có phải ảo ảnh bay không, lập tức đi lên định đánh tan.
“Keng!”
Tiếng vũ khí va vào nhau vang lên, Tôn Nhất Liên bay ngược trở lại, lảo đảo tiếp đất. Nàng ta ngạc nhiên, nhìn Liên Hề Vi ánh mắt lạnh lùng, giơ kiếm chặn trước ngực kia. Nàng ta hét lên: “Sao có thể! Đây không phải ảo ảnh sao!”
– Hết chương 030 –
/139
|