Thập Nhị Nương tạm thời giải mệnh chú, tu vi trở thành Hóa Tiên cảnh nhưng tu vi của Liên Hề Vi trước mặt nàng vẫn ở kỳ Đại Thành không có gì thay đổi. Đại Thành và Hóa Tiên dù chỉ cách nhau một bậc nhưng khác biệt lại như trời với đất. Thập Nhị Nương vừa ra tay, hai Liên Hề Vi đều bị nàng khống chế trong tầm tay.
Hi Vi kiếm hóa thành kiếm ảnh đầy trời, kiếm ảnh của Thập Nhị Nương nhiều gấp hai lần kiếm ảnh của hai người giả kia. Kiếm ảnh va chạm, hai kiếm ảnh được hóa thành kia tức khắc tan nát.
So với sự nhẹ nhàng của Thập Nhị Nương, Tô Hoa Hàm và Đậu Hạnh vất vả hơn nhiều, đặc biệt là khi trông thấy phong thái lẫm liệt của Thập Nhị Nương bên cạnh bọn họ cảm thấy mình không phát huy được hết năng lực như thường ngày.
Dù gì Tô Hoa Hàm cũng muốn giữ thể diện của mình trước mặt Thập Nhị Nương nên cắn răng giằng co với Liên Hề Vi càng chiến càng mạnh phía trước. Đậu Hạnh lại không cần giữ mặt mũi thể diện như thế, sau khi chịu hết mấy kiếm của Liên Hề Vi thì hắn hét lên với Thập Nhị Nương: “Hề Vi tiền bối! Cứu mạng!”
Thập Nhị Nương: “Ta thấy ngươi đâu có giống cần người ta cứu mạng.”
Đậu Hạnh: “Nhưng Hề Vi tiền bối ơi, sao ta cảm thấy áp lực ngày càng lớn vậy, có phải tu vi của ảo ảnh này đang tăng lên không?”
Thập Nhị Nương không đáp, kiếm ảnh bên cạnh nàng không ngừng phát ra những âm thanh soạt soạt sau đó bay nhanh ra hình thành một lồng kiếm, nhốt hai Liên Hề Vi chỉ còn thở thoi thóp bên kia lại. Thu hồi Hi Vi kiếm xong, Thập Nhị Nương mới quay sang nhìn Đậu Hạnh và Tô Hoa Hàm. Nhìn nhìn một lát, thấy bọn họ đúng là hơi chật vật, nàng nói:
“Ảo ảnh không phải ngày càng lợi hại mà là khí thế của các ngươi ngày càng yếu đi, còn chưa nhận ra nữa à? Năng lực của bọn chúng là do tưởng tượng của các ngươi mà ra, nói cách khác là ‘nỗi sợ’ từ trong lòng các ngươi mà thôi. Các ngươi cảm thấy nó lợi hại, cho rằng mình đánh không lại, vô hình trung áp chế chính bản thân nên mới cảm thấy thi triển không được. Đó là tác dụng của khốn trận này, chỉ cần các ngươi vứt bỏ tạp niệm, kiên định, áp chế nỗi sợ trong lòng thì bọn chúng chẳng còn tạo thành uy hiếp gì nữa.”
Đậu Hạnh rơi vào suy tư, sau đó đột ngột đột phá đến kỳ đầu Đại Thành. Hắn chế trụ Liên Hề Vi đó xong thì nhắm mắt điều tức, sau đó vui mừng đến trước mặt Thập Nhị Nương, hành đại lễ: “Hề Vi tiền bối! Đa tạ chỉ điểm!”
Thập Nhị Nương: “Không hẳn là chỉ điểm gì cả, bản thân tư chất của ngươi đã tốt, ngộ tính lại cao, đạt tới cảnh giới mới nhanh chóng cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, sau khi đạt đến kỳ Đại Thành thì không còn giống trước kia nữa, nếu nóng ruột cầu thành sẽ rất dễ để lại hậu họa tiềm ẩn. Nên từ từ tu luyện linh lực, tập trung tu tâm.”
“Vâng! Hề Vi tiền bối!” Hai mắt Đậu Hạnh sáng trưng như hai ngọn đèn, sáng tới mức Thập Nhị Nương thấy hơi chói mắt. Ngoài Đậu Hạnh ra thì cảm giác tồn tại của một đôi mắt khác cũng mạnh không kém.
Tránh không thoát rồi, Thập Nhị Nương quay người, đối diện với ánh mắt của Chiêu Nhạc.
“Tại sao lúc trước sư phụ không nhận con? Là… Vì con tiến cảnh(*) chậm khiến sư phụ thất vọng sao?” Chiêu Nhạc nhíu chặt mày, hỏi vấn đề mà nàng ấy đã muốn hỏi từ lâu.
(*) Cảnh ở đây là cảnh giới.
Thập Nhị Nương: cái gì tới thì cũng phải tới thôi.
“Ta không có yêu cầu gì về tu vi của đồ đệ, người làm sư phụ ta chỉ hy vọng các con được bình an mà thôi.” Thập Nhị Nương.
Chiêu Nhạc nghe xong không những không yên lòng mà còn đau lòng hơn, “Vậy là vì con gây phiền phức cho sư phụ nên người trách con, không nhận con đúng không?”
“Con thì gây phiền phức gì chứ, so với bốn sư huynh của con thì con ngoan nhất rồi, sư phụ cũng thích con nhất.” Thập Nhị Nương dỗ dành.
Nhưng Chiêu Nhạc không còn dễ dỗ dành như hồi nhỏ nữa, nàng ấy nhìn thẳng vào mắt Thập Nhị Nương, “Nếu người thích con nhất thì tại sao không nói những chuyện xảy ra năm xưa cho con biết? Tại sao mấy năm qua không hề cho con biết rằng người còn sống? Sao không dẫn con theo?”
“… Nội tình rất phức tạp nhưng trước khi ta chết, đại sư huynh con đã hứa sẽ chăm sóc chu đáo cho con rồi, thế nên ta cứ nghĩ mấy năm qua con sống cũng không tệ.”
“Bảo đại sư huynh chăm sóc con.” Chiêu Nhạc nghe vậy, biểu cảm trên gương mặt càng thêm phức tạp, “Nói cho cùng, sư phụ vẫn luôn thích đại sư huynh nhất, cho dù huynh ấy giết người người cũng vẫn thích huynh ấy.”
Thập Nhị Nương nhìn Đậu Hạnh ngáo ngơ ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Chiêu Nhạc!”
Chiêu Nhạc lập tức cúi đầu xuống, mắt đỏ hoe, ấm ức nói: “Quả nhiên là vậy, chúng con không được nói một lời nào không tốt về đại sư huynh, trước kia đã là như vậy rồi. Lúc trước thì thôi đi nhưng bây giờ sư phụ vẫn như thế, chẳng phải những chuyện con làm trong suốt mấy năm qua rất nực cười sao?”
Á, khóc rồi, cô bé sau năm mười lăm tuổi không hề thấy khóc nữa, ấy vậy mà hôm nay lại khóc rồi. Thập Nhị Nương có thể hiểu tâm trạng ấm ức của nàng ấy nhưng nàng thật sự không giỏi dỗ dành đệ tử cho lắm, lúc trước những chuyện thế này đều có Chấp Đình lo thay. Nàng bứt bứt tóc, ngồi xổm trước mặt Chiêu Nhạc, xoa xoa đầu nàng ấy.
“Nhạc Nhạc à, con phải biết rằng trên thế gian này có rất nhiều chuyện không phải trắng đen rõ ràng, sư phụ có bất đắc dĩ của sư phụ, đại sư huynh và nhị sư huynh con cũng có sự kiên trì của bọn họ. Giữa chúng ta không hề có thù hận gì cả, chỉ là con đường của mỗi người không giống nhau mà thôi. Để con chịu uất ức nhiều năm qua là sư phụ không đúng nhưng ta cứ ngỡ con tín phục đại sư huynh con như vậy, qua vài năm là ổn thôi. Làm sao ta biết được các con lại gây sự với nhau tới nước này.”
Chiêu Nhạc không đáp, Thập Nhị Nương chuyển chủ đề, “Chiêu Nhạc à? Con buông lỏng tí, Kim Bảo sắp bị siết chết rồi kìa.”
Chiêu Nhạc ngạc nhiên, nhìn xuống vòng tay mình, quả nhiên thấy Kim Bảo đã cứng đơ một cục. Nàng ấy nhìn Kim Bảo rồi lặng lẽ lau nước mắt, bỏ cậu ta xuống.
Hình như Kim Bảo cũng bị dọa, đôi mắt to tròn nhìn Thập Nhị Nương như không nhận ra nàng nữa. Thập Nhị Nương giơ tay vỗ đầu cậu ta, “Làm gì đó, không nhận ra Thập Nhị Nương nữa à?”
“Mẹ ta ơi! Người là Thập Nhị Nương thật hả? Thập Nhị Nương người… người đẹp ghê!” Kim Bảo đột nhiên bật cười hi hi trông rất ngây ngô.
Thập Nhị Nương cạn lời, thằng bé này lớn lên chắc chắn sẽ thành đứa mê sắc cho xem.
Đậu Hạnh đã đứng ngây ra đó lâu lắm rồi, hắn ta cảm thấy hôm nay mình được biết nhiều chuyện ghê, thậm chí còn thấy sợ sợ. Theo như Chiêu Nhạc nói thì cái chết của Hề Vi thượng tiên năm xưa có liên quan đến Chấp Đình thượng tiên? Chớp mắt, trong đầu nổ ra một màn tương tàn tranh đoạt lợi ích của hai sư đồ, Đậu Hạnh chỉ biết lặng thầm nuốt nước miếng.
Ai cũng nói Hề Vi thượng tiên lạnh lùng vô tình nhưng lại hết mực yêu thương đồ đệ, cũng rất được các đệ tử yêu mến, là hình mẫu của biết bao nhiêu sư đồ chính đạo, nhưng hiện tại có vẻ sự thật là thế nào còn phải thảo luận thêm đấy. Cuộc sống hòa thuận giữa sư đồ với nhau mà mọi người luôn muốn noi theo kia rất có khả năng là giả, Đậu Hạnh thấy hơi đau lòng. Mỗi lần hắn bị người sư phụ hung bạo tàn ác của mình đánh, hắn sẽ tự an ủi mình là trên đời này vẫn còn sư đồ yêu thương lẫn nhau như Hề Vi thượng tiên và Chấp Đình thượng tiên. Kết quả, hiện thực luôn luôn tàn nhẫn như thế.
Lúc Thập Nhị Nương đang bận an ủi tiểu đồ đệ và Kim Bảo, Đậu Hạnh đứng một bên suy ngẫm thì Tô Hoa Hàm cuối cùng cũng liều tấm thân đầy thương tích nhốt được Liên Hề Vi kia lại. Lúc nãy Thập Nhị Nương nói rất dễ dàng, Đậu Hạnh cũng xử rất nhẹ nhàng nhưng tới lượt Tô Hoa Hàm lại chẳng dễ như thế, một là vì hắn ta không có tu vi như Thập Nhị Nương, hai là vì hắn cũng chẳng có ngộ tính và may mắn như Đậu Hạnh, thế nên phải vất vả hơn một chút.
Sau khi nhốt xong Liên Hề Vi, hắn nhìn tấm áo rách tơi tả của mình, đành phải xé bỏ, để lộ lồng ngực rộng, sau đó lớn tiếng nói: “Hề Vi thượng tiên, đa tạ người ra tay tương trợ, nếu không chê ta nguyện sẽ báo đáp người.”
Thập Nhị Nương liếc một cái, mặc kệ hắn. Danh tiếng tên này không tốt nhưng ngoài việc thích tìm đủ các loại tu sĩ để song tu thì không làm chuyện gì xấu lắm. Nếu không phải vì vậy nàng cũng không thèm quan tâm hắn chết hay sống, lúc nãy đã rút kiếm đâm chết tại trận rồi. Sở dĩ năm xưa nàng giáo huấn Tô Hoa Hàm cũng vì bị hắn gạ gẫm vô số lần.
Có lẽ do ánh mắt của Thập Nhị Nương quá áp bức khiến Tô Hoa Hàm nhớ lại nỗi sợ chẳng dám nhìn mặt ai hồi bị đánh mấy mươi năm trước. Hắn ta lặng lẽ thu lại nụ cười mê hoặc của mình, còn kéo kéo áo che ngực.
Đúng lúc ấy, tầm mắt mọi người trở nên tối tăm, lại chuyển sang một nơi khác.
Non xanh nước biếc chim hót hoa thơm xung quanh biến thành một khu rừng trúc dưới ánh trăng, mấy Liên Hề Vi bao vây bọn họ cũng biến mất tăm. Trước mắt chỉ có lá trúc tắm mình dưới ánh trăng bàn bạc, khung cảnh yên bình tĩnh lặng.
Trong khi những người khác còn đang cảnh giác nhìn xung quanh thì Thập Nhị Nương đã cảm nhận được gì đó. Nàng nhìn về phía cuối con đường trong rừng trúc, cả người cứng đơ.
“Đây hình như cũng là huyễn trận?” Đậu Hạnh nói.
“Có lẽ sẽ xuất hiện thứ gì khác nhanh thôi, có khi giống những thứ lúc nãy…” Chiêu Nhạc để ý thấy Thập Nhị Nương không ổn lắm bèn lo lắng hỏi nàng, “Sư phụ, sao vậy?”
Vừa hỏi xong, ánh mắt nàng ấy cũng chết lặng. Ở hướng mà sư phụ đang nhìn, nàng ấy nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi đi tới. Người hắn chìm trong ánh sáng màu bạc, bước chân thong thả, tựa như tiên nhân dạo dưới ánh trăng, trông có vẻ vô hại, chiếm trọn lòng người.
Đậu Hạnh ngỡ ngàng nói: “Chấp Đình thượng tiên? Sao người lại xuất hiện ở đây, hay đây lại là ảo ảnh khác?”
Thập Nhị Nương không lên tiếng, nàng biết đây là ảo ảnh, giống như nàng đã nói, những thứ xuất hiện trong khốn trận đều xuất phát từ nỗi sợ trong lòng người. Mà sự xuất hiện của Chấp Đình cũng từ sợ hãi mà ra. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cảm giác này là của bản thân nàng, hay nói cách khác, ảo ảnh của Chấp Đình xuất hiện bởi vì nàng sợ Chấp Đình.
Sư phụ sợ đồ đệ, thật là chuyện rất nực cười.
Ánh mắt Thập Nhị Nương nhìn chằm chặp vào Chấp Đình, rõ ràng biết là giả nhưng cơ thể nàng không tự chủ được trở nên cứng đơ. Nàng hơi hiểu cảm giác của bọn Tôn Nhất Liên khi đối diện với Liên Hề Vi khi nãy rồi.
Chấp Đình này cũng không nói năng gì giống Liên Hề Vi khi nãy, chỉ chầm chậm rút bội kiếm Phất Ly của mình ra. Phất Ly kiếm của hắn là một thanh nhuyễn kiếm rất mỏng, trông rất mềm mại nhưng không hề có sơ hở. Chẳng ai có thể đột phá thanh kiếm dường như chẳng có lực đạo nào của hắn, đến cả Liên Hề Vi cũng thế.
Liên Hề Vi đánh nhau với rất nhiều người nhưng chưa bao giờ thật sự nghiêm túc đánh với Chấp Đình lần nào. Bởi vì một khi đã nghiêm túc thì khó tránh khỏi tình huống không kịp thu tay làm bị thương đối phương. Nàng không nỡ đả thương đồ đệ yêu quý nhất của mình, Chấp Đình cũng vậy, thỉnh thoảng có luyện kiếm với nhau hắn cũng chưa bao giờ chủ động công kích. Nhiều lúc Liên Hề Vi nghĩ rằng nếu là Chấp Đình, cho dù tu vi của hắn không đủ cũng có thể đả thương nàng, vì kiếm pháp của hắn quỷ quyệt khó lường, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Hai người đấu kiếm chỉ giống như chơi đùa giao lưu tình cảm mà thôi, tới điểm là ngừng, Chấp Đình luôn khống chế đúng thời điểm thu tay trong vòng trăm chiêu. Hắn che giấu quá nhiều thứ nên Liên Hề Vi cũng không rõ đại đồ đệ này đã đạt đến cảnh giới nào, có thủ đoạn ra sao.
Có lẽ, trước mắt đây chính là cơ hội tốt để nàng đánh giá khả năng của bản thân. Nàng có một dự cảm rất không lành, đó là nàng và Chấp Đình sắp gặp lại nhau, thế nên nỗi sợ chôn vùi trong trái tim, kéo dài từ năm mươi năm trước đến bây giờ, nàng phải khắc phục được nó.
Thập Nhị Nương thở ra một hơi, giơ kiếm chỉ về phía ‘Chấp Đình’ đang mỉm cười phía trước.
– Hết chương 032 –
Hi Vi kiếm hóa thành kiếm ảnh đầy trời, kiếm ảnh của Thập Nhị Nương nhiều gấp hai lần kiếm ảnh của hai người giả kia. Kiếm ảnh va chạm, hai kiếm ảnh được hóa thành kia tức khắc tan nát.
So với sự nhẹ nhàng của Thập Nhị Nương, Tô Hoa Hàm và Đậu Hạnh vất vả hơn nhiều, đặc biệt là khi trông thấy phong thái lẫm liệt của Thập Nhị Nương bên cạnh bọn họ cảm thấy mình không phát huy được hết năng lực như thường ngày.
Dù gì Tô Hoa Hàm cũng muốn giữ thể diện của mình trước mặt Thập Nhị Nương nên cắn răng giằng co với Liên Hề Vi càng chiến càng mạnh phía trước. Đậu Hạnh lại không cần giữ mặt mũi thể diện như thế, sau khi chịu hết mấy kiếm của Liên Hề Vi thì hắn hét lên với Thập Nhị Nương: “Hề Vi tiền bối! Cứu mạng!”
Thập Nhị Nương: “Ta thấy ngươi đâu có giống cần người ta cứu mạng.”
Đậu Hạnh: “Nhưng Hề Vi tiền bối ơi, sao ta cảm thấy áp lực ngày càng lớn vậy, có phải tu vi của ảo ảnh này đang tăng lên không?”
Thập Nhị Nương không đáp, kiếm ảnh bên cạnh nàng không ngừng phát ra những âm thanh soạt soạt sau đó bay nhanh ra hình thành một lồng kiếm, nhốt hai Liên Hề Vi chỉ còn thở thoi thóp bên kia lại. Thu hồi Hi Vi kiếm xong, Thập Nhị Nương mới quay sang nhìn Đậu Hạnh và Tô Hoa Hàm. Nhìn nhìn một lát, thấy bọn họ đúng là hơi chật vật, nàng nói:
“Ảo ảnh không phải ngày càng lợi hại mà là khí thế của các ngươi ngày càng yếu đi, còn chưa nhận ra nữa à? Năng lực của bọn chúng là do tưởng tượng của các ngươi mà ra, nói cách khác là ‘nỗi sợ’ từ trong lòng các ngươi mà thôi. Các ngươi cảm thấy nó lợi hại, cho rằng mình đánh không lại, vô hình trung áp chế chính bản thân nên mới cảm thấy thi triển không được. Đó là tác dụng của khốn trận này, chỉ cần các ngươi vứt bỏ tạp niệm, kiên định, áp chế nỗi sợ trong lòng thì bọn chúng chẳng còn tạo thành uy hiếp gì nữa.”
Đậu Hạnh rơi vào suy tư, sau đó đột ngột đột phá đến kỳ đầu Đại Thành. Hắn chế trụ Liên Hề Vi đó xong thì nhắm mắt điều tức, sau đó vui mừng đến trước mặt Thập Nhị Nương, hành đại lễ: “Hề Vi tiền bối! Đa tạ chỉ điểm!”
Thập Nhị Nương: “Không hẳn là chỉ điểm gì cả, bản thân tư chất của ngươi đã tốt, ngộ tính lại cao, đạt tới cảnh giới mới nhanh chóng cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, sau khi đạt đến kỳ Đại Thành thì không còn giống trước kia nữa, nếu nóng ruột cầu thành sẽ rất dễ để lại hậu họa tiềm ẩn. Nên từ từ tu luyện linh lực, tập trung tu tâm.”
“Vâng! Hề Vi tiền bối!” Hai mắt Đậu Hạnh sáng trưng như hai ngọn đèn, sáng tới mức Thập Nhị Nương thấy hơi chói mắt. Ngoài Đậu Hạnh ra thì cảm giác tồn tại của một đôi mắt khác cũng mạnh không kém.
Tránh không thoát rồi, Thập Nhị Nương quay người, đối diện với ánh mắt của Chiêu Nhạc.
“Tại sao lúc trước sư phụ không nhận con? Là… Vì con tiến cảnh(*) chậm khiến sư phụ thất vọng sao?” Chiêu Nhạc nhíu chặt mày, hỏi vấn đề mà nàng ấy đã muốn hỏi từ lâu.
(*) Cảnh ở đây là cảnh giới.
Thập Nhị Nương: cái gì tới thì cũng phải tới thôi.
“Ta không có yêu cầu gì về tu vi của đồ đệ, người làm sư phụ ta chỉ hy vọng các con được bình an mà thôi.” Thập Nhị Nương.
Chiêu Nhạc nghe xong không những không yên lòng mà còn đau lòng hơn, “Vậy là vì con gây phiền phức cho sư phụ nên người trách con, không nhận con đúng không?”
“Con thì gây phiền phức gì chứ, so với bốn sư huynh của con thì con ngoan nhất rồi, sư phụ cũng thích con nhất.” Thập Nhị Nương dỗ dành.
Nhưng Chiêu Nhạc không còn dễ dỗ dành như hồi nhỏ nữa, nàng ấy nhìn thẳng vào mắt Thập Nhị Nương, “Nếu người thích con nhất thì tại sao không nói những chuyện xảy ra năm xưa cho con biết? Tại sao mấy năm qua không hề cho con biết rằng người còn sống? Sao không dẫn con theo?”
“… Nội tình rất phức tạp nhưng trước khi ta chết, đại sư huynh con đã hứa sẽ chăm sóc chu đáo cho con rồi, thế nên ta cứ nghĩ mấy năm qua con sống cũng không tệ.”
“Bảo đại sư huynh chăm sóc con.” Chiêu Nhạc nghe vậy, biểu cảm trên gương mặt càng thêm phức tạp, “Nói cho cùng, sư phụ vẫn luôn thích đại sư huynh nhất, cho dù huynh ấy giết người người cũng vẫn thích huynh ấy.”
Thập Nhị Nương nhìn Đậu Hạnh ngáo ngơ ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Chiêu Nhạc!”
Chiêu Nhạc lập tức cúi đầu xuống, mắt đỏ hoe, ấm ức nói: “Quả nhiên là vậy, chúng con không được nói một lời nào không tốt về đại sư huynh, trước kia đã là như vậy rồi. Lúc trước thì thôi đi nhưng bây giờ sư phụ vẫn như thế, chẳng phải những chuyện con làm trong suốt mấy năm qua rất nực cười sao?”
Á, khóc rồi, cô bé sau năm mười lăm tuổi không hề thấy khóc nữa, ấy vậy mà hôm nay lại khóc rồi. Thập Nhị Nương có thể hiểu tâm trạng ấm ức của nàng ấy nhưng nàng thật sự không giỏi dỗ dành đệ tử cho lắm, lúc trước những chuyện thế này đều có Chấp Đình lo thay. Nàng bứt bứt tóc, ngồi xổm trước mặt Chiêu Nhạc, xoa xoa đầu nàng ấy.
“Nhạc Nhạc à, con phải biết rằng trên thế gian này có rất nhiều chuyện không phải trắng đen rõ ràng, sư phụ có bất đắc dĩ của sư phụ, đại sư huynh và nhị sư huynh con cũng có sự kiên trì của bọn họ. Giữa chúng ta không hề có thù hận gì cả, chỉ là con đường của mỗi người không giống nhau mà thôi. Để con chịu uất ức nhiều năm qua là sư phụ không đúng nhưng ta cứ ngỡ con tín phục đại sư huynh con như vậy, qua vài năm là ổn thôi. Làm sao ta biết được các con lại gây sự với nhau tới nước này.”
Chiêu Nhạc không đáp, Thập Nhị Nương chuyển chủ đề, “Chiêu Nhạc à? Con buông lỏng tí, Kim Bảo sắp bị siết chết rồi kìa.”
Chiêu Nhạc ngạc nhiên, nhìn xuống vòng tay mình, quả nhiên thấy Kim Bảo đã cứng đơ một cục. Nàng ấy nhìn Kim Bảo rồi lặng lẽ lau nước mắt, bỏ cậu ta xuống.
Hình như Kim Bảo cũng bị dọa, đôi mắt to tròn nhìn Thập Nhị Nương như không nhận ra nàng nữa. Thập Nhị Nương giơ tay vỗ đầu cậu ta, “Làm gì đó, không nhận ra Thập Nhị Nương nữa à?”
“Mẹ ta ơi! Người là Thập Nhị Nương thật hả? Thập Nhị Nương người… người đẹp ghê!” Kim Bảo đột nhiên bật cười hi hi trông rất ngây ngô.
Thập Nhị Nương cạn lời, thằng bé này lớn lên chắc chắn sẽ thành đứa mê sắc cho xem.
Đậu Hạnh đã đứng ngây ra đó lâu lắm rồi, hắn ta cảm thấy hôm nay mình được biết nhiều chuyện ghê, thậm chí còn thấy sợ sợ. Theo như Chiêu Nhạc nói thì cái chết của Hề Vi thượng tiên năm xưa có liên quan đến Chấp Đình thượng tiên? Chớp mắt, trong đầu nổ ra một màn tương tàn tranh đoạt lợi ích của hai sư đồ, Đậu Hạnh chỉ biết lặng thầm nuốt nước miếng.
Ai cũng nói Hề Vi thượng tiên lạnh lùng vô tình nhưng lại hết mực yêu thương đồ đệ, cũng rất được các đệ tử yêu mến, là hình mẫu của biết bao nhiêu sư đồ chính đạo, nhưng hiện tại có vẻ sự thật là thế nào còn phải thảo luận thêm đấy. Cuộc sống hòa thuận giữa sư đồ với nhau mà mọi người luôn muốn noi theo kia rất có khả năng là giả, Đậu Hạnh thấy hơi đau lòng. Mỗi lần hắn bị người sư phụ hung bạo tàn ác của mình đánh, hắn sẽ tự an ủi mình là trên đời này vẫn còn sư đồ yêu thương lẫn nhau như Hề Vi thượng tiên và Chấp Đình thượng tiên. Kết quả, hiện thực luôn luôn tàn nhẫn như thế.
Lúc Thập Nhị Nương đang bận an ủi tiểu đồ đệ và Kim Bảo, Đậu Hạnh đứng một bên suy ngẫm thì Tô Hoa Hàm cuối cùng cũng liều tấm thân đầy thương tích nhốt được Liên Hề Vi kia lại. Lúc nãy Thập Nhị Nương nói rất dễ dàng, Đậu Hạnh cũng xử rất nhẹ nhàng nhưng tới lượt Tô Hoa Hàm lại chẳng dễ như thế, một là vì hắn ta không có tu vi như Thập Nhị Nương, hai là vì hắn cũng chẳng có ngộ tính và may mắn như Đậu Hạnh, thế nên phải vất vả hơn một chút.
Sau khi nhốt xong Liên Hề Vi, hắn nhìn tấm áo rách tơi tả của mình, đành phải xé bỏ, để lộ lồng ngực rộng, sau đó lớn tiếng nói: “Hề Vi thượng tiên, đa tạ người ra tay tương trợ, nếu không chê ta nguyện sẽ báo đáp người.”
Thập Nhị Nương liếc một cái, mặc kệ hắn. Danh tiếng tên này không tốt nhưng ngoài việc thích tìm đủ các loại tu sĩ để song tu thì không làm chuyện gì xấu lắm. Nếu không phải vì vậy nàng cũng không thèm quan tâm hắn chết hay sống, lúc nãy đã rút kiếm đâm chết tại trận rồi. Sở dĩ năm xưa nàng giáo huấn Tô Hoa Hàm cũng vì bị hắn gạ gẫm vô số lần.
Có lẽ do ánh mắt của Thập Nhị Nương quá áp bức khiến Tô Hoa Hàm nhớ lại nỗi sợ chẳng dám nhìn mặt ai hồi bị đánh mấy mươi năm trước. Hắn ta lặng lẽ thu lại nụ cười mê hoặc của mình, còn kéo kéo áo che ngực.
Đúng lúc ấy, tầm mắt mọi người trở nên tối tăm, lại chuyển sang một nơi khác.
Non xanh nước biếc chim hót hoa thơm xung quanh biến thành một khu rừng trúc dưới ánh trăng, mấy Liên Hề Vi bao vây bọn họ cũng biến mất tăm. Trước mắt chỉ có lá trúc tắm mình dưới ánh trăng bàn bạc, khung cảnh yên bình tĩnh lặng.
Trong khi những người khác còn đang cảnh giác nhìn xung quanh thì Thập Nhị Nương đã cảm nhận được gì đó. Nàng nhìn về phía cuối con đường trong rừng trúc, cả người cứng đơ.
“Đây hình như cũng là huyễn trận?” Đậu Hạnh nói.
“Có lẽ sẽ xuất hiện thứ gì khác nhanh thôi, có khi giống những thứ lúc nãy…” Chiêu Nhạc để ý thấy Thập Nhị Nương không ổn lắm bèn lo lắng hỏi nàng, “Sư phụ, sao vậy?”
Vừa hỏi xong, ánh mắt nàng ấy cũng chết lặng. Ở hướng mà sư phụ đang nhìn, nàng ấy nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi đi tới. Người hắn chìm trong ánh sáng màu bạc, bước chân thong thả, tựa như tiên nhân dạo dưới ánh trăng, trông có vẻ vô hại, chiếm trọn lòng người.
Đậu Hạnh ngỡ ngàng nói: “Chấp Đình thượng tiên? Sao người lại xuất hiện ở đây, hay đây lại là ảo ảnh khác?”
Thập Nhị Nương không lên tiếng, nàng biết đây là ảo ảnh, giống như nàng đã nói, những thứ xuất hiện trong khốn trận đều xuất phát từ nỗi sợ trong lòng người. Mà sự xuất hiện của Chấp Đình cũng từ sợ hãi mà ra. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cảm giác này là của bản thân nàng, hay nói cách khác, ảo ảnh của Chấp Đình xuất hiện bởi vì nàng sợ Chấp Đình.
Sư phụ sợ đồ đệ, thật là chuyện rất nực cười.
Ánh mắt Thập Nhị Nương nhìn chằm chặp vào Chấp Đình, rõ ràng biết là giả nhưng cơ thể nàng không tự chủ được trở nên cứng đơ. Nàng hơi hiểu cảm giác của bọn Tôn Nhất Liên khi đối diện với Liên Hề Vi khi nãy rồi.
Chấp Đình này cũng không nói năng gì giống Liên Hề Vi khi nãy, chỉ chầm chậm rút bội kiếm Phất Ly của mình ra. Phất Ly kiếm của hắn là một thanh nhuyễn kiếm rất mỏng, trông rất mềm mại nhưng không hề có sơ hở. Chẳng ai có thể đột phá thanh kiếm dường như chẳng có lực đạo nào của hắn, đến cả Liên Hề Vi cũng thế.
Liên Hề Vi đánh nhau với rất nhiều người nhưng chưa bao giờ thật sự nghiêm túc đánh với Chấp Đình lần nào. Bởi vì một khi đã nghiêm túc thì khó tránh khỏi tình huống không kịp thu tay làm bị thương đối phương. Nàng không nỡ đả thương đồ đệ yêu quý nhất của mình, Chấp Đình cũng vậy, thỉnh thoảng có luyện kiếm với nhau hắn cũng chưa bao giờ chủ động công kích. Nhiều lúc Liên Hề Vi nghĩ rằng nếu là Chấp Đình, cho dù tu vi của hắn không đủ cũng có thể đả thương nàng, vì kiếm pháp của hắn quỷ quyệt khó lường, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Hai người đấu kiếm chỉ giống như chơi đùa giao lưu tình cảm mà thôi, tới điểm là ngừng, Chấp Đình luôn khống chế đúng thời điểm thu tay trong vòng trăm chiêu. Hắn che giấu quá nhiều thứ nên Liên Hề Vi cũng không rõ đại đồ đệ này đã đạt đến cảnh giới nào, có thủ đoạn ra sao.
Có lẽ, trước mắt đây chính là cơ hội tốt để nàng đánh giá khả năng của bản thân. Nàng có một dự cảm rất không lành, đó là nàng và Chấp Đình sắp gặp lại nhau, thế nên nỗi sợ chôn vùi trong trái tim, kéo dài từ năm mươi năm trước đến bây giờ, nàng phải khắc phục được nó.
Thập Nhị Nương thở ra một hơi, giơ kiếm chỉ về phía ‘Chấp Đình’ đang mỉm cười phía trước.
– Hết chương 032 –
/139
|