Chương 2723
Trông bộ dạng này thực sự rất đáng SỢ.
Cô ta không thể không nuốt nước bọt, trong lòng sợ hãi co quắp trốn ở trên sô pha, ước gì ánh mắt say rượu của anh ta sẽ không phát hiện ra mình.
Nhưng… mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, cô ta càng sợ hãi hơn khi anh ta cứ đi thẳng về phía mình. Anh ta lao đến đè cô ta xuống, rồi trao một nụ hôn bá đạo mạnh mẽ…
“A… không được…”
Cô ta vùng vấy quyết liệt, nhưng không thể lay chuyển được sức mạnh cường tráng của một người đàn ông.
“Đừng mà, đừng mà…’ A Lê vừa khóc vừa la hét đến vỡ cả giọng, nhưng vấn bảo vệ phần vải còn lại trên cơ thể mình.
Hai mắt anh ta trợn trừng đỏ ngầu, kéo lấy tay cô ta áp lê.n đỉnh đầu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt cô †a, sau đó nói một cách hung tợn: “Không muốn? Không muốn cái gì? Em có thể ngủ với Diên, tại sao em không thể ngủ với tôi?”
“Em vốn dĩ là của tôi. Tôi là vị hôn phu của em. Chúng ta đã có hôn ước với nhau từ rất lâu rôi, nhưng em lại muốn chạy trốn. Em chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện tình cảm của tôi, em chưa bao giờ…’ “Em nghĩ rằng tôi thật sự không có thù oán sao? Đã mấy lần tôi đêu muốn giết em. Giết em rồi là em cũng được giải thoát, tôi cũng được tự do.
Bàn tay to lớn của anh ta không kìm chế được siết lấy cổ cô ta, từng chút một cắt đứt không khí của cô.
“Khu… khụ…”
Gô ta đau đớn vùng vấy, khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng.
Cô ta cảm thấy… bản thân mình sắp bỏ mạng nơi đây.
Không ngờ, bản thân cô ta kiên trì như vậy mà không đầy hai ngày.
Cô ta không thể thở được, cuối cùng cũng không còn kháng cự nữa.
Sau đó anh ta mới phản ứng lại, buông đôi tay không ngừng run rẩy ra.
Anh ta đau khổ ôm đầu, liều mạng đập vào trán mình một cách tuyệt vọng.
Anh ta cảm thấy đầu rất đau, như thể có vô số người đang ở bên trong đầu anh ta không ngừng nói linh tỉnh.
“Cô ấy không yêu mày.”
“Cơ thể của cô ấy đã thuộc về người đàn ông khác.”
“Ngay cả khi cô ấy ở bên mày, trái tìm của cô ấy vẫn không hướng về mày.”
“Mày có biết người ngoài nghĩ vê mày như thế nào không? Mày là một kẻ ngốc. Mày biết cô ấy là chiếc giày rách bị người ta chơi đùa, nhưng mày vẫn chấp nhận tất cả. Mày cam lòng từ bỏ thân phận Thân vương để tham gia vào công ty Nhật Kinh, nhưng trong lòng người ta không hề có mày.”
“Cho dù mày có làm tất cả, cô ấy cũng sẽ không để ý đến mày. Đừng say mê mơ mộng nữa, chính mày đang lừa gạt bản thân mình đấy.”
“Mày là trò cười của tất cả đàn ông ở Hà Nội, ha ha ha…”
Những lời này, lặp đi lặp lại, đè lên dây thần kinh của anh ta.
VÀ Anh ta đau đớn ôm đầu, mạch máu trên trán đã nhảy loạn xạ.
A Lê nhân cơ hội này muốn chạy trốn, vội vàng nhặt quần áo lung tung trên mặt đất, lại bị ngã xuống nệm.
Gô ta lộn nhào một vòng muốn rời khỏi đây, nhưng lúc này Cung Xuyên Minh Âm đã tỉnh táo hơn, một tay anh ta nắm lấy mắt cá chân của A Lê bông nhiên kéo cô ta lại.
Trông bộ dạng này thực sự rất đáng SỢ.
Cô ta không thể không nuốt nước bọt, trong lòng sợ hãi co quắp trốn ở trên sô pha, ước gì ánh mắt say rượu của anh ta sẽ không phát hiện ra mình.
Nhưng… mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, cô ta càng sợ hãi hơn khi anh ta cứ đi thẳng về phía mình. Anh ta lao đến đè cô ta xuống, rồi trao một nụ hôn bá đạo mạnh mẽ…
“A… không được…”
Cô ta vùng vấy quyết liệt, nhưng không thể lay chuyển được sức mạnh cường tráng của một người đàn ông.
“Đừng mà, đừng mà…’ A Lê vừa khóc vừa la hét đến vỡ cả giọng, nhưng vấn bảo vệ phần vải còn lại trên cơ thể mình.
Hai mắt anh ta trợn trừng đỏ ngầu, kéo lấy tay cô ta áp lê.n đỉnh đầu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt cô †a, sau đó nói một cách hung tợn: “Không muốn? Không muốn cái gì? Em có thể ngủ với Diên, tại sao em không thể ngủ với tôi?”
“Em vốn dĩ là của tôi. Tôi là vị hôn phu của em. Chúng ta đã có hôn ước với nhau từ rất lâu rôi, nhưng em lại muốn chạy trốn. Em chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện tình cảm của tôi, em chưa bao giờ…’ “Em nghĩ rằng tôi thật sự không có thù oán sao? Đã mấy lần tôi đêu muốn giết em. Giết em rồi là em cũng được giải thoát, tôi cũng được tự do.
Bàn tay to lớn của anh ta không kìm chế được siết lấy cổ cô ta, từng chút một cắt đứt không khí của cô.
“Khu… khụ…”
Gô ta đau đớn vùng vấy, khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng.
Cô ta cảm thấy… bản thân mình sắp bỏ mạng nơi đây.
Không ngờ, bản thân cô ta kiên trì như vậy mà không đầy hai ngày.
Cô ta không thể thở được, cuối cùng cũng không còn kháng cự nữa.
Sau đó anh ta mới phản ứng lại, buông đôi tay không ngừng run rẩy ra.
Anh ta đau khổ ôm đầu, liều mạng đập vào trán mình một cách tuyệt vọng.
Anh ta cảm thấy đầu rất đau, như thể có vô số người đang ở bên trong đầu anh ta không ngừng nói linh tỉnh.
“Cô ấy không yêu mày.”
“Cơ thể của cô ấy đã thuộc về người đàn ông khác.”
“Ngay cả khi cô ấy ở bên mày, trái tìm của cô ấy vẫn không hướng về mày.”
“Mày có biết người ngoài nghĩ vê mày như thế nào không? Mày là một kẻ ngốc. Mày biết cô ấy là chiếc giày rách bị người ta chơi đùa, nhưng mày vẫn chấp nhận tất cả. Mày cam lòng từ bỏ thân phận Thân vương để tham gia vào công ty Nhật Kinh, nhưng trong lòng người ta không hề có mày.”
“Cho dù mày có làm tất cả, cô ấy cũng sẽ không để ý đến mày. Đừng say mê mơ mộng nữa, chính mày đang lừa gạt bản thân mình đấy.”
“Mày là trò cười của tất cả đàn ông ở Hà Nội, ha ha ha…”
Những lời này, lặp đi lặp lại, đè lên dây thần kinh của anh ta.
VÀ Anh ta đau đớn ôm đầu, mạch máu trên trán đã nhảy loạn xạ.
A Lê nhân cơ hội này muốn chạy trốn, vội vàng nhặt quần áo lung tung trên mặt đất, lại bị ngã xuống nệm.
Gô ta lộn nhào một vòng muốn rời khỏi đây, nhưng lúc này Cung Xuyên Minh Âm đã tỉnh táo hơn, một tay anh ta nắm lấy mắt cá chân của A Lê bông nhiên kéo cô ta lại.
/2750
|