Chương 2722
Cô ta không dám làm phiền, bay khoảng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến Malton, thủ đô của nước Anh.
Đoàn người bọn họ ở lại tòa đại sứ quán.
“Biết nói tiếng Anh không?”
“Biết.”
“Vậy em hãy dân mọi người lên phòng đi, sẽ có người chăm sóc em. Có việc gì thì cứ gọi cô ta.”
“Vậy anh… đi đâu?”
“Anh có việc, không cần phải báo cáo với em.”
Dứt lời, anh ta bỏ đi không ngoảnh lại.
Anh ta… đi đến Kettering.
Dừng chân lại bên ngoài cánh cổng sắt chạm khắc của Kettering đã lâu, dáng người thẳng tắp, không rời nửa bước.
Anh ta không làm gì cả, chỉ đứng một lúc lâu rồi quay lưng bỏ đi.
Cảnh tượng này đã được Lê Sa nhìn thấy.
Cô ta sống ở tòa nhà chính, cũng là tầng cao nhất, có thể nhìn ra toàn cảnh của Kettering.
Cô ta nhìn thấy bóng người ở cửa, mặc dù khoảng cách rất xa, nhìn không chính xác, rất mờ ảo.
Nhưng cô ta biết đó là Cung Xuyên Minh Âm.
Ký ức thật sự quá sâu sắc, hơn nữa toàn là sợ hãi.
Bây giờ cô ta đang chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân đang bị ép buộc, nếu bị bắt lại, cô ta không thể tưởng tượng nổi.
Lê Sa run lên vì sợ hãi, nghĩ đến việc anh ta sẽ lao vào bất cứ lúc nào để tóm lấy mình.
Nhưng hóa ra… anh ta không làm gì cả khiến cô bàng hoàng.
Anh ta đến để tìm Diên hay để tìm mình, cũng không biết cái người giống hệt mình có thể sống sót được bao lâu.
Ít nhất cho đến bây giờ vẫn chưa có †in tức về sự náo loạn ở Hà Nội, điều này chứng tỏ mọi chuyện đều tốt đẹp.
Đêm đó, A Lê ở trong phòng tổng thống cảm thấy vô cùng buồn bực, chán nản.
Khi giàu sang cũng thật sự rất cô đơn, cơm dâng đến tận miệng, mọi việc đều có người giúp việc lo hết.
Cô ta không cần làm gì cả, chỉ việc nằm trên chiếc sô pha sắp nổi mốc luôn rồi.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.
“Ông Cung Xuyên, ông đã trở lại.”
“Tất cả lui ra”
Anh ta quát lên đầy lạnh lùng, những người khác nhanh chóng rời đi.
A Lê ngồi dậy, phát hiện ra anh ta đã uống rượu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, có vẻ như anh ta đã uống rất nhiều.
Đôi mắt anh ta hằn lên một màu đỏ tươi, anh ta nhìn lấy cô ta như thể một con chim ưng đang nhìn chằm chăm vào con mồi của mình.
Cô ta không dám làm phiền, bay khoảng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến Malton, thủ đô của nước Anh.
Đoàn người bọn họ ở lại tòa đại sứ quán.
“Biết nói tiếng Anh không?”
“Biết.”
“Vậy em hãy dân mọi người lên phòng đi, sẽ có người chăm sóc em. Có việc gì thì cứ gọi cô ta.”
“Vậy anh… đi đâu?”
“Anh có việc, không cần phải báo cáo với em.”
Dứt lời, anh ta bỏ đi không ngoảnh lại.
Anh ta… đi đến Kettering.
Dừng chân lại bên ngoài cánh cổng sắt chạm khắc của Kettering đã lâu, dáng người thẳng tắp, không rời nửa bước.
Anh ta không làm gì cả, chỉ đứng một lúc lâu rồi quay lưng bỏ đi.
Cảnh tượng này đã được Lê Sa nhìn thấy.
Cô ta sống ở tòa nhà chính, cũng là tầng cao nhất, có thể nhìn ra toàn cảnh của Kettering.
Cô ta nhìn thấy bóng người ở cửa, mặc dù khoảng cách rất xa, nhìn không chính xác, rất mờ ảo.
Nhưng cô ta biết đó là Cung Xuyên Minh Âm.
Ký ức thật sự quá sâu sắc, hơn nữa toàn là sợ hãi.
Bây giờ cô ta đang chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân đang bị ép buộc, nếu bị bắt lại, cô ta không thể tưởng tượng nổi.
Lê Sa run lên vì sợ hãi, nghĩ đến việc anh ta sẽ lao vào bất cứ lúc nào để tóm lấy mình.
Nhưng hóa ra… anh ta không làm gì cả khiến cô bàng hoàng.
Anh ta đến để tìm Diên hay để tìm mình, cũng không biết cái người giống hệt mình có thể sống sót được bao lâu.
Ít nhất cho đến bây giờ vẫn chưa có †in tức về sự náo loạn ở Hà Nội, điều này chứng tỏ mọi chuyện đều tốt đẹp.
Đêm đó, A Lê ở trong phòng tổng thống cảm thấy vô cùng buồn bực, chán nản.
Khi giàu sang cũng thật sự rất cô đơn, cơm dâng đến tận miệng, mọi việc đều có người giúp việc lo hết.
Cô ta không cần làm gì cả, chỉ việc nằm trên chiếc sô pha sắp nổi mốc luôn rồi.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.
“Ông Cung Xuyên, ông đã trở lại.”
“Tất cả lui ra”
Anh ta quát lên đầy lạnh lùng, những người khác nhanh chóng rời đi.
A Lê ngồi dậy, phát hiện ra anh ta đã uống rượu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, có vẻ như anh ta đã uống rất nhiều.
Đôi mắt anh ta hằn lên một màu đỏ tươi, anh ta nhìn lấy cô ta như thể một con chim ưng đang nhìn chằm chăm vào con mồi của mình.
/2750
|