Chương 2724
Anh ta bế cô ta lên, sau đó ném lên giường.
Cho dù chiếc giường có mềm mại đến đâu, sau khi bị ném cả linh hồn lẫn thể xác của cô ta cũng bị đảo lộn hết cả lên.
Cô ta vừa bình tĩnh lại thì đã nhìn thấy người đàn ông đang rút chiếc cà vạt trên cổ mình, cởi cúc áo, tiếp theo là tiếng khóa thắt lưng của chiếc quần tây.
Âm thanh loạt xoạt vang lên một cách giòn giã, chạm vào tim cô ta, khiến cô ta không thể không run lên vì sợ.
“Anh… anh đừng qua đây.
Anh ta không nói lời nào, càng lúc càng tiến lại gần.
“Không muốn… A…
Thứ còn lại , chỉ là sự bao phủ toàn bộ.
Hiệu quả cách âm của tòa nhà rất tốt, dù sao cũng là nơi đại sứ ở, bên trong hay ngoài đều phải tốt nhất.
Nhưng dù vậy, người giúp việc đứng ngoài cửa vẫn mang máng nghe thấy tiếng la hét.
Bọn họ đều nuốt nước bọt trong sợ hãi, nghĩ lại còn rùng mình.
Yêu thương gì mà phát ra tiếng hét thất thanh như thế này?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một đêm hiện ra vô cùng kinh khủng.
Ngày hôm sau, người giúp việc đến gõ cửa.
“Mời vào.”
Giọng nói trầm và khàn của người đàn ông từ bên trong truyền ra.
Khi người giúp việc bước vào, cô ta phát hiện bên trong là một đống hỗn độn.
Trên mặt đất là những mảnh quần áo nam nữ, màu đỏ trên khăn trải giường hiện lên rất chói mắt, không giống như màu đỏ của lần đầu tiên, mà giống như… vết máu do vết tích càu xé để lại.
Họ không dám nói, chỉ lặng lẽ thu dọn.
“Đem một bộ quần áo đến.”
“Vâng.”
Người giúp việc lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cung Xuyên Minh Âm nhìn cô gái nhỏ bé trên giường với ánh mắt đầy phức tạp, cô ta vẫn năm dưới chăn, có chút buồn ngủ.
Sau sự việc đêm hôm qua, cô ta ngủ đi vì kiệt sức, không phát ra được tiếng động nào.
Anh ta uống quá nhiều sau đó ngủ rất sâu, ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Anh ta nhìn thấy màu đỏ trên ga trải giường và thêm… trong lòng có gì đó không thể nói thành lời.
“Đã đến giờ dậy rồi. Sáng nay anh phải đến hoàng cung nên không thể ở bên em. Muốn ra ngoài đi dạo cũng được, nhưng phải có người ở bên cạnh.
Tôi sợ em sẽ biến mất.”
“Lê Sa, dậy đi.”
Anh ta nhấc chăn bông lên thì thấy sắc mặt cô ta đỏ bừng, cả người đổ đầy mồ hôi. ` Thân hình nhỏ bé cuộn tròn lại, trong cái miệng nhỏ nhắn vấn lẩm bẩm những câu nói.
Anh ta bế cô ta lên, sau đó ném lên giường.
Cho dù chiếc giường có mềm mại đến đâu, sau khi bị ném cả linh hồn lẫn thể xác của cô ta cũng bị đảo lộn hết cả lên.
Cô ta vừa bình tĩnh lại thì đã nhìn thấy người đàn ông đang rút chiếc cà vạt trên cổ mình, cởi cúc áo, tiếp theo là tiếng khóa thắt lưng của chiếc quần tây.
Âm thanh loạt xoạt vang lên một cách giòn giã, chạm vào tim cô ta, khiến cô ta không thể không run lên vì sợ.
“Anh… anh đừng qua đây.
Anh ta không nói lời nào, càng lúc càng tiến lại gần.
“Không muốn… A…
Thứ còn lại , chỉ là sự bao phủ toàn bộ.
Hiệu quả cách âm của tòa nhà rất tốt, dù sao cũng là nơi đại sứ ở, bên trong hay ngoài đều phải tốt nhất.
Nhưng dù vậy, người giúp việc đứng ngoài cửa vẫn mang máng nghe thấy tiếng la hét.
Bọn họ đều nuốt nước bọt trong sợ hãi, nghĩ lại còn rùng mình.
Yêu thương gì mà phát ra tiếng hét thất thanh như thế này?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một đêm hiện ra vô cùng kinh khủng.
Ngày hôm sau, người giúp việc đến gõ cửa.
“Mời vào.”
Giọng nói trầm và khàn của người đàn ông từ bên trong truyền ra.
Khi người giúp việc bước vào, cô ta phát hiện bên trong là một đống hỗn độn.
Trên mặt đất là những mảnh quần áo nam nữ, màu đỏ trên khăn trải giường hiện lên rất chói mắt, không giống như màu đỏ của lần đầu tiên, mà giống như… vết máu do vết tích càu xé để lại.
Họ không dám nói, chỉ lặng lẽ thu dọn.
“Đem một bộ quần áo đến.”
“Vâng.”
Người giúp việc lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cung Xuyên Minh Âm nhìn cô gái nhỏ bé trên giường với ánh mắt đầy phức tạp, cô ta vẫn năm dưới chăn, có chút buồn ngủ.
Sau sự việc đêm hôm qua, cô ta ngủ đi vì kiệt sức, không phát ra được tiếng động nào.
Anh ta uống quá nhiều sau đó ngủ rất sâu, ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Anh ta nhìn thấy màu đỏ trên ga trải giường và thêm… trong lòng có gì đó không thể nói thành lời.
“Đã đến giờ dậy rồi. Sáng nay anh phải đến hoàng cung nên không thể ở bên em. Muốn ra ngoài đi dạo cũng được, nhưng phải có người ở bên cạnh.
Tôi sợ em sẽ biến mất.”
“Lê Sa, dậy đi.”
Anh ta nhấc chăn bông lên thì thấy sắc mặt cô ta đỏ bừng, cả người đổ đầy mồ hôi. ` Thân hình nhỏ bé cuộn tròn lại, trong cái miệng nhỏ nhắn vấn lẩm bẩm những câu nói.
/2750
|