Chương 2660
Cô đã đồng ý với ông nội (Yasui Yuuzora) rằng sau khi sinh đứa trẻ, cô sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm của mình.
Nếu như bây giờ cô rời đi, ông nội sẽ coi thường chính mình và cô cũng tự khinh bỉ chính bản thân.
Cô ấy không thể phản bội lời hứa của mình, nếu không có ông nội cô và đứa trẻ cũng sẽ không được an toàn như bây giờ.
Nếu như để Samegawa Akane biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, cô và con chắc chắn sẽ không có đường lui.
“Tôi không thể rũ bỏ lời thê của mình, ngoại trừ ở lại đây cùng anh tôi không còn sự lựa chọn nào khác.” “Nếu tôi lén lút rời đi, công ty Nhật Kinh sẽ không thể chịu nổi cơn giận dữ của Samegawa Akane. Khi ông nội Yusora còn sống, không ai dám động đến công ty Nhật Kinh, nhưng ông già yếu rồi. Nếu ông ấy rời đi, thì sớm muộn gì công ty Nhật Kinh cũng sẽ bị hoàng tộc thôn tính. Tôi…”
…Tôi không thể rời đi được, tôi là người của công ty Nhật Kinh, cho dù tôi ghét cay ghét đắng thân phận của mình, tôi cũng không thể chối bỏ trách nhiệm mà mình phải làm.
Lúc lới những lời này, nước mắt đã lăn dài trên gò má cô.
Phó Thanh Viên không khỏi đau lòng đưa tay lên xoa đầu cô, Risa cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình, nước mắt không tự chủ được rơi xuống không ngừng.
“Cô, cô đừng khóc nữa, như vậy sẽ không tốt cho đứa trẻ đâu.”
Phó Thanh Viên vốn không giỏi an ủi người khác, nhìn thấy cô khóc đáng thương như vậy trái tim cũng không dễ chịu gì.
Dù có khuyên can, an ủi thế nào cũng vô ích, lúc này cô giống như một đứa trẻ phải đưa ra một lựa chọn khó khăn, cô đánh mất con búp bê mình yêu thích, không kìm được ở đây khóc lóc đến thương tâm.
“Nếu không, tôi đưa cô đi gặp anh ấy, chỉ cần đứng nhận từ xa, vậy là cũng tốt rồi.”
“Thật sao…thật vậy sao?”
Risa lập tức nín khóc, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh.
Đến Đắng lâu như vậy rồi nhưng cô chưa từng rời khỏi căn nhà này nửa bước, thậm trí đến cả sàn ở tâng một có bao nhiêu viên gạch cô cũng biết rất rõ.
Có thể thấy, sự cô đơn có một sức mạnh to lớn có thể ép buộc con người ta đến mức này. Phó Thanh Viên kiên định gật đầu: “Tuy rằng rất khó khăn nhưng cũng không làm khó được tôi.
Tôi có thể nhiễu tất cả hệ thống giám sát ở đây đảm bảo rằng cô sẽ không bị camera quay lại. Nhưng cô không thể xuất hiện ở trước mặt anh ấy. Nếu như Diên nhất định không chịu buông tay thì tôi không chắc sẽ đưa cô trở lại ”.
“Được… Tôi nghe lời anh, có thể được nhận thấy anh ấy từ xa cũng là tốt lắm rồi.”
“Vậy được, giờ chúng ta đi ăn tối trước, sau đó ngủ một giấc để nạp đầy năng lương, được không?”
“Được.”
Lúc này, Risa giống như một đứa ngoan ngoãn, rất nghe lời Phó Thanh Viên, anh nói gì cô đều làm theo.
Anh bảo cô ăn nhiều hơn, cô sẽ ăn nhiều hơn, bảo cô đi ngủ sớm hơn, cô liền đi ngủ sớm. Cô rất mong được gặp người yêu của mình và dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn cô cũng có thể lấp đầy được nỗi nhớ thương vô bờ bến trong tim cô.
Sáng hôm sau, cố dậy từ sớm, Phó Thanh Viên rất giữ lời hứa. Tối qua anh đã đột nhập vào hệ thống giám sát của thành phố, theo dõi nhất cử nhất động.
Cô đã đồng ý với ông nội (Yasui Yuuzora) rằng sau khi sinh đứa trẻ, cô sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm của mình.
Nếu như bây giờ cô rời đi, ông nội sẽ coi thường chính mình và cô cũng tự khinh bỉ chính bản thân.
Cô ấy không thể phản bội lời hứa của mình, nếu không có ông nội cô và đứa trẻ cũng sẽ không được an toàn như bây giờ.
Nếu như để Samegawa Akane biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, cô và con chắc chắn sẽ không có đường lui.
“Tôi không thể rũ bỏ lời thê của mình, ngoại trừ ở lại đây cùng anh tôi không còn sự lựa chọn nào khác.” “Nếu tôi lén lút rời đi, công ty Nhật Kinh sẽ không thể chịu nổi cơn giận dữ của Samegawa Akane. Khi ông nội Yusora còn sống, không ai dám động đến công ty Nhật Kinh, nhưng ông già yếu rồi. Nếu ông ấy rời đi, thì sớm muộn gì công ty Nhật Kinh cũng sẽ bị hoàng tộc thôn tính. Tôi…”
…Tôi không thể rời đi được, tôi là người của công ty Nhật Kinh, cho dù tôi ghét cay ghét đắng thân phận của mình, tôi cũng không thể chối bỏ trách nhiệm mà mình phải làm.
Lúc lới những lời này, nước mắt đã lăn dài trên gò má cô.
Phó Thanh Viên không khỏi đau lòng đưa tay lên xoa đầu cô, Risa cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình, nước mắt không tự chủ được rơi xuống không ngừng.
“Cô, cô đừng khóc nữa, như vậy sẽ không tốt cho đứa trẻ đâu.”
Phó Thanh Viên vốn không giỏi an ủi người khác, nhìn thấy cô khóc đáng thương như vậy trái tim cũng không dễ chịu gì.
Dù có khuyên can, an ủi thế nào cũng vô ích, lúc này cô giống như một đứa trẻ phải đưa ra một lựa chọn khó khăn, cô đánh mất con búp bê mình yêu thích, không kìm được ở đây khóc lóc đến thương tâm.
“Nếu không, tôi đưa cô đi gặp anh ấy, chỉ cần đứng nhận từ xa, vậy là cũng tốt rồi.”
“Thật sao…thật vậy sao?”
Risa lập tức nín khóc, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh.
Đến Đắng lâu như vậy rồi nhưng cô chưa từng rời khỏi căn nhà này nửa bước, thậm trí đến cả sàn ở tâng một có bao nhiêu viên gạch cô cũng biết rất rõ.
Có thể thấy, sự cô đơn có một sức mạnh to lớn có thể ép buộc con người ta đến mức này. Phó Thanh Viên kiên định gật đầu: “Tuy rằng rất khó khăn nhưng cũng không làm khó được tôi.
Tôi có thể nhiễu tất cả hệ thống giám sát ở đây đảm bảo rằng cô sẽ không bị camera quay lại. Nhưng cô không thể xuất hiện ở trước mặt anh ấy. Nếu như Diên nhất định không chịu buông tay thì tôi không chắc sẽ đưa cô trở lại ”.
“Được… Tôi nghe lời anh, có thể được nhận thấy anh ấy từ xa cũng là tốt lắm rồi.”
“Vậy được, giờ chúng ta đi ăn tối trước, sau đó ngủ một giấc để nạp đầy năng lương, được không?”
“Được.”
Lúc này, Risa giống như một đứa ngoan ngoãn, rất nghe lời Phó Thanh Viên, anh nói gì cô đều làm theo.
Anh bảo cô ăn nhiều hơn, cô sẽ ăn nhiều hơn, bảo cô đi ngủ sớm hơn, cô liền đi ngủ sớm. Cô rất mong được gặp người yêu của mình và dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn cô cũng có thể lấp đầy được nỗi nhớ thương vô bờ bến trong tim cô.
Sáng hôm sau, cố dậy từ sớm, Phó Thanh Viên rất giữ lời hứa. Tối qua anh đã đột nhập vào hệ thống giám sát của thành phố, theo dõi nhất cử nhất động.
/2750
|