Khu vườn trong biệt thự này có rất nhiều loài hoa khác nhau đủ màu sắc mới tạo nên một bức tranh thơ mộng đến nao lòng, mỗi ngày La Mục Nhiễm đều được quản gia đẩy ra vườn ngắm những bông hoa xinh đẹp kia, nhưng bây giờ bà ta đã có thể đi lại như trước rồi nên không cần đến xe lăn nữa mà muốn tự ra vườn, còn đích thân chọn những bông hoa đẹp nhất để bỏ bình hoa trong phòng khách.
- Mẹ, con đã nói mẹ đừng nên ra ngoài quá lâu rồi mà.
Đang cắt mấy bông hồng mà nghe giọng của con trai, La Mục Nhiễm liền dừng tay và xoay người lại, tươi cười gọi.
- Vĩ Thành, con về rồi sao?
Đây chính là đứa con trai ruột của La Mục Nhiễm. Hai mươi tám năm trước, La Mục Nhiễm và Lâm Nhược Tranh cùng sinh tại một bệnh viện trong cùng một ngày một giờ. Không biết rốt cuộc là ai đã cố tình tráo đổi hai đứa trẻ vì khi đó đứa con thật sự do La Mục Nhiễm sinh ra đã không còn thở, vì vậy mà bà ta nuôi con của Lâm Nhược Tranh mà luôn nghĩ rằng đó là con ruột của mình. Còn về đứa trẻ kia, vì bị tráo đổi nên Lâm Nhược Tranh nhận được tin con mình đã chết. Nhưng hóa ra đứa trẻ đó chỉ là bị ngưng hô hấp tạm thời, người đã tráo đổi hai đứa trẻ kia giao đứa bé cho hai người đàn ông đem đứa bé đã tắt thở kia đi chôn, lúc sắp bị chôn sống thì đứa trẻ đột nhiên òa khóc lên. Hai tên đó hoảng sợ và lúng túng, đã cố gắng liên lạc cho người thuê mình nhưng không được, trong đêm tối mưa tầm tã, không biết nên xử lý thế nào đã vô tình để đứa bé trước cửa biệt thự của Hứa gia. Giống như đã có sự sắp đặt của Thượng đế, Hứa phu nhân nhiều năm không thể sinh con mà sau khi nuôi đứa trẻ bị bỏ trước cửa kia thì bà cũng hạ sinh một bé trai rất kháu khỉnh. Thân phận của Hứa Vĩ Thành như vậy mà nhiều năm không ai biết được.
Nhưng dù lớn lên ở Hứa gia thì Hứa Vĩ Thành đã sớm lên kế hoạch trở về lấy lại những gì của mình. Tất cả những gì mà Tô Vận đang có lẽ ra đều là của anh, anh mới là người thừa kế của Tô thị chứ không phải hắn. Mẹ anh La Mục Nhiễm là vợ hợp pháp của Tô Nhiếp Minh nên anh mới là người hưởng những gì Tô Vận đang sở hữu.
Hứa Vĩ Thành mỉm cười gật đầu và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tò mò hỏi.
- Mẹ có chuyện gì muốn hỏi con sao?
La Mục Nhiễm tháo găng tay ra đưa cho nhân viên làm vườn rồi ngồi xuống đối diện với anh.
- Vĩ Thành, tai nạn của Lâm Nhược Tranh đấy, không phải là trùng hợp đúng không?
Đột nhiên bà ta lại đề cập đến vấn đề này khiến Hứa Vĩ Thành có chút bất ngờ, anh ngẩn người ra một lúc sau đó liền bật cười
- Sao vậy? Chẳng lẽ mẹ đang nghi ngờ đó là do con làm sao? Nếu mẹ thật sự nghĩ vậy thì đúng rồi đấy.
Đúng là anh đã dành cả hai mươi mấy năm để căm ghét người mẹ này nhưng lí do duy nhất chỉ là vì bà ta đã từng tổn thương đến Trình Tố Vi, chứ anh chưa bao giờ ghét bà ta vì đã bỏ rơi anh suốt mấy năm qua. Nói đến chuyện này thì anh lại thấy thương bà ta hơn, người phụ nữ kia đã đẩy bà vào đau khổ, cướp đi tất cả của bà nên bà chỉ còn một đứa con để níu lấy, bất chấp tất cả để bảo vệ. Vì vậy dù thế nào bà ta vẫn đáng thương hơn là đáng trách, coi như anh giúp mẹ mình xả chút giận vậy.
Mặc dù đã đoán được như vậy nhưng khi nghe chính miệng anh thừa nhận thì La Mục Nhiễm cũng có vẻ không hài lòng. Bà ta thở dài rồi nói.
- Không phải con nói con rất yêu Trình Tố Vi sao? Dù sao thì bà ta cũng là mẹ của người con yêu, con làm vậy không nghĩ con bé đó sẽ không tha thứ cho con sao?
Hứa Vĩ Thành cầm một bông hồng lên ngắt từng cánh hoa ném xuống bàn và chậm rãi nói.
- Dù gì thì bà ta cũng chỉ là mẹ nuôi của cô ấy nhưng là mẹ ruột của Tô Vận, con sẽ hủy hoại tất cả mọi thứ của cậu ta. Nếu mẹ mềm lòng thì đừng xen vào, con sẽ không vì vậy mà nương tay đâu.
Không ngờ đứa con trai này của mình lại muốn làm đến mức này, La Mục Nhiễm đang định khuyên anh lần nữa thì đã có người đến cướp lời.
- Hóa ra là con sao? Ta còn tưởng kẻ nào to gan như vậy.
Hứa Vĩ Thành và La Mục Nhiễm đều cùng nhìn lại người vừa mới nói, không ai khác chính là Tô Nhiếp Minh. Ông ta đến đây sau khi nhận cuộc gọi của La Mục Nhiễm và cũng vừa mới biết con ruột của ông ta với La Mục Nhiễm là Hứa Vĩ Thành- người đã cùng vào Tô thị với ông ta từ đợt tăng vốn điều lệ gần đây. Nhưng món quà của đứa con sau mấy năm gặp lại quá bất ngờ mà, chính là kẻ đã gây tai nạn cho người phụ nữ ông ta yêu.
- Có phải con muốn trả thù ta vì đã gây tai nạn cho Trình Tố Vi không?
Thấy người cha của mình vừa đến đã hỏi tội của mình thì Hứa Vĩ Thành đã có chút không hài lòng rồi. Anh tỏ thái độ dửng dưng và còn dùng tay ngoáy ngoáy một bên tai nữa.
- Là con gây tai nạn đấy thì sao? Cha lo cho bà ta đến vậy à? Thế còn mẹ con thì sao? Cha chưa bao giờ lo cho bà ấy! Nếu cha lo cho Lâm Nhược Tranh như vậy thì sao cha còn làm hại con gái của bà ta?
Câu hỏi như câu đối, Tô Nhiếp Minh vừa nghe xong đã có thể đáp lại liền.
- Không phải con cũng làm hại mẹ của Trình Tố Vi trong khi con yêu con bé đấy sao?
Hứa Vĩ Thành vò nát bông hoa hồng trong tay, ném xuống đất và đồng thời đứng lên.
- Vì bà ta cũng chỉ là mẹ nuôi của Vi Vi, và cũng vì bà ta là mẹ nuôi của cô ấy nên ông không có tư cách làm hại đến cô ấy. Chẳng phải ông ghét cô ấy, không muốn cô ấy bước vào Tô gia la vì nghĩ rằng cô ấy là con của Lâm Nhược Tranh với Trình Sở Uy sao? Nhưng đâu phải, chính xác thì cô ấy chẳng nợ gì ông để ông ra tay tàn ác với cô ấy như vậy cả, còn Lâm Nhược Tranh thì khác, bà ta đã khiến cả đời mẹ tôi sống trong địa ngục thì tôi sẽ khiến bà ta phải trả giá.
Gặp lại nhau sau hai mươi mấy năm mà hai cha con đã như vậy rồi khiến La Mục Nhiễm thấy bắt đầu lo lắng, hết khuyên người này lại đến khuyên người kia.
- Vĩ Thành, con bình tĩnh đã nào, chuyện này chúng ta có thể để sau hẵng nói được không? Nhiếp Minh, ông mới gặp lại con đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa.
Nhưng vốn dĩ lời khuyên của bà ta chẳng hề có tác dụng gì với hai cha con này cả, Hứa Vĩ Thành nhấc chân giẫm lên những cánh hoa dưới đất và đi ngang qua trước mặt cha mẹ mình, trừng mắt nhìn Tô Nhiếp Minh và nói một câu với La Mục Nhiễm.
- Con đã biết sẽ không có chuyện ông ấy ôm chầm lấy con nói được mấy câu cảm động rồi mà.
Anh đi quá nhanh đến mức La Mục Nhiễm còn chưa kịp giữ lại, bà ta thở dài nhìn sang chồng mình đang hậm hực đứng đó,
- Nhiếp Minh, tôi chỉ muốn hai cha con có thể ngồi ăn một bữa cơm thôi sao ông lại quở trách thằng bé chứ?
Nói xong bà ta cũng xoay người đi khỏi vườn hoa.
Tô Nhiếp Minh đứng nhìn mấy bông hoa vừa bị Hứa Vĩ Thành giẫm nát kia, dù là anh hay Tô Vận thì cả hai đều vì Trình Tố Vi chống đối ông ta, nhưng Hứa Vĩ Thành nói đúng, vốn dĩ Trình Tố Vi không có nợ gì ông ta cả, ngay từ đầu ông ta đã chuốc giận nhầm người rồi. Và dù là Hứa Vĩ Thành hay Tô Vận thì ông ta cũng không thể yêu thương đứa con của mình vì ông ta luôn nhìn thấy nó là con của La Mục Nhiễm, mà đứa con do bà ta sinh ra ông ta chẳng bao giờ yêu thương, ông ta chỉ coi nó là công cụ của mình, bao gồm cả người vợ luôn sống vì ông ta.
- Mẹ, con đã nói mẹ đừng nên ra ngoài quá lâu rồi mà.
Đang cắt mấy bông hồng mà nghe giọng của con trai, La Mục Nhiễm liền dừng tay và xoay người lại, tươi cười gọi.
- Vĩ Thành, con về rồi sao?
Đây chính là đứa con trai ruột của La Mục Nhiễm. Hai mươi tám năm trước, La Mục Nhiễm và Lâm Nhược Tranh cùng sinh tại một bệnh viện trong cùng một ngày một giờ. Không biết rốt cuộc là ai đã cố tình tráo đổi hai đứa trẻ vì khi đó đứa con thật sự do La Mục Nhiễm sinh ra đã không còn thở, vì vậy mà bà ta nuôi con của Lâm Nhược Tranh mà luôn nghĩ rằng đó là con ruột của mình. Còn về đứa trẻ kia, vì bị tráo đổi nên Lâm Nhược Tranh nhận được tin con mình đã chết. Nhưng hóa ra đứa trẻ đó chỉ là bị ngưng hô hấp tạm thời, người đã tráo đổi hai đứa trẻ kia giao đứa bé cho hai người đàn ông đem đứa bé đã tắt thở kia đi chôn, lúc sắp bị chôn sống thì đứa trẻ đột nhiên òa khóc lên. Hai tên đó hoảng sợ và lúng túng, đã cố gắng liên lạc cho người thuê mình nhưng không được, trong đêm tối mưa tầm tã, không biết nên xử lý thế nào đã vô tình để đứa bé trước cửa biệt thự của Hứa gia. Giống như đã có sự sắp đặt của Thượng đế, Hứa phu nhân nhiều năm không thể sinh con mà sau khi nuôi đứa trẻ bị bỏ trước cửa kia thì bà cũng hạ sinh một bé trai rất kháu khỉnh. Thân phận của Hứa Vĩ Thành như vậy mà nhiều năm không ai biết được.
Nhưng dù lớn lên ở Hứa gia thì Hứa Vĩ Thành đã sớm lên kế hoạch trở về lấy lại những gì của mình. Tất cả những gì mà Tô Vận đang có lẽ ra đều là của anh, anh mới là người thừa kế của Tô thị chứ không phải hắn. Mẹ anh La Mục Nhiễm là vợ hợp pháp của Tô Nhiếp Minh nên anh mới là người hưởng những gì Tô Vận đang sở hữu.
Hứa Vĩ Thành mỉm cười gật đầu và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tò mò hỏi.
- Mẹ có chuyện gì muốn hỏi con sao?
La Mục Nhiễm tháo găng tay ra đưa cho nhân viên làm vườn rồi ngồi xuống đối diện với anh.
- Vĩ Thành, tai nạn của Lâm Nhược Tranh đấy, không phải là trùng hợp đúng không?
Đột nhiên bà ta lại đề cập đến vấn đề này khiến Hứa Vĩ Thành có chút bất ngờ, anh ngẩn người ra một lúc sau đó liền bật cười
- Sao vậy? Chẳng lẽ mẹ đang nghi ngờ đó là do con làm sao? Nếu mẹ thật sự nghĩ vậy thì đúng rồi đấy.
Đúng là anh đã dành cả hai mươi mấy năm để căm ghét người mẹ này nhưng lí do duy nhất chỉ là vì bà ta đã từng tổn thương đến Trình Tố Vi, chứ anh chưa bao giờ ghét bà ta vì đã bỏ rơi anh suốt mấy năm qua. Nói đến chuyện này thì anh lại thấy thương bà ta hơn, người phụ nữ kia đã đẩy bà vào đau khổ, cướp đi tất cả của bà nên bà chỉ còn một đứa con để níu lấy, bất chấp tất cả để bảo vệ. Vì vậy dù thế nào bà ta vẫn đáng thương hơn là đáng trách, coi như anh giúp mẹ mình xả chút giận vậy.
Mặc dù đã đoán được như vậy nhưng khi nghe chính miệng anh thừa nhận thì La Mục Nhiễm cũng có vẻ không hài lòng. Bà ta thở dài rồi nói.
- Không phải con nói con rất yêu Trình Tố Vi sao? Dù sao thì bà ta cũng là mẹ của người con yêu, con làm vậy không nghĩ con bé đó sẽ không tha thứ cho con sao?
Hứa Vĩ Thành cầm một bông hồng lên ngắt từng cánh hoa ném xuống bàn và chậm rãi nói.
- Dù gì thì bà ta cũng chỉ là mẹ nuôi của cô ấy nhưng là mẹ ruột của Tô Vận, con sẽ hủy hoại tất cả mọi thứ của cậu ta. Nếu mẹ mềm lòng thì đừng xen vào, con sẽ không vì vậy mà nương tay đâu.
Không ngờ đứa con trai này của mình lại muốn làm đến mức này, La Mục Nhiễm đang định khuyên anh lần nữa thì đã có người đến cướp lời.
- Hóa ra là con sao? Ta còn tưởng kẻ nào to gan như vậy.
Hứa Vĩ Thành và La Mục Nhiễm đều cùng nhìn lại người vừa mới nói, không ai khác chính là Tô Nhiếp Minh. Ông ta đến đây sau khi nhận cuộc gọi của La Mục Nhiễm và cũng vừa mới biết con ruột của ông ta với La Mục Nhiễm là Hứa Vĩ Thành- người đã cùng vào Tô thị với ông ta từ đợt tăng vốn điều lệ gần đây. Nhưng món quà của đứa con sau mấy năm gặp lại quá bất ngờ mà, chính là kẻ đã gây tai nạn cho người phụ nữ ông ta yêu.
- Có phải con muốn trả thù ta vì đã gây tai nạn cho Trình Tố Vi không?
Thấy người cha của mình vừa đến đã hỏi tội của mình thì Hứa Vĩ Thành đã có chút không hài lòng rồi. Anh tỏ thái độ dửng dưng và còn dùng tay ngoáy ngoáy một bên tai nữa.
- Là con gây tai nạn đấy thì sao? Cha lo cho bà ta đến vậy à? Thế còn mẹ con thì sao? Cha chưa bao giờ lo cho bà ấy! Nếu cha lo cho Lâm Nhược Tranh như vậy thì sao cha còn làm hại con gái của bà ta?
Câu hỏi như câu đối, Tô Nhiếp Minh vừa nghe xong đã có thể đáp lại liền.
- Không phải con cũng làm hại mẹ của Trình Tố Vi trong khi con yêu con bé đấy sao?
Hứa Vĩ Thành vò nát bông hoa hồng trong tay, ném xuống đất và đồng thời đứng lên.
- Vì bà ta cũng chỉ là mẹ nuôi của Vi Vi, và cũng vì bà ta là mẹ nuôi của cô ấy nên ông không có tư cách làm hại đến cô ấy. Chẳng phải ông ghét cô ấy, không muốn cô ấy bước vào Tô gia la vì nghĩ rằng cô ấy là con của Lâm Nhược Tranh với Trình Sở Uy sao? Nhưng đâu phải, chính xác thì cô ấy chẳng nợ gì ông để ông ra tay tàn ác với cô ấy như vậy cả, còn Lâm Nhược Tranh thì khác, bà ta đã khiến cả đời mẹ tôi sống trong địa ngục thì tôi sẽ khiến bà ta phải trả giá.
Gặp lại nhau sau hai mươi mấy năm mà hai cha con đã như vậy rồi khiến La Mục Nhiễm thấy bắt đầu lo lắng, hết khuyên người này lại đến khuyên người kia.
- Vĩ Thành, con bình tĩnh đã nào, chuyện này chúng ta có thể để sau hẵng nói được không? Nhiếp Minh, ông mới gặp lại con đừng nhắc đến những chuyện không vui nữa.
Nhưng vốn dĩ lời khuyên của bà ta chẳng hề có tác dụng gì với hai cha con này cả, Hứa Vĩ Thành nhấc chân giẫm lên những cánh hoa dưới đất và đi ngang qua trước mặt cha mẹ mình, trừng mắt nhìn Tô Nhiếp Minh và nói một câu với La Mục Nhiễm.
- Con đã biết sẽ không có chuyện ông ấy ôm chầm lấy con nói được mấy câu cảm động rồi mà.
Anh đi quá nhanh đến mức La Mục Nhiễm còn chưa kịp giữ lại, bà ta thở dài nhìn sang chồng mình đang hậm hực đứng đó,
- Nhiếp Minh, tôi chỉ muốn hai cha con có thể ngồi ăn một bữa cơm thôi sao ông lại quở trách thằng bé chứ?
Nói xong bà ta cũng xoay người đi khỏi vườn hoa.
Tô Nhiếp Minh đứng nhìn mấy bông hoa vừa bị Hứa Vĩ Thành giẫm nát kia, dù là anh hay Tô Vận thì cả hai đều vì Trình Tố Vi chống đối ông ta, nhưng Hứa Vĩ Thành nói đúng, vốn dĩ Trình Tố Vi không có nợ gì ông ta cả, ngay từ đầu ông ta đã chuốc giận nhầm người rồi. Và dù là Hứa Vĩ Thành hay Tô Vận thì ông ta cũng không thể yêu thương đứa con của mình vì ông ta luôn nhìn thấy nó là con của La Mục Nhiễm, mà đứa con do bà ta sinh ra ông ta chẳng bao giờ yêu thương, ông ta chỉ coi nó là công cụ của mình, bao gồm cả người vợ luôn sống vì ông ta.